Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 101

Trong phòng bao, Âu Dương Duệ nói tiếp với Lam Diệu Dương: “Nội gián nhất định biết Liêu Tân có chiếc điện thoại này, trải qua một ngày căn cứ chính xác đồ vật điều tra được, chắc chắn hiện tại bọn họ đã xác nhận điện thoại bị mất, hơn nữa sẽ chặt chẽ theo dõi động tĩnh chiếc điện thoại này. Bởi vì tôi mở máy ở sân bay, cho nên lúc này bọn họ đã phát hiện tung tích chiếc điện thoại.”

“Sẽ hoài nghi ở trên tay anh?”

“Sẽ khẳng định ở trên tay tôi. Chỉ cần biết số điện thoại di động, trong điện thoại có thẻ sim, liền có thể căn cứ định vị GPS để tra được vị trí chiếc điện thoại này, cũng chính là vị trí người giữ nó.”

“Điện thoại Liêu Tân khởi động ở sân bay, mà anh cũng ở sân bay?”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu.

Lam Diệu Dương ngẫm nghĩ một hồi bỗng nhiên hiểu ra: “Anh không trực tiếp đưa di động đến tỉnh lại hẹn tôi gặp mặt là muốn chờ xem bọn họ có thể nửa đường đánh lén anh, nhân cơ hội bắt người hay không ư?”

“Bọn họ truy không được tín hiệu điện thoại, nhất định sẽ theo sát tín hiệu di động của tôi.”


“Mẹ kiếp.” Lam Diệu Dương mắng một câu thô tục, “Anh cố ý kéo tôi xuống nước đúng không? Anh cho là như vậy bọn họ sẽ tưởng rằng tôi với anh cùng biết bí mật chiếc điện thoại, tôi cần tự bảo vệ mình, phải kéo Nghê Lam vào, sau đó tôi sẽ bảo Nghê Lam phối hợp với các anh, nói hết cho các anh, phải hay không?”

“Đừng nói khó nghe như vậy.”

“Anh âm hiểm như vậy làm thế nào làm cảnh sát vậy?” Lam Diệu Dương thật sự tức giận.

“Tôi chỉ cần một hành động hợp lý để kéo dài thời gian. Gặp mặt anh là phương án tốt nhất, khiến cho bọn họ cảm thấy vẫn có hy vọng đoạt lại được di động, cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta gặp mặt chỉ là vỏ bọc. Bởi vì chúng ta quả thật cần phải gặp mặt.” Âu Dương Duệ nói: “Hơn nữa tôi chọn nơi náo nhiệt, bọn họ không tiện trắng trợn hành động, anh lại dẫn theo vệ sĩ, không có vấn đề gì.”

Lam Diệu Dương trợn mắt nhìn anh: “Kéo dài thời gian gì? Kỳ thật anh đã gửi di động đi rồi đúng không? Nhưng lại để cho bọn họ nghĩ anh dùng di động thương lượng với tôi, phải không?”

“Hiện tại dịch vụ chuyển phát nhanh phục vụ rất tốt, giao hàng đúng người đúng giờ.”

“Anh cũng không sợ bị mất.”

“Tỷ lệ mất thấp hơn so với tự tôi đưa đi.” Âu Dương Duệ nói.

“Vậy chúng ta cứ ngồi chỗ này thu hút sự chú ý của nhân vật phản diện, chờ vật chứng thuận lợi tới tỉnh sao?”


Âu Dương Duệ nói: “Tôi bảo Vu Thừa đi qua rồi, cậu ta có chút nghiên cứu về dark web, cũng từng tham gia vụ án này, tương đối hợp với phương thức Nghê Lam dùng, có lẽ cậu ta có thể có linh cảm.”

“Liêu Tân làm nội gián có quan hệ gì với Nghê Lam?”

“Nghê Lam nghiên cứu Bird, trong di động của Nghê Lam cũng có không ít phần mềm như vậy, nếu đã là đồ tốt, bọn họ có thể học tập lẫn nhau. Thủ đoạn hacker dùng tới tới lui lui cũng là mấy món đó. Hơn nữa Nghê Lam biết Vu Thừa, lúc cần thiết Vu Thừa có thể thảo luận mấy vấn đề kỹ thuật với cô ấy, so ra còn dễ nói chuyện hơn so với kỹ thuật viên huỷ máy tính Nghê Lam.”

