Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 135

Nghê Lam căn bản không nghĩ tới phải mặc áo khoác.

Tôn Triết Ngôn gửi hình ảnh camera ghi hình xe Âu Dương Duệ theo thời gian thực cho cô xem, cô nhìn thấy máy bay không người lái.

Tần Viễn.

Máy bay không người lái của anh ta đều được cải tiến qua, có súng điều khiển từ xa.

Nghê Lam hoàn toàn không cần suy nghĩ đã biết tình cảnh hiện tại của Âu Dương Duệ, không gọi được điện thoại, không cách cầu cứu, trong lòng lo lắng an nguy của người yêu, lúc này cho dù tâm lý cố gắng giữ bình tình hay phản ứng đều bị ảnh hưởng. Huống chi anh lại còn bị máy bay không người lái tập kích.


Nghê Lam không cần nghĩ ngợi, hất súng trường cầm trên tay một cái, đeo sau lưng, sau đó chạy ra ngoài.

Đạo diễn ở một bên kêu mọi người vào chỗ, nhân viên đoàn phim vội vàng ngăn Nghê Lam, “Nghê Lam, đạo diễn yêu cầu vào chỗ, chúng ta sắp quay rồi. Cô muốn đi toilet sao?”

“Thực xin lỗi.” Nghê Lam không ngừng bước, càng chạy càng nhanh, “Tôi có việc vô cùng gấp, tôi đi xử lý một chút, rất nhanh sẽ trở về.”

“Cái gì! Cô muốn ra ngoài, đi bao lâu?”

Đi bao lâu cô không biết a, biết đâu lại đánh vào bệnh viện.

“Tôi sẽ tranh thủ trở lại sớm.” Nghê Lam nói, bắt đầu chạy.

“Cái gì!” Nhân viên kia vừa nghe giọng điệu này nhất thời há hốc miệng. Anh chạy theo bên cạnh Nghê Lam, lớn tiếng hô, muốn khuyên can cô, “Không được, Nghê Lam. Sắp ghi hình rồi. Cô xem chúng ta thương lượng một chút có được hay không, tình huống gì chúng tôi phối hợp được không?”

Nhân viên công tác lớn tiếng gọi dẫn tới mọi người chú ý.


Phóng viên vốn dĩ ở một bên chuẩn bị quay chụp một vài chuyện hậu trường và thợ quay phim cũng đã nhìn thấy Nghê Lam có hành động khác thường, chạy rất nhanh, bây giờ nghe gọi gần như hiểu chuyện gì xảy ra.

Nghê Lam lại bắt đầu.

Cá chép đen trong giới giải trí không phải không có lý.

Công việc chính làm không ổn, lăng xê marketing thì đi đầu! Trước đó Phong Phạm đã gửi qua một tuyên bố vì Nghê Lam trong công việc có vấn đề cho nên không có cách nào hợp tác với cô. Người trong giới cũng biết, lúc đó cô ở trên chương trình ‘Lớp học thần tượng’ cũng thế, muốn đi thì đi, xin phép về sớm, lý do vẫn là cực kỳ ngây thơ vớ vẩn.

Nghê Lam chạy ra ngoài, phía sau chợt có một đống người theo sát. Mọi người giơ máy ảnh, điện thoại ra sức chụp. Còn có người muốn giựt tin hot, cũng mặc kệ xảy ra chuyện gì, trước đăng tin lại nói.

Hình ảnh Nghê Lam đột ngột chạy khỏi phim trường khiến nhân viên đoàn làm phim không thể không ngừng công việc, phối hợp với bóng lưng bỏ chạy của Nghê Lam, hình ảnh nhân viên công tác truy đuổi, cùng với ảnh chụp hiện trường hỗn loạn, lập tức lên trang đầu.

Tin tức vừa đăng quả nhiên dẫn tới một tràng xôn xao trên mạng.

‘Mẹ kiếp, bệnh điên của Nghê Lam lại phát tác.’

‘Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nhìn đi rất vội.’

‘Con mẹ nó, nhất định là Nghê Lam lại làm chiêu trò, nhìn cô ta còn lấy súng của đoàn làm phim đi kìa, cần đi toilet gấp có cần thiết phải vác theo súng không chứ.’


‘Thích tạo hình a, đùa giỡn a! Không phải trước sau cô ta đều thế à!’

‘Thần kinh cô này có vấn đề, tuyệt đối vừa có phóng viên chung quanh vừa có camera hướng về cô ta, cô ta liền bắt đầu cướp màn ảnh. Cô ta thật sự có bệnh.’

‘Mày mới có bệnh đó. Lần nào cũng do mấy đứa anti tụi bây tự nói. Sau cùng bị vả vào mặt lại giả bộ không biết gì. Không có việc gấp sao người ta lại như vậy chứ.’

‘Tui lo lắng cho Lam ca, rốt cuộc chị ấy xảy ra chuyện gì vậy.’

Bên phía khách sạn Lam Sắc Hào, một đống người đuổi theo Nghê Lam chạy vội tới sảnh khách sạn. Nghê Lam vẫn tiếp tục chạy, phải tới bãi đỗ xe tìm được xe Lam Diệu Dương. Hôm nay anh để cho Giang Húc Hồng chở cô qua, lỡ gặp chuyện không may dẫn Nghê Lam chạy trốn. Nhưng Nghê Lam còn chưa ra khỏi sảnh lớn liền nhìn thấy một chiếc xe mô tô.

Chiếc mô tô kia được trưng bày ở trước cửa sảnh, cực kỳ phong cách, cực kỳ soái, là kiểu dáng mới nhất, đoàn phim mượn tới cho nam chính dùng. Lúc tuyên bố khai máy còn để cho Phan Kính lái chiếc xe này lên sân khấu.

Hiện tại xe được trưng bày ở chỗ này, nhân viên công tác đang đưa nó lên, ở trên vẫn còn cắm chìa khóa, mũ bảo hiểm treo ở đầu xe, giống như mới lái từ bên cạnh tới. Nhân viên công tác theo thỏa thuận hợp tác đặt xe ở đây để trưng bày, Nghê Lam nhớ rõ, mượn vị trí sảnh chính đặt xe ở đây cũng được Lam Diệu Dương đồng ý.

Lái chiếc xe có sẵn này có thể tiết kiệm được thời gian hơn so với cô chạy tới bãi đỗ xe tìm xe.

Nghê Lam kéo váy, nhảy lên sân khấu.

Nhân viên công tác đang dựng xe sửng sốt, lại thấy xung quanh ào tới một đám người điên cuồng chụp ảnh, anh hoàn toàn mơ hồ.

“Mượn một chút.” Nghê Lam xoay mình lên xe, làn váy ở trong không trung vẽ một rặng mây hồng rồi rơi xuống. Cô vặn chìa khóa, vặn tay ga, xác nhận không có vấn đề.

Cô quăng chìa khóa xe Lam Diệu Dương cho nhân viên công tác phụ trách chiếc mô tô, “Tạm giữ ở chỗ anh, xe tôi sẽ trả.”

Tiếp đó cô đội nón bảo hiểm lên, rồ ga, một giây sau xe chạy về phía trước. Mọi người kinh hô một trận, xe vững vàng rơi xuống đất, lao ra ngoài như một mũi tên.


Mọi người lại đuổi theo xe xông ra ngoài, cố gắng hết sức quay chụp được nhiều nhất.

Nhưng xe rất nhanh biến mất trong tầm mắt bọn họ, lại có người hô to: “Mẹ nó, lạnh teo.” Một đám người lại ào ào chạy vào trong khách sạn ấm áp, nhưng cũng có không ít người chạy tới bãi đỗ xe, tính lái xe truy đuổi.

Nghê Lam rốt cuộc muốn đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, đây chính là tin tức lớn.

Phóng viên trở về trong khách sạn, có người phát hiện Lý Mộc, liền hỏi: “Lý Mộc, anh thế mà không đuổi theo sao?”

Lý Mộc cười ha ha, cười đến hiền lành, “Không đuổi, đuổi không được, vẫn là ở lại chụp tin hiện trường thôi.”

Không thấy cô gái kia vác súng đi à, có ngốc mới đi đuổi theo.

Lúc này lại có người hô lên: “Có cật lực đuổi theo cũng vô dụng, hôm nay tin tức gì cũng không bằng vụ này.”

“Chuyện gì xảy ra thế?” Những người khác đi tới gần xem, vừa thấy tất cả đều kinh hô.

Lý Mộc cũng đi qua, “Bình tĩnh bình tĩnh, mấy anh đều là người từng trải, làm gì mà ghê thế.”

Lý Mộc thò đầu qua nhìn màn hình điện thoại của người nọ, nhìn hai giây, tươi cười trên mặt cứng lại, biểu tình từ từ trầm xuống, “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, đúng là điên rồi.”

“Vừa mới đăng lên.” Người nọ nói, “Đây không phải thật đi, ở trên video lại còn ghi phát trực tiếp nữa.”

Không khí khủng bố nhanh chóng tràn ngập bốn phía, tất cả mọi người lấy di động ra bắt đầu tìm kiếm.

“Đây là nền tảng gì vậy?”

“Không biết. Tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm phản ứng của mọi người đối với việc lần này của Nghê Lam, kết quả nhìn thấy có link đẩy, trực tiếp ấn vào thì tới trang web video này.”

Lý Mộc cũng lấy di động ra, lui tới một góc gọi điện thoại, trong lúc bối rối thiếu chút nữa vấp phải thảm.

Lần đầu tiên gọi đường dây đối phương bận, lần thứ hai kết nối rồi. “Trâu Úy, cô có thấy Âu Dương Duệ bị trực tiếp không? Cô ở đâu, không đi cùng anh ta chứ?”

“Tôi ở trong cục, mới vừa nghe nói, vẫn chưa xem. Cần xác minh tính chân thực, tôi cúp đây, phải nhanh chóng xử lý. Anh kêu tất cả mọi người chú ý an toàn một chút, đừng có chạy lung tung, đừng tung tin thất thiệt, đừng đồn nhảm, theo dõi thông báo.”

Trâu Úy cúp máy rất nhanh, Lý Mộc có chút thất thần. Mẹ nó, chuyện này cũng quá khủng bố, đây là đại đồ sát đi.

Âu Dương Duệ vừa tăng tốc liền phát hiện trước xe anh cũng có một chiếc máy bay không người lái. Anh cắn răng một cái, trực tiếp phóng tới. Máy bay không người lái đột nhiên bay lên. Âu Dương Duệ nhanh chóng đạp chân ga, vượt qua hai chiếc xe, toàn lực xông về trước.

Những máy bay không người lái này là nhằm vào anh, anh phải nhanh chóng dẫn dắt bọn chúng rời đi.

Âu Dương Duệ ấn số di động lần nữa, anh gọi cho Bonnie, vẫn như cũ là âm báo bận. Âu Dương Duệ phân tâm nhìn thoáng qua màn hình, đưa tay ấn WeChat, không mở lên được, điện thoại chết máy rồi.

Âu Dương Duệ hoàn toàn từ bỏ. Anh cố gắng tỉnh táo lại.

Tấm hình kia là giả, Quan Phàn không có việc gì. Mà anh bởi vì ấn vào link kia nên điện thoại bị dính virus rồi.

Số kia là số giả, không phải Lưu Tống, là dãy số do máy giả lập thành.

Mục tiêu của Tần Viễn chuyển sang anh rồi, bởi vì anh tra được mấu chốt trong vụ án mười bảy năm trước của anh ta ư? Cho dù có tra ra thì cũng không rõ ràng bằng chứng cứ phạm tội hiện tại, nhưng Tần Viễn không muốn người khác biết chuyện năm đó, giống như không muốn bị người biết vậy, đó là nội tâm của anh ta.

Anh ta theo thói quen trốn sau màn hình quan sát, có thể khống chế người khác, vì thế anh ta cảm thấy bản thân rất siêu phàm, là thượng đế, cho nên anh ta không thể chấp nhận việc người khác nhòm ngó mình.

Hừ, Âu Dương Duệ mím chặt môi, càng như vậy, anh lại càng muốn tra tới cùng.

Nhưng hiện tại là tình huống gì, vì sao muốn giả tạo chuyện Quan Phàn tỉnh, anh tất nhiên sẽ không tin. Ảnh chụp kia là giả.

Trong lòng Âu Dương Duệ mơ hồ có chút trực giác, dù thế nào cũng sẽ không đơn giản như vậy.

Quan Phàn.

Quan Phàn thế nào.

Âu Dương Duệ chuẩn bị đánh tay lái, anh nhớ rõ quẹo bên phải đi không xa có một công viên đang xây, nơi đó ít người, anh có thể đến. Nhưng ngay tại giao lộ trước mắt, anh chợt nghe tiếng vang rất nhỏ, cùng lúc xe anh cũng chấn động nhẹ, cửa kiếng bị vỡ, một giây sau, xe bỗng nhiên trầm xuống, anh không điều khiển được tay lái. Xe không thể khống chế lao ra ven đường, mà phía sau một chiếc xe bỗng nhiên lao tới anh.

Âu Dương Duệ chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bên tai ong ong, túi khí bung ra, xương sườn của anh bị dây an toàn thít chặt.

Một tiếng vang thật lớn.

Xe rốt cuộc ngừng xoay tròn, đụng vào một cái cây ven đường thì dừng lại.

Âu Dương Duệ nhất thời không nhúc nhích được, anh dần dần tỉnh lại, suy nghĩ từ từ trở về. Anh đau đến rên một tiếng, giật giật tay chân, anh mò mẫm, mở cửa xe, lại đi mò mẫm chìa khóa trên người, đâm vỡ túi khí. Túi khí xẹp xuống, Âu Dương Duệ cảm thấy không khí lập tức tràn vào trong phổi. Anh tốn chút sức lực mở dây an toàn, bò ra khỏi xe.

Xuống xe, tình cảnh trước mắt khiến anh sợ ngây người.

Phía sau anh có bốn năm chiếc xe hoặc tông vào đuôi xe hoặc lật xe, xe bị đâm đến biến hình, còn có khói dày đặc.

Có người đang gào khóc, có người thét chói tai, có người đập cửa xe cầu cứu.

“Anh không sao chứ?” Một người đi đường chạy tới chỗ Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nhìn thấy ngoài ra còn có vài người qua đường chạy tới chỗ những chiếc xe khác, tính đi cứu người.

Âu Dương Duệ đang muốn lắc đầu với người chạy về phía mình ý bảo mình không sao, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng lại nghe được tiếng súng ‘tạch tạch tạch’, người muốn giúp anh kia bị bắn ngã xuống ngay trước mặt anh.

Máu tươi trào ra từ người người nọ, anh dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, thống khổ té trên đất, sau đó lại không cách nào nhúc nhích.

Âu Dương Duệ nghe thấy nhiều tiếng thét chói tai hơn.

Anh quay đầu lại thấy hai chiếc máy bay không người lái hung hãn bay cách anh không xa, có chấm đỏ lấp lóe trên máy bay không người lái, súng đen ngòm đặc biệt chói mắt.

“Mau tìm chỗ núp, tất cả nằm sấp xuống.” Âu Dương Duệ quay đầu rống lớn với người qua đường, lái xe ở phía sau.

Có người còn chưa kịp phản ứng mà máy bay không người lái đã bắt đầu lao về phía bọn họ.

“Nằm sấp xuống.” Âu Dương Duệ gào thét lớn, đuổi theo hướng máy bay không người lái. Anh rút súng ra, còn chưa giơ súng, phía sau nghe hai tiếng súng ‘tạch tạch’ vang lên, Âu Dương Duệ theo bản năng xoay một vòng tại chỗ, bả vai anh đau xót, bị trúng một đạn.

Máy bay không người lái không chỉ có hai chiếc.

Những người khác lúc này mới hiểu ra, mọi người thét chói tai chạy trốn khắp nơi, có người chạy ra xa, có người trốn sau ô tô.

Nhưng cũng có người bị dọa sợ đứng cạnh một chiếc xe không dám nhúc nhích, chỉ phát run nhìn chằm chằm máy bay không người lái. Đó là một cô gái trẻ tuổi, cô vốn dĩ theo người chạy tới giúp đỡ, cô muốn giúp kéo người bị nhốt trong xe ra.

Nhưng hiện tại, cô nhìn chằm chằm máy bay không người lái như nhìn quái vật, hoàn toàn không cách nào phản ứng.

Một chiếc máy bay không người lái nhìn chằm chằm cô gái kia, một hồi lại chuyển hướng súng về phía Âu Dương Duệ, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc lại thống khổ của anh giống như hài lòng, lại chuyển hướng sang phía cô gái kia.

Âu Dương Duệ mạnh mẽ vọt qua, ôm cô gái kia lăn sang một bên, kéo cô trốn đến sau xe.

Máy bay không người lái lại phách lối bay vòng vòng, giống như cười nhạo sự bất lực của anh.

Phía sau xe sao lại an toàn được chứ.

Âu Dương Duệ đột nhiên lao ra, ‘pằng’ một phát, bắn rơi máy bay không người lái kia.

Anh nhanh chóng lui lại, lui về sau xe.

Phía sau xe còn có một ông cụ đang trốn, cùng cô gái kia nhìn Âu Dương Duệ.

Vai trái Âu Dương Duệ rất đau, máu còn đang chảy, anh nói, “Đừng sợ, tôi là cảnh sát.”

Giờ này phút này, câu nói ‘Đừng sợ’ giống như không có sức thuyết phục gì, nhưng anh chính là cảnh sát.

Hai người kia nhìn anh, ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.

Âu Dương Duệ bởi vì mất máu mà sắc mặt trắng bệch, anh lặp lại lần nữa, “Đừng sợ, hai người trốn kỹ, báo cảnh sát. Tôi ra ngoài.”

Ông cụ nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Cô gái trẻ tuổi run giọng nói: “Anh ra ngoài cũng không ích gì.”

Vậy cũng phải ra. Anh chính là mục tiêu, anh không thể trốn trong này.

Âu Dương Duệ cắn răng, đang muốn chạy ra ngoài chợt thấy một cô gái mặc lễ phục đỏ, đội mũ bảo hiểm đen đang lao nhanh như điện tới. Làn váy bị gió thổi bay vù vù ở bên người cô giống như mang theo một dải lửa.

Xe đặc biệt nổi bật, tư thế người lái xe cũng cực ngầu, chỉ là bộ quần áo này, quả thực..

Rất lạnh a.

“Đó là ai vậy?” Cô gái bên người Âu Dương Duệ hỏi.

“Một minh tinh.” Âu Dương Duệ trả lời.

Nếu là trước đây, anh đại khái có thể nói là người bệnh thần kinh, trời thế này mà ăn mặc như vậy.

“Là một minh tinh cực kỳ dũng cảm.” Âu Dương Duệ nói, “Cô ấy gọi là Nghê Lam, có cơ hội tìm cô ấy xin chữ ký đi.”

“Hả!” Cô gái trẻ tuổi há miệng.

Nón bảo hiểm kín như vậy cũng có thể nhận ra Nghê Lam.

“Tôi đi đây.” Âu Dương Duệ nói xong liền xông ra ngoài.

Máy bay không người lái vẫn ở gần đó nhưng không nổ súng, chỉ bay xung quanh giống như chơi đùa với Âu Dương Duệ. Âu Dương Duệ xông ra, máy bay không người lái lập tức vọt tới chỗ anh. Âu Dương Duệ giơ tay bắn một phát.

Chung quanh lại xuất hiện thêm bốn chiếc máy bay không người lái. Trong đó có một chiếc bay về phía Nghê Lam.

Nghê Lam bẻ tay lái, vòng lên đường dành cho người bộ.

Máy bay không người lái nổ súng ‘tạch tạch tạch’ bắn vào khoảng không.

Nghê Lam lại vòng ra, một chiếc máy bay khác lao tới cô, Nghê Lam đột nhiên nhấc đầu xe, ‘tạch tạch’ hai phát, đạn rơi vào trên đầu xe.

Đầu xe hạ xuống, Nghê Lam một tay lái xe, tay phải chuyển một cái, súng trường nhắm thẳng vào máy bay không người lái.

Máy bay không người lái kia lập tức bay đi chỗ khác. Nghê Lam đã vọt tới bên người Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nhảy lên xe, Nghê Lam ngừng cũng không ngừng, chở theo anh đi về phía trước.

Hai chiếc máy bay không người lái tập kích bọn họ, Nghê Lam quẹo trái quẹo phải, né tránh theo hình chữ S.

“Dẫn bọn chúng tới chỗ không người.” Âu Dương Duệ quát.

“Anh bị quay trực tiếp anh có biết không?” Nghê Lam cũng hét lên.

“Mẹ kiếp!”
Bình Luận (0)
Comment