Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 136

Khủng bố tập kích.

Khủng bố phát trực tiếp.

Toàn xã hội kinh ngạc.

Lúc Tôn Triết Ngôn nhìn thấy hình ảnh trực tiếp chính là lúc bánh xe Âu Dương Duệ bị bắn thủng lật xe. Chiếc xe kia điên cuồng lăn tròn trực tiếp đụng vào cây ven đường, tình cảnh nguy hiểm thảm khốc, dọa Tôn Triết Ngôn thiếu chút nữa hét ra tiếng.

Máy quay dừng ở chếch phía cửa sổ ghế lái, nhìn thấy Âu Dương Duệ bị túi khí che, không nhúc nhích.


Nhưng đây không phải chuyện nghiêm trọng nhất. Đáng sợ hơn chính là phía sau Âu Dương Duệ có mấy chiếc xe đã xảy ra chuyện, tiếng thét cùng máu tươi cộng thêm tiếng xe đâm nhau, vô cùng thê thảm.

Tôn Triết Ngôn bỗng nhiên phản ứng kịp, ông ấn nút ghi hình lại, cũng nhanh chóng gửi tin tức thông báo cho mọi người.

Bonnie không trả lời, Tôn Triết Ngôn không biết ông có phải đang bận hay không, không dám quấy rầy. Giang Húc Hồng trái lại gọi điện về.

“Lão Tôn, em cũng thấy rồi. Phía bên em hiện mọi người đều đang xem, đã ngừng quay phim rồi. Nghê Lam vừa rồi lái mô tô chạy qua, em đã báo cho con bé rồi.”

“Ở chỗ em có ổn không, em phải cẩn thận đó.” Tôn Triết Ngôn hết sức lo lắng cho sự an toàn của vợ.

“Em không sao. Lam tổng gọi cho em, cậu ấy sắp xếp rất nhiều bảo vệ qua đây, hiện tại bảo mọi người tập trung tại sảnh phim trường.”

Lúc này Tôn Triết Ngôn nhìn thấy Âu Dương Duệ cử động trong video trực tiếp, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Cảnh sát Âu Dương đã tỉnh lại rồi. Cậu ta còn sống.”

“Em cúp máy trước. Em phải để máy thông suốt.” Giang Húc Hồng nói: “Tự anh chú ý một chút, Mặc áo nhân viên công viên trò chơi vào, lỡ như có người xông tới.”


Tôn Triết Ngôn cúp điện thoại, nhìn chăm chú vào màn hình.

Âm thanh trong máy nghe lén bộ đàm cảnh sát cũng phức tạp, bên chỗ bệnh viện Khương Thành xem ra cũng loạn một nùi.

Tâm tình Tôn Triết Ngôn nặng nề, hôm nay sẽ cực kỳ gian nan đây.

Trên màn hình, Âu Dương Duệ chật vật bò khỏi xe, nhìn qua anh bị thương, trán có máu, nhưng không nghiêm trọng, ít nhất anh có thể đi.

Tôn Triết Ngôn biết Âu Dương Duệ. Quan Phàn đã từng dẫn anh tới nhà bọn họ ăn cơm, sau bọn họ còn nói với Tôn Tịnh, con xem bạn trai Quan Phàn không tệ mà, con cũng nhanh chóng tìm một người kết giao đi.

Kỳ thật chuyện cũng không phải quá lâu nhưng với Tôn Triết Ngôn mà nói giống như là chuyện nửa đời trước.

Tôn Triết Ngôn đoán video này là do máy bay không người lái quay, bởi vì góc máy ở trên cao, chuyển động cực kỳ linh hoạt. Hơn nữa không chỉ một máy quay, rõ ràng có chuyển cảnh. Hai máy bay không người lái hoặc hơn thế.

Hiện tại góc máy chuyển đến phía trên chính diện Âu Dương Duệ, có chút khoảng cách, hướng về mặt anh. Âu Dương Duệ cũng không có chú ý tới máy quay, anh đang nhìn một người chạy về phía anh.


Tôn Triết Ngôn hiện tại có cảm giác trông gà hóa cuốc, ông ở trong lòng kêu to bảo Âu Dương Duệ chạy mau, người này nói không chừng là người xấu.

Người nọ đang nói gì đó với Âu Dương Duệ, một giây sau, sau lưng Âu Dương Duệ xuất hiện một dàn máy bay không người lái. Âu Dương Duệ không hề phát hiện, còn đang nghe người nọ nói chuyện.

Tôn Triết Ngôn há miệng thở dốc, tim thót lên, sợ hãi bao trùm.

Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ, có nguy hiểm.

Đột nhiên người nọ trước mặt Âu Dương Duệ bị chấn động mạnh một cái, giống như bị cái gì bắn trúng. Máu tươi trào ra từ thân thể anh ta, anh ta đột nhiên mềm oặt ngã xuống đất.

Góc máy nhắm ngay mặt Âu Dương Duệ, trên mặt anh có chấn kinh, có đau khổ, có phẫn nộ.

Trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một câu, vẫn là phụ đề Trung – Anh: ‘Âu Dương Duệ, đội trinh sát hình sự thành phố, người dân vì hắn mà chết.’

Phụ đề lạnh giá vô tình phối hợp với thảm cảnh người dân đẫm máu ngã xuống, còn có khuôn mặt đau khổ kia của Âu Dương Duệ, quả thực nhìn thấy mà đau lòng.

Tôn Triết Ngôn bị sợ hãi vây quanh trong lòng giờ phút này bị hung hăng nhéo một cái, bi phẫn, cuồng nộ, không cách nào hình dung tâm tình ông.

Trực tiếp này từ đâu, làm sao lại truyền lên mạng.

Tôn Triết Ngôn hung hăng vỗ bàn một cái, sao lại có người tồi tệ như vậy, sao có thể biến thái như vậy, ông bây giờ có thể làm gì đây, tay ông đang phát run.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tôn Triết Ngôn sợ tới mức nhảy dựng lên, quay đầu nhìn, là Bonnie tới.

Ông vậy mà không chú ý xem camera có người tiến vào.

Bonnie nhìn biểu tình của Tôn Triết Ngôn, cũng không hỏi qua điều gì, chỉ gật đầu nói “Để tôi.”

Ông kéo ghế dựa qua ngồi xuống, hai tay rất nhanh gõ lên bàn phím, đồng thời dùng tiếng Anh nói chuyện, “Ben, tôi đến rồi, anh gửi địa chỉ qua cho tôi.”

Tôn Triết Ngôn đứng ở một bên, cảm xúc vẫn chưa bình ổn.


Bonnie vừa gõ bàn phím vừa chuyển sang dùng tiếng Trung nói với ông: “Đừng xem, đi nghỉ ngơi đi.”

“Có thể ngăn bọn họ không?” Tôn Triết Ngôn hỏi.

“Tôi đang truy tìm server bọn họ. Trực tiếp này ở server nước ngoài, thiết lập một số biện pháp, tôi tìm bạn bè giúp đỡ.”

Tôn Triết Ngôn không nói, sợ quấy rầy Bonnie làm việc.

Nhưng trên màn hình vẫn tiếp tục trực tiếp, có nhiều máy bay không người lái xuất hiện hơn, cực kỳ ác ý, những ống kính kia quay lại cảnh người dân hoảng sợ thút thít, dáng vẻ sợ hãi trốn tránh, giống như một ác ma thưởng thức con kiến vùng vẫy.

Một máy quay vẫn bám theo Âu Dương Duệ, anh chảy máu, cứu một cô gái. Nhưng có lẽ là máy bay không người lái buông tha cho bọn họ, cũng không đuổi theo bắn bọn họ mà chỉ quay lại bộ dáng chật vật của anh, dùng việc này tìm niềm vui.

Âu Dương Duệ nói: “Đừng sợ, tôi là cảnh sát.”

Những lời này bị thu âm lại truyền ra, mặc dù có chút mơ hồ nhưng có thể khiến cho người ta nghe rõ.

Phụ đề phía dưới lại một lần nữa chạy chữ: ‘Cảnh sát, a ha ha ha.’

Câu phụ đề thứ hai lại là: ‘Âu Dương Duệ, đội trinh sát hình sự thành phố, người dân vì hắn mà chết.’

Lần này câu phụ đề này không biến mất mà vẫn hiển thị trên màn hình.

Tôn Triết Ngôn nhịn không được nữa, tức giận nói: “Không thể dừng trực tiếp này sao?”

