Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 84

Nghê Lam họp xong, cùng Lam Diệu Dương quay về khách sạn.

Lúc toàn bộ không gian chỉ còn lại hai người, những lời tình cảm chưa kịp nói cho nhau, còn niềm vui sướng tràn đầy lúc này mới như dòng nước chảy ra.


Chỉ là Lam Diệu Dương phải lái xe, hai người đều hạn chế không nói, nhưng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đối phương, nhìn thấy nụ cười của đối phương cũng đủ vui vẻ.

Lúc sắp tới Lam Sắc Hào, Nghê Lam phát hiện có xe theo dõi, Lam Diệu Dương nhận ra là xe của chó săn, hai người đồng thời kêu rên, sau đó cười ha ha.

Lam Diệu Dương lái xe đi tầm vài vòng nữa mới cắt đuôi được chó săn. Đến bãi giữ xe khách sạn, Nghê Lam còn phải lén lút xông vào khách sạn, Lam Diệu Dương thật sự thấy đau chân thay cô.

Đôi tình nhân lén lút rốt cuộc tụ hợp trong thang máy khách sạn, đóng cửa lại lên tầng 20, rốt cuộc có thể buông lỏng tâm tình, cảm nhận niềm vui sướng khi chiến thắng chó săn. Nghê Lam cười ha ha bắt đầu khoác lác, “Anh nói bây giờ Tần Viễn có đang ngồi trước máy tính lén xem camera khách sạn không?”

Lam Diệu Dương nói: “Không biết.”

Nghê Lam phách lối giơ tay lên với camera, ngón tay giữa còn chưa kịp vươn ra đã bị Lam Diệu Dương giữ chặt lại, thuận thế nắm tay cô trong tay mình, “Có thể ngoan ngoãn một chút không?”

Ngón tay của Nghê Lam rất không an phận cào vào lòng bàn tay anh, Lam Diệu Dương khẽ dùng lực nắm chặt tay cô hơn, hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Không biết Tần Viễn có đang xem không chứ nhân viên khách sạn anh là đang xem đó.”


Nghê Lam nhíu nhíu mày: “Ý anh là để cho bọn họ nhìn thấy bà chủ tương lai thô lỗ như vậy là không tốt, đúng không?”

Lam Diệu Dương rốt cuộc nhịn không được, hỏng mất vẻ mặt đứng đắn, cười ngoác đến tận mang tai: “Bà chủ…”

“Còn chưa chắc nha.” Nghê Lam hất cằm, vẻ mặt cao ngạo: “Dù sao em cảm thấy anh có thể không xứng với em.”

Lam Diệu Dương cười ha ha, kéo cô vào trong ngực vò đầu cô: “Ai không xứng với em?”

Nghê Lam oa oa gọi, cũng cười to, nhưng lại phản kháng kêu lên: “Tóc của em, tóc của em! Bà chủ tương lai nhất định lúc nào cũng phải đẹp, anh trả lại hình tượng cho em!”

Lam Diệu Dương thả cô ra, vẫn nhịn không được cười mãi. Anh giúp cô vuốt lại tóc, sửa sang lại một chút. Nghê Lam nhìn số tầng lầu đang nhảy, bỗng nhiên nói: “Chân em đau.”

Lam Diệu Dương nhìn nét mặt cô một chút, lại nhìn nhìn chân cô, đang đoán xem cô đau chân thật hay là đang làm nũng.


Nghê Lam duỗi hai tay ra phía anh, khóe miệng Lam Diệu Dương lại muốn kéo đến tận mang tai, xem ra lần này là làm nũng thật rồi.

Lúc này đã đến tầng 20, Lam Diệu Dương quay lưng về phía Nghê Lam, ngồi xổm hơi khom người xuống, Nghê Lam vui sướng leo lên lưng anh. Lam Diệu Dương cõng cô trên lưng đi về phía phòng 2001.

Trong hành lang dài dằng dặc, đèn hành lang chiếu sáng bóng của hai người thành một, Nghê Lam ôm cổ Lam Diệu Dương, đầu thân mật tựa vào bên cạnh đầu anh. Lam Diệu Dương cảm thấy trái tim ngọt đến muốn tan ra.

“Em là người tốt, Lam Diệu Dương. Cục trưởng của bọn họ chính miệng thừa nhận, em là giúp đỡ Quan Phàn. Em là người tốt.” Nghê Lam ghé vào tai anh nói.