“Cho nên kế hoạch của anh và Lưu Tống là gì?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Tôi hỏi Vu Thừa, nhóm người Tần Viễn kia vì bảo đảm điện thoại của nội gián có thể bị bọn họ khống chế, nhất định phải cài phần mềm liên kết giữa một số điện thoại di động cố định và mã nhận dạng điện thoại di động. Nói cách khác, thỏa mãn những điều kiện này thì phần mềm mới có thể khởi động, chúng ta mới có thể xem nội dung bên trong.”

“Khi phần mềm này khởi động thì số di động khẳng định sẽ hiện lên trên mạng lưới liên lạc, mà mạng lưới này lại do Tần Viễn bọn họ quản lý, phải không? Sau đó bọn họ có thể xoá bỏ chứng cứ?”


“Đúng vậy.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng hiện tại bọn họ không biết điện thoại trong tay ai, bọn họ theo dõi chúng ta, cho nên Vu Thừa và Lưu Tống bọn họ có thời gian tiến hành kiểm tra xem xét di động, xem có thể bẻ khoá chương trình này hay không, dùng biện pháp khác đăng ký để theo dõi. Mũ ảo thuật là người chịu nhiều nguy hiểm nhất trong đây, hắn còn ở cửa trên, trong việc này hắn nhất định sẽ liên lạc với đồng bọn, xác nhận sự tình xử lý thế nào rồi.”

“Bọn họ dùng cùng một phần mềm.”

“Đúng thế. Vu Thừa bọn họ có thể dùng phần mềm này tiến hành phản truy tung, tìm ra người sử dụng nó. Chúng ta ngồi ở chỗ này là tranh thủ thời gian cho Vu Thừa cùng Lưu Tống truy tung.”

“Vậy cũng được.” Lam Diệu Dương cảm thấy lý do này rất đầy đủ, nhưng anh vẫn tức giận. “Anh có thể nói trước với tôi.”

“Đây không phải lo lắng nói không rõ qua điện thoại, sau đó anh nhân cơ hội dẫn ra yêu cầu như vậy như vậy.”

“Nếu không phải tôi đánh không lại anh, thực sẽ nện anh một trận.”

“Đánh nhau ẩu đả là phạm pháp, đánh cảnh sát tội tăng thêm một bậc.” Âu Dương Duệ nghiêm túc nói.

Đang cùng anh nói luật pháp sao? Sắc mặt Lam Diệu Dương nhìn không tốt.

“Rất nhớ cô ấy đi, tôi có thể hiểu được, tôi hiểu loại cảm giác này.” Âu Dương Duệ nói, giọng điệu cảm thông, rồi sau đó lại hỏi: “Cô ấy rốt cuộc có chuyện gì khó xử, chúng ta có thể giải quyết hay không?”

Lam Diệu Dương im lặng một hồi: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết vụ án kia không phải do cô ấy làm.”

“Anh vì sao có thể xác định?”

“Nghê Lam nói qua với luật sư, video clip là giả. Cô ấy bảo luật sư chuyển lời cho tôi, bảo tôi tin tưởng cô ấy.” Lam Diệu Dương nhìn Âu Dương Duệ, “Anh nên biết Nghê Lam, cô ấy dám làm dám chịu, nếu cô ấy không nắm chắc, cô ấy sẽ không nói như vậy. Cô ấy sẽ không làm bộ cầu tình đáng thương kéo tôi xuống nước, cô ấy sẽ không ích kỷ liên lụy tôi.”

“Tôi không biết.” Âu Dương Duệ tức giận: “Cô ấy chạy khỏi cảnh sát cũng không phải chỉ một hai lần, miệng lưỡi dẻo quẹo, giả bộ đáng thương, chuyện này cô ấy làm được.”

Lam Diệu Dương xoay đầu sang một bên: “Không có gì hay để nói, quan điểm của chúng ta không giống nhau.”

Âu Dương Duệ: “…”

Lam Diệu Dương lại ăn vài món, hỏi Âu Dương Duệ: “Khu vực tạm giam cơm nước có được không? Có thể đưa cơm đến không?”

“Anh yên tâm, sẽ không ngược đãi cô ấy. Đồ ăn đều do căn tin của cục làm, có thịt có rau. Mỗi ngày bác sỹ đều đến xem vết thương của cô ấy, nghe nói đã khép lại rồi. Cảm xúc của cô ấy cũng rất ổn định, còn dạy mấy thằng nhóc cảnh sát nói tiếng Anh.”


Lam Diệu Dương hoàn toàn không muốn nói chuyện: “Chúng ta còn phải ngồi chỗ này bao lâu? Tôi thấy anh cũng không thoải mái trong lòng.”

“Anh ráng thêm chút đi. Nhóm người kia ngoại trừ có thể điều khiển điện thoại, khẳng định cũng phái người đến thăm dò tình hình, tìm xem có cơ hội ra tay hay không.”

Lam Diệu Dương ngẩng đầu lên: “Cho nên anh mai phục người chuẩn bị bắt mấy tên lâu la này sao?”

“Lỡ như người được phái tới là người quen biết đã lâu thì sao?”

“Triển Huy hoặc Cầu Xuyên.”

“Mặc dù phái bọn hắn tới dễ dàng bại lộ, khả năng không cao, nhưng tôi rất muốn gặp Triển Huy.”

“Vì sao?”

“Tôi luôn có loại dự cảm, Triển Huy bị diệt khẩu rồi.”

Lam Diệu Dương: “…”

Âu Dương Duệ nói: “Trực giác cảnh sát hình sự.”

Lam Diệu Dương: “Bởi vì lần đó ở bệnh viện hắn ta không xuất hiện?”

“Bọn họ đến Lam Sắc Hào thu hút cảnh sát tìm đến phòng trọ họ thuê, tìm được ví tiền của anh và thẻ nhớ. Nhiệm vụ này vì sao không phái Triển Huy đi? Cầu Xuyên bị anh lén chụp được, chính hắn có khả năng cũng không biết, Triển Huy đi tỷ lệ thành công cao hơn một chút, càng có lực hấp dẫn hơn không phải sao?”

Lam Diệu Dương cảm thấy hợp lý.

“Có thể bắt được mấy tên lâu la thì bắt mấy tên. Góp nhặt khẩu cung mỗi người một ít, cho dù là mảnh nhỏ của bản đồ cũng có thể ghép được một góc. Tôi sắp xếp mấy người mặc thường phục đi lại quan sát gần xe tôi. Tần Viễn bọn họ truy tung tín hiệu di động của tôi, chỉ có thể tra được phạm vi nào đó, ví dụ như tra được tôi ở trên con đường này, nhưng không định vị được chuẩn xác tôi ở đâu. Phương pháp bọn họ tìm tôi chính là tìm xe tôi.”

“Chiêu này tôi biết.” Lam Diệu Dương tiếp lời nói: “Sau đó bọn họ ở mấy nhà hàng chung quanh xe anh tìm ông chủ nói một tiếng, chủ xe của bảng số xe gì gì đó có ở đây không? Sau đó anh đi ra ngoài, bọn họ liền biết anh ở đâu rồi.”

Bonnie ăn cơm, nghe hai người trẻ tuổi nói chuyện, khoé miệng nhẹ cười.

Hai người đang vây quanh chiếc xe nào đó dẫn tới sự chú ý của một người đàn ông mặc áo khoác xanh, anh len lén quan sát hai người kia. Một người có dáng vóc thấp trong đó nhanh chóng nói với người cao một tiếng, hai người dường như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước, tay còn nắm lại, nhìn qua vô cùng thân thiết.

Người đàn ông mặc áo khoác xanh không nhúc nhích, tiếp tục ngồi trên ghế tựa ven đường. Anh gọi điện thoại, một người đàn ông mặc áo khoác xám có mũ ở dối diện giống như đi dạo đi theo phía sau hai người kia. Người đàn ông mặc áo khoác xanh cúp điện thoại, tiếp theo lại gọi một cuộc khác.

