Trì Tích Đình khá nhạy bén, vừa nghe cái là thấy cách xưng hô của Chử Duật với mình có gì đó kỳ kỳ.
Vừa nãy Nhiêu Phong gọi thẳng tên của anh luôn, làm gì gọi cả họ đâu.
Nhưng cũng không phải vấn đề gì quá quan trọng, nếu ai tinh ý thì khi đi qua sảnh lớn tầng 1 sẽ thấy tên và ảnh của anh được treo trên tường.
Trì Tích Đình nhanh chóng tự thuyết phục mình, sau đó vươn tay ra bắt tay Chử Duật, dù biết đối phương đã biết tên mình nhưng vẫn lịch sự tự giới thiệu.
"Chào tổng giám đốc Chử, tôi là Trì Tích Đình."
Chử Duật gật đầu đáp lại.
Hai người chỉ bắt tay theo phép xã giao rồi buông ra.
Nhiêu Phong đứng bên cạnh nhíu mày đánh giá hai người mấy lần, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó mà quay sang nhìn Trì Tích Đình, hỏi: "Cậu định đi đâu thế?"
Trì Tích Đình: "... Đi làm việc ạ."
Chứ còn đi đâu được nữa?
Đi treo cổ à?
Nhiêu Phong cười nói: "Hiếm khi tổng giám đốc Chử đến thăm, tôi phải ra dáng chủ nhà mời ngài ấy một bữa cơm mới được."
Trì Tích Đình bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ tiếp lời: "Vâng. Chắc là trợ lý Lý đã sắp xếp ổn thỏa rồi đấy ạ."
"Ừ."
"Vậy chúc các ngài dùng bữa ngon miệng ạ."
Trì Tích Đình cười giả lả lùi sang bên cạnh, thuận thế gạt nhẹ cánh tay của Nhiêu Phong đang đặt trên vai mình ra, cúi đầu nhìn điện thoại chuẩn bị chuồn: "Tôi còn chút việc phải xử lý, xin phép đi trước."
"Hây dà." Nhiêu Phong bật cười, "Không cần làm vội đâu. Cứ gác tạm đấy đã, mai xử lí sau."
Nhiêu Phong sợ Trì Tích Đình lại tìm cớ từ chối tiếp nên dứt khoát quyết định luôn: "Cậu đi cùng chúng tôi đi, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho."
Trì Tích Đình: "......"
Nhiêu Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cậu tự đến được chứ?"
Trì Tích Đình âm thầm nghiến răng trong lòng, cố gắng nghĩ tới mức lương của mình.
Phải nhịn. Phải nhịn.
Nhận lương của người ta thì phải làm thôi.
"Vâng ạ."
Trì Tích Đình khuất phục trước tư bản.
Nhiêu Phong thấy vậy mới hài lòng gật đầu, lại quay sang nói chuyện với Chử Duật.
"Tổng giám đốc Chử qua phòng tôi ngồi một lát đã nhé?"
Ánh mắt của Chử Duật vẫn đang dừng lại trên người Trì Tích Đình, cảm xúc trong đôi mắt thấp thoáng chút phức tạp và khó tả. Hắn nhìn Trì Tích Đình một lúc rồi mới liếc nhẹ sang Nhiêu Phong, chỉ cần quan sát cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa nãy là đã đại khái đoán ra được mối quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người này.
Chử Duật cụp mắt suy tư, chỉ 'vâng' một tiếng đáp lời, thế nhưng suy nghĩ thì lại bắt đầu trôi đến Trì Tích Đình.
Hắn thật sự đã từng nghe tới cái tên Trì Tích Đình.
Không chỉ xem qua phần giới thiệu khô khan ở sảnh tầng dưới đâu.
Chử Duật đã nghe đối tác nhắc đến Trì Tích Đình, cũng đã từng nghe Trì Tích Đình phát biểu với tư cách là đại diện doanh nghiệp trong một hội nghị giao lưu thương mại.
Đương nhiên hôm nay cũng đã được tận mắt chứng kiến phong cách làm việc của Trì Tích Đình một lúc.
Năng lực làm việc của Trì Tích Đình thật sự rất xuất sắc.
Điều này hắn công nhận.
Nhưng mà...
Chử Duật bước ra khỏi thang máy, lại tiếp tục nhìn thấy ảnh và phần giới thiệu về Trì Tích Đình trên tường hành lang.
Nhưng mà chỉ có năng lực làm việc tốt thôi thì vẫn chưa đủ.
Vì quyết định đột ngột của Nhiêu Phong mà Trì Tích Đình lại phải điều chỉnh lại lịch trình thêm một lần nữa, đang định trao đổi lại lịch trình công tác với Dương Tư Lâm, nhưng vừa gửi tin nhắn đi thì mới nhớ ra Dương Tư Lâm đã xin nghỉ.
Trì Tích Đình nhíu mày, thu hồi tin nhắn, đắn đo một lúc rồi vẫn đi tìm Phương Trì Cảnh dặn dò vài câu.
Tư duy làm việc của Trì Tích Đình rất rõ ràng, nói năng cũng gãy gọn vừa đủ ý, anh vừa suy nghĩ vừa sắp xếp lại toàn bộ công việc gần đây của mình đâu vào đây.
"Cậu điều chỉnh lại chút nhé, sau đó tôi sẽ nhắc cho cậu những việc nào gấp hơn." Trì Tích Đình cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nói, "Đến lúc đó thì làm cho tôi một cái bảng tổng hợp lại."
Phương Trì Cảnh càng nghe càng ngơ ngác, cứ há miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy Trì Tích Đình có vẻ đang vội đi thì lại bắt đầu hoảng loạn, cái cảm giác vừa muốn thể hiện trước mặt Trì Tích Đình vừa không muốn mất mặt cuối cùng vẫn chiếm thế thượng phong.
Mặc dù không nhớ rõ lắm nhưng cậu ta vẫn kiên định gật đầu, "Vâng, thưa giám đốc Trì."
Trì Tích Đình thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đang định đi thì bị Phương Trì Cảnh gọi lại.
Trì Tích Đình khó hiểu quay đầu.
"Giám đốc Trì, anh có thể cho tôi xin thông tin liên lạc và email của anh được không ạ?" Phương Trì Cảnh hỏi.
Trì Tích Đình đơ mất mấy giây rồi lại vòng trở về, vừa để Phương Trì Cảnh add WeChat vừa nói: "Thực tập xong cậu có định ở lại Gia Trì không?"
Phương Trì Cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó gật lia lịa: "Đương nhiên rồi ạ."
Trì Tích Đình "ồ" một tiếng, thấy Phương Trì Cảnh đã add bạn xong thì cất điện thoại rồi nói: "Vậy thì thêm thông tin liên lạc của mấy tổ trưởng trong bộ phận vào đi, với lại..."
Trì Tích Đình chỉ vào chỗ ngồi đối diện Phương Trì Cảnh, hỏi: "Cậu có biết cậu bạn kia tên gì không?"
Phương Trì Cảnh nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, cố gắng lắm mà không thể nhớ ra được, cuối cùng đành phải ngượng ngùng lí nhí: "Tôi không biết ạ."
Trì Tích Đình cũng không có ý kiến gì, chỉ bật cười rồi nói: "Cố gắng nhớ hết tên của đồng nghiệp đi nhé."
Phương Trì Cảnh biết Trì Tích Đình đang dạy mình cách ứng xử nơi công sở, vội vàng gật đầu nói: "Vâng thưa giám đốc Trì, tôi sẽ cố gắng nhớ hết ạ."
Trì Tích Đình gật đầu 'ừ' một tiếng, thấy đã gần đến giờ hẹn thì không nán lại thêm mà nhấc chân rời khỏi văn phòng.
Cái xe lạ lúc nãy cũng không đậu trước sảnh công ty nữa.
Trì Tích Đình đoán cái xe đó có lẽ là của Chử Duật.
Ghét vãi.
Cả thế giới này chỉ có mình là nghèo xác nghèo xơ thôi.
Nghĩ về cái cuộc đời nát bét của mình, giờ đã nát đến mức có kêu oan cũng chẳng ai thèm nghe.
Trì Tích Đình buồn bực mở điện thoại gọi xe.
Lúc Trì Tích Đình đến địa chỉ mà Nhiêu Phong gửi thì đã gần 7 giờ.
Nhiêu Phong đặt một nhà hàng chuyên về đặc sản ở thành phố B, mức chi tiêu bình quân không hề rẻ.
Trì Tích Đình liếc nhìn biển hiệu, nhanh chóng quan sát một vòng không gian của nhà hàng, chỉ mất vài giây đã cho ra được đánh giá.
Không phải là đánh giá về nhà hàng.
Mà là đánh giá về Chử Duật.
Mời khách chưa bao giờ là chuyện đơn giản, không thể cứ thích là mời, mà thường sẽ dựa theo thân phận, tính cách hay địa vị của đối phương mà "chọn mặt gửi vàng."
Nói khó nghe chút thì chính là "nhìn người mà dọn món."
Tư bản chẳng bao giờ chịu lỗ vốn đâu, cho dù chỉ là một bữa ăn.
Bữa ăn xã giao mời đối tác lúc nào cũng quan trọng, dù là để cho đối phương cảm thấy được tôn trọng hay là để thể hiện thực lực và lòng hiếu khách của bên mình.
Tất nhiên....
Trong trường hợp này thì có thể nói Chử Duật là đối tượng quan trọng nhất.
Trì Tích Đình dừng bước trước cửa phòng riêng, cố gắng ổn định lại suy nghĩ rồi mới bước vào phòng.
Anh canh thời gian khá chuẩn, đến sớm hơn hai vị lãnh đạo một chút, vẫn còn chút thời gian để bố trí lại phòng riêng và sắp xếp thực đơn.
Mặc dù nhiệm vụ này cũng không phải là việc của anh.
Nhưng ai mà biết được tên ngốc Nhiêu Phong kia liệu có soi mói gây sự hay không, sau đó lại mắng anh một trận rồi đòi trừ lương cũng nên.
Trì Tích Đình cố gắng hết sức để không xảy ra sai sót gì.
Mặc dù cái việc xây dựng hình tượng 'nhân viên hoàn hảo' thật sự cũng rất mệt.
Trì Tích Đình sắp xếp xong xuôi mọi thứ, tìm đại một chỗ ngồi xuống, thẫn thờ ngắm cảnh qua cửa sổ sát đất.
Đêm đã khuya, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng lấp lánh như những vì sao, dòng xe cộ vẫn tấp nập không ngừng, ai cũng đang bôn ba vì cuộc sống của chính mình.
Không giống anh.
Thân thể còn sống nhưng trái tim đã chết từ lâu rồi.
Trì Tích Đình mệt mỏi chống cằm.
Đợi thêm một lát nữa, Trì Tích Đình nhận được tin nhắn của Nhiêu Phong báo sắp đến, cuối cùng đành phải dẹp hết mọi cảm xúc sầu bi, đứng dậy chuẩn bị đón tiếp hai vị "lãnh đạo".
Nhân viên phục vụ dẫn Chử Duật và Nhiêu Phong đến phòng riêng, mỉm cười giữ cửa phòng, mời hai người vào trong.
Trì Tích Đình tinh ý bước đến chào hỏi.
Nhiêu Phong chỉ liếc Trì Tích Đình một cái rồi thôi, còn Chử Duật lại nhìn Trì Tích Đình chằm chằm thêm tận mấy giây.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú ấy, Trì Tích Đình ngước mắt lên theo phản xạ, vừa hay chạm phải ánh mắt của Chử Duật.
Chử Duật thật sự rất đẹp trai.
Trì Tích Đình bị vẻ đẹp trai đó làm cho choáng váng, rồi sau đó mạnh dạn dìm hàng lãnh đạo nhà mình.
Ngoại hình thì không nói, cái đó là trời cho rồi.
Nhưng ít nhất vẫn phải biết quản lý vóc dáng của bản thân chứ.
Nhiêu Phong vui vẻ ưỡn cái bụng bia mời Chử Duật ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt soi mói của Trì Tích Đình ở đằng sau.
"Cậu cũng ngồi đi."
Trì Tích Đình sực tỉnh, nghe vậy thì quay sang nhìn, thấy Chử Duật đang tủm tỉm cười với mình, nhẹ nhàng nghiêng đầu về phía bàn ăn.
Nhìn kìa!
Nhìn sếp nhà người ta kìa!
Trì Tích Đình nghẹn ngào ghen tị trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn rất khách sáo mà mỉm cười với Chử Duật, ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống, tiện thể liếc Nhiêu Phong một cái.
Hiển nhiên Chử Duật và Nhiêu Phong không chỉ đến đây để ăn, trong lúc đợi lên món hai người này đã trò chuyện được mấy lượt.
Trì Tích Đình không hề xen vào, cứ thế ngồi nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại của hai sếp.
Chử Duật rất thông minh, cũng rất biết cách nói chuyện, luôn chiếm thế chủ động trong quá trình giao tiếp với Nhiêu Phong, nhiều lần khéo léo chuyển hướng câu chuyện dẫn dắt người đối diện trả lời theo hướng mình muốn, đến khi nghe được đáp án như mong đợi mới cong môi nhấp một ngụm rượu.
Trì Tích Đình nhìn người rất chuẩn. Nhiêu Phong là một tên lãnh đạo ngốc nghếch chỉ được cái nói mồm, rất dễ bị người khác nắm trọn trong lòng bàn tay, nhưng Chử Duật thì không.
Tuy trong lời nói của Chử Duật không thể hiện điều gì, nhưng Trì Tích Đình vẫn chắc chắn rằng Chử Duật là một người rất mạnh mẽ quyết liệt, thậm chí sẽ không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Chử Duật cảm nhận được ánh mắt của Trì Tích Đình bèn nghiêng đầu nhìn sang, chỉ lướt qua vài giây rồi bình tĩnh nâng ly rượu hướng về phía anh.
Người ta đã chủ động như vậy rồi, Trì Tích Đình im lặng hai giây rồi cũng nâng ly đáp lễ. Thế nhưng vì có Nhiêu Phong ngồi đó nên anh vẫn phải duy trì hình tượng "dị ứng cồn" của mình, lịch sự nói một câu xin lỗi với Chử Duật, giải thích rằng mình không thể uống rượu.
Trì Tích Đình nói năng và cư xử rất tự nhiên, không vòng vo mà cũng chẳng khách sáo nịnh nọt, mỗi câu nói đều thể hiện rõ sự bình tĩnh và chững chạc bên trong con người anh.
Chử Duật thật sự không thể đoán được những phẩm chất này đã được rèn giũa ra sao.
Có thể là xuất thân từ gia đình gia giáo, được giáo dục trong môi trường tinh anh từ nhỏ, cũng có thể là nhờ những năm tháng làm việc ở môi trường cao cấp.
Trẻ như vậy mà đã lên đến chức giám đốc khu vực, thật sự rất hiếm gặp.
Chử Duật không có ý kiến gì, thoải mái chấp nhận lý do mà Trì Tích Đình đưa ra.
Nhiêu Phong thấy hai người nói chuyện khá hợp nhau thì tròng mắt đảo liên tục, sau đó kiếm cớ kéo Trì Tích Đình ra nói chuyện riêng.
"Tôi có việc gấp phải đi trước." Nhiêu Phong nói rất nhanh, "Cậu thay tôi tiếp tổng giám đốc Chử cho xong bữa này nhé."
Trì Tích Đình: "... Ngài có việc ạ?"
Nhiêu Phong tỉnh bơ: "Ừ, việc công ty. Giờ phải về gấp."
Trì Tích Đình nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi.
Nhiêu Phong cũng chẳng thèm quan tâm, ông ta chỉ muốn đạt được mục đích của mình, quá trình thế nào, phải hy sinh những ai, tất cả đều không quan trọng.
Nạn nhân trực tiếp của kiểu làm việc này chính là Trì Tích Đình.
"Công ty của tổng giám đốc Chử có trụ sở ở thành phố S, tôi nghĩ người này đang có ý định mở rộng việc kinh doanh ở thành phố B." Nhiêu Phong khoanh tay trước ngực, tiếp tục nói, "Tập đoàn nhà họ Chử giờ đang phát triển rất nhanh, nhất là sau khi được tổng giám đốc Chử kia tiếp quản. Nhưng mà tôi cứ có cảm giác rằng cậu ta đến Gia Trì lần này không chỉ vì xã giao thôi đâu."
"Nếu thuận lợi thì tiến hành hợp tác, không thì cũng nhân dịp này khảo sát Gia Trì một chút. Dù sao thì mục đích của chuyến đi này cũng không đơn giản, ta vẫn phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng."
"Nói trắng ra, người ta vừa là đối tác vừa là đối thủ." Nhiêu Phong híp mắt không nói hết, chỉ quay đầu nhìn Trì Tích Đình đầy ẩn ý, "Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Trì Tích Đình mặt không cảm xúc nói: "Vâng. Đối tác hay đối thủ thì đều nguy hiểm như nhau."
Nhiêu Phong hài lòng gật đầu: "Ừ, giao cả cho cậu đấy."
Nhiêu Phong nói xong thì quay về bàn ăn giải thích tình hình với Chử Duật, sau đó áy náy uống mấy ly rượu xin lỗi, đợi đến khi Chử Duật lên tiếng nói vài câu thông cảm mới hài lòng rời đi.
Trì Tích Đình nhìn Nhiêu Phong đi ra rồi bình tĩnh ngồi xuống.
"Ông ấy bận việc thật à?" Chử Duật tùy ý nói.
Trì Tích Đình cười khẩy một tiếng, bắt đầu nói vòng vo: "Dù bận hay không thì tổng giám đốc Chử cũng đã cho phép ông ấy đi rồi mà ạ."
Chử Duật khá bất ngờ với câu trả lời của Trì Tích Đình, ngước mắt nhìn Trì Tích Đình một cái, sau đó cũng bắt đầu cười cười. Có lẽ vì chỉ còn lại hai người trong phòng, đối diện lại là Trì Tích Đình mà bản thân đang khá hứng thú nên Chử Duật cũng không để ý đến cái gọi là "địa vị không tương xứng", cứ thế tiếp tục nói về chủ đề mà mình vừa thảo luận với Nhiêu Phong.
Thế nhưng điều khiến Chử Duật khá bất ngờ là, Trì Tích Đình lại rất khác với loại người mồm mép giả tạo như Nhiêu Phong. Anh có chính kiến và tư duy rành mạch, nói chuyện cũng có chiều sâu, không phụ họa lấy lòng người khác, cũng chẳng lạnh nhạt cho qua chuyện, lần nào cũng lắng nghe rất nghiêm túc, suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời.
Chử Duật rút ra một kết luận:
"Cậu rất biết cách tạo ra giá trị cảm xúc."
Trì Tích Đình cười: "Tạo ra giá trị cảm xúc cũng là một phần của dịch vụ mà."
Chử Duật: "Thế à?"
"Vâng." Trì Tích Đình lấy ví dụ, "Ví dụ như cái đồng hồ anh đang đeo trên tay ấy, tôi đã từng xem quảng cáo của nó ở trên mạng, anh đã xem chưa?"
Chử Duật cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày thành thật trả lời: "Chưa."
Trì Tích Đình cũng không bất ngờ, tiếp tục nói: "Thật ra quảng cáo mặt hàng xa xỉ là dùng để chiếu cho những người không mua nổi như chúng tôi xem, để chúng tôi nhận thức được rằng mặt hàng đó đắt đến thế nào. Rồi một ngày nào đó, khi những người có tiền như các anh đeo nó ra ngoài, thì chúng tôi mới biết giá trị để mà thốt lên một tiếng wow từ tận đáy lòng."
"Đó chính là giá trị cảm xúc mà thương hiệu mang lại cho các anh."
Chử Duật im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, giờ lại đổi sang một lời đánh giá khác chân thành hơn: "Cậu rất thông minh."
Thật sự rất thông minh.
Chả trách tuổi còn trẻ như vậy đã lên được chức giám đốc vùng.
Nhận định từ trước tới giờ mà Chử Duật dành cho Trì Tích Đình vẫn còn quá nông cạn.
Trì Tích Đình không chỉ có năng lực làm việc xuất sắc thôi đâu.
Chử Duật nhanh chóng phác thảo ra một bản kế hoạch.
Kế hoạch làm thế nào để lôi kéo Trì Tích Đình về làm cho mình.
Chử Duật đang vắt óc suy nghĩ trong đầu nhưng lại chẳng có biểu hiện gì ngoài mặt. Trì Tích Đình cũng không nhìn thấu được gì, liếc Chử Duật một cái thấy hắn không nói gì nữa thì mạnh dạn rũ bỏ gánh nặng rồi bắt đầu ăn cơm.
Lợi ích duy nhất của việc đi ăn với khách hàng là được thưởng thức một bữa ngon lành.
Tháng này anh toàn đi công tác, chẳng được ăn bữa nào cho tử tế, không phải ăn bờ ăn bụi trên tàu cao tốc thì cũng là gọi đồ ăn ngoài vào khách sạn.
Bây giờ được ngồi ăn uống đàng hoàng như thế này, cảm giác cứ như vừa trải qua một đời người đầy chông gai ấy.
Dù sao thì khách hàng vẫn đang ngồi bên cạnh, Trì Tích Đình cũng không dám quên trách nhiệm của mình, vừa ăn cơm vừa nhanh chóng động não để theo kịp tiết tấu trò chuyện của Chử Duật, thỉnh thoảng còn đưa ra được những câu trả lời chính xác gọn gàng khiến đối phương hài lòng.
Đây cũng là một ưu điểm nổi bật của Trì Tích Đình.
Linh hoạt, đa nhiệm, có thể làm nhiều việc cùng một lúc.
Chử Duật đang ấp ủ ý định lôi kéo Trì Tích Đình về công ty nhà mình, tiếp tục khéo léo giới thiệu sơ qua về phương hướng kinh doanh gần đây của tập đoàn nhà họ Chử. Trì Tích Đình cũng tích cực cung cấp giá trị tinh thần cho Chử Duật, không bao giờ để cho lời của Chử Duật bị rơi vào khoảng không im lặng, hai người ôm những mục đích khác nhau cứ thế thảo luận về công việc rất mượt mà.
Hướng phát triển gần đây của tập đoàn nhà họ Chử liên quan đến công nghệ, một lĩnh vực có phạm vi rất rộng, nhưng cũng vì rộng nên phương hướng và kênh phát triển khá là phong phú.
"Có thể kết hợp với y học." Chử Duật đưa ra một ví dụ.
Liên quan đến nắn chỉnh cột sống.
Trì Tích Đình cố gắng nghe hiểu.
Chử Duật nói chuyện đơn giản và rõ ràng, những nội dung quan trọng thì lại đề cập rất đầy đủ, vậy nên gần như câu nói nào cũng rất giàu thông tin.
Trì Tích Đình cũng từng đọc về vấn đề vẹo cột sống, trước đây cũng từng xem video về quá trình phẫu thuật điều chỉnh vẹo cột sống trên mạng.
Cũng không biết có phải vì cách nói của Chử Duật quá có hình tượng hay không, mà trong đầu Trì Tích Đình đã bắt đầu tưởng tượng đến một số phương pháp điều chỉnh cột sống khá là "bạo lực".
Sắc mặt Trì Tích Đình hơi thay đổi.
Sau đó lén lút hạ cái chân đang vắt chéo xuống, nhích mông điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
"Ngồi đúng tư thế thì vẫn tốt hơn." Chử Duật vẫn đang cúi đầu cắt bít tết, nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Nhưng giờ tự dưng đi điều chỉnh thì cũng không có tác dụng gì."
Trì Tích Đình: "......"
Trì Tích Đình lại lặng lẽ bắt tréo chân như lúc nãy.
Chử Duật chú ý đến hành động nhỏ ấy của Trì Tích Đình, chỉ biết nhẹ nhàng nở một nụ cười.
"Nhưng bình thường tôi có tập thể dục mà." Trì Tích Đình vẫn cố gắng biện minh, "Chắc là tập thể dục vẫn có tác dụng chứ nhỉ."
Trì Tích Đình nhét một miếng thịt vào miệng, vừa nhai nuốt vừa ngước mắt nhìn Chử Duật.
Chử Duật cũng quay đầu nhìn Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình chăm chú nhìn Chử Duật, đôi mắt đen láy trong veo, ánh đèn trần phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt ấy, tựa như hai viên bi thủy tinh sáng ngời.
Chử Duật sững sờ trong chốc lát, khóe môi khẽ mấp máy.
Trì Tích Đình không thấy đối phương trả lời thì nghiêng đầu khó hiểu.
Chử Duật cố gắng tỉnh táo lại, không dám nhìn Trì Tích Đình thêm một giây nào nữa, cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt một lúc lâu, rồi mới bình tĩnh mở miệng hỏi: "Tập thể dục? Tập kiểu gì?"
Trì Tích Đình cân nhắc một hồi mới cho Chử Duật một câu trả lời.
"Tập cơ nhai."
Chử Duật: "......"
——————————————