Câu nói này đã nghẹn rất lâu, rốt cuộc đã có thể nói ra rồi.

Không còn gì lo lắng nữa. Cô đã gỡ xuống được tảng đá lớn trong lòng. Không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần cô là người tốt.

“Anh biết, anh vẫn luôn biết.”

Lam Diệu Dương cõng Nghê Lam đứng trước cửa phòng 2001, anh nhìn thấy cửa sổ ở cuối hành lang. Hiện tại cửa sổ đã dùng màn trang trí che lại, nhưng Lam Diệu Dương biết rõ, lúc đó Lý Mộc chụp hình là từ hướng này, chụp thấy anh vứt Nghê Lam ra.

Anh chưa từng cảm kích chó săn như vậy.

Nghê Lam nhìn theo ánh mắt anh, thấy cửa sổ kia, cô biết anh đang nhớ tới cái gì, cô lẩm bẩm: “Lần trước anh nói cái gì nhỉ, để em cũng ném anh ra ngoài một lần có phải không?”

Lam Diệu Dương nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Nhanh mở cửa, thẻ phòng trong túi áo anh.”

Nghê Lam đưa tay chạm vào vạt áo vest của Lam Diệu Dương, không sờ vào túi mà sờ vào ngực.

Lam Diệu Dương suýt chút nữa phản ứng, anh dùng bả vai mình hất cánh tay cô, uy hiếp nói: “Anh muốn ném em xuống rồi á.”


Nghê Lam không hài lòng: “Cái này sao lại không thể sờ chứ. Bạn trai em, chẳng lẽ không phải muốn sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó sao?” Vừa oán trách vừa sờ nhiều thêm hai lần tuyên bố quyền lợi.

Lam Diệu Dương một tay đỡ cô, một tay khác kéo tay cô ra.

Anh vừa buông tay, tay Nghê Lam lại thọc vào vạt áo anh. Lam Diệu Dương lại kéo tay cô ra, Nghê Lam cười ha ha.

Lam Diệu Dương ngậm tay Nghê Lam vào trong miệng, tay trống còn lại lấy thẻ phòng.

Nghê Lam càng cười đến nắc nẻ, ghé đầu vào vai Lam Diệu Dương cười run lên.

Lam Diệu Dương nhanh chóng mở cửa ra, cõng Nghê Lam xông vào trong phòng. Nghê Lam cười to ha ha, Lam Diệu Dương một hơi chạy vội tới trước sofa, ném cô lên sofa.

Nghê Lam ngã trên ghế sofa vẫn còn cười, Lam Diệu Dương không vui, bị cô làm cho toát cả mồ hôi. Anh cởi áo khoác ra, Nghê Lam còn muốn chỉ điểm anh một chút: “Lúc này tổng tài bá đạo nên nói, cô em, có hài lòng cái em sờ được không?”

Lam Diệu Dương vừa buồn cười vừa không phục, ném thẳng áo khoác vest lên đầu cô, che mặt cô lại.

Nghê Lam lại cười to, cô ôm lấy áo vest của Lam Diệu Dương, oang oang nói dưới lớp áo, “Em nói cho anh biết, tiểu Lam tổng, lúc em giật cái áo này ra, mặt của anh nhất định phải ở trước mặt em.”

Lam Diệu Dương đang ngồi xổm trên ghế sofa vừa nghĩ đợi cô vén áo lên thì hôn trộm cô một cái: “…”

“Sau đó anh hôn em, cho em bất ngờ.”

Lam Diệu Dương: “…” Hoàn toàn không còn bất ngờ rồi.

Lam Diệu Dương không vui: “Rốt cuộc thì khi nào em mới mở ra!” Trò chơi kiểu này, anh đã mất hết kiên nhẫn rồi.

Nghê Lam lại không nhịn được cười, sau đó cô đếm: “Một, hai!”

Bỗng nhiên cái áo bị hất ra rồi.

Lam Diệu Dương: “…”

Ba đâu? Cái này làm người ta sao chuẩn bị được!

Lam Diệu Dương trợn mắt nhìn Nghê Lam, tóc cô lộn xộn, ánh mắt vừa đen vừa sáng, gương mặt ửng hồng cười vô cùng ngọt ngào.