Bonnie nghe thấy Âu Dương Duệ nhận điện thoại, anh nói với đối phương đừng theo sát quá, đừng dẫn tới bọn họ hoài nghi, cho bọn họ cơ hội vòng trở về, cũng bảo đối phương chuyển chỗ, tránh cho hai người kia trở về thấy anh lại sinh nghi.

Bonnie giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, lấy ra ba tờ tiền mặt: “Phiền cậu tính tiền, còn dư thì boa cho cậu.”

Nhân viên phục vụ rất vui, nhanh chóng nhận lấy, nói cám ơn.

Bonnie lại nói: “Tôi muốn đi dạo mua chút đồ, nhưng hành lý của tôi nặng quá, tôi không muốn mang theo, tạm để ở chỗ này được không? Cậu cũng đừng đụng vào đồ trên bàn, cà phê lát nữa quay về tôi sẽ uống. Cậu có thể giúp tôi ngó chừng không?”

“Được ạ, tôi sẽ không cho người khác động vào.” Nhân viên phục vụ nhận lời.

Bonnie cười cười với anh, cầm lấy di động của mình liền đi.

Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua loa trên bàn, kính mắt còn có hành lý trên đất, cảm thấy người này thật can đảm. Anh nói một tiếng với hai nhân viên phục vụ bên cạnh, mọi người thông báo không động đến đồ trên bàn kia.

Cái loa nhỏ vẫn như cũ hướng về phía cửa sổ của Lam Diệu Dương bọn họ, Bonnie đeo tai nghe, nghe Âu Dương Duệ nói với Lam Diệu Dương: “Phát hiện hai người khả nghi, không biết có phải hay không, người của tôi theo sau rồi.”

Bonnie đi theo hướng hai người kia rời đi, đồng thời soạn một tin nhắn, gửi đi.

Ngay sau đó, trong tai nghe của ông truyền đến giọng nói kinh ngạc của Lam Diệu Dương: “Âu Dương Duệ, anh nhìn cái này xem.”

Bonnie tiếp tục đi về phía trước.

Trong phòng, Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ vẻ mặt nghiêm túc nhìn điện thoại. Lam Diệu Dương nhận được một tin nhắn, nội dung là: ‘Đừng hy vọng dùng phần mềm để phản truy tung, Paul sẽ không cho hai cậu cơ hội này. Có thể bắt được ai thì nhanh chóng bắt đi, đừng chờ.’

Âu Dương Duệ đã tái mặt: “Con bà nó, lúc tôi vào đã điều tra qua căn phòng này.” Anh khẳng định không có máy nghe trộm và camera theo dõi.

Lam Diệu Dương nói: “Dãy số này dài như vậy không phải số điện thoại bình thường.”

“Có thể gọi lại không?” Âu Dương Duệ nói, anh mở cửa, ngoài cửa toàn bộ bình thường. Trần Châu ngồi ở chỗ không xa đang ăn cơm, nghe thấy tiếng mở cửa nhìn qua một cái. Âu Dương Duệ hỏi anh: “Vừa rồi chỗ này có ai khác không?”

“Không ai dừng lại.” Trần Châu nói.

Âu Dương Duệ lùi về trong phòng, Lam Diệu Dương đã thử xong: “Gọi không được, cũng không nhắn trả lời được. Đây là chương trình tạo số di động giả.”

Là địch hay là bạn?

Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương đưa mắt nhìn nhau.

“Hắn nói rất có lý.” Lam Diệu Dương nói: “Vu Thừa bọn họ không nhanh như vậy có thể phá giải, chúng ta cũng không thể cứ ngồi mãi ở đây, thời gian dài, Tần Viễn bọn họ sẽ nghi ngờ, chúng ta ngay cả khả năng bắt được mấy tên lâu la cũng không có.”

Âu Dương Duệ nói: “Tôi không tính đợi lâu, ít nhất xác nhận bọn họ phái lâu la gì tới mà thôi.” Anh nói xong, bỗng nhiên đẩy mở cửa sổ.

Lam Diệu Dương đứng bên cạnh anh cùng nhìn ra ngoài, bên ngoài không có chút khác thường nào, dưới lầu không ai, cũng không có người khả nghi ngồi ở quán cà phê đối diện.

Âu Dương Duệ đóng cửa sổ lại, lại kiểm tra trong phòng một lần, sau đó anh gọi điện cho Lưu Tống.

Lưu Tống nghe máy, câu nói đầu tiên là: “Còn đang nghiên cứu.”

“Thu lưới đi.” Âu Dương Duệ nói.

“Sao thế?”

“Có người nghe trộm, gửi một tin nhắn tới nhắc nhở chúng ta nhanh bắt người.” Âu Dương Duệ nói.

Lưu Tống ngẩn người: “Cái gì?”

Âu Dương Duệ nói: “Bứt dây động rừng nhưng bảo vệ được manh mối hiện có, hoặc là mạo hiểm thả dây dài không chắc chắn bắt được con cá lớn, hai cái này chúng ta phải chọn một.”

“Tôi chọn cái thứ nhất.” Lam Diệu Dương chen miệng.

Âu Dương Duệ lườm anh một cái.


Lưu Tống bên kia trầm ngâm: “Được.”

Hai bên cúp điện thoại, Lưu Tống gọi cho Tăng Vĩnh Ngôn, Âu Dương Duệ gọi cho cảnh sát mặc thường phục bên này thông báo.

Tăng Vĩnh Ngôn đang dẫn theo người lên lầu ở cục thành phố, Viên Bằng Hải sắp xếp cho bọn họ một phòng làm việc. Tăng Vĩnh Ngôn nhận được lệnh, cầm máy bộ đàm gọi một tiếng, mấy chiếc xe chờ lệnh ở lân cận cục thành phố chợt hành động. Một đám người từ trong xe nhảy ra, nhanh chóng lao thẳng vào trong toà nhà.

Viên Bằng Hải, Trâu Úy cùng Tăng Vĩnh Ngôn cũng dẫn người đi xuống lầu.

Cứ ba người đi vào một phòng làm việc: “Các vị, tình huống khẩn cấp, mời rời khỏi phòng làm việc, để điện thoại xuống, không được đụng vào máy tính, xin lập tức phối hợp. Cảm ơn.”

Tất cả mọi người sửng sốt, không biết xảy ra chuyện gì.

Viê Bằng Hải đến mấy văn phòng quan trọng chào hỏi một tiếng, nói phối hợp với bên tỉnh điều tra, một lát nữa sẽ xong việc, bảo mọi người làm theo là được.

Sắc mặt của mọi người đa phần đều không tốt lắm, cũng có người hỏi sao lại thế này. Nhưng không ai biết. Người bên tỉnh nhanh chóng lật xem vật phẩm của mọi người, chủ yếu là xem điện thoại. Không ít người có hai cái di động, người bên tỉnh yêu cầu mở di động ra, kiểm tra ứng dụng bên trong.

Thẩm Hào cũng có hai chiếc di động, Tăng Vĩnh Ngôn tự mình kiểm tra của anh. Thẩm Hào nói một cái cho công việc, một cái cho việc riêng. Chiếc di động cá nhân kia bên trong chủ yếu là game và ứng dụng chat. Tăng Vĩnh Ngôn nghiêm túc nhìn, hai chiếc di động cũng không có vấn đề gì.

Quách Tuấn cùng những người khác trong trung tâm vật chứng đều rất phối hợp giao điện thoại ra kiểm tra, cũng không tra ra bất kỳ vấn đề gì.

Kiểm tra xong từng phòng làm việc, không phát hiện gì. Viên Bằng Hải bảo mọi người tiếp tục làm việc, ông và Tăng Vĩnh Ngôn trao đổi ánh mắt, hai người đều rất tiếc nuối.

Tăng Vĩnh Ngôn đi theo Viên Bằng Hải chuẩn bị lên lầu, lúc đi ngang qua toilet anh bỗng nhiên chợt loé lên chút phán đoán. “Đợi một chút.”

Tăng Vĩnh Ngôn đi vào toilet nam, Trâu Úy hiểu ý, cô đi vào toilet nữ.

Tăng Vĩnh Ngôn đẩy cửa từng gian phòng, không thấy người. Anh kêu hai người vào, cùng nhau kiểm tra mỗi chỗ một lần. Chỉ chốc lát, một cảnh sát ở trong một phòng vệ sinh hô: “Ở đây.”

Tăng Vĩnh Ngôn chạy nhanh qua, chỉ thấy cảnh sát hình sự kia giơ một cái nắp bồn cầu, trong nắp có dán một cái bịch xốp đựng di động.

Tăng Vĩnh Ngôn mừng rỡ, bảo người lấy túi vật chứng ra.

Viên Bằng Hải chỉ thị: “Giao băng giám sát cho đội phó Tăng, xem ai đã vào toilet.”

Thẩm Hào đứng ở cửa phòng phân tích nhìn toàn bộ, vẻ mặt ngạc nhiên. “Trời, ghê thật. Trong cục chúng ta thật sự có nội gián.”

Khu phố buôn bán bên này. Người mặc thường phục áo khoác xanh nhận được chỉ thị, cùng một người khác ở gần đó đuổi theo phương hướng rời đi của hai người đàn ông khả nghi kia. Người mặc thường phục áo khoác xám có mũ cũng nhận được mệnh lệnh, tăng tốc đuổi theo hai người kia. Nhưng hai người này một giây trước còn ở trước mặt, một giây sau lại biến mất trong đám người không thấy bóng dáng.

Người mặc thường phục nhìn xung quanh, đợi người sau đến, mọi người chia nhau ra tiếp tục tìm kiếm.

Hai người kia rời khỏi xe Âu Dương Duệ khi đó cẩn thận quan sát phía sau, thấy người mặc áo xanh cũng không theo bọn họ, bọn họ cảm thấy có thể do bọn họ quá khẩn trương, vừa nhỏ giọng thương lượng vừa tính lại đi một vòng, một lúc nữa trở về xem thử.

Đang đi thì một người đàn ông đột nhiên chen trước người bọn họ, đi ở phía trước đưa lưng về phía bọn họ, cũng không quay đầu nhìn bọn họ một cái, chỉ nói: “Các anh bại lộ rồi, tôi tới tiếp ứng, theo tôi.”

Hai người kia sửng sốt, theo bản năng liền đi theo cùng. Người đàn ông kia cũng không quản bọn họ có thể đuổi kịp hay không, đi rất nhanh, quẹo trái, rẽ phải, rất nhanh liền lẩn vào trong đám người. Hai người kia sợ mất dấu, không kịp hỏi nhiều, chỉ lo bước nhanh hơn để đuổi kịp.

Người nọ dẫn bọn họ đến một góc khuất đằng sau một dãy nhà, hai người cảm thấy an toàn, đang muốn hỏi thì người đàn ông kia bỗng nhiên quay đầu lại, ra tay nhanh như chớp, lưng bàn tay bổ về phía yết hầu một người, một tay giữ chặt đầu người kia ấn vào trên tường.

‘Bốp’, người đàn ông bị ấn vào tường nháy mắt ngã xuống, người bị đánh kia kêu cũng kêu không được, mới vừa che yết hầu, bàn tay khác lại bổ tới, lần này bổ vào sau gáy hắn, người đàn ông này cũng theo tiếng ngã xuống.

Quá trình này diễn ra chỉ trong tích tắc, hai người hoàn toàn không có cơ hội vùng vẫy kêu to, cứ như vậy bị đánh bại.

Bonnie ngồi xổm xuống, đeo găng tay sờ soạng trên người hai người này một phen, nhìn đồ vật trên người bọn họ một lần, dùng ngón tay bọn họ ấn mở di động, sau đó sao chép di động của bọn họ, hoàn thành xong tiến trình Zombie*, sau đó ông để điện thoại của bọn họ vào lại trong túi áo.

Bonnie làm xong toàn bộ, ung dung rời khỏi. Ông gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương, báo địa chỉ cụ thể, sau đó nói: ‘Người các cậu muốn bắt ở chỗ này.’

Lam Diệu Dương nhận được tin nhắn, nhanh chóng đưa cho Âu Dương Duệ xem. Âu Dương Duệ vừa sợ vừa nghi, lập tức thông báo cho người mặc thường phục.

Lưu Tống bên này gọi tới nói có thu hoạch, tuy không tóm được nhưng cũng có gặt hái. Tăng Vĩnh Ngôn đang mang di động về.

Lam Diệu Dương rất vui vẻ, vỗ Âu Dương Duệ một cái: “Rất được nha, thế nhưng đã sắp xếp xong xuôi, này cũng không phải phế vật.”

Chỉ chốc lát sau người mặc thường phục cũng gọi điện cho Âu Dương Duệ, nói tóm được hai người kia rồi. Hai người kia đều bị đánh ngất xỉu, mới vừa tỉnh, còn đang nằm, giấy chứng nhận, điện thoại gì đó trên người đều thu được. Âu Dương Duệ dặn áp tải hai người đó về.

Bonnie trở lại quán cà phê lầu hai, mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên phục vụ. Ông ngồi trở lại vị trí của mình, cà phê còn chút ấm, ông uống một ngụm, lại gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương: ‘Tôi có chứng cứ chứng minh Nghê Lam vô tội, cậu muốn biết liền theo như tôi nói mà làm.’

Âu Dương Duệ kề sát bên Lam Diệu Dương, cùng trừng mắt nhìn di động: ‘Nói cho hắn biết là được.’

‘Trả lời tin nhắn không được, mẹ nó.’ Lam Diệu Dương phát điên.

Tiếp theo tin nhắn lại tới: ‘Hiện tại đi một mình, tắt di động, lấy sim ra, không cho bất kỳ ai có cơ hội theo dõi cậu. Sau đó cậu chọn một nơi an toàn mà chờ, tôi sẽ gặp cậu.’

“Nơi an toàn?” Lam Diệu Dương còn đang phát điên, “Giờ lấy đâu ra nơi an toàn?”

“Cục cảnh sát.” Âu Dương Duệ nói.

“Rắm chó.” Lam Diệu Dương nổi giận, “Hắn khẳng định sẽ không đến cục cảnh sát.”

“Nhưng điện thoại anh tắt máy, lấy sim ra, hắn làm sao biết anh ở đâu?”

Lam Diệu Dương: “…”

Âu Dương Duệ nhập một đoạn tin nhắn vào trong di động, chuyển màn hình cho Lam Diệu Dương nhìn: ‘Hắn hack xe của anh.’

Lam Diệu Dương trả lời anh: ‘Tôi không quan tâm. Hắn có thể giúp Nghê Lam.’

‘Có lẽ là cạm bẫy.’ Âu Dương Duệ lại đưa điện thoại cho Lam Diệu Dương xem.

‘Tôi đi gặp hắn, hẳn là bạn.’

Bonnie cất đồ, uống xong ly cà phê, nói cảm ơn nhân viên phục vụ rồi rời đi.

Trong phòng bao, Âu Dương Duệ trầm mặt nhìn câu nói sau cùng kia của Lam Diệu Dương, quát: “Nghê Lam rốt cuộc đã nói gì với anh?”

“Tôi đi trước, xong việc gặp mặt.” Lam Diệu Dương tắt điện thoại, lấy sim ra, bỏ vào túi.

Anh đẩy cửa phòng ra ngoài, nói với Trần Châu: “Đưa chìa khóa xe cho tôi. Anh về công ty trước đi, đừng đi theo tôi.”

Trần Châu không rõ chân tướng, vẫn lấy chìa khóa ra.

Lam Diệu Dương xoay người, chỉ chỉ Âu Dương Duệ. “Tối nay chúng ta cập nhật tiếp tình hình.” Nói xong chạy xuống lầu.

Trần Châu nhìn Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ nhìn anh.

Trần Châu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Âu Dương Duệ nói: “Chính là boss nhà anh tùy hứng làm bậy.”

Trần Châu nói: “Anh muốn đuổi theo thật sao?”

Âu Dương Duệ nhìn anh.

“Dẫn tôi theo.” Trần Châu nói, “Tôi là vệ sỹ của anh ấy, xe có định vị GPS.”

Chuyện này không có gì để mà do dự, nhất định phải dẫn theo.

Chú thích:

*Tiến trình Zombie: là một thuật ngữ chỉ một tiến trình trong hệ điều hành máy tính. Zombie nghĩa là thây ma tức là tiến trình đó đã chết và bạn không thể “giết” nó thêm 1 lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment