Đây đều là những lời thật lòng của Trì Tích Đình.
Thứ nhất, cái miệng này của anh ngoài báo cáo công việc ra thì chỉ dùng để ăn, dù mỗi ngày đều bận rộn mệt mỏi nhưng anh chưa bao giờ để cái miệng quý giá của mình phải chịu khổ.
Thứ hai, đi làm bao nhiêu năm như vậy rồi, anh cứ tập thói quen cắn răng cắn miệng mà vượt qua hết...
Tập tành cái gì nữa, cuộc đời đã tốt bụng quất cho anh mấy đòn roi rồi.
Câu trả lời ấy hoàn toàn vượt xa dự đoán của Chử Duật.
Chử Duật đột ngột quay đầu sang phía Trì Tích Đình, nhìn chằm chằm hai giây rồi cụp mắt lại, im lặng phân tích câu trả lời vừa nãy của Trì Tích Đình, sau đó nhanh chóng hiểu được một tầng ẩn ý sâu xa hơn.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau thêm mấy giây, thấy đối phương đều đã hiểu ý mình thì lại ăn ý cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Phải thừa nhận rằng, Trì Tích Đình cảm thấy rất dễ chịu khi ở cạnh Chử Duật.
Chủ yếu là vì đối phương quá thông minh, có một số chuyện không cần nói nhiều mà Chử Duật đã tự hiểu được, tiết kiệm cho anh bao nhiêu công sức.
Làm việc với người thông minh đúng là thoải mái thật.
Giá mà sếp mình cũng tinh tế như vậy thì tốt biết bao.
Sinh ra não đâu phải để trưng, tại sao không chịu động não suy nghĩ chút đi mà cứ ném hết mấy vấn đề ngớ ngẩn cho cấp dưới giải quyết.
Trì Tích Đình vừa ăn vừa âm thầm chửi sếp trong lòng.
Nhiệm vụ mà Nhiêu Phong giao cho anh chỉ là tiếp Chử Duật ăn cơm thôi, nếu có thể thăm dò được mục đích chuyến đi lần này của Chử Duật thì càng tốt, mà không thì cũng phải đảm bảo không để Chử Duật moi được thông tin nội bộ của công ty mình.
Nhiêu Phong chả có tài cán gì, chỉ được cái thích bày vẽ thuyết âm mưu.
Dù sao cũng là mệnh lệnh của cấp trên, Trì Tích Đình vẫn phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, không chủ động nói nhiều về tình hình của Gia Trì, khi trả lời Chử Duật cũng rất có chừng mực, không tỏ thái độ thăm dò quá mức về tập đoàn nhà họ Chử.
Nhưng mà có vẻ Chử Duật lại chẳng có âm mưu gì, trong lúc nói chuyện còn tiết lộ thêm một số thông tin liên quan đến tập đoàn nhà họ Chử.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Thấy Chử Duật lại tiếp tục "vô tư" chia sẻ về một dự án gần đây của tập đoàn nhà họ Chử, Trì Tích Đình trầm ngâm liếc Chử Duật một cái.
Biểu cảm của Chử Duật không có thay đổi gì, Trì Tích Đình nhìn một cái rồi cụp mắt, cân nhắc thêm vài giây rồi trình bày quan điểm của mình dựa theo ý của Chử Duật.
Chử Duật có vẻ như rất thích nghe Trì Tích Đình chia sẻ quan điểm, cứ ngồi nghiêm túc chăm chú nhìn anh, môi hơi mím lại, lắng nghe trọn vẹn từng câu từng chữ.
Trì Tích Đình đành phải ngẩng đầu lên quan sát Chử Duật đang suy tư, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khá kỳ lạ.
Cảm giác hơi quái quái.
Giống như đang phỏng vấn ấy...
Thật ra Trì Tích Đình vẫn khá ám ảnh với việc phỏng vấn, có lẽ là do phải trải qua tận 5 vòng phỏng vấn khi apply vào công ty đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Cái loại bóng ma tâm lý đã đó bao trùm xuyên suốt cả sự nghiệp của anh, đến mức có mấy lần định nhảy việc, đặt lịch hẹn phỏng vấn xong xuôi rồi nửa đêm lại lén lút đi hủy.
Bữa cơm này kéo dài khá lâu, mặc dù chủ yếu nói chuyện công việc nhưng cũng tạm coi như là khá hòa hợp, cuối cùng hai bên đều cảm thấy hài lòng.
Trì Tích Đình vui vì hoàn thành mĩ mãn nhiệm vụ được giao, Chử Duật vui vì phỏng vấn được một nhân viên ưu tú.
Gần 9 giờ, trời bên ngoài đã tối mịt, hai người đứng sóng vai trước cửa nhà hàng.
"Tổng giám đốc Chử." Trì Tích Đình lịch sự hỏi, "Anh uống rượu rồi, có cần tôi gọi xe giúp không?"
Chử Duật đút một tay vào túi, tuy đã uống kha khá nhưng chưa hề say, ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, nghe vậy nhìn Trì Tích Đình một cái, bình thản nói: "Không cần đâu, tôi có trợ lý đến đón rồi."
Trì Tích Đình "ồ" một tiếng rồi quay đầu về, cúi đầu bấm điện thoại vài cái.
Cũng đúng thôi.
Với thân phận của Chử Duật thì dù có đi công tác ở thành phố B cũng sẽ có trợ lý hoặc tài xế đi cùng.
Thấy Trì Tích Đình cúi đầu không nói gì, có lẽ là do mệt mỏi nên cả người anh trông ủ rũ mất hết sức sống, Chử Duật từ bi quan tâm một câu, "Cậu thì sao?"
Chử Duật ngừng một chút, nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của Trì Tích Đình, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói tiếp: "Hay là để tôi đưa cậu về?"
Trì Tích Đình đặt xe xong rồi bỏ điện thoại vào túi, cũng bắt chước giọng điệu vừa nãy của Chử Duật, bình thản mở miệng nói: "Không cần đâu, tôi có tài xế Didi đến đón rồi."
Chử Duật: "......"
Chử Duật câm nín quay đầu đi.
Trì Tích Đình không nhịn được mà cười trộm một cái, đến khi nhận ra ánh mắt của Chử Duật lia sang thì mới chột dạ che miệng, giả vờ ho nhẹ rồi nói: "Tổng giám đốc Chử sẽ ở lại thành phố B bao lâu?"
"Chưa biết nữa." Chử Duật nói, "Đến khi nào đạt được mục đích thì sẽ về."
Trì Tích Đình nhướn mày hỏi lại: "Mục đích?"
"Ừ."
"Ví dụ như? Mở rộng quy mô công ty ư?"
Chử Duật có vẻ như đang cân nhắc từ ngữ, vài giây sau mới nói: "Lúc đầu thì đúng là có dự định này, nhưng bây giờ thấy chưa cần thiết."
"Tại sao?"
Chử Duật im lặng.
Trì Tích Đình nhận ra bầu không khí có gì đó khác lạ, bèn quay đầu nhìn Chử Duật, lập tức nói: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu."
Chử Duật bật cười: "Không sao."
"Ban đầu tôi định mở một chi nhánh ở thành phố B, nhưng lại thiếu một người để quản lý chi nhánh đó." Chử Duật chậm rãi nói, "Hiện giờ nhân sự quản lý giỏi trên thị trường thật sự rất hiếm."
Trì Tích Đình ngửi thấy mùi dụ dỗ đâu đây, nghiêng đầu suy nghĩ, toàn bộ cuộc trò chuyện trong bữa ăn vừa nãy lướt qua như một đoạn phim tua nhanh, cái cảm giác quái lạ kia dần trở nên rõ ràng.
À.
Hóa ra là Chử Duật muốn lôi kéo mình.
Trì Tích Đình mím mím môi, mắt nhìn xa xăm, cũng không nói toạc ra, giả vờ không hiểu ý của Chử Duật mà tiếp tục nói: "Ban đầu? Tức là bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi rồi à?"
"Ừ." Chử Duật bình tĩnh nói, "Bây giờ tôi cảm thấy người ấy phù hợp phát triển ở trụ sở chính hơn."
Trì Tích Đình đột ngột quay đầu nhìn sang.
Chử Duật vẫn vững vàng như núi, sắc mặt thản nhiên, như thể chẳng hề bị lung lay bởi ánh nhìn của Trì Tích Đình, cũng không buồn quan tâm rằng ý đồ của mình đã bại lộ rõ ràng.
Thậm chí còn định thêm dầu vào lửa nữa.
Chử Duật không nói thẳng ra mà khéo léo đẩy quyền chủ động cho Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình muốn hiểu thì sẽ hiểu, muốn giả vờ không hiểu cũng có thể giả vờ không hiểu.
Thật ra có rất nhiều bên muốn chiêu mộ Trì Tích Đình, vậy nên anh cũng không quá bất ngờ.
Nhưng mà nhảy việc không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa hiện tại anh còn chưa hiểu rõ Chử Duật, cũng chưa biết gì về tập đoàn nhà họ Chử, không thể chỉ dựa vào bữa cơm này mà liều lĩnh gật đầu ngay.
Mặc dù anh rất ấn tượng với Chử Duật.
Nhưng lại có quá nhiều điều phải lo lắng.
Lương bổng, phúc lợi, vị trí việc làm, khối lượng công việc đều là những vấn đề Trì Tích Đình phải cân nhắc, thậm chí còn chưa tính đến địa điểm làm việc.
Anh học đại học ở thành phố B, tốt nghiệp xong cũng ở lại thành phố B, thậm chí còn có hộ khẩu thành phố B rồi. Với lại... người nhà của anh đều ở thành phố B hết, giờ mà đổi nơi làm việc thì khá là rủi ro.
Dù sao thì... muốn bắt đầu lại từ đầu cũng cần rất nhiều dũng khí.
Trì Tích Đình suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn giả vờ như không hiểu. Đèn xe chiếu chói lóa cả mắt, Trì Tích Đình tiện thể nhắc Chử Duật, "Trợ lý của anh đến rồi phải không?"
Thấy Trì Tích Đình tự nhiên chuyển chủ đề, Chử Duật suy tư liếc Trì Tích Đình một cái, nói: "Ừ."
"Vâng." Trì Tích Đình bình tĩnh mở miệng, "Vậy tổng giám đốc Chử đi đường cẩn thận nhé, chào anh."
Chử Duật cụp mắt xuống.
Dươi ánh đèn mờ ảo trước cửa nhà hàng, Trì Tích Đình vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của Chử Duật nhờ vào thị lực chuẩn 10/10 của mình.
Đôi mắt đen sâu thẳm che khuất bởi cặp kính, sống mũi cao thẳng, quai hàm sắc bén.
Trì Tích Đình ngắm đến ngơ ngẩn, mãi tới khi Chử Duật ngẩng đầu lên thì anh mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu đi, ngón tay buông thõng bên hông nhẹ nhàng đung đưa hai cái.
"Tổng giám đốc Chử."
Xe ô tô dừng lại trước mặt hai người, một người đàn ông mặc vest bước xuống, đi thẳng đến trước mặt Chử Duật, chào một tiếng rồi mở sẵn cửa ghế sau.
Thấy Chử Duật sắp rời đi, Trì Tích Đình vô thức dõi theo.
Chử Duật bước xuống hai bậc thang, rồi chợt nhớ ra điều gì đó mà đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Trì Tích Đình vẫn đang đứng tại chỗ.
Cầu thang dốc xuống đã đảo ngược góc nhìn của hai người, giờ thì Trì Tích Đình lại trở thành người đứng trên cao nhìn xuống.
Trì Tích Đình thấy Chử Duật đứng phía dưới ngước mắt lên nhìn, rồi nhẹ nhàng gọi tên anh.
"Trì Tích Đình."
Trì Tích Đình ngơ ngác 'vâng' một tiếng.
"Cậu nên chủ động hơn đi."
Chử Duật cong môi cười một cái, sau đó đưa danh thiếp của mình cho Trì Tích Đình.
Thấy Trì Tích Đình nhận xong thì Chử Duật mới quay người lên xe.
Trì Tích Đình nhìn theo chiếc xe chở Chử Duật rời đi, rồi mới ngơ ngác cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Khoan đã.
Ý là... mỗi người thay nhau chủ động một lần sao?
Chử Duật chủ động cho Trì Tích Đình thông tin liên lạc, nhưng lại muốn Trì Tích Đình chủ động liên lạc với hắn ư?
Trì Tích Đình gãi gãi cằm, vuốt nhẹ mép danh thiếp vài cái, nhìn một lúc lâu rồi mới hoang mang bỏ danh thiếp vào túi.
Chuyện nhảy việc vốn đã nằm trong kế hoạch của Trì Tích Đình kể từ khi lên chức giám đốc, thế nhưng một quyết định trọng đại như thế thì luôn cần một cơ hội hoàn hảo để thúc đẩy.
Phải thừa nhận rằng, hiện tại Trì Tích Đình vẫn chưa gặp được cơ hội hoàn hảo này.
Cho đến khi Chử Duật xuất hiện.
Trì Tích Đình vừa về đến công ty đã lao đầu vào công việc, vật lộn mấy ngày mới xử lý gần xong công việc tồn đọng từ chuyến công tác, rồi tranh thủ lúc rảnh rỗi nghiên cứu qua về tập đoàn nhà họ Chử.
Đúng như lời Nhiêu Phong nói, dưới sự quản lý của Chử Duật, tập đoàn nhà họ Chử đã có bước phát triển cực kỳ vượt bậc.
Chử Duật giống như sinh ra để làm lãnh đạo, tuy còn trẻ nhưng vô cùng sắc sảo và chín chắn, phong cách quản lý và năng lực lãnh đạo vừa xuất sắc vừa độc đáo.
Thêm vào đó, phúc lợi của tập đoàn nhà họ Chử cũng thuộc top đầu.
Nhưng cũng không biết có bị thổi phồng quá hay không.
Trì Tích Đình chống cằm xem trang web chính thức của tập đoàn nhà họ Chử, thấy ngoài cửa thấp thoáng bóng người thì lập tức đóng trang web lại.
Phương Trì Cảnh gõ cửa, nghe thấy tiếng trả lời của Trì Tích Đình mới đẩy cửa bước vào.
"Có chuyện gì thế?" Trì Tích Đình hỏi.
Phương Trì Cảnh thấp thỏm bất an trình một tập tài liệu lên, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Trì, đây là báo cáo dữ liệu của quý trước, chị Châu bảo tôi đưa cho anh để kiểm tra lại ạ."
Trì Tích Đình "ừ" một tiếng, cầm lấy rồi lật xem vài trang, chỉ trong chốc lát đã phát hiện ra điều không ổn, nhướn mày hỏi: "Dữ liệu phân phối đâu?"
Phương Trì Cảnh bối rối, nói: "Cái này tôi... tôi không rõ lắm ạ..."
Trì Tích Đình nhìn Phương Trì Cảnh một cái, nói ngắn gọn: "Thế thì mang về đi, bảo Châu Kì kiểm tra lại dữ liệu một lần nữa rồi hẵng đưa cho tôi."
"Nhưng chị Châu nói bên kia không có..." Phương Trì Cảnh ấp úng.
Trì Tích Đình: "Vậy thì sang bên vận hành hỏi đi."
"Nhưng chị Châu nói chị ấy bận lắm." Phương Trì Cảnh không nhịn được mà nói tiếp, "Hay là để tôi đi tìm ạ?"
Trì Tích Đình nhíu mày: "Cậu chắc chưa?"
Phương Trì Cảnh lí nhí: "Chỉ là sắp xếp lại dữ liệu thôi mà ạ. Chắc là tôi làm được."
"Đầu tiên, đây là việc của Châu Kì, tôi không khuyến khích cậu làm thay."
Thật ra Trì Tích Đình rất ít khi hướng dẫn người mới, thậm chí dù là hướng dẫn cũng đều đích thân làm, cố gắng dạy được cái gì thì dạy, nhưng có hiểu hay tiếp thu được hay không thì là chuyện của người học.
"Hơn nữa, nếu trong quá trình bàn giao xảy ra vấn đề thì sẽ rất khó để xác định trách nhiệm thuộc về ai." Trì Tích Đình nói, "Lỡ mà có chuyện thì tìm Châu Kì hay là tìm cậu đây? Cậu có chịu trách nhiệm được không?"
Phương Trì Cảnh sững người, nói: "Nhưng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ấy ạ. Chị Châu bảo tôi chỉ cần sang bên vận hành giục họ tí là được."
Trì Tích Đình im lặng một lúc lâu, âm thầm thở dài trong lòng, không có sức mà tức giận nữa, đành phải trả tài liệu lại rồi chuyển chủ đề: "Nhiệm vụ tôi giao cho cậu hôm qua đã hoàn thành chưa?"
Phương Trì Cảnh gãi gãi đầu, nói: "Còn thiếu một chút nữa thôi ạ, hôm nay tôi sẽ gửi cho anh."
Trì Tích Đình gật đầu, ra hiệu cho Phương Trì Cảnh có thể đi.
Phương Trì Cảnh vừa đẩy cửa ra đã đụng phải Nhiêu Phong.
Trì Tích Đình nheo nheo mắt, để ý đến động tĩnh ở cửa.
Thế mà Nhiêu Phong lại chủ động chào hỏi Phương Trì Cảnh cơ đấy, còn vui vẻ vỗ vai cậu ta rồi trao đổi thêm vài câu.
Trì Tích Đình suy tư cụp mắt lại.
Nhiêu Phong bệ vệ đi thẳng vào phòng làm việc của Trì Tích Đình, thoải mái ngồi phịch xuống ghế, vắt tréo chân hỏi Trì Tích Đình: "Thế nào rồi?"
Trì Tích Đình: "Cái gì thế nào ạ?"
"Hôm qua nói chuyện với tổng giám đốc Chử ổn không?"
"Cũng tạm ổn ạ."
"Nói chuyện gì thế?"
"Nói chuyện phiếm thôi." Trì Tích Đình đáp cho có lệ.
Thật ra hai người đã trao đổi khá nhiều về tập đoàn nhà họ Chử, nhưng chẳng hiểu sao Trì Tích Đình lại không muốn kể cho Nhiêu Phong biết.
Nhiêu Phong lườm Trì Tích Đình một cái tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không trách móc gì mà chỉ lẩm bẩm hai câu trong miệng, rồi lại hất cằm về phía cửa ra vào, hỏi: "Thằng nhóc kia thế nào?"
Trì Tích Đình hờ hững liếc một cái, nói: "Cũng tàm tạm ạ."
"Đôi khi tôi nói chuyện cậu cũng phải biết lắng nghe đi. Đừng có tưởng giờ mình là giám đốc rồi nên kiêu ngạo như thế." Sắc mặt Nhiêu Phong cực kỳ khó chịu, "Cậu cũng chỉ là một giám đốc khu vực thôi, trên cậu còn có tôi, trên tôi còn có các lãnh đạo cao hơn nữa. Chú ý thái độ của cậu đi."
Nhiêu Phong không phải là ông chủ của Gia Trì mà được chủ tịch Gia Trì thuê về làm quản lý, nói trắng ra thì cũng chỉ là một nô lệ cấp cao mà thôi.
Trì Tích Đình thừa biết điều này.
Nhiêu Phong nghiêng người ghé sát lại gần, bắt đầu nói bóng gió: "Cậu có biết chữ 'Trì' trong 'Gia Trì' là chữ 'Trì' nào không?"
Trì Tích Đình khựng lại.
Phương Trì Cảnh.
Trì.
Nhiêu Phong thấy Trì Tích Đình nhíu mày là biết anh đã hiểu được ám chỉ, lại tiếp tục ngả người dựa vào ghế, nói: "Cho nên tôi mới bảo cậu dẫn dắt cậu ta cho tử tế. Với năng lực của cậu thì đào tạo một người như thế đâu có khó."
"Vị lãnh đạo trên kia cũng muốn bồi dưỡng cậu ta nên mới điều người xuống cơ sở. Nếu cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ này thì chẳng mấy chốc lại được thăng tiến lên nữa đấy."
Trì Tích Đình không nói gì.
Nhiêu Phong biết Trì Tích Đình là kiểu người thích 'ăn mềm không ăn cứng' nên không cố gắng khuyên nhủ nữa, chỉ ung dung nói: "Cậu cứ cân nhắc lợi hại đi. Tôi biết giờ cậu đang rất bận, nhưng mà khi hướng dẫn người ta cũng nên để ý chút, quan tâm đến cậu nhóc kia nhiều hơn, đảm bảo không thiệt đi đâu cả."
Trì Tích Đình đột nhiên hỏi: "Dương Tư Lâm đâu rồi ạ?"
Nhiêu Phong nghe vậy thì sửng sốt, mặt mày bắt đầu gượng gạo co quắp, cuối cùng đành phải thành thật nói: "Cô ấy từ chức rồi."
"Cô ấy từ chức rồi? Tại sao?"
"Sao mà tôi biết được?"
Trì Tích Đình có vẻ như đã đoán ra được điều gì đó, hỏi: "Tại sao cô ấy từ chức mà tôi lại không biết? Ngài có chắc chắn là cô ấy tự nguyện từ chức không?"
"Chứ còn lí do nào nữa?" Nhiêu Phong chột dạ đưa tay sờ mũi.
Trì Tích Đình nhíu mày nhìn Nhiêu Phong một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Cô ấy mang thai rồi phải không?"
Nhiêu Phong không dám nói gì.
"Tiền bồi thường khi sa thải nhân viên nữ mang thai cũng đâu có ít." Sắc mặt Trì Tích Đình càng lúc càng sa sầm, cảm giác chán ghét dành cho Nhiêu Phong đột nhiên tăng lên, "Ngài làm vậy để làm gì?"
Nhiêu Phong xoa xoa cổ, nhún vai thản nhiên nói: "Tôi chỉ quan tâm giá trị và hiệu suất nhân viên mang lại. Bản chất của công việc là một cuộc giao dịch, tôi có quyền chọn những người có chi phí thấp hơn và năng suất cao hơn làm nhân viên của mình. Lúc phỏng vấn tôi hơi lo vì cô ta có bạn trai, kiểu gì rồi cũng kết hôn sinh con thôi. Nhưng mà cô ta lại đảm bảo với tôi là trong vòng 5 năm sẽ không sinh con, vậy nên tôi mới đồng ý tuyển."
"Mới được bao lâu chứ? Cô ta mới vào công ty chưa được 2 năm mà? Tôi nói hơi khó nghe nhé, đối với tôi thì nhân viên không phải là có một không hai, ai cũng có thể bị thay thế. Cô gái kia cũng có năng lực đấy, nhưng cũng chẳng đến nỗi thiếu cô ta là công ty không vận hành được."
"Thằng nhóc Phương Trì Cảnh ngoài kia ấy, lo mà đào tạo cho tốt vào, rồi dần dần thay thế vị trí của Dương Tư Lâm được cả thôi."
Giọng điệu của Nhiêu Phong cứ đều đều không có chút gợn sóng nào, có vẻ như ông ta không hề cảm thấy những lời mình nói có gì không đúng, lạnh lùng thờ ơ đến rợn người.
Trì Tích Đình cũng không biết đây là tư tưởng của riêng Nhiêu Phong, hay chính là văn hoá doanh nghiệp từ trước đến nay của Gia Trì.
Hơn nữa Nhiêu Phong lại chưa bao giờ chia sẻ với anh những chuyện như thế này, cũng không thể hiện thái độ và phong cách quản lý của mình rõ ràng đến vậy.
Bây giờ ông ta bày tỏ quan điểm thẳng thắn lại khiến Trì Tích Đình phải suy nghĩ thêm.
Nhiêu Phong đang truyền đạt giá trị quan của bản thân cho Trì Tích Đình, và muốn Trì Tích Đình chấp nhận giá trị quan đó.
Trong mắt Nhiêu Phong, Trì Tích Đình được thăng chức giám đốc khu vực cũng đồng nghĩa với việc anh đã chính thức bước vào tầng lớp lãnh đạo, và ông ta muốn giá trị quan của Trì Tích Đình phải thống nhất với mình.
Trì Tích Đình cảm thấy mệt mỏi không thôi, một cảm giác chán chường và bất lực cứ nghẹn lại trong lòng.
Không phải mệt vì công việc, mà là mệt vì những âm mưu tính toán chốn công sở.
Nhiêu Phong vẫn đang thao thao bất tuyệt, cứ lôi Dương Tư Lâm và Phương Trì Cảnh ra so sánh, hết lời chê bai Dương Tư Lâm rồi lại quay sang tâng bốc Phương Trì Cảnh, ép Trì Tích Đình phải chấp nhận cậu thanh niên này.
Trì Tích Đình mệt mỏi ngả người ra sau ghế, đột nhiên nhớ đến một câu nói mà mình đã từng đọc ở đâu đó.
Sự tàn nhẫn kinh khủng nhất của chốn công sở không phải là khối lượng công việc.
Mà chính là cái cảnh chuyên đi chèn ép những người chịu thương chịu khó, rồi lại cố sống cố chết nâng những kẻ có chống lưng lên.
Anh muốn nghỉ việc lắm rồi.
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu cuối cùng đã trở nên rõ ràng, trở thành "cơ hội hoàn hảo" mà Trì Tích Đình vẫn luôn chờ đợi.
Anh không cần lương quá cao, cũng không cần chức vụ và địa vị cao.
Mà chỉ quan tâm đến giá trị cốt lõi và văn hóa làm việc của công ty.
Mỉa mai thay, Trì Tích Đình đã làm việc ở Gia Trì nhiều năm như vậy mà vẫn không thể nhìn thấu, mọi điều xấu xa đều bị tầng lớp lãnh đạo cấp cao che giấu rất kỹ. Chỉ đến khi anh chính thức bước vào hàng ngũ quản lý thì tất cả những vấn đề ấy mới tr*n tr** hiện ra, sừng sững đứng đấy bắt anh phải lựa chọn.
Chấp nhận thì sẽ được thăng chức, không chấp nhận thì cuốn gói rời đi.
Nhiêu Phong thấy Trì Tích Đình cứ im lặng chẳng nói gì thì cũng dần dần mất hứng, nói mãi không ai tiếp lời thì đành phải ngậm miệng lại, soi mói nhìn Trì Tích Đình thêm một lúc nữa, cố gắng soi ra được điều gì đó từ biểu cảm của anh.
Trì Tích Đình thấy Nhiêu Phong đã im miệng thì lên tiếng: "Ngài nói xong rồi ạ?"
Nhiêu Phong không dám nhìn nữa.
"Tôi bận lắm ạ." Giọng Trì Tích Đình cực kỳ dửng dưng, "Nếu tổng giám đốc Nhiêu không có việc gì nữa thì mời về cho."
Nhiêu Phong cũng đã quen với thái độ của Trì Tích Đình, bí mật hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, buông một câu "Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi" rồi đi ra.
Trì Tích Đình híp mắt nhìn Nhiêu Phong rời đi, im lặng vài phút rồi lại quay sang mở trang web chính thức của tập đoàn nhà họ Chử ra, nghiên cứu thêm một lúc, sau đó mở ngăn kéo ra lấy tấm danh thiếp mà Chử Duật đã đưa cho mình.
Cho đến khi dãy số trên danh thiếp hiển thị trên màn hình điện thoại thì Trì Tích Đình mới tỉnh táo trở lại, giờ chỉ cần nhấn một cái nữa thôi là có thể gọi đi.
Ngón tay Trì Tích Đình co quắp do dự.
Đi làm chính là như vậy đó, mỗi bước chân đều như đứng trên ngã rẽ, lúc nào cũng phải đưa ra lựa chọn. Trớ trêu thay anh lại là một người mắc bệnh hay do dự, hơn nữa còn luôn sợ rằng mình sẽ chọn sai.
Nhưng cuộc sống đâu phải là một bài thi toán.
Làm gì có đáp án nào là chuẩn đâu?
Trong lúc Trì Tích Đình đang đắm chìm trong tâm trạng rối bời thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Mời vào." Trì Tích Đình hoàn hồn, mở miệng nói.
Cửa mở ra, người bước vào lại là một nhân vật nằm ngoài dự đoán của Trì Tích Đình.
Chử Duật liếc Trì Tích Đình một cái, tiếp tục gọi anh bằng cái tên khá xa lạ kia.
"Chào giám đốc Trì."
Trì Tích Đình ngỡ ngàng, vội vàng đứng dậy, hỏi: "Sao tổng giám đốc Chử lại đến đây vậy ạ?"
Chử Duật thản nhiên nói: "Tôi đến để thảo luận về một dự án."
"Với Gia Trì à?"
"Ừ." Chử Duật nhướn mày hỏi, "Bây giờ cậu có rảnh không?"
Trì Tích Đình ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn Chử Duật.
Hôm nay Chử Duật mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, dáng người cao ráo thẳng tắp, khí chất lạnh lùng sắc sảo, từ trên xuống dưới trông như một lưỡi dao bằng thép đã được mài đến bén nhọn, so với lần gặp trước lại càng mạnh mẽ áp bức hơn hẳn.
Ngay cả cách nói chuyện cũng thẳng thắn và dứt khoát hơn trước kia.
Hình như còn xịt keo vuốt tóc nữa.
Sao mà đẹp trai vậy chời.
Trì Tích Đình không nhịn được mà lén lút ngắm Chử Duật thêm vài lần, sau đó mới gật đầu nói có.
Chử Duật đóng cửa phòng lại, nhướn mày thuận miệng hỏi một câu: "Phòng cậu có camera giám sát không?"
"Có thì có, nhưng mà hai hôm trước bị hỏng rồi." Trì Tích Đình trả lời theo phản xạ, mấy giây sau mới cảm thấy có gì đó sai sai, khuôn mặt đột nhiên biến sắc, "... Anh muốn làm gì?"
Chử Duật cảm nhận được sự cảnh giác trong giọng nói của Trì Tích Đình, chỉ biết bật cười một tiếng, kéo ghế ngồi xuống rồi thản nhiên mở miệng: "Sửa chữa chút sai lầm thôi."
Trì Tích Đình: "? Sửa cái gì?"
Sợ Chử Duật lại mang chuyện tranh luận lần trước trong bữa ăn ra nói tiếp, Trì Tích Đình vội vàng cướp lời: "Mặc dù tôi không tập thể dục nhưng sống rất điều độ đấy nhé, bình thường ăn uống healthy cực."
Giờ anh có đến bắt tui sửa thì cũng chả làm gì được đâu.
"......"
Chử Duật bất lực câm nín mất một lúc, rồi nhẹ nhàng thở dài, "Đáng lẽ hôm đó tôi nên xin thông tin liên lạc của cậu."
Trì Tích Đình nghe hiểu ẩn ý của Chử Duật: "......"
Trì Tích Đình chột dạ đẩy tấm danh thiếp đang chình ình trên bàn vào khuất bên trong, giả vờ bình tĩnh ho một tiếng, nói: "Cũng không cần thiết lắm đâu..."
Chử Duật ngẩng đầu lên, đột ngột đối diện với ánh mắt của Trì Tích Đình, mi mắt gập thành một đường cong mỏng manh, trong đôi mắt đen như mực ấy chỉ còn lại những mảnh hình vụn vỡ.
Trì Tích Đình lại tiếp tục bị khuôn mặt đẹp trai đó mê hoặc.
Chưa xét đến những yếu tố khác nhé.
Nếu Chử Duật thật sự trở thành sếp của anh thì chỉ cần nhìn thôi cũng đủ sướng con mắt rồi.
"...Vì tôi cũng đang chuẩn bị liên lạc với anh đây."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Chử Duật, Trì Tích Đình bình tĩnh chỉ vào điện thoại của mình.
Chử Duật bật cười tỏ vẻ không tin, nhíu mày hỏi lại: "Thật à?"
Trong lòng Trì Tích Đình đột nhiên xao động, anh không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Chử Duật một cái, cũng không rõ đó là loại cảm xúc gì.
Có thể là nhẹ nhõm chăng? Vì đúng là anh đang chuẩn bị gọi điện cho Chử Duật thật.
Nhưng chủ yếu vẫn là... may mắn vì mình đã không khiến Chử Duật phải thất vọng...
Trì Tích Đình bấm một cái lên màn hình điện thoại.
Giây tiếp theo.
Điện thoại của Chử Duật reo lên.
—————————————