Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 111

Trì Tích Đình đã nghĩ đến chuyện nhảy việc từ đầu năm rồi, không có lý do đặc biệt nào cả, chỉ vì quá mệt mỏi mà thôi. Kể từ khi được thăng chức giám đốc khu vực, thậm chí anh còn chẳng có được một ngày để mà nghỉ ngơi cho tử tế.

 

Trì Tích Đình cúi đầu nhìn điện thoại, bật sáng màn hình rồi lại tắt đi, lặp đi lặp lại vài lần rồi mới thở dài mệt mỏi.

 

Anh vừa mới tham gia một cuộc họp khu vực ở thành phố S về, sau khi họp xong có trò chuyện một lát với người phụ trách ở khu vực Trung Quốc và châu Âu.

 

Cả hai người đều tuổi trẻ tài cao, giữ những chức vụ quan trọng, tuy không tiếp xúc nhiều với nhau nhưng nói chuyện lại khá hợp.

 

Trong lúc trò chuyện, Trì Tích Đình nhạy bén cảm nhận được rằng đối phương cũng đang có ý định nhảy việc.

 

Môi trường làm việc mấy năm gần đây không tốt tí nào, nhân viên có thể nhận ra thì lãnh đạo cũng thừa biết, nhân viên không dám mạnh miệng xin nghỉ việc thì lãnh đạo lại nhân cơ hội này mà tăng cường bóc lột, vì họ chắc chắn rằng trong hoàn cảnh hiện tại không ai dám rời đi.

 

Trì Tích Đình thật sự đang bị kẹt ở tình cảnh này.

 

Nhảy việc thì hay đấy, nhưng mà nhảy đi đâu?

 

Với năng lực làm việc của anh thì không cần lo là không có nơi nào nhận, thế nhưng chất lượng công ty mới ra sao, liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch sự nghiệp lâu dài của anh hay không mới là vấn đề phải cân nhắc.

 

Trì Tích Đình mím môi, tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, sau khi lấy được hành lý thì chuẩn bị bắt taxi về nhà nghỉ ngơi một lát.

 

Dạo này anh phải rong ruổi bay đi bay lại khắp nước Z, bị đủ các thể loại họp hành và khách hàng dằn vặt từ thể xác đến tinh thần, khó khăn lắm mới lết xác về được thành phố B, giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.

 

Nếu không thì thật sự sẽ mệt đến chết mất.

 

Trì Tích Đình cúi đầu mở ứng dụng gọi xe, nhưng vừa mới mở khóa điện thoại thì lại nhận được cuộc gọi từ sếp tổng của mình.

 

Sống lưng Trì Tích Đình dần lạnh đi.

 

Đợi cho điện thoại reo thêm ba bốn nhịp nữa, Trì Tích Đình mới có thể điều chỉnh lại được tâm trạng để nghe máy.

 

"Giám đốc Trì à? Đã về thành phố B chưa?" Một giọng nam vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Trì Tích Đình im lặng, lòng nguội lạnh như tro tàn.

 

"Về rồi ạ."

 

Nhiêu Phong giả vờ "ồ" một tiếng giả vờ ngạc nhiên, sau đó nói tiếp: "Giờ đến công ty luôn nhé, có việc gấp."

 

Trì Tích Đình nhắm mắt, bóp sống mũi mấy cái rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

 

Nhiêu Phong: "Dự án của Khoa Dụ vừa ra sản phẩm mới còn gì nữa. Bên phòng sản phẩm đã nhập sai một dữ liệu."

 

"Lỗi của phòng sản phẩm mà." Trì Tích Đình nhếch môi cười lạnh, "Tìm tôi làm gì?"

 

"Giám đốc Trì của tôi ơi, xin ngài đừng quậy nữa." Nhiêu Phong nhàn nhã xoay ghế làm việc, miệng thì ngọt ngào nhưng sắc mặt lại vô cảm, "Vấn đề là người bên phòng sản phẩm đã sửa ngay sau khi phát hiện, nhưng mà nhân viên bên cậu lại không check email."