Sao lại đáng yêu như thế chứ!

Lam Diệu Dương đang khom người cúi đầu thì điện thoại của Nghê Lam vang lên.

Cánh môi hai người sắp chạm vào nhau thì sững sờ, cùng nhau quay đầu nhìn cái túi Nghê Lam vứt trên đất.

Nghê Lam quyết định thật nhanh: “Chuông này có thể đổ 50 giây, chúng ta hôn 20 giây, kịp.”

Lam Diệu Dương không có cơ hội phát biểu ý kiến, bởi vì Nghê Lam đã kéo đầu anh xuống hôn rồi.

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo mãi, Lam Diệu Dương ôm sát Nghê Lam để hôn sâu hơn nữa. Anh cũng không có đếm giây, anh không định để ý đến 50 giây gì đó, anh thấy, cho dù có chậm năm phút thì thế giới này cũng không sập được.

Nhưng anh đang hôn đến xúc động bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Hết giờ!”

Lam Diệu Dương: “…”

“Nhanh, điện thoại của em, lỡ như là La Văn Tĩnh thì sao.”

Lam Diệu Dương: “…” Anh dám cược một trăm vạn không thể nào là La Văn Tĩnh, lúc này mới được bao lâu, nếu như có thể tỉnh ngộ sớm như vậy, lúc đó Quan Phàn cũng sẽ không nếm thất bại suốt, cuối cũng không thu được kết quả gì tốt.

Nhưng Lam Diệu Dương vẫn giúp Nghê Lam lấy điện thoại qua, nhìn thấy người gọi là Phan Kính, Lam Diệu Dương tức giận trực tiếp nghe máy.

“Lam Lam à!” Giọng nói Phan Kính vang dội, giọng điệu tràn đầy vui sướng.

“E hèm, là tôi.” Lam Diệu Dương bình tĩnh đáp lời.

Phan Kính: “…”

Nghê Lam: “…”

“Không phải, tiểu Lam tổng…”

“Là tiểu Lam tổng.” Lam Diệu Dương tiếp tục bình tĩnh.

Phan Kính: “…”

Nghê Lam cười ha ha, Lam Diệu Dương bất mãn liếc mắt nhìn cô. Nghê Lam cười càng lúc càng lớn tiếng.

Phan Kính nghe thấy tiếng cười của Nghê Lam lại càng quýnh lên, “Tôi có việc tìm Nghê Lam, tiểu Lam tổng. Cảm ơn tiểu Lam tổng.”

“Không cần cảm ơn, có chuyện gì?” Lam Diệu Dương nghiêm túc chiếm lấy điện thoại không buông.

Nghê Lam cười liên tục, Lam Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh cô. Nghê Lam nằm xích vào phía trong sofa chừa chỗ lại cho Lam Diệu Dương, cảm thấy giọng Phan Kính bị nghẹn quá đáng thương, lớn tiếng nói với điện thoại, “Em nghe đây anh Kính.”

“Ờ ờ.” Phan Kính vội vàng nói: “Lam Lam à, em thật sự là cá chép nha, anh sắp diễn người tốt rồi, nam chính trong phim điện ảnh.”

“Aaaaa…” Nghê Lam vịn cánh tay Lam Diệu Dương ngồi dậy: “Thật không?”

“Thật nha, thật là nam chính.”

“Là người tốt thật hay là một tên giả vờ giả vịt?”

“Người tốt thật. Vai diễn đó chính là vì bề ngoài bị người khác hiểu nhầm là người xấu, nhưng kỳ thật là một người lương thiện như vàng.”

Nghê Lam nhìn thấy sắc mặt Lam Diệu Dương đen thui, cô phản ứng lại có chút hưng phấn: “Vậy có phải tìm em làm nữ chính không?”

“Em nghĩ hay quá.” Phan Kính nói: “Không phải em. Nữ chính bọn họ chọn là Bội Bội.”


“A a a a ….” Lần này Nghê Lam lại la to hơn, lay lay bả vai Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương che lấy lỗ tai bên kia, sắc mặt rốt cuộc cũng dễ nhìn rồi.

“Em ấy không nói cho em sao?” Phan Kính nói: “Hôm nay tụi anh đi gặp đạo diễn diễn thử, quyết định rồi. Em ấy rất vui, nói là muốn báo cho em.”

“Hôm nay em bận vẫn chưa xem điện thoại nữa.” Nghê Lam vui đến mức muốn chảy nước mắt, “Quá tốt rồi, hôm nay thật là một ngày tốt lành.”

Tất cả mọi người đều có tin tốt, đều đạt được ước muốn. Nghê Lam thật sự rất vui.

“Bộ phim này chuẩn bị rất lâu, kế hoạch tuyển diễn viên đã đổi mấy lần. Về sau mấy vị đầu tư xem ‘Phần thưởng tối cao’ cảm thấy tụi anh phù hợp, liền nói đạo diễn với bên phía sản suất xem xét. Là phim hài, một người đàn ông trung thực ngoại hình giống người xấu cùng một cô nàng cảnh sát béo không được coi trọng hợp tác phá án. Hiểu lầm, chọc cười, tình tiết đảo ngược, rất thú vị.”

“Quá tuyệt rồi, hai người phải siêu hot nha! Phú quý không quên bạn bè nha, anh Kính.”

“Em ngồi bên cạnh người phú quý cũng đừng giả nghèo giả khổ nữa.” Phan Kính mắng cô.

Lam Diệu Dương ‘phú quý’ nghe thấy lời này liền không hài lòng, sao lại nghe ra thành chó đây?

Nghê Lam ngược lại lại cười ha ha trên người Lam Diệu Dương, Phan Kính không biết cô đang cười cái gì tiếp tục nói: “Hôm nay tụi anh cùng đạo diễn, biên kịch cùng thảo luận bộ phim nè. Đạo diễn nói muốn tăng thêm một tình tiết trong phim, mời em làm khách mời đặc biệt.”

“Một cảnh sao, được nha.” Nghê Lam hào sảng đồng ý, cái này không mất thời gian, cũng không thành vấn đề.

“Em cũng không thèm hỏi là vai gì sao? Có điều em yên tâm, cực kỳ hợp với em, anh và Bội Bội đều cảm thấy quá hợp. Chính là anh và Bội Bội cùng nhau phá án cải trang có mặt trong một bữa tiệc, em ấy mạo danh một nữ sát thủ quốc tế, kết quả không ngờ nữ sát thủ cũng có trong bữa tiệc.”

“Chính là em sao?” Nghê Lam hưng phấn.

“Đúng vậy. Sát thủ biết có người giả mạo cô ta liền đến gây phiền phức. Vì để có thể thuận lợi tiến hành nhiệm vụ, anh và Bội Bội đã quyết tử chiến với sát thủ, sau đó tụi anh thắng.”

“Được nha!” Nghê Lam cười to.

“Lúc em xuất hiện cực kỳ phong cách cực kỳ ngầu, lễ phục dạ hội đỏ rực, môi đỏ chót, xinh đẹp không tả nổi, đặc biệt đẹp đặc biệt lạnh lùng, khiêu vũ một điệu thu hút sự chú ý của toàn trường. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Bội Bội, hung ác lẫn xem thường.”

Nghê Lam: “…”

“Yên tâm, những phân cảnh này đối với em mà nói dễ như trở bàn tay, diễn theo bản năng.” Phan Kính mừng khấp khởi nói: “Vậy anh nói bên đó là em đồng ý nha, về thời gian cụ thể họ sẽ tìm Blue nói chuyện. Đúng rồi, anh muốn hỏi chút, người đại diện của em bên Blue là ai vậy?”

“Phú quý.” Nghê Lam đáp.

Phan Kính: “…”

Lam Diệu Dương: “…”

Phan Kính cười gượng ha ha, “Được được, dù sao anh sẽ nói với bọn họ đã liên lạc với em, để bọn họ tìm Blue nói cụ thể.” Phan Kính báo tên phía đầu tư và chế tác, Lam Diệu Dương nghe xong liền gật đầu, Nghê Lam liền đồng ý.

Phan Kính đợi cúp điện thoại xong nhanh chóng nhắn WeChat: ‘Em có người đại diện nào cấp bậc thấp hơn một chút không?’

Nghê Lam giơ điện thoại lên cho Lam Diệu Dương xem, anh nói: “Nói bọn họ tìm giám đốc quản lý nghệ sĩ đi, dù sao cũng báo cáo đến chỗ anh.”

