Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 112

Trì Tích Đình nói năng thẳng thắn đến mức Phó Lục bị nghẹn họng, tạm thời không biết đáp lời Trì Tích Đình như thế nào.

 

Trì Tích Đình cũng không muốn nhìn chằm chằm Phó Lục nữa, thấy người này vẫn đứng tại chỗ không nói nên lời thì quay đầu nhìn màn hình chiếu bên cạnh.

 

Trên đó đang chiếu PPT của bản kế hoạch.

 

Trì Tích Đình không có ấn tượng mấy về dự án của Khoa Dụ, mặc dù đúng như lời Phó Lục nói, Khoa Dụ là khách hàng lâu năm, mối quan hệ hợp tác với Gia Trì từ trước tới giờ cũng cực kỳ chặt chẽ và ổn định. Thế nhưng gần đây Trì Tích Đình lại quá bận rộn vì chuyện thăng chức, thật sự không có thời gian để mà quan tâm đến các dự án của cấp dưới.

 

Tuy nhiên, anh vẫn biết dự án của Khoa Dụ là do ai phụ trách.

 

Phòng họp yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người đều không dám thở mạnh, thế nhưng lại vô cùng tò mò về phản ứng của Trì Tích Đình nên thỉnh thoảng cứ len lén ngẩng đầu nhìn anh.

 

Trong mắt họ thì Trì Tích Đình là một người rất xuất sắc. Tuổi còn trẻ, không có cửa sau cũng không có chống lưng, chỉ dựa vào năng lực của bản thân thôi mà vươn lên được vị trí giám đốc khu vực trong vài năm ngắn ngủi.

 

Mà cái chức giám đốc khu vực ấy cũng chưa phải là điểm dừng của Trì Tích Đình, chỉ cần anh muốn thôi là thừa sức tiến xa hơn nữa.

 

Trì Tích Đình nhìn lướt qua vài dòng nội dung trên màn hình, rồi nhớ lại phần tài liệu đã xem lúc nãy trên đường đi lên, nhanh chóng nắm được đại khái tình hình của dự án này.

 

"Giám đốc Trì này. Tôi không có ý đó." Phó Lục thấy Trì Tích Đình im lặng thì yết hầu chuyển động liên tục, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng, "Nhưng dù sao thì vấn đề đã xảy ra rồi. Chúng ta cũng phải nghĩ cách mà giải quyết chứ, không thể cứ mặc kệ như thế được."

 

Trì Tích Đình gật đầu: "Đúng. Anh cũng biết là nên giải quyết vấn đề. Vậy bây giờ anh đang làm gì? Vấn đề của dự án này đã được khắc phục chưa? Kế hoạch đã sửa lại chưa?"

 

Phó Lục nghẹn họng: "Đấy là chuyện của bộ phận marketing các anh."

 

Trì Tích Đình cười: "Nhưng bên sản phẩm các anh cũng nên phối hợp cho tốt chứ? Ví dụ như kiểm tra lại số liệu sản phẩm thật kỹ trước khi gửi qua chẳng hạn."

 

Câu chuyện lại quay về truy cứu trách nhiệm.

 

Phó Lục lạnh mặt, nói: "Giám đốc Trì chắc cũng đã nắm sơ qua tình hình khi đến đây rồi. Lúc đầu thì đúng là sai sót của bộ phận sản phẩm, nhưng sau khi phát hiện thì chúng tôi đã lập tức sửa dữ liệu ngay."

 

"Email đâu? Cho tôi xem." Trì Tích Đình mặt không đổi sắc, giọng điệu thản nhiên.

 

Phó Lục nhíu mày, "Anh đang nghi ngờ không có cái email này à? Giám đốc Trì này, nói gì thì nói, tôi đã làm việc ở Gia Trì bao nhiêu năm rồi. Đúng sai phải trái tôi vẫn phân biệt được, không bao giờ có chuyện bao che cho nhân viên mình đâu."

 

Trì Tích Đình vô tội quay sang nhìn Phó Lục, khó hiểu nói: "Tôi có nói anh bao che cho nhân viên đâu."

 

"Thế sao anh..."