“Trừ phi đóng tất cả trạm tín hiệu trong phạm vi mấy km gần đó, nhưng như vậy thì các thiết bị liên quan sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hơn nữa tội phạm thừa cơ gây án, người dân ngay cả tín hiệu báo cảnh sát cũng không có.”

Tôn Triết Ngôn. “…”

“Không đóng server ngoại cảnh được nhưng có thể chặn địa chỉ tên miền URL. Nhưng bọn Paul cũng đã có những cài đặt cần thiết, hack rất nhiều server trang web, chủ động đẩy ra tên miền giả, cho nên trực tiếp này mới có thể khuếch tán nhanh như vụ nổ hạt nhân, toàn bộ quá trình cũng không dài lắm, chờ chặn địa chỉ xong thì bọn họ cũng phát xong rồi.”

Tôn Triết Ngôn cũng không biết còn có thể nói gì, kỳ thật không cần đợi trực tiếp kết thúc, hiện tại bọn họ đã đạt được mục đích rồi.

Sợ hãi đã ăn sâu vào trong lòng mọi người.

Trên màn hình, một chiếc xe máy màu đen cực ngầu chạy như bay từ đằng xa tới, người lái mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, đội nón bảo hiểm đen, bộ dáng như một ngọn lửa.

Bonnie mở loa ngoài, tiếp tục gõ bàn phím.

Tiếng Nghê Lam phát ra từ trong loa, “Con đến rồi, con không nhìn thấy anh ta, có năm chiếc máy bay không người lái.”

“Cậu ấy ở phía sau chiếc xe màu bạc của người dân, ở cây đại thụ bên trái phía trước.” Tôn Triết Ngôn giành trước lớn tiếng báo cáo.

Vừa dứt lời, Âu Dương Duệ từ sau chiếc xe kia đột nhiên nhảy ra, Nghê Lam nhanh chóng chạy tới chỗ anh.

Máy bay không người lái nổ súng về phía Nghê Lam, Âu Dương Duệ bắn rơi một chiếc, Nghê Lam từ lối đi bộ vòng ra đón Âu Dương Duệ.

Động tác liên tiếp này chỉ ngắn ngủi vài giây, máy bay không người lái ghi hình bay lên cao, từ xa quay lại hết toàn cảnh. Lúc Nghê Lam chở Âu Dương Duệ chạy như bay chạy trốn, chiếc máy bay không người lái kia hạ thấp độ cao, theo sát đằng sau.

Trong video có thể nghe được Âu Dương Duệ rống lớn, “Dẫn chúng tới chỗ không người.”

Bonnie điều tra bản đồ. “Rẽ phải có một công viên đang xây dựng. Cửa chính ở hướng Đông Nam cách 15km, đừng tới đó, trong đó có người đang thi công. Chạy về hướng Đông, có khu rừng nhỏ, đi xuyên qua vừa có thể che chắn máy bay không người lái, sau đó đi vòng đằng sau.”

Nghê Lam cắn răng quẹo trái rẽ phái chạy về trước, cô thấy được ‘khu rừng nhỏ’, nói: “Cái này mà gọi là khu rừng nhỏ hả, đây chỉ mới trồng có mấy cái cây trụi lủi, che cái rắm.”

Nói là nói như vậy nhưng cô vẫn theo chỉ dẫn của Bonnie chạy về phía ‘khu rừng nhỏ.’

Bonnie bình tĩnh nói: “Theo góc độ bản đồ vệ tinh chụp thì vẫn có chút cành lá.”

Nghê Lam tuy ghét bỏ rừng cây này nhưng địa hình này quả thật có thể trì hoãn công kích của máy bay không người lái.

“Vòng qua đi, đi về phía Tây.” Bonnie tiếp tục chỉ thị.

“Có thể tìm một mảnh rừng um tùm không?” Nghê Lam lại quát to.

“Tiếp tục đi về phía Tây, có một mảnh rừng lớn hơn chút. Bên cạnh còn có tòa nhà chưa xây xong, có thể trốn. Nếu các con còn sống mà tới được đó.”

“Con cám ơn lời chúc phúc của ba.” Nghê Lam trả lời ông.

