Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 85

Chuông điện thoại reo 32 giây thì ngắt.

Tần Viễn không nghe máy.

Liêu Tân không nói được là bất ngờ hay không, anh cũng chỉ là thử xem sao. Điện thoại anh dùng là cái anh thường dùng lúc làm việc. Lúc Âu Dương Duệ đi tìm Tần Viễn không dẫn anh theo, cho nên anh chưa từng đưa số điện thoại của mình cho Tần Viễn.

Liêu Tân chờ một hồi không có điện thoại gọi lại. Anh đến tiệm nhỏ ven đường mua bao thuốc lá, ngồi xổm xuống bên lề đường hút. Hút xong một điếu, điện thoại trong túi quần anh rung lên, là cái điện thoại còn lại.


Liêu Tân lấy di động ra, ấn mở app liên lạc, phía trên có một ID ‘Mũ ảo thuật’ viết: ‘Hôm nay cậu nói có khả năng bị lộ, sau đó thì sao?’

Liêu Tân đăng nhập vào điện thoại, ID của anh là ‘Apollo’.

‘Sau đó thì tôi đợi không được biện pháp xử lý của các người.’

Mũ ảo thuật: ‘Sau đó cậu một mực không nhắn tin, tôi nghĩ cậu không có chuyện gì.’

Apollo: ‘Lỡ như tôi bị bắt giữ thì sao?’

Mũ ảo thuật: ‘Nhưng cậu không bị.’

Liêu Tân đọc câu này, phản ứng của người này rất bình tĩnh, là không quan tâm anh có bị bắt hay là chắc chắn anh không bị gì?

Rốt cuộc hắn ta có phải người trong cục không?

Hắn ta có lẽ là người liên lạc trực tiếp với Tần Viễn, cho nên anh gọi điện cho Tần Viễn, Tần Viễn liền tìm người này tới thăm dò tình huống của anh.

Liêu Tân kiềm lại, không trả lời lại ngay.

Một lát sau, ‘Mũ ảo thuật’ nhắn tin tới, đại khái cảm thấy Liêu Tân có khả năng đang thăm dò hắn, liền nói: ‘Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp tốt đường lui cho cậu.’

Apollo: ‘Sắp xếp thế nào?’

Mũ ảo thuật: ‘Nếu như cậu phát hiện có tình hình gì không ổn thì lập tức rời đi. Đến một chỗ an toàn sau đó liên lạc với tôi, tôi sẽ phái người đi đón cậu. Cậu có thể đến nơi khác, đổi thân phận, bắt đầu lại từ đầu.’

Apollo: ‘Thay thân phận thì sống thế nào? Anh tưởng tôi ngu à. Tôi chính là cảnh sát, thân phận giả dễ bị phát hiện thế nào. Mua nhà, cho vay, kết hôn, sinh con đều không tiện.’


Mũ ảo thuật: ‘Có thể hứa với cậu đương nhiên là có thể làm được.’

Liêu Tân nghĩ ngợi, trả lời lại hắn: ‘Được, tôi tin anh. Dù sao các anh cũng có thể giảm án phạt cho An Hàng.’

Đối phương không nói gì.

Liêu Tân lại nói: ‘Phía bên tôi hiện tại không có vấn đề gì, đội trưởng vẫn rất tín nhiệm tôi. Mấy ngày nay có phần lo lắng nên buổi trưa tôi phản ứng hơi quá. Tôi sẽ làm tốt chuyện bên này, giúp các anh xử lý tốt dấu vết, nhưng các anh cũng phải đồng ý yêu cầu của tôi.’

Mũ ảo thuật: ‘Yêu cầu gì?’

Apollo: ‘Lúc đó tôi đồng ý giúp các anh một tay chỉ là xóa bỏ dấu vết trong máy tính của Tôn Tịnh. Nhưng bây giờ sự tình đã thay đổi trở nên phức tạp rồi, chuyện này dù sao cũng phải có kết thúc. Qua kỳ nghỉ xuân, tôi tính xin điều chuyển đi nơi khác, sẽ nói ba tôi muốn về quê dưỡng lão, tôi phải đi theo ông ấy, tôi muốn chuyển về huyện 1.’