 

Trì Tích Đình thở dài: "Nói thật với giám đốc Phó này, tôi không có nhiều thời gian để đôi co qua lại với anh đâu. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Theo như anh nói thì dự án này rất quan trọng, bộ phận marketing bên tôi cũng đang cố gắng hết sức để phối hợp với tiến độ của bộ phận sản phẩm."

 

"Kể cả tôi nữa. Đáng ra giờ này tôi đã về nhà nghỉ ngơi, thế mà bây giờ lại đang ngồi đây giải quyết vấn đề."

 

"Tôi không giống anh, tôi không muốn truy cứu xem lỗi thuộc về ai, chỉ muốn hoàn thành kế hoạch mới trước khi Khoa Dụ cần, rồi còn báo cáo lên cấp trên nữa. Anh hiểu ý tôi chứ?"

 

Sắc mặt Phó Lục thay đổi liên tục, môi mấp máy, biểu cảm vẫn có chút không phục. "Ý giám đốc Trì là sao? Anh cho rằng tôi cố ý làm chậm tiến độ của anh à?"

 

Trì Tích Đình âm thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn Phương Trì Cảnh, "Lấy tập tài liệu trong túi cậu ra đây."

 

Phương Trì Cảnh đang đứng một bên xem đấu đá, đột nhiên bị réo tên thì cả người cứng lại, ngơ ngác nhìn Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình mệt mỏi lặp lại một lần nữa: "Phương Trì Cảnh, lấy tài liệu trong túi cậu đưa cho tôi."

 

Giờ thì Phương Trì Cảnh mới hoàn hồn, vội vàng vâng lời rồi cúi đầu lục tìm trong túi.

 

Mọi ánh nhìn trong phòng đều hướng về phía Phương Trì Cảnh, đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý như vậy khiến cho Phương Trì Cảnh run càng thêm run, bàn tay đang lục túi cũng cuống hết cả lên.

 

Trì Tích Đình liếc Phương Trì Cảnh một cái, lúc cụp mắt về thì như cảm nhận được gì đó mà nhìn sang phía tường kính mờ nơi cửa phòng họp.

 

Hai giây sau, anh lại thản nhiên quay về như không có chuyện gì.

 

Phương Trì Cảnh cuối cùng cũng tìm được tập tài liệu, dùng hai tay cung kính đưa đến trước mặt Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình có vẻ như đã biết mình cần xem chỗ nào, nhận tài liệu xong là dứt khoát lật đến một trang trong đó, cúi đầu đọc một lúc rồi đẩy trang đó đến trước mặt Phó Lục, nói: "Tôi đã hỏi rồi, các anh gửi email đính chính 3 ngày trước khi nộp lên cấp trên để phê duyệt kế hoạch. Thế mà gọi là 'nhanh chóng kịp thời' sao?"

 

"Thật ra cũng dễ hiểu thôi. Giám đốc Phó chưa bao giờ được tiếp xúc với công việc của bộ phận marketing mà, vì thế nên anh mới cho rằng một bản kế hoạch có thể hoàn thành xong trong ba ngày."

 

Trì Tích Đình vừa dứt lời, Phó Lục không nhịn được mà lên tiếng phản bác ngay: "Có mỗi một lỗi dữ liệu thôi mà cần đến ba ngày để sửa à?"

 

Trì Tích Đình cười lạnh: "Giám đốc Phó nói nghe hay thật chứ. Nếu anh tò mò liệu có thể làm xong trong ba ngày hay không, thì tôi có thể điều anh sang bộ phận marketing để trải nghiệm thực tế một lần."

 

"Sao nào, có cần tôi cho anh thời gian để suy nghĩ không?"

 

Sắc mặt Phó Lục tái đi, thế nhưng vẫn cố gắng lý sự: "Anh có quyền gì mà đòi điều chuyển tôi?"

 

Trì Tích Đình mỉm cười: "Anh có thể chờ xem tôi có quyền hay không."

 

Phó Lục im lặng, khuôn mặt nhăn nhó khó coi.

 

Trì Tích Đình thấy vậy là biết vấn đề đã được giải quyết, âm thầm nhếch môi một cái rồi quay sang nói với những người khác trong phòng họp: "Thời gian giờ gấp lắm rồi, không rảnh để ngồi phân bua trách nhiệm lỗi lầm của ai nữa. Quan trọng nhất là phải nộp bản kế hoạch cho đúng hạn."

 

"Dù là nhân viên của bộ phận marketing hay bộ phận sản phẩm thì đều phải tập trung hết sức để hoàn thành công việc. Bộ phận sản phẩm hôm nay phải kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu của sản phẩm mới một lần nữa, đảm bảo không có sai sót rồi hãy gửi sang. Tôi không muốn nhìn thấy cái lỗi nhập sai dữ liệu ngớ ngẩn ấy thêm lần nào nữa đâu, hiểu chưa?"

 

"Còn bên marketing thì..." Ánh mắt Trì Tích Đình chuyển sang phía bên kia bàn họp.

 

Mấy nhân viên của bộ phận marketing căng thẳng gãi gãi tay, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Trì Tích Đình thì lại vội vàng cúi đầu xuống, tim đập liên hồi.

 

"Tạm dừng công việc trong tay lại, xử lý cho xong dự án của Khoa Dụ rồi nói tiếp. Còn nữa, sáng mai đến văn phòng gặp tôi, từng người một đến, đừng đến cùng lúc."

 

Lời vừa dứt, khuôn mặt của mấy nhân viên bộ phận marketing tối sầm đi trông thấy, ai nấy đều buồn bã liếc mắt với nhau, nhìn thấy một loại tâm trạng đồng điệu trong mắt đối phương.

 

—— Toang rồi.

 

Trì Tích Đình nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

 

"Giám đốc Phó này." Trì Tích Đình lại chợt nhớ ra điều gì đó, cười vỗ vỗ vai Phó Lục, "Hôm nay đột ngột tới đây mà không báo trước với anh một tiếng, xin lỗi nhé. Hôm nào rảnh tôi mời anh ăn cơm."

 

Thấy Trì Tích Đình cười tủm tỉm nhìn mình, Phó Lục cũng không thể nổi cáu nữa, đành phải thuận theo câu làm hòa của Trì Tích Đình mà cười: "Thế thì tôi không khách sáo đâu nhé."

 

Trì Tích Đình gật đầu, sau đó xoay người ra khỏi phòng họp.

 

Phương Trì Cảnh sùng bái dõi theo từng động tác của Trì Tích Đình, sếp đi rồi mà cậu ta cứ đứng đực ra đấy, mãi đến chục giây sau mới luống cuống kéo khóa balo lại, vội vã chạy theo Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình bước vào thang máy, nhấn nút tầng 28, thấy Phương Trì Cảnh đi theo thì liếc một cái rồi nói: "Tôi đi gặp sếp Nhiêu đây."

 

Phương Trì Cảnh ngơ ngác: "Tôi..."

 

"Cậu về làm việc đi." Trì Tích Đình nói.

 

Phương Trì Cảnh rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Trì Tích Đình nhìn Phương Trì Cảnh hai giây, nói ẩn ý: "Cậu có tin vào bói toán không?"

 

Phương Trì Cảnh không thể theo kịp suy nghĩ nhảy cóc của Trì Tích Đình, ngơ ngác ngẩng đầu, "Dạ?"

 

"Tôi xem bói cho cậu nhé."

 

Phương Trì Cảnh chớp mắt, do dự gật đầu: "Vâng ạ."

 

Đến tầng 28, cửa thang máy mở ra.

 

"Mệnh của cậu rất êm đềm." Trì Tích Đình thong thả nói, "Cả đời yên phận làm trâu ngựa thôi."

 

Phương Trì Cảnh: "......"

 

Trì Tích Đình bước ra khỏi thang máy, tiếp tục nói: "Cho nên bây giờ về viết luôn báo cáo cuộc họp gửi sang cho tôi, viết về cuộc họp lúc nãy ấy. Làm xong thì gửi vào mail của tôi."

 

Phương Trì Cảnh giơ tay lên, mở miệng định nói gì đó, "Nhưng mà tôi..."

 

Trì Tích Đình quay lưng với Phương Trì Cảnh, vẫy vẫy tay, nói: "Thế nhé, trước ngày mai gửi cho tôi, đi đi."

 

Phương Trì Cảnh vừa nhìn Trì Tích Đình rời đi vừa từ từ hạ tay xuống, rồi đờ đẫn ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trong thang máy.

 

"Nhưng mà tôi không có email của anh..."

 

Phương Trì Cảnh khóc không ra nước mắt.

 

Trì Tích Đình đi thẳng tới phòng làm việc của Nhiêu Phong, vừa khéo đụng phải Nhiêu Phong đang từ trong đi ra.

 

Nhiêu Phong thấy Trì Tích Đình đến thì sững sờ mất mấy giây, rồi lại nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, vui vẻ mở miệng chào: "Giám đốc Trì đến rồi à? Tìm tôi có việc gì sao?"

 

"Vâng." Trì Tích Đình nói ngắn gọn, "Giờ ngài có rảnh không ạ?"

 

Nhiêu Phong chỉnh lại cà vạt trước ngực, nói: "Cậu vào trong đợi một lát nhé, chờ tôi 5 phút."

 

Trì Tích Đình tò mò nhìn Nhiêu Phong, nhưng vẫn rất biết điều mà không hỏi gì cả, chỉ gật đầu rồi đi vào phòng, ngồi xuống xong mới quay đầu nhìn ra cửa.

 

Nhiêu Phong đi rồi.

 

Trì Tích Đình thả hồn một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn tấm biển đối diện với bàn làm việc.

 

Trên đó chình ình năm chữ to đùng.

 

—— Đức lớn gánh việc lớn

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Hình như trong mấy chữ này chỉ có chữ 'lớn' là giống Nhiêu Phong nhất thôi.

 

Sao mấy vị lãnh đạo cứ thích treo những thứ không liên quan đến mình trong phòng thế nhỉ?

 

Càng thiếu cái gì thì lại càng thích thể hiện là mình có cái đó à?

 

Trì Tích Đình tranh thủ thả lỏng đầu óc một lát, mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa mở ra mới hoàn hồn lại.

 

Nhiêu Phong liếc Trì Tích Đình một cái, đi thẳng về ghế của mình, đặt mông ngồi xuống. Cái ghế giám đốc có vẻ như không chịu nổi sức nặng mà phát ra vài tiếng cót két.

 

Trì Tích Đình nhìn sang, hỏi: "Tổng giám đốc Nhiêu định khi nào thì đổi ghế vậy ạ?"

 

"Vẫn còn dùng được sao lại phải đổi?" Nhiêu Phong cười nhạt, "Tôi dùng nhiều năm rồi, quen hơi rồi."

 

Trì Tích Đình: "Quen thì quen, nhưng cũng nên cân nhắc đến rủi ro. Nhỡ đâu một ngày nào đó nó gãy thật, làm ngài bị ngã đau thì phiền lắm."

 

Nhiêu Phong nhìn chằm chằm Trì Tích Đình vài giây, rồi đột nhiên bật cười, nói: "Giám đốc Trì lo xa quá rồi. Tôi dùng nó bao nhiêu năm như thế, trong lòng tôi tự biết giới hạn của cái ghế này đến đâu."

 

Trên mặt Trì Tích Đình không có biểu cảm gì, "Vậy ạ?"

 

Nhiêu Phong nhếch môi, nói bóng gió: "Biết là một chuyện, nhưng đôi khi tôi cũng tò mò liệu nó có thể vượt qua giới hạn đó không."

 

"Chẳng giấu gì cậu, dạo này tham vọng của tôi đột nhiên trỗi dậy. Tôi thừa sức chịu được gánh nặng, rồi tự dưng lại hy vọng..." Nhiêu Phong vỗ vỗ tay vịn của ghế, tiếp tục nói, "Nó cũng có thể chịu được gánh nặng ấy."

 

Ánh mắt Trì Tích Đình trầm xuống, anh không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang hỏi chuyện chính: "Cậu Phương Trì Cảnh kia là thế nào vậy ạ?"

 

"Thực tập sinh thôi." Nhiêu Phong chậm rãi nói, "Giao cho cậu dẫn dắt đấy."

 

"Tôi làm gì có thời gian mà dẫn dắt cậu ta?"

 

"Trông cũng thông minh mà, không cần quan tâm lắm đâu. Cứ để cậu ta đi theo cậu học hỏi là được." Nhiêu Phong nói nhẹ tênh.

 

Trì Tích Đình nhớ lại biểu hiện của Phương Trì Cảnh cả ngày hôm nay.

 

Ờ...

 

Thông minh á?

 

Nhiêu Phong xoa xoa gáy, vừa xoay cổ vừa giả vờ thân thiết phàn nàn với Trì Tích Đình: "Ôi chao... không biết có phải tối qua không ngủ được hay không, cổ đau chết mất."

 

Trì Tích Đình liếc một cái: "Cũng có thể là não bị úng nước nên đè cho cổ đau đấy ạ."

 

Ông sếp này cứ thích gì là nói nấy, không vừa ý thì lại mở cái miệng chó ra mắng người.

 

Quả nhiên, Nhiêu Phong lập tức sa sầm mặt, đứng dậy mắng: "Trì Tích Đình, cậu dám nói chuyện với tôi thế à? Tưởng được thăng chức là không ai quản được cậu nữa sao?"

 

Trì Tích Đình bình tĩnh trả lời: "Cứ coi như thế đi ạ. Mắt của tôi không phải là thùng thuốc nhuộm, không chứa nổi nhiều sắc mặt của ngài như vậy đâu. Nếu ngài không chịu được thì cứ sa thải tôi đi."

 

Nhiêu Phong khựng lại, im lặng ngồi xuống.

 

Thôi được rồi.

 

Bây giờ ông ta vẫn rất cần Trì Tích Đình.

 

Giờ mà đuổi Trì Tích Đình thì chẳng khác nào cắt đứt động mạch chủ của bộ phận marketing luôn.

 

"Có việc gì nữa không?" Nhiêu Phong không nói lại được Trì Tích Đình, đành phải lên tiếng đuổi người, "Không có việc gì thì đi đi. Về rồi thì để ý tới cái dự án của Khoa Dụ đi. À... mai họp nhé. Ban ngày tôi bận kín lịch rồi, chốt 8 giờ tối họp, cậu xử lý xong công việc thì ghé qua nghe chút. Đi công tác lâu bỏ lỡ nhiều thông tin như thế, lát nữa tôi sẽ bảo họ gửi cho cậu một bản báo cáo họp, tranh thủ xem bù đi."

 

Trì Tích Đình khó chịu cụp mắt xuống, cảm thấy hai bên thái dương lại bắt đầu đau.

 

8 giờ tối họp.

 

Sao ông không họp lúc 12 giờ đêm luôn đi?

 

Vớ vẩn.

 

Thấy Trì Tích Đình không vui, Nhiêu Phong lại thản nhiên ban cho một câu, "Vất vả rồi."

 

Trì Tích Đình cười giả lả, "Không vất vả ạ, do tôi đáng đời thôi."

 

Nhiêu Phong phẩy tay ra hiệu cho Trì Tích Đình đi ra.

 

Trì Tích Đình cũng không muốn ở lại thêm, nhấc chân rời khỏi phòng làm việc của Nhiêu Phong, đến khi bước vào thang máy mới thở dài một hơi rầu rĩ.

 

Từ lúc về công ty tới giờ anh còn chưa vào phòng mình lần nào.

 

Đi công tác hơn một tháng rồi, kiểu gì bàn làm việc chẳng chất đống mấy núi tài liệu.

 

Giờ mà về đó thì khác gì lao xuống vực thẳm.

 

Trì Tích Đình do dự trong giây lát, cuối cùng quyết định vào nhà vệ sinh trốn một lát, tạm lánh khỏi hiện thực đau khổ chút.

 

Chỉ cần nhà vệ sinh sạch sẽ không có mùi thì chính là nơi ẩn náu tốt nhất trong công ty.

 

Trì Tích Đình ngồi trong nhà vệ sinh lướt WeChat một lúc, rồi lại bắt đầu mơ màng nghĩ đến việc nhảy việc.

 

Lý do khiến anh vẫn chưa thể hạ quyết tâm được là vì mức lương ở Gia Trì rất hậu hĩnh, giờ mà đi công ty khác thì khó có thể kiếm được mức đãi ngộ béo bở như thế.

 

Công ty nhỏ thì không thể trả được mức lương anh muốn, mà lại không ổn định, rất nhiều việc phải ôm đồm, thậm chí phải xây dựng một số nguyên tắc lại từ đầu. Vậy nên trong tiềm thức Trì Tích Đình không muốn đến công ty nhỏ để phát triển.

 

Nhưng nếu đến công ty lớn thì...

 

Mọi thứ lại phải bắt đầu từ con số 0.

 

Trì Tích Đình ngồi chơi trong WC khoảng mười phút, chặn hết mọi tin nhắn và thông báo đang dồn dập tấn công, đến khi có cuộc điện thoại gọi thẳng đến mới bất đắc dĩ đi ra khỏi nơi trú ẩn.

 

Cảm giác lưu luyến khi phải chia tay với WC để quay về phòng làm việc thực sự quá đau khổ.

 

Trì Tích Đình lề mề lết từng bước, lúc đi qua cửa kính khu văn phòng thì thấy Phương Trì Cảnh.

 

Phương Trì Cảnh trông rất phấn khích vui vẻ, bộ dạng như kiểu muốn cống hiến hết mình cho công ty, đôi mắt sáng rỡ chăm chỉ làm việc.

 

Đã lâu lắm rồi Trì Tích Đình không gặp ai nhiệt huyết với công việc đến thế.

 

Sợ...

 

Sợ ơi là sợ.

 

Trì Tích Đình bi thương đứng tại chỗ nhìn thêm vài giây, sau đó mới lắc đầu lẩm bẩm: "Người đang bình thường như thế mà lại hóa điên, tội nghiệp quá."

 

Chử Duật nghe vậy thì bước chậm lại, đảo mắt nhìn theo hướng của Trì Tích Đình, thấy Phương Trì Cảnh thì hơi khựng lại một chút, rồi lại chuyển sang nhìn Trì Tích Đình.

 

Nhiêu Phong bấm thang máy xong mà chẳng thấy Chử Duật đi theo, nghi ngờ quay lại gọi: "Tổng giám đốc Chử?"

 

Tiếng gọi này khiến Chử Duật và Trì Tích Đình đều đồng loạt nhìn sang.

 

Trì Tích Đình liếc Nhiêu Phong một cái, rồi từ từ dời mắt sang Chử Duật đứng bên cạnh.

 

Chử Duật mặc áo sơ mi và quần tây, dáng người cao ráo thẳng tắp, gương mặt sắc bén lạnh lùng, mày rậm mắt sâu. Trên sống mũi cao là một cặp kính gọng mảnh, đôi mắt sau cặp kính lạnh như băng, toàn thân toát ra một khí chất xa cách cấm người ta lại gần.

 

Cảm nhận được ánh mắt của Trì Tích Đình, Chử Duật nghiêng đầu liếc Trì Tích Đình một cái.

 

Trì Tích Đình giật thót cả người, chớp mắt vài cái nhìn sang chỗ khác.

 

"Ồ...Tích Đình cũng ở đây à?" Nhiêu Phong bước tới gần, nhướn mày quét qua thân hình Trì Tích Đình một vòng rồi nói, "Tôi đang tìm cậu đấy. Đi đâu về thế?"

 

Trì Tích Đình chán nản thở dài một hơi trong lòng, cuối cùng vẫn phải trả lời: "Đi vệ sinh ạ."

 

"Ồ." Vì có người ngoài ở đây nên Nhiêu Phong cũng không tiện hỏi thêm về cái chuyện không mấy hay ho này, bèn quay đầu giới thiệu, "Tiện đây thì giới thiệu với cậu luôn. Đây là tổng giám đốc Chử của tập đoàn nhà họ Chử."

 

Tập đoàn nhà họ Chử?

 

Tổng giám đốc Chử?

 

Trì Tích Đình cố gắng lục tìm trong ký ức mãi mà không nhớ được cái tên này, đành phải quay sang nhìn thẳng Chử Duật, đang định mở miệng chào hỏi thì Chử Duật đã chủ động vươn tay ra trước, giọng nói trầm lạnh vang lên.

 

"Chào giám đốc Trì." Chử Duật nói, "Tôi là Chử Duật."

 

——————————————

Bình Luận (0)
Comment