“Cảnh sát giao thông đã đến địa điểm tập kích vừa rồi rồi. Xe cứu thương cũng tới. Đã báo cho cảnh sát tuyến đường của hai con, bảo bọn họ sơ tán người, đặc công đang đuổi qua, còn có xe cứu thương, các con ráng chống đỡ.” Bonnie nói. Ông vừa nói chuyện mười ngón tay gõ bàn phím như bay.

“Ben!” Ông chuyển sang nói chuyện với người giúp đỡ ở nước khác.

“Thiết lập của bọn chúng quá gian xảo, bà mẹ nó. Paul vẫn rất siêu nha, mẹ nó chứ thật muốn giết chết hacker của hắn.”

“Lúc này bọn chúng chuẩn bị chưa đủ, có cơ hội.” Bonnie ung dung nói.

“Chúng ta cũng không chuẩn bị đủ mà, kế hoạch vốn tính dùng cho chương trình trò chơi gì đó.” Ben oán trách nhưng lại nói: “May mà anh có ông đây đó, ông đây là hacker con mẹ nó siêu nhất thế giới.”

“Ừ, lời này anh nói mười năm rồi.” Bonnie vẫn bình thản, thích nghi tốt với lời khoác lác của Ben.

Quả thật ông trước kia dự tính quyết định lần này giao chiến tại cái chỗ gọi là núi Kỳ Lân gì đó, dù sao theo cách bọn họ nói về kế hoạch và cách thức hành vi của Tần Viễn, hoàn cảnh chỗ kia là thích hợp nhất. Chương trình mới để lộ ra cho Nghê Lam tham gia pháo đài thám hiểm mới xây gì đó, dường như cũng ẩn chứa chút ý đồ của Tần Viễn.

Nhưng hiển nhiên Tần Viễn và Paul điên cuồng như nhau, bọn họ căn bản chẳng có kế sách gì, không quan tâm nguy hiểm. Hoặc là Tần Viễn còn điên cuồng hơn cả Paul, lại dám giữa ban ngày ban mặt chơi trò này. Nếu vì hành động lần này thất bại bọn họ bị bắt, Paul làm thế nào trả thù ông, không nhằm vào Nghê Lam khai chiến trước với ông lại có thể lựa chọn Âu Dương Duệ làm mục tiêu cho hành động cực đoan này.

Bonnie không mò được ý nghĩ hành động này của bọn họ.

Cảnh sát bên này giống như Bonnie dự đoán, từ lúc nhận được tin mọi người liền hành động.

Chúc Minh Huy, phó cục trưởng phía tỉnh, cũng là người phụ trách tổ hành động đặc biệt lần này lập tức tự mình đứng ra chỉ huy.

Bệnh viện bên kia bởi vì Hồng Lôi nhập viện cùng một chuỗi hành vi nên đã sớm có chuẩn bị, cho nên sự kiện vừa xảy ra, đặc công lập tức tới hiện trường.

Khủng bố trực tiếp trên mạng, tổ hành động cũng lập tức liên lạc với phía cảnh sát mạng, bảo bọn họ nhanh chóng xử lý. Sau khi nhận được báo cáo, Chúc Minh Huy lập tức ra chỉ thị, xử lý không được server thì tắt hết địa chỉ màn hình liên quan lại, tóm lại tuyệt không cho phép mấy tên tội phạm rải tin khủng bố, khoe khoang chiến tích phạm tội.

“Ít nhất cần năm đến mười phút.” Nhân viên cảnh sát phụ trách vẫn luôn duy trì liên lạc, sau khi nhận được phản hồi liền báo cáo với Chúc Minh Huy.

Chúc Minh Huy cau chặt mày.

Nhân viên cảnh sát ở một bên không dám nói lời nào. Năm phút đồng hồ kỳ thật không dài nhưng ảnh hưởng quá ghê gớm rồi. Cảnh sát đang bị ghi hình truy sát trực tiếp, năm đến mười phút đây là đang công khai hành hình.

“Tần Viễn hôm nay thế nào?” Chúc Minh Huy hỏi.

Nhân viên cảnh sát vội vàng đáp: “Anh ta đi làm bình thường, bây giờ còn đang ở công ty.” Đây là sau khi xảy ra chuyện, Lưu Tống lập tức liên lạc với nhân viên cảnh sát giám sát Tần Viễn lấy được tin. Lưu Tống yêu cầu bọn họ vẫn tiếp tục theo dõi, nhưng Tần Viễn không ra khỏi công ty, tòa nhà tập đoàn Viễn Bác cũng không xảy ra tình hình dị thường gì, công nhân ra vào đều cực kỳ bình thường.

“Bắt Tần Viễn.” Chúc Minh Huy ra lệnh, “Điều tra văn phòng anh ta.”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Viễn làm sao có thể làm việc bình thường được. Nhất định phải bắt anh ta hiện hình.

Nghê Lam chở Âu Dương Duệ vọt vào ‘rừng cây’ thứ hai.

Trên đường máy bay không người lái nổ súng về phía bọn họ. Nghê Lam bị trầy da ngay eo, cô bị đau, không lên tiếng tức giận. Nhưng Âu Dương Duệ ở sau lưng cô chấn động một cái, kêu lên một tiếng đau đớn.

Nghê Lam đoán Âu Dương Duệ lại trúng đạn rồi.

Đoạn đường này Âu Dương Duệ cả người ôm chặt cô, cố gắng dùng thân thể che chắn cho cô. Có mấy lần bởi vì xe ngoặt gấp thiếu chút nữa quăng anh xuống, Nghê Lam đành phải hô to, “Anh ôm chặt chút, té xuống tôi sẽ không quay lại nhặt anh đâu.”

Âu Dương Duệ bị máu làm ướt quần áo, chảy tới trên người cô. Nghê Lam thật lo lắng căn bản không cần đuổi giết, chờ Âu Dương Duệ chảy máu nhiều quá có thể quay được cảnh anh chết rồi.

Lần này Âu Dương Duệ lại trúng đạn.

Nghê Lam lại hô to, “Âu Dương Duệ anh ráng chịu đựng, đừng chết trên người tôi nha.”

Âu Dương Duệ quả thực rất suy yếu rồi, anh cảm thấy anh còn lạnh hơn Nghê Lam. Nhưng lời Nghê Lam nói anh thật sự nghe không vô, “Tiếng Trung của cô không tốt, nghĩa khác nhiều đó.”

Nghê Lam nghe không rõ anh nói gì, cô lại một lần nữa đánh vòng né tránh một súng, sau đó chở Âu Dương Duệ vọt vào trong tòa nhà.

Tòa nhà này cũng không phải chỗ tốt để trốn máy bay không người lái, tuy có lầu đáng tiếc thiết kế bên trong chưa xong, tòa nhà lại toàn kết cấu kính thủy tinh tới đất, lúc này chưa lắp kính cho nên tương đối giống kiểu tòa nhà kết cấu mở.

Nhưng Nghê Lam bọn họ cũng không có lựa chọn khác. Xe mô tô trúng mấy phát súng, bình xăng cũng bị bắn thủng. Tình huống của Âu Dương Duệ quả thật không thể chạy nữa rồi. Anh cần cầm máu, cần xe cứu thương.

Nghê Lam dừng xe lại, lưng đeo súng trường, đỡ Âu Dương Duệ vào trong tòa nhà, một chiếc máy bay không người lái lao tới. Nghê Lam tìm ở thắt lưng Âu Dương Duệ, lấy súng của anh ra nổ hai phát ‘pằng pằng’ bắn rơi máy bay không người lái kia.

Càng có thêm máy bay bay tới, vây quanh tòa nhà.

Nghê Lam mắng một câu thô tục, đỡ Âu Dương Duệ tìm một căn phòng ở góc khuất, để Âu Dương Duệ ngồi xuống.

Phòng kia có cửa sổ, có cổng tò vò. Máy bay không người lái tùy lúc có thể bay vào.

“Chi viện sắp tới rồi, xe cứu thương cũng vậy.” Nghê Lam tháo mũ bảo hiểm, xé váy băng vết thương cầm máu trước cho Âu Dương Duệ.

“Nghê Lam” Âu Dương Duệ vì mất máu mà mặt xanh méc, “Đừng cho chúng quay được bộ dáng tôi chết. Đừng cho Quan Phàn nhìn thấy.”

Nghê Lam im lặng, cúi đầu kiểm tra đạn, “Được.”
Bình Luận (0)
Comment