Mũ ảo thuật: ‘Cậu yên tâm, sẽ không kéo dài mãi đâu.’


Apollo: ‘Lúc đó anh cũng nói là chỉ cần cắm USB vào máy tính của Tôn Tịnh là được, kết quả thì sao.’

Mũ ảo thuật: ‘Ai mà lường được Quan Phàn lại cố chấp không từ bỏ như vậy.’

Apollo: ‘Vậy chuyện chuyển về huyện 1 có được hay không? Các anh hẳn phải có năng lực nhờ vả quan hệ giúp tôi chứ?’

Một lát sau, Mũ ảo thuật trả lời: ‘Có thể.’

Liêu Tân trầm ngâm một hồi, lại nhắn tới: ‘Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở các anh một tiếng, tôi không phải An Hàng, tôi cũng không phải Tôn Tịnh. Tôi có chuẩn bị. Hi vọng mọi người theo yêu cầu hợp tác thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì.’

Lúc này Mũ ảo thuật trả lời tin nhắn rất nhanh: ‘Cái này cậu yên tâm, dù sao chúng tôi cũng rất tin tưởng cậu. Chứng cứ cha cậu đánh bài phi pháp, ngộ sát người vẫn còn nằm trong tay chúng tôi đây.’

Apollo: ‘Được, vậy coi như đã rõ ràng rồi. Hợp tác vui vẻ.’

Đối phương không trả lời, Liêu Tân tắt màn hình di động đi, không xóa tin nhắn, đút điện thoại vào trong túi. Anh lại hút một điếu thuốc, ném đầu thuốc vào thùng rác đi về nhà.

Đi về khu nhà, nhìn thấy ba Liêu Đông từ xa đang hồi bồi ngay cửa toà nhà, Liêu Tân xụ mặt đi qua. Liêu Đông nhìn anh, vội nói: “Ba vừa đi vứt rác.”

Liêu Tân không nói gì. Liêu Đông cũng không để ý đến anh, dẫn đầu đi lên lầu trước. Tòa nhà cũ không có thang máy, chân Liêu Đông có tật, đi cầu thang có hơi mất sức, nhưng may mà nhà ở ngay lầu 3 không phải leo quá cao.

Liêu Tân nhìn tướng đi đường của cha, tâm tình cực kỳ không tốt.

Chân của Liêu Đông do thiếu tiền đánh bạc bị người ta đánh. Khi đó mẹ Liêu Tân còn sống, mãi đến khi chân bị đánh gãy mẹ con Liêu Tân mới phát hiện Liêu Đông bị nghiện đánh bài. Mẹ Liêu Tân cố gắng làm lụng, về sau Liêu Đông thề thốt sẽ bỏ, Liêu Tân và mẹ liền tha thứ cho ông.

Liêu Đông quả thực có đàng hoàng lại một thời gian, thật sự không hề dính vào bài bạc. Lúc mẹ Liêu Tân bệnh nặng, ông ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc, một tấc cũng không rời. Trước khi mẹ Liêu Tân lâm chung có nói với anh: “Phải chăm sóc ba con thật tốt.” Liêu Tân đã hứa với bà.


Nhưng cái chết của vợ là một đả kích rất lớn với Liêu Đông, Liêu Tân lúc ban đầu rất quan tâm đến tình huống của cha nhưng về sau bắt đầu vơi dần. Sau đó công việc trong cục cảnh sát bận rộn, khoảng thời gian đó gặp mấy vụ án lớn phải điều tra, Liêu Tân cực kỳ yêu công việc, cũng nóng lòng muốn biểu hiện, gần như ăn ở trong cục, căn bản không quan tâm lo lắng quá đến chuyện trong nhà, thời gian có thể ăn cơm cùng cha càng lúc càng ít. Đợi đến lúc anh nhận ra thì phát hiện Liêu Đông lại bắt đầu đánh bạc lại.