Nghê Lam trả lời tin nhắn, Lam Diệu Dương nói: “Anh nghe thấy cũng không tệ, có điều chưa xem qua kịch bản nên không thể kết luận. Phía đầu tư và nhà sản xuất ngược lại cũng đáng tin cậy, để sau này hỏi lại chi tiết rõ ràng. Kỳ thật bọn họ vừa khéo cũng là muốn lợi dụng độ hot của tụi em, tiến hành hiệu quả tương phản trong phim. Ở trong game em tiêu diệt hết bọn họ, trong phim thì bọn họ diệt em.”

Nghê Lam không đáp lời.

Lam Diệu Dương lại nói: “Cảnh này em quay tốt sẽ cực kỳ đẹp, đến lúc đó chúng ta có thể kiểm định một chút, em thích nhảy điệu nào? Waltz hay Tango?”

Nghê Lam: “…Em không biết nhảy.”

Lam Diệu Dương giật mình.

Nghê Lam không vui: “Sao các anh đều chắc chắn là em biết khiêu vũ? Biết võ và khiêu vũ không giống nhau nha. Còn nói cái gì mà dễ như trở bàn tay.”

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam uể oải: “Em không nhớ rõ, nhưng khi còn nhỏ em muốn học múa, nhưng mẹ lại để em luyện võ. Lúc em nằm mơ thì mơ thấy.”

Lam Diệu Dương nhìn cô, Nghê Lam bĩu môi như cô gái nhỏ đang hờn dỗi.

“Không sao, anh dạy em.” Lam Diệu Dương cầm tay cô, trên ngón tay cô có một vết chai mỏng, Lam Diệu Dương khẽ vuốt, “Anh sẽ mua váy đẹp cho em, giày cao gót đẹp, rồi dạy em khiêu vũ.”

Nghê Lam nhìn anh, mím môi cười, sau đó gật đầu.

Lam Diệu Dương cười với cô, cô còn nói: “Em muốn kiểu giống như hoàng tử, công chúa.”

“Được.”

Nghê Lam bỗng nhiên có chút thẹn thùng, một tay che nửa mặt mình lại: “Ai ya, em không tưởng tượng ra sẽ là bộ dáng gì, có khi nào dở dở ương ương không?”

“Không đâu, sẽ rất đẹp, công chúa nhỏ xinh đẹp nhất.”

Nghê Lam nghiêng đầu, nhìn lén Lam Diệu Dương từ khe hở. Thấy anh không có ý chê cười cô, cô liền bổ nhào qua hôn môi anh.

Liêu Tân hứng nước trong tay vỗ mạnh lên mặt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương ngẩn người hồi lâu.

Ngoài cửa có giọng nói thô lỗ kêu tô, “Con có ăn cơm không! Tính chết trong đó sao?”

Mặt Liêu Tân không chút cảm xúc, lau khô nước trên mặt, mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.

“Suốt ngày không về nhà, sao không ở trong cục cảnh sát luôn đi?”

“Ở đó còn thoải mái hơn về nhà.” Liêu Tân ngồi xuống bàn ăn cũ kỹ.

Trên bàn đơn giản có ba món, hai chén cơm lớn.

Cha của Liêu Tân – Liêu Đông nhìn anh chằm chằm nói: “Con có ý gì?”

“Không có ý gì, chính là cái cảm giác ba cảm thấy sòng bạc ấm áp hơn gia đình, con với cục cảnh sát cũng vậy.”

Liêu Đông vỗ bàn một cái nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, chỉ nói: “Trước đây nếu không phải nhờ quan hệ của ba, con có thể làm cảnh sát sao!”

“Cũng không biết còn làm được bao lâu, kết quả cũng như nhau. Ba cứ tiếp tục cờ bạc đi, ba yên tâm, nể tình mẹ, đến lúc đó con sẽ nhờ quan hệ xin cho hai chúng ta ở chung một nhà giam.” Liêu Tân lấy cơm, mắt không nhìn thẳng cha.

Liêu Đông nhớ về người vợ đã mất: “Ba đã hết đánh bạc rồi, không cá cược nữa rồi.”

Liêu Tân không nói gì, có một số việc không có thuốc hối hận.

Liêu Tân nhanh chóng ăn xong cơm, đi ra khỏi nhà.

Anh bồi hồi trên đường một hồi lâu, nghĩ ngợi, bấm số điện thoại của Tần Viễn.
Bình Luận (0)
Comment