 

"Tôi cũng khó xử lắm chứ. Nhưng cậu cũng thừa biết cái nết của giám đốc phòng sản phẩm mà. Tôi chịu đấy, cũng không thể thiên vị cậu lộ liễu như vậy được, đúng không? Một khi đã làm việc thì vẫn phải dựa trên công bằng, đúng quy tắc quy định."

 

Trì Tích Đình càng nghe càng đau đầu, nhưng vẫn tinh ý phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Nhiêu Phong, lên tiếng ngắt lời ông ta: "Sửa ngay? Có thật là ngay lập tức không?"

 

Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.

 

Trì Tích Đình bĩu môi, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh rồi dừng lại trên tấm cửa kính của sân bay, lạnh lùng nói: "Thưa tổng giám đốc Nhiêu, trước khi đến gây sự với tôi thì ngài nên xác định cho rõ, xem liệu đó có phải là vấn đề của phòng marketing chúng tôi không đã."

 

Nhiêu Phong im lặng một lúc rồi nói: "Vấn đề của ai thì tôi tự biết, nhưng mà không quan trọng. Giờ tôi chỉ cần cậu quay về công ty ngay lập tức để giải quyết mớ rắc rối này, hiểu chưa?"

 

"Phó Lục vừa đặt phòng họp rồi, chiều nay sẽ họp để truy cứu trách nhiệm về vấn đề này. Người phụ trách của bộ phận sản phẩm và bộ phận marketing đều phải tham gia, cậu nghĩ Phó Lục sẽ không bênh vực phòng sản phẩm của cậu ta sao?"

 

Phó Lục là giám đốc phòng sản phẩm, tính cách và thái độ cực kỳ khó ưa, không hợp với Trì Tích Đình chút nào.

 

Trớ trêu thay dự án của Khoa Dụ lại là dự án hợp tác liên phòng ban, giờ lại đột nhiên xảy ra vấn đề, không ai muốn bộ phận mình phải gánh lấy trách nhiệm.

 

Trì Tích Đình đi công tác là một cơ hội tốt cho Phó Lục. Anh ta vội vàng tổ chức họp truy cứu trách nhiệm như vậy, lí do chính là muốn nhân lúc Trì Tích Đình không có ở công ty mà nhanh chóng đổ trách nhiệm cho bộ phận khác

 

Nhiêu Phong cũng thừa hiểu cái tính hay bênh vực cấp dưới của Trì Tích Đình, nói một câu khích tướng làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch trước đó của anh.

 

Thái dương của Trì Tích Đình giật liên hồi, đầu đau như búa bổ, suy nghĩ cũng loạn cào cào.

 

Mẹ kiếp.

 

Ai thích làm thì nhảy vào mà làm này.

 

Mình có thực sự cần công việc này không? Mình thực sự sẽ không tức đến chết chứ? Kiếp trước mình đã gây nghiệp gì mà giờ lại khổ như thế này?

 

"Tôi biết rồi." Trì Tích Đình đờ đẫn trả lời.

 

Nhiêu Phong lúc này mới "ồ" một tiếng rồi nói: "Tôi cử người đến đón cậu rồi, đợi đi nhé."

 

Nói xong, Nhiêu Phong cúp máy luôn.

 

Trì Tích Đình cạn lời nhìn màn hình, cười khẩy một tiếng rồi cất điện thoại vào túi.

 

Thậm chí còn cho người đến đón anh.

 

Chứng tỏ phải ép anh quay về công ty cho bằng được.

 

Ngón tay của Trì Tích Đình đặt trên vali hơi cong lại, anh phóng tầm mắt ra xa, cố gắng thả lỏng đầu óc, nhưng cũng chỉ được vài phút thì điện thoại lại reo lên.

 

Khách hàng gọi.

 

Trì Tích Đình thở dài một hơi, dù mệt mỏi nhưng vẫn phải nghe máy, ép mình phải tỉnh táo lại để trao đổi với khách hàng về chi tiết của kế hoạch.

 

Phương Trì Cảnh vội vàng xuống xe, cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy mình đến trễ thì mặt tái đi, chớp mắt mấy cái rồi lao vào sảnh sân bay, ánh mắt đảo nhanh tứ phía.

 

Không thấy người mình cần đón, Phương Trì Cảnh lo lắng gãi đầu liên tục, vừa đi vừa ngó quanh, đúng lúc mồ hôi trên trán sắp nhỏ xuống thì bắt gặp một bóng hình không xa, bước chân cũng dần chậm lại.

 

Vì đi thẳng từ hội trường đến sân bay nên Trì Tích Đình ăn mặc rất chỉnh tề, bộ vest sáng màu phẳng phiu càng làm nổi bật vóc dáng vốn cao ráo của anh. Vai rộng eo hẹp, khí chất ngời ngời, chỉ cần đứng yên ở đó thôi cũng đã thu hút không ít ánh nhìn.

 

Phương Trì Cảnh đã thấy ảnh của Trì Tích Đình ở công ty, treo trên tường phần danh dự và phần của quản lý cấp cao, chỉ cùng một bức ảnh thôi mà nhìn ở đâu cũng đẹp. À... không phải... là do Trì Tích Đình vốn đã rất đẹp trai, đứng giữa một đám lãnh đạo lớn tuổi thì khuôn mặt trẻ trung nổi bật ấy lại càng nổi bật hơn.

 

Phương Trì Cảnh nhìn một cái là đã nhận ra Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình đang trao đổi với khách hàng bỗng nhạy bén cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, bèn quay sang liếc Phương Trì Cảnh một cái, thấy một gương mặt xa lạ thì không quan tâm nữa.

 

Phương Trì Cảnh choáng váng mở to mắt, ngẩn người vài giây rồi lập tức vọt sang, dừng lại trước ánh nhìn đầy ngạc nhiên của Trì Tích Đình.

 

"Chào giám đốc Trì ạ, tôi là Phương Trì Cảnh." Phương Trì Cảnh nghiêm trang cúi đầu chào Trì Tích Đình, sau đó lắp bắp tự giới thiệu, "Tôi là thực tập sinh mới của phòng marketing, tổng giám đốc Nhiêu bảo tôi đến đón ngài về công ty ạ."

 

Phương Trì Cảnh nói rất to, át mất tiếng của khách hàng trong điện thoại.

 

Trì Tích Đình bỏ lỡ thông tin quan trọng từ đầu dây bên kia, nhíu mày liếc Phương Trì Cảnh một cái, không trả lời mà quay sang nói với khách hàng: "Xin lỗi, giờ tôi có chút việc gấp. Lát nữa tôi gọi lại cho ngài được không ạ?"

 

Đây là khách hàng lâu năm, có mối quan hệ rất tốt với Trì Tích Đình, nghe vậy thì thoải mái đồng ý: "Được mà. Giám đốc Trì của chúng ta bận rộn thật đấy, bao giờ đến thành phố N nhớ ghé chỗ tôi chơi nhé."

 

Trì Tích Đình mỉm cười nhận lời, lại hỏi thăm thêm vài câu rồi mới cúp máy.

 

Phương Trì Cảnh không thấy Trì Tích Đình nói gì thì chỉ biết căng thẳng mím môi, ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình đến ngẩn người.

 

Trì Tích Đình ở ngoài đời đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, có lẽ là do ảnh chụp theo kiểu nghi thức nên Trì Tích Đình trong ảnh không có biểu cảm gì, trông khá là lạnh lùng xa cách, thế nhưng ngoài đời lại sinh động hoạt bát hơn nhiều, thậm chí còn biết nhíu mày lườm nguýt cậu ta nữa chứ.

 

Phương Trì Cảnh đứng im một lúc, sau đó dè dặt lên tiếng: "Giám đốc Trì?"

 

Trì Tích Đình nhìn khuôn mặt trẻ trung của Phương Trì Cảnh, đoán là cậu nhóc này không có nhiều kinh nghiệm công sở lắm, cũng không nói nhiều mà chỉ gật đầu: "Ừ, đi trước đi."

 

Phương Trì Cảnh chớp chớp mắt, do dự nhìn Trì Tích Đình vài giây rồi nói: "À...à vâng, ngài đi theo tôi ạ."

 

Phương Trì Cảnh nói xong thì xoay người đi trước, cái ba lô trên lưng cứ thế đập vào tầm mắt của Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình liếc một cái rồi mới cất bước đi theo.

 

Phương Trì Cảnh đi được một lúc rồi chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lên tiếng: "Thưa giám đốc Trì, tổng giám đốc Nhiêu dặn tôi phải đưa cho anh xem một tài liệu."

 

"Tài liệu gì?"

 

Phương Trì Cảnh ngừng bước chân, đứng yên tại chỗ.

 

Trì Tích Đình cũng phải dừng theo quán tính, sợ đâm vào Phương Trì Cảnh phía trước nên đành phải rụt tay về phía sau, bánh xe va li xoay một vòng rồi đập vào mắt cá chân của anh.

 

Trì Tích Đình đau đến mức nhăn mặt nhíu mày, cụp mắt nhìn cái va li rồi lại thở dài nhìn Phương Trì Cảnh phía trước.

 

Phương Trì Cảnh tháo cái balo trên lưng xuống, vùi đầu vào bên trong, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Giám đốc Trì đợi chút ạ, tôi có mang theo đây. Ủa — đâu mất rồi?"

 

Trì Tích Đình mệt mỏi cúi đầu nhìn đồng hồ, đang định nói về công ty rồi tính sau thì Phương Trì Cảnh lại rút ra một tập tài liệu, phấn khởi quay sang đưa cho Trì Tích Đình, nói: "Tôi tìm thấy rồi này giám đốc Trì, anh xem đi ạ."

 

Trì Tích Đình tâm tình phức tạp nhìn Phương Trì Cảnh một cái, nhận tài liệu rồi không nhịn được mà hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"20 ạ."

 

Trì Tích Đình 'ồ' một tiếng, lại hỏi tiếp: "Đến đây được bao lâu rồi?"

 

Phương Trì Cảnh đơ mất mấy giây, sau đó mới hiểu Trì Tích Đình đang hỏi cậu ta làm việc ở Gia Trì bao lâu rồi.

 

"Hơn một tuần ạ." Phương Trì Cảnh nói.

 

"Cậu có biết Dương Tư Lâm không?" Trì Tích Đình hỏi.

 

"Dương Tư Lâm? Không biết ạ, sao vậy ạ?"

 

Trì Tích Đình nhíu mày, quay đầu nhìn Phương Trì Cảnh vài giây rồi buông một câu: "Không có gì. Việc này thường do cô ấy làm."

 

Phương Trì Cảnh nghe vậy lại càng ngơ ngác hơn, thấy Trì Tích Đình hỏi thì đành cố vắt óc suy nghĩ một lúc rồi ấp úng nói: "Việc này... là kiểu việc như thế nào ạ?"

 

Trì Tích Đình bước tiếp về phía trước, không trả lời Phương Trì Cảnh, tâm trí bắt đầu bay xa, càng nghĩ càng khó chịu.

 

Chuyến công tác lần này của anh rất dài, không có mặt ở công ty hơn một tháng, khoảng thời gian một tháng này đã đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.

 

Ví dụ như...

 

Ví dụ như điều chuyển nhân sự.

 

Dương Tư Lâm là người đích thân anh đề bạt, thông minh lanh lợi, rất có năng lực, rất có trách nhiệm, từ khi vào công ty đến nay vẫn luôn làm việc bên cạnh Trì Tích Đình, giúp anh xử lý nhiều việc lặt vặt.

 

Ví dụ như đón khách, ví dụ như sắp xếp lịch trình, ví dụ như báo cáo tiến độ dự án.

 

"Ờm... dự án này... tổng giám đốc Nhiêu nói là quan trọng lắm ạ, hình như..." Phương Trì Cảnh gãi gãi sau gáy, lúng túng không nói nên lời, không biết phải diễn đạt về tình hình dự án cho Trì Tích Đình nghe như thế nào.

 

Trì Tích Đình không thèm nhìn Phương Trì Cảnh, tự lật bản kế hoạch dự án ra đọc luôn.

 

Đây là dự án mà Nhiêu Phong vừa nhắc đến qua điện thoại.

 

Vấn đề cũng nghiêm trọng hơn anh tưởng.

 

E là đã cãi vã tranh luận om sòm từ lâu rồi.

 

"Chà." Trì Tích Đình bực mình xoa xoa ngón tay, nói với Phương Trì Cảnh, "Về công ty tôi sẽ đến thẳng phòng họp, còn cậu thì..."

 

Phương Trì Cảnh chớp chớp mắt, thật thà nói: "Tổng giám đốc Nhiêu bảo tôi đi theo anh ạ."

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Càng nghĩ càng thấy sai sai.

 

Trì Tích Đình quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

 

Phương Trì Cảnh thì vẫn đang háo hức nhìn Trì Tích Đình, dáng vẻ nhất định phải đợi Trì Tích Đình trả lời cho bằng được.

 

Phương Trì Cảnh thực sự rất ngưỡng mộ Trì Tích Đình, còn trẻ như vậy mà đã làm đến chức giám đốc khu vực. Cậu ta vào bộ phận marketing được một tuần, chưa bao giờ nghe nhân viên nào nói xấu Trì Tích Đình, ai nấy đều tôn trọng và tin tưởng anh từ tận đáy lòng.

 

Dù là năng lực chuyên môn hay là năng lực quản lý thì Trì Tích Đình đều đã đạt đến trình độ đỉnh cao.

 

Quá đẳng cấp.

 

Đúng kiểu 'thắng đời tuyệt đối '.

 

Trì Tích Đình nhìn Phương Trì Cảnh, bất đắc dĩ gật đầu: "Tùy cậu."

 

Phương Trì Cảnh giờ mới hài lòng quay đầu về.

 

Lúc đến công ty thì đã qua giờ cơm, Trì Tích Đình mua chút đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng để lót dạ, tiện thể cũng mua một phần cho "cái đuôi nhỏ" đang lẽo đẽo theo sau.

 

Trước khi vào công ty, Trì Tích Đình đột nhiên quay sang nhìn về phía khoảng đất trống trước công ty.

 

Có một chiếc xe mà anh chưa bao giờ thấy đang đậu ở đó.

 

Giá cả cũng không hề rẻ.

 

Trì Tích Đình nhìn tận hai lần, Phương Trì Cảnh đứng phía sau đột nhiên lên tiếng: "Ồ... Bentley cơ đấy."

 

"Sao thế?" Trì Tích Đình thăm dò, "Mấy hôm trước cậu có thấy không?"

 

Phương Trì Cảnh vô tri không biết Trì Tích Đình đang dò hỏi, nghe vậy thì thành thật trả lời: "Không thấy ạ."

 

Trì Tích Đình nhướn mày không nói thêm gì, chỉ quay đầu nhìn một lần nữa rồi mới bước vào sảnh lớn của công ty.

 

Phương Trì Cảnh cũng răm rắp theo sau.

 

Cuộc họp diễn ra tại phòng họp của bộ phận sản phẩm ở tầng 17.

 

Trì Tích Đình bấm thang máy lên tầng 17, trong lúc thang máy đi lên anh tranh thủ xem lại tài liệu dự án và bản kế hoạch, vừa xem vừa mím môi suy tư.

 

Khoa Dụ là đối tác lâu năm của công ty, dự án này cũng rất quan trọng, hơn nữa còn là kế hoạch ra mắt sản phẩm mới được Khoa Dụ cực kỳ đầu tư. Ấy thế mà dữ liệu của sản phẩm mới lại bị nhập sai, dẫn đến kế hoạch marketing sau đó gần như sụp đổ hoàn toàn, không thể triển khai được bước nào.

 

May là phát hiện được vấn đề trước khi gửi kế hoạch sang cho Khoa Dụ, vẫn còn có cơ hội để cứu vãn.

 

Vấn đề bây giờ lại quay về việc ai sẽ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.

 

Trì Tích Đình nhếch miệng đầy trào phúng, cửa thang máy mở ra thì anh cũng gấp tài liệu lại, bình thản bước ra khỏi thang máy.

 

Phương Trì Cảnh cứ lén lút quan sát Trì Tích Đình mãi, hai tay siết chặt vào nhau, thấy Trì Tích Đình đi ra thì vội vàng đuổi theo.

 

Cách phòng họp vài mét mà Trì Tích Đình đã nghe thấy tiếng quát tháo của Phó Lục vọng ra.

 

"Mấy người không biết Khoa Dụ là đối tác quan trọng cỡ nào hả? Hả?"

 

"Ngay cả công việc trong phận sự của mình cũng không thể hoàn thành cho tử tế à? Khó đến mức ấy sao? Dự án này có bao nhiêu người phụ trách? Công ty đã dồn bao nhiêu tài nguyên cho các cô các cậu rồi, ưu tiên hết nấc rồi, kết quả thì sao?"

 

"Cậu vào công ty được bao lâu rồi? Hả? Lúc vào không được đào tạo à? Không biết check mail hay sao? Hay là từ trước tới giờ chưa từng trao đổi với các bộ phận khác lần nào? Làm gì có cái lý do là chưa đọc mail cơ chứ."

 

"Hừ...lấy lý do đó lấp l**m với tổng giám đốc Nhiêu thì được, chứ đừng hòng mà qua mặt được tôi. Lỗi của bộ phận marketing thì đừng có đổ lên đầu bộ phận sản phẩm, người bên tôi đã giúp các cậu sửa lỗi sau khi phát hiện ra vấn đề rồi."

 

Càng đến gần thì âm thanh trong phòng họp càng chói tai, ngoài giọng của Phó Lục ra còn loáng thoáng vài câu giải thích của nhân viên, thế nhưng họ chỉ mới lí nhí được vài từ lại bị Phó Lục cắt ngang.

 

"Đừng có lý do lý trấu với tôi, làm được thì làm, không làm được thì cút. Gia Trì không thiếu người đâu. Tôi nói rõ cho các cậu biết nhé, không có chuyện tôi bỏ qua lỗi này đâu!"

 

Trì Tích Đình nhíu mày, đẩy cửa phòng họp ra.

 

Anh lặng lẽ đứng ở cửa phòng họp, ánh sáng trắng từ hành lang phủ lên người một lớp màn lạnh lẽo, khoảnh khắc ngẩng đầu lên càng khiến cho không khí xung quanh rét lạnh đến rợn người.

 

Tiếng ồn ào trong phòng họp tắt ngấm.

 

Mấy nhân viên của bộ phận marketing vốn đang tức đến sắp khóc, thế nhưng vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Trì Tích Đình thì mọi cảm xúc tiêu cực đều nhanh chóng tiêu tan, mặt mày rạng rỡ hẳn lên, đồng loạt đứng dậy chào: "Giám đốc Trì ạ."

 

Có người tiên phong, những nhân viên khác cũng vội vàng chào hỏi.

 

"Chào giám đốc Trì."

 

"Giám đốc Trì ạ."

 

"Chào Giám đốc Trì ạ."

 

Trì Tích Đình không thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt lướt nhẹ qua từng nhân viên trong phòng, sau đó dừng lại ở Phó Lục đang đứng gần nhất.

 

Phó Lục cũng không ngờ được Trì Tích Đình lại đột ngột quay về công ty, khuôn mặt cứng đờ trong chốc lát. Sau vài giây hoảng hốt và bối rối, anh ta thấy Trì Tích Đình nhìn về phía mình thì đành phải lịch sự chào hỏi: "Giám đốc Trì à."

 

Trì Tích Đình ung dung bước từng bước tới gần, khuôn mặt không có chút gợn sóng nào, đi thẳng đến đầu bàn họp dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người trong phòng, sau đó nghiêng người kéo ghế ra, bình tĩnh ngồi xuống rồi mới ngước mắt nhìn Phó Lục phía đối diện.

 

Phó Lục vẫn ngoan ngoãn đứng đó, lặng lẽ nghiến chặt răng hàm, cố kìm lại cảm giác khó chịu trong lòng rồi mở miệng hỏi: "Sao hôm nay giám đốc Trì lại đột nhiên về công ty thế?"

 

Trì Tích Đình híp mắt cười cười, thản nhiên nói: "Ừ nhỉ. Tôi mà không về thì chẳng biết giám đốc Phó lại oai đến thế cơ đấy, dám dằn mặt nhân viên của tôi nữa chứ."

 

——————————————

Bình Luận (0)
Comment