Lần này cược rất lớn, thua rất thảm. Liêu Tân dày mặt đi giúp cha chặn món nợ, nhưng sòng bạc cũng không sợ anh. Sòng bạc ngầm trải khắp thành phố, bắt được cái này thì cái khác lại mọc lên. Liêu Tân tìm đồng nghiệp càn quét tiêu diệt tệ nạn bài bạc, bị rước lấy trả thù.

Đối phương tuyên bố không trả tiền sẽ chặt tay Liêu Đông. Liêu Tân vội vàng xử lý nhưng lại chậm một bước. Liêu Đông không bị chặt tay nhưng trong lúc giãy dụa phản kháng, Liêu Đông lỡ tay đâm bị thương một đàn em của người ta.

Vết thương của người nọ cực kỳ nặng, sòng bạc đưa hắn vào một chỗ khám tư nhân chữa. Không ai báo án, Liêu Tân do dự. Lúc này Liêu Tân nhận được một cú điện thoại, trong điện thoại người kia nói với Liêu Tân, cho dù có báo án cũng không giải quyết được vấn đề. Cho dù anh có nhẫn tâm để Liêu Đông ngồi tù vì đâm người, chẳng lẽ nhẫn tâm để ông ở trong tù bị ngược đãi tra tấn? Đám người của sòng bạc này có không ít anh em trong tù.

Người trong điện thoại nói trả hết nợ và thanh toán bồi thường mới là cách xử lý mọi hậu họa, hơn nữa hắn ta có thể bảo đảm sòng bạc sẽ không tìm đến bọn họ gây chuyện. Con đường sự nghiệp cảnh sát của anh cũng không có vết dơ, không ảnh hưởng đến con đường sau này của anh.

Liêu Tân do dự một đêm. Đêm nay lúc hơn nửa đêm, anh nhận được tin cậu nhóc bị thương nặng kia chết. Liêu Tân liền gọi điện thoại lại cho bên kia, tỏ ý muốn nói chuyện.

Sự tình sau đó rất đơn giản, người bên sòng bạc đột nhiên không gây rối nữa, chỉ là ngay cả chuyện cậu nhóc kia bị thương chết cũng không nhắc tới. Mà Liêu Tân nhận được một cái USB, đối phương yêu cầu anh cắm cái USB này vào trong laptop mà Quan Phàn mang về cục cảnh sát…

Tiếng Liêu Đông mở cửa kéo Liêu Tân từ trong hồi ức về lại hiện thực. Anh đi theo Liêu Đông vào nhà.

Liêu Đông đi tới cửa phòng, dừng một chút quay đầu lại nói chuyện với con trai: “Con ngủ sớm đi.”

Liêu Tân trầm giọng: “Ba cũng ngủ sớm đi.”

Liêu Tân vào phòng, nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Bên phía Tần Viễn chắc chắn là muốn làm gì rồi, anh nói sau tết muốn xin điều chuyển đi nơi khác mà đối phương lại không hề phản đối. Việc này thể hiện bọn họ muốn giải quyết sự tình trước tết sao? Bọn họ cần anh hỗ trợ. Nhung chuyển đi nơi khác không chỉ cần sự đồng ý của bên cục, mà huyện 1 đồng ý tiếp nhận mới được, đó là một địa phương nhỏ, đối phương không cần liên lạc xác nhận đã nói không thành vấn đề, có quỷ mới tin.

Liêu Tân cảm thấy như mình đang đứng trên một tảng đá ngầm giữa biển rộng, không cẩn thận sẽ bị rơi xuống. Anh bỗng nhiên không còn lo lắng nữa, dù sao thì té vào hướng nào cũng là té.

Nghê Lam và Lam Diệu Dương nằm cạnh nhau trên giường, quần áo hai người chỉnh tề không có làm chuyện gì xấu. Nhưng chủ đề nói chuyện đã sâu hơn rồi.

Đụng chạm trước đó suýt nữa là làm chuyện không thuần khiết, Lam Diệu Dương cực kỳ có nghị lực kiềm chế.

Anh thấy chân Nghê Lam bị thương, anh còn thấy chưa đưa Nghê Lam về gặp cha mẹ mà đối xử với cô như thế không thích hợp.

“Người nhà anh có thành kiến với em, tuy chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm anh dành cho em, nhưng anh không hi vọng lúc em gặp họ không được vui vẻ sẽ cảm thấy mình thiệt thòi.”

Lam Diệu Dương vừa nói vừa cảm thấy mình rất thiệt thòi, giả bộ chính nhân quân tử cái gì chứ. Nhưng mà vừa rồi mới hứa với cô sẽ đối xử với cô như công chúa, anh vẫn cảm thấy không thể ra tay.

Ánh mắt Nghê Lam cười cong cong, sáng lóng lánh: “Vậy phải làm sao bây giờ? Em không nhớ rõ mình là ai, luôn cảm thấy không tiện đi gặp ba mẹ anh. Lỡ như họ nói chuyện phiếm với em, ba mẹ con làm việc ở đâu? Con học đại học ở đâu? Sản nghiệp nhà con có bao nhiêu? Em đều không trả lời được.”

Lam Diệu Dương: “…” Mẹ nó, thật hối hận mà.

Nghê Lam nhìn biểu cảm của anh, cười ha ha.

Hai người tay trong tay nằm trên giường nói chuyện phiếm, Lam Diệu Dương nói: “Tết Nguyên Đán đi, nghỉ tết Nguyên Đán anh đưa em về. Anh đã đánh tiếng báo trước rồi. Đến lúc đó chân em cũng lành rồi, có thể mang giày cao gót mặc đẹp.”

Nghê Lam cười, cảm thấy thật vui vẻ nhưng cô nói: “Vẫn không nên đi lúc tết Nguyên Đán đâu.” Cô tiến tới hôn lên mặt Lam Diệu Dương, “Cục trưởng bọn họ nói, em bất chấp nguy hiểm lớn quay lại. Vì an toàn nên thân phận của em phải tuyệt đối giữ bí mật. Em đoán em và Paul đại khái có liên quan, cho nên em phải giải quyết chuyện của Paul trước, sau đó mới đến nhà anh.”

“Cảnh sát hình sự quốc tế bên kia cũng chưa có chứng cứ bắt được hắn.” Lam Diệu Dương có phần bận tâm.

Nghê Lam không nói gì, cô nghĩ ngợi, cuối cùng thở dài: “Rõ ràng Quan Phàn đã chuyển biến tốt nhiều rồi, sao vẫn chưa tỉnh dậy? Thật hi vọng cô ấy mau tỉnh lại, nhanh khôi phục sức khỏe. Cô ấy mới là người biết rõ mọi chuyện, còn biết nhiều hơn Âu Dương Duệ với cục trưởng bọn họ.”

Lam Diệu Dương vừa định nói gì, Nghê Lam bỗng la lên: “Ai ya, em nhớ ra rồi.”

Lam Diệu Dương giật mình: “Cái gì?”

“Em có một tấm thẻ tập gym, siêu VIP.”

“Áo Khải Tư Thụy?”

“Đúng.” Nghê Lam vỗ đầu: “Suýt chút nữa em quên nó rồi, lúc đó còn muốn đến đó xem tình hình. Em tốn nhiều tiền như vậy làm cái thẻ này, sẽ không phải chỉ đi tập gym chứ?”

“Thẻ của em là thẻ năm hả?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Màu vàng.”

“Vậy đúng rồi. Thẻ này ở Áo Khải Tư Thụy sẽ có một tủ đồ riêng.”

Nghê Lam: “…”

Lam Diệu Dương: “Em có thể bỏ gì trong đó hay không?”

Nghê Lam kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment