Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 115

Văn phòng im ắng đến lạ kỳ.

 

Chử Duật ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình đang bày ra cái mặt "tôi có lừa anh đâu", cũng chưa nói gì mà chỉ lấy điện thoại ra xem.

 

Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.

 

Trì Tích Đình nghiêng đầu: "Thế thôi á?"

 

Chử Duật nhướn mày: "Chứ muốn thế nào nữa? Tôi đứng đây rồi mà."

 

"Tôi cứ tưởng anh sẽ tỏ ra ngạc nhiên chút chứ, hoặc là thấy vinh dự vì được tôi liên lạc." Trì Tích Đình chống cằm nói với Chử Duật, "Tôi cũng khá được săn đón trên thị trường lao động đấy."

 

Chử Duật rất biết điều mà phối hợp.

 

"Ồ." Chử Duật nói, "Vậy cậu gọi lại lần nữa đi, lần này tôi sẽ cố gắng thể hiện thật tốt để cho cậu hài lòng."

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Trì Tích Đình bị chọc cười, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

 

Chử Duật thật sự rất giỏi giao tiếp, ít nhất là trong quá trình trò chuyện với Chử Duật thì Trì Tích Đình chưa bao giờ cảm thấy áp lực hay khó chịu.

 

Thái độ của Chử Duật rất lịch sự, hoàn toàn không có cái vẻ kiểu cách ta đây của người làm lãnh đạo.

 

Tính cách này rất hiếm gặp.

 

Đã thẳng thắn đến mức này rồi thì cũng không cần vòng vo thêm nữa, Trì Tích Đình dứt khoát hỏi luôn: "Tổng giám đốc Chử, có phải anh có ý đồ gì với tôi không?"

 

Chử Duật im lặng mất một lúc.

 

Trì Tích Đình giờ mới nhận ra câu hỏi của mình có gì đó sai sai, đành phải cố gắng bình tĩnh sửa lại, "Ý tôi là... với quyền sở hữu tôi trong tương lai ấy..."

 

Sao mà càng thoại càng sai thế nhỉ.

 

Trì Tích Đình ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cánh tay đang chống cằm nhích sang một bên, chột dạ tự lấy tay che đi cái miệng tía lia của mình.

 

"Đúng là có thật."

 

Thấy Trì Tích Đình cứ im lặng mãi, Chử Duật đành phải lên tiếng tiếp lời, cũng thuận nước đẩy thuyền thừa nhận luôn câu nói đầy ẩn ý vừa nãy của Trì Tích Đình, "Ý định của tôi thì tôi đã nói vào lần gặp mặt hôm trước rồi."

 

Chử Duật ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cho đến giờ vẫn không thay đổi."

 

Trì Tích Đình "ồ" một tiếng.

 

Ý đồ của Chử Duật chính là muốn lôi kéo Trì Tích Đình về làm ở tập đoàn nhà họ Chử.

 

Mà còn về thẳng trụ sở chính tại thành phố S luôn.

 

Thời điểm gặp Chử Duật thật sự rất trùng hợp, trước giờ thỉnh thoảng Trì Tích Đình cũng có suy nghĩ từ chức nhảy việc đấy, nhưng chỉ là nghĩ trong đầu thôi chứ chưa bao giờ dám thực hiện.

 

Thế mà gần đây cái ý nghĩ ấy lại xuất hiện liên tục và ngày càng cháy bỏng mạnh mẽ, cũng tỷ lệ thuận với áp lực công việc đang chồng chất lên đôi vai anh hằng ngày.

 

Bây giờ anh ngồi đây trông hào nhoáng thế thôi, nhưng thật ra đã gần hai tháng không có lấy một giấc ngủ ngon.

 

À không.

 

Cũng chẳng có gì gọi là hào nhoáng cả.

 

Trì Tích Đình nhớ lại hình ảnh của mình trong gương nhà vệ sinh lúc nãy, gương mặt anh trắng bệch đến mức giây tiếp theo có thể ngã lăn ra đất, rồi cứ thế nằm thẳng cẳng chết queo.

 

Nhưng mà...

 

Trì Tích Đình lại bắt đầu do dự.

 

Điều khiến anh bận lòng không phải là nghỉ hay không, mà là nếu nghỉ thì sẽ đi đâu.

 

Mỗi lần gặp mặt Chử Duật đều khiến anh rất ấn tượng, nhưng dù sao cũng mới gặp có hai lần, dù Trì Tích Đình có tự tin vào trực giác và phán đoán của mình đến đâu, thì cũng không đủ can đảm để bỏ lại tất cả những gì mình đã có ở thành phố B, tin lời một người chưa thân quen đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ mà bắt đầu lại từ đầu.

 

Bài học dùng người 'đau đớn' từ Nhiêu Phong cũng khiến cho Trì Tích Đình càng chú ý hơn về nhân cách và đạo đức của người làm lãnh đạo.

 

Chưa kể còn mấy yếu tố quan trọng như lương bổng, khối lượng công việc gì gì đó nữa.

 

Nói tóm lại là, Trì Tích Đình cảm thấy mình vẫn chưa thể đưa ra quyết định nhanh như vậy được.

 

Thế nhưng lời nói của Chử Duật lại rất chân thành. Có lẽ đã lăn lộn trong thương trường quá lâu, gặp quá nhiều con cáo già miệng nam mô bụng bồ dao găm, vậy nên Trì Tích Đình vẫn luôn có cảm tình với những người nói chuyện chân thành.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trì Tích Đình vẫn chưa từ chối quá dứt khoát, rồi lại đi trao đổi với Chử Duật về chuyện của Dương Tư Lâm.

 

"Quan điểm của anh về vấn đề này như thế nào?" Trì Tích Đình nghiêm túc hỏi Chử Duật.

 

Chử Duật tạm thời chưa hiểu ý đồ của Trì Tích Đình lắm, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: "Phỏng vấn mà hỏi vấn đề này thì cực kỳ bất lịch sự."

 

"Kết hôn hay sinh con đều là quyền lợi của nhân viên. Công ty chỉ thuê họ đến làm việc chứ không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của họ."

 

Trì Tích Đình nghe vậy thì sửng sốt mất mấy giây, rồi lại hỏi tiếp: "Nhưng mà anh không thấy việc đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất trong công việc sao? Ví dụ như nghỉ thai sản thì..."

 

Ví dụ như cái gọi là 'cuộc giao dịch' như Nhiêu Phong đã nói, nhân viên nghỉ sinh khiến cho ông ta cảm thấy hiệu quả công việc bị kéo lùi.

 

Chử Duật nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, "Cho nhân viên nghỉ sinh và hưởng chế độ thai sản là nghĩa vụ bắt buộc của bất cứ công ty nào mà?"

 

Trì Tích Đình: "... Wow."

 

Một quan điểm rất bình thường.

 

Mà đặt trong tình hình làm việc tệ hