Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 102

Âu Dương Duệ và Trần Châu cùng vội vàng xuống lầu.

Âu Dương Duệ vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Lưu Tống, báo với ông một tiếng bản thân đang thảo luận kín, tạm thời đừng tìm anh.


Khi nói chuyện đã ra khỏi nhà hàng, Âu Dương Duệ nói cho Trần Châu bọn họ vừa rồi ở trong phòng bao bị nghe lén, anh nhắc nhở Trần Châu phải lưu ý chung quanh có người khả nghi không. Trần Châu dẫn anh chạy về phía chỗ đậu xe của Lam Diệu Dương.

Nơi đó Lam Diệu Dương đang muốn lên xe, nhìn thấy bọn họ tới phất phất tay, rất nhanh lái xe đi.

Trần Châu hỏi Âu Dương Duệ: “Xe anh đâu?”

Âu Dương Duệ dẫn Trần Châu đi qua.

Âu Dương Duệ ngồi lên xe, Trần Châu lại không sốt ruột leo lên, anh đeo găng tay, lấy dụng cụ kiểm tra từ trong túi ra, kiểm tra dưới gầm xe Âu Dương Duệ, kiểm tra một lần bên trong lẫn bên ngoài, chắc chắn không có vấn đề gì lúc này mới lên xe.

“Không có máy nghe lén, không có mìn.”

Âu Dương Duệ không nói gì, quả nhiên là vệ sĩ kẻ có tiền.

Trần Châu đặt một chiếc điện thoại ở trên khung treo điện thoại chỗ vị trí lái. “Lam tổng vừa mới dùng GPS của xe tìm đường đi đến căn hộ cô Nghê.”


Âu Dương Duệ nhìn màn hình điện thoại liếc mắt một cái, anh tắt máy của mình, lấy thẻ sim ra.

Trần Châu cũng lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại khác, tắt máy, lấy thẻ sim, “Không sao rồi, lái xe đi.”

Âu Dương Duệ nổ máy xe, dùng cằm hất về phía chiếc điện thoại định vị trên khung đỡ kia: “Cái này thì sao?”

Trần Châu nói: “Số máy của chiếc này chỉ có Lam tổng biết thôi, phần mềm cũng chỉ liên lạc với Lam tổng, sẽ không bị truy tung. Sau khi biết Thuỵ Thuẫn có vấn đề, chúng tôi đã xử lý qua phần mềm rồi.”

Âu Dương Duệ hừ lạnh một tiếng: “Boss nhà anh cũng không ngu ngốc đến mức đi chịu chết không cho người thân nhặt xác.” Trước làm bộ làm tịch xem ra là lo lắng bị người nghe lén theo dõi, Lam Diệu Dương khẳng định trong lòng có tính toán Trần Châu sẽ đi theo anh.

Anh chọn đến căn hộ Nghê Lam, nơi đó quả thật là chỗ an toàn, không ai ở, đồ đạc gì đó cũng đã bị điều tra qua, không còn giá trị gì để tiếp tục xông vào.

Âu Dương Duệ lái xe, chạy theo hướng dẫn. Anh duy trì khoảng cách 1 km với xe Lam Diệu Dương, miễn cho bị người phát hiện. Mặc dù trong tầm mắt không nhìn thấy xe Lam Diệu Dương, nhưng trong hướng dẫn anh có thể rõ ràng biết Lam Diệu Dương ở đó.


Lam Diệu Dương trong lòng có chút khẩn trương, tuy anh tin tưởng vào trực giác của mình, Nghê Lam hướng anh lộ ra ý tứ kia nhưng cũng biết kiểu hành động này dù sao cũng là mạo hiểm.

Lam Diệu Dương nhìn nhìn kính chiếu hậu, không nhìn thấy xe Âu Dương Duệ, nhưng anh cảm thấy Trần Châu và Âu Dương Duệ khẳng định đi theo anh. Đến căn hộ Nghê Lam, anh sẽ đặt chìa khoá ở sau đèn tường, chỗ này Âu Dương Duệ hẳn là biết, lúc trước tuy anh ta không đích thân tới điều tra nhưng anh ta lại quan tâm tới từng chi tiết của vụ án nên sẽ biết. Nếu hiện trường có nguy hiểm, Âu Dương Duệ có chìa khoá có thể xông vào.

Lam Diệu Dương lúc này có chút tự trách bản thân quá xúc động, không nên không bàn bạc gì đã đi ra. Mặc dù chỗ đó bị nghe lén, nhưng còn có thể nói vài câu ở chỗ khác, khẳng định có cách sắp xếp trước…

Không được, nếu như đối phương yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, bị hắn phát hiện có người khác tham dự liền lùi bước, không chịu gặp anh, không cho anh chứng cứ chứng minh Nghê Lam không có mặt lúc vụ án xảy ra thì làm sao bây giờ.

Còn nữa, người nọ làm sao mà biết anh đi nơi nào chứ. Cho dù hắn hack GPS xe anh, biết xe anh chạy đến đâu, vậy hắn làm thế nào có thể biết được anh đến lầu mấy, phòng nào? Cho nên kỳ thật anh nên lái xe đến nơi sau đó chờ chút sao?

Nhưng xe đậu ở dưới lầu, dù gì cũng là khu vực công cộng, dễ bị người chú ý, cái này làm sao có thể an toàn?

Lam Diệu Dương buồn bực mất tập trung, không nắm chắc. Anh muốn thừa dịp đèn đỏ dừng xe lấy điện thoại ra muốn xác định tin tức với đối phương, cầm lên mới nhớ tới điện thoại tắt máy rồi.

Lam Diệu Dương khẽ cắn môi, do dự có nên khởi động máy nhìn một cái không, chỉ cần không cắm thẻ sim vào, có phải liền không có chuyện gì?

Lúc này đèn xanh sáng lên, xe phía trước bắt đầu di chuyển, Lam Diệu Dương ngồi thẳng người, đang muốn nhấn ga, chợt nghe ‘cạch’ một tiếng, cửa phía sau đột nhiên bị người kéo ra, một bóng người tiến vào, ngồi phía sau ghế lái anh.

Lam Diệu Dương bị doạ nhảy dựng lên, cửa xe anh khoá nha.

Lam Diệu Dương đang muốn quay đầu nhìn, người nọ nhẹ giọng quát: “Đừng quay đầu, lái xe đi.”

Lam Diệu Dương ngẩn người, phía sau có xe bắt đầu ấn còi hối thúc.

Người ngồi phía sau lại nói một câu: “Lái xe.”

Lam Diệu Dương lái xe về phía trước.

“Ông là ai?” Lam Diệu Dương hỏi. Anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện vị trí người đàn ông kia ngồi, kính chiếu hậu chỉ có thể phản chiếu lỗ tai cùng bả vai ông, nhưng màu sắc và đường vân của bộ áo ngay vị trí vai ông để cho Lam Diệu Dương nhận ra ông rồi.

“Ông là người hỏi đường kia.” Lam Diệu Dương dùng tiếng Anh nói, nói xong anh mới nhớ, tin nhắn anh nhận được là tiếng Trung.


Người nọ khẽ nghiêng đầu để Lam Diệu Dương có thể thấy được ánh mắt ông trong kính chiếu hậu. Tầm mắt hai người khẽ đụng trong kính chiếu hậu, người nọ dùng tiếng Trung nói: “Cậu có thể gọi tôi là Alex.”

Tiếng Trung của ông mang theo chút khẩu âm giọng Anh, nhưng phát âm rõ ràng, từ ngữ lưu loát.

“Tôi là Lam Diệu Dương.” Lam Diệu Dương tiếp tục lái xe.

“Tôi biết.”

“Ông nói ông có bằng chứng chứng minh Nghê Lam vô tội, là chứng cứ gì?” Đối với Lam Diệu Dương mà nói, đây là điểm quan trọng, cho nên anh không nhiều lời, trực tiếp hỏi việc này.

“Vào khoảng 8:30 tối ngày 14 tháng 7 năm 2015, ở Paris xảy ra án mạng ở cùng một chỗ, Matt – một kế toán cấp cao chuyên quản lý tài vụ cho các chính khách phú thương – và ông chủ phòng kế toán – Wenson. Matt bị người giết hại, chết trong văn phòng của ông ấy. Hung khí là một con dao, khi ông ấy còn sống bị hạ thuốc, bị ngược đãi, nguyên nhân tử vong là do mất quá nhiều máu.”

“Ông làm sao mà biết?” Lam Diệu Dương có chút kinh ngạc. Chi tiết này còn nhiều hơn cái anh biết.

“Tôi có vài người bạn tương đối nhạy bén về phương diện tin tức ở châu Âu.”

Lam Diệu Dương nuốt nước miếng, lại hỏi: “Bằng chứng Nghê Lam không có mặt ở đó là gì?”

“Sáng ngày 14 tháng 7 cô ấy phát hiện được lệnh ám sát Matt và Wenson trên mạng, biết Bird sắp xuống tay với ông ta. Cô ấy còn chạy tới Paris, chuyến bay tới lúc 9 giờ sáng ngày 15 tháng 7.”

Lam Diệu Dương chấn động: “Lúc cô ấy tới Wenson đã chết rồi. Vậy chỉ cần theo thời gian này tra được chỗ dừng chân và vé máy bay của cô ấy là được. Cô ấy ngồi chuyến bay gì ông biết không?”

“Biết, nhưng lúc ấy cô ấy không dùng tên Nghê Lam này, cũng không phải thân phận hiện tại.”

Lam Diệu Dương: “… Lúc ấy cô ấy tên gì?”

“Thân phận của cô ấy khi đó với tình hình hiện tại không có gì hay để nói, cho nên cậu không cần truy cứu cái này.”

“Ông nói cô ấy giả mạo thân phận?” Lam Diệu Dương có chút khẩn trương.

“Đúng.”

“Cô ấy dùng thân phận giả mạo này làm qua chuyện khác?”

“Không làm chuyện gì xấu, nhưng thân phận này của cô ấy bại lộ sẽ tạo thành chút nguy hiểm với gia đình cô ấy và bản thân cô ấy.”

“Có ý gì?” Lam Diệu Dương nhíu nhíu mày: “Là lúc cô ấy ở Mỹ bị ngược đãi sao? Cô ấy chạy trốn, thân phận bại lộ sẽ bị bắt trở về?”

“Ngược đãi?”

Lam Diệu Dương do dự một chút, nói: “Tôi đoán.”

Bonnie không nói chuyện, một hồi sau lại nói: “Cậu có biết mẹ cô ấy chết như thế nào không?”

“Gặp tai nạn xe tại Ấn Độ.”

“Vụ tai nạn đó không phải ngoài ý muốn.”

Lam Diệu Dương: “…” Anh ở trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Alex.

“Cho nên nếu Nghê Lam bại lộ thân phận cô ấy sử dụng lúc đó sẽ đưa tới hoạ sát thân?”

“Cậu có thể lý giải như vậy.” Bonnie không tiếp tục dây dưa với vấn đề này nữa.

Lam Diệu Dương không nói gì nữa, anh không hiểu rõ lắm, Nghê Lam hiện tại cũng có hoạ sát thân không phải sao? Chẳng lẽ nói, nếu cô bại lộ chuyện quá khứ, không chỉ có cô, còn sẽ liên luỵ đến những người khác?

Lam Diệu Dương lại nhìn kính chiếu hậu, hỏi Alex: “Bằng chứng kia không thể dùng phải không? Còn có cách nào khác chứng minh Nghê Lam không giết Wenson không? Ông có biết hung thủ là ai, có chứng cứ khác hay không?”

“Trên tay tôi không có chứng cứ của hung thủ, nhưng tôi có thể tìm một người để chứng minh khi vụ án đó xảy ra Nghê Lam không ở Paris.”

Lam Diệu Dương lại mừng rỡ lần nữa: “Thật ư? Là ai? Làm thế nào mới có thể mời người đó tới? Chứng minh như thế nào?”

“Ông ta không thể tới nhưng ông ta có thể gọi điện cho tổng bộ hình cảnh quốc tế.”

Lam Diệu Dương nhíu mày, “Vậy cũng được?”

“Cũng được.”

“Nhưng có phải sẽ không thể nói ra thân phận giả mạo lúc ấy của Nghê Lam? Ông ta làm chứng Nghê Lam không ở Paris, cảnh sát hình sự quốc tế sẽ bảo ông ta chứng minh đi. Vừa không thể tiết lộ thân phận vừa muốn chứng minh, điều này sao có thể.”

“Nghê Lam lúc ấy ở Somalia tham gia một nhiệm vụ chống khủng bố, theo thời gian nhiệm vụ, cô ấy không có khả năng đi ám sát Wenson. Thân phận của tất cả nhân viên tham gia nhiệm vụ chống khủng bố này đều là cơ mật.” Bonnie dừng một chút, “Người kia có thể bảo chứng Nghê Lam là một trong những thành viên đó, nhưng ông ta có thể không lộ ra thân phận Nghê Lam.”

Lam Diệu Dương: “! ! !”

“Nghê Lam hả? Khi đó cô ấy tham gia cái đó?” Lam Diệu Dương thiếu chút nữa lái xe đụng vào hàng cây xanh ven đường.

Bonnie không nói, chỉ lạnh lùng châm chọc, “Tiết mục trò chơi kia đối với Nghê Lam mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, không biết cô ấy làm thế nào không biết xấu hổ mà tham gia.”

Lam Diệu Dương: “…” Lời này nghe không vui rồi nha.

“Nghê Lam khi đó bao nhiêu tuổi?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Hơn 18 rồi.”

Lam Diệu Dương: “…”

Lam Diệu Dương tức giận: “Cha Nghê Lam đâu? Mặc kệ cô ấy ư? Ông là ai? Cấp trên của Nghê Lam? Thủ lĩnh nhiệm vụ kia? Cha cô ấy bán cô ấy sao? Con gái nhà người ta 18 tuổi còn đang vui vẻ đi học, vô cùng cao hứng yêu đương, ăn ngon, đi du lịch, mua quần áo mới, trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp. Nghê Lam a! Đi Somalia gì chứ! Một lần nhiệm vụ cho cô ấy bao nhiêu tiền? Cô ấy phải thay người nhà trả nợ sao? Khó trách cô ấy lại so đo tiền bạc như vậy, khó trách cô ấy muốn trở về, đây không phải ngược đãi thì là gì? Tôi khinh! Khó trách cô ấy nói cha cô ấy không tốt với cô ấy, nếu tôi là cô ấy, tôi muốn đánh nhau với cha cô ấy.”

Bonnie không nói chuyện.

Lam Diệu Dương tức giận một hồi, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Bonnie một cái: “Ông quen cha cô ấy không?”

“Quẹo bên phải.”

Lam Diệu Dương: “Cái gì?” Anh theo bản năng thoáng nhìn lại đường, đánh tay lái.

Bonnie không trả lời anh, đến giao lộ lại nói: “Lại quẹo phải.”

Lam Diệu Dương trở nên cảnh giác: “Đi đâu?”

“Tuỳ tiện tìm một chỗ.” Bonnie nói: “Tiếp tục đi về trước.”

Lam Diệu Dương xả một hồi, cảm xúc ổn định: “Ông không tính trả lời vấn đề của tôi sao?”

Bonnie nói: “Cậu hỏi gì?” Giọng điệu kia vừa nghe chính là không muốn để ý.

Lam Diệu Dương hiện tại có việc cầu người, nén giận nói: “Tôi hỏi, ông khi nào thì có thể cho người kia làm chứng cho Nghê Lam? Ông vừa mới nói để cho người nọ gọi điện thoại cho tổng bộ hình cảnh quốc tế là được.”

“Chờ một thời gian, cần phải sắp xếp một chút.” Bonnie thản nhiên nói: “Dù sao Nghê Lam ở trong tù rất an toàn, đợi sắp xếp tốt thả ra sẽ khá phù hợp.”

Lam Diệu Dương nhất thời lại tức giận, cái gì gọi là dù sao, ý tứ kia là dù sao bị giam giữ không phải ông đi.

“Ở trong đó vô cùng vất vả là tốt sao? Một căn phòng nho nhỏ, đi hai bước là hết, không có TV, không thể lên mạng, không có giường lớn để nằm ngủ, không thể tắm rửa tử tế, không có người, không có đồ ăn ngon…”

“Dừng xe đi.” Bonnie thình lình ném tới một câu, ngắt ngang lời Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương nghẹn lời, dừng xe lại.

“Xuống xe, đi theo tôi.”

Lam Diệu Dương nhìn nhìn bên ngoài, hiện tại đã rời khỏi tuyến đường anh thiết lập hướng dẫn một đoạn rồi. Bên ngoài là đường phố thông thường, hai bên là quán nhỏ. Chỗ này anh chưa từng tới.

“Đi đâu?” Lam Diệu Dương có chút dỗi, ngồi bất động.

“Đi đến nơi an toàn. Tôi cần cậu bình tĩnh một chút, nói hết mọi chuyện cho tôi biết, tôi xác định nên làm thế nào tốt nhất với Nghê Lam, sau đó tôi sẽ nói cho cậu biết cậu có thể giúp đỡ cái gì.”

Lam Diệu Dương vừa muốn nói gì đó, Bonnie lại bỏ lại một câu: “Đương nhiên, cậu cũng có thể không đi. Sau này Nghê Lam ra ngoài rồi, sau khi ra ngoài đi đâu cũng không liên quan tới cậu.” Ông nói xong, trực tiếp xuống xe.

Lam Diệu Dương lại bị nghẹn, dáng vẻ không chút để ý này của Alex có chút trấn áp anh. Người để ý tương đối chịu thiệt, mà Lam Diệu Dương xác định anh để ý Nghê Lam hơn so với Alex. Lam Diệu Dương nhanh chóng xuống xe, bắt kịp cước bộ của Alex.

Âu Dương Duệ lái xe, dọc đường đi theo tuyến đường hướng dẫn trên điện thoại. Trần Châu ở trên đường sửa sang túi một chút, chỉnh lý một vài đồ lặt vặt. Anh thuận tay sờ soạn túi, muốn lấy đồ trong túi ra, sau đó anh đụng đến một vật khả nghi.

Rất nhỏ, hình tròn, kích thước giống cúc áo.

Trần Châu lấy vật khả nghi kia ra nhìn, sắc mặt trầm xuống.

Máy nghe trộm.

Trần Châu đặt máy nghe trộm kia trước mặt Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ nhìn lướt qua, sắc mặt cũng thay đổi.

Trần Châu tăng âm lượng loa xe lên, đặt máy nghe trộm ở trước loa, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi biết là ai rồi. Trước khi Lam tổng đi gặp anh, có một người đàn ông trung niên lai Á tới hỏi đường, tôi chặn ông ta lại. Chỉ một hồi, sau đó ông ta đi, tôi lên xe chở Lam tổng tới gặp anh.”

“Anh nhớ rõ ông ta trông thế nào không?”

“Nhớ rõ.” Trần Châu nói: “Đường nét cực kỳ bắt mắt, người cao 1m8 mấy, không tới 1m85 đâu, nhìn qua không khác Lam tổng lắm. Ông ta nói tiếng Anh, giọng Mỹ, rất đúng chuẩn, không có khẩu âm đặc biệt. Ông ta xách theo một túi hành lý, đeo mắt kính, quần áo cũng không tệ lắm.”

Âu Dương Duệ nhấn mạnh chân ga: “Tên ngốc Lam Diệu Dương kia sẽ không bị người lừa chứ? Lỡ như người nọ là người của Bird đến nói lời khách sáo, anh ta tốt nhất đừng để bị mắc mưu.”

Âu Dương Duệ vượt qua mấy chiếc xe, đuổi theo hướng xe Lam Diệu Dương. Đuổi được một đoạn, theo như hướng dẫn bọn họ hẳn là ở cùng một chỗ với Lam Diệu Dương, nhưng trong tầm mắt cũng không nhìn thấy xe Lam Diệu Dương.

“Mẹ kiếp.” Âu Dương Duệ ngó nghiêng trái phải, quả thật không thấy xe Lam Diệu Dương, mà trên bảng hướng dẫn, bọn họ đã vượt qua chiếc xe kia rồi.

“Người nọ hack hệ thống dẫn đường.” Âu Dương Duệ tức giận, Lam Diệu Dương lại còn nói cái gì mà không cần, lần này tự dẫn mình vào hố rồi.

Trần Châu đặt máy nghe trộm kia xuống chân giẫm nát, sau đó ném xác vụn ra ngoài cửa sổ. Tiếp đó anh gỡ chiếc điện thoại trên khung đỡ kia xuống, rời khỏi giao diện dẫn đường, ấn mở một ứng dụng khác.

“Đây là gì?” Âu Dương Duệ hỏi.

“Trên đồng hồ của Lam tổng có thiết bị định vị.”

Âu Dương Duệ: “…”
Bình Luận (0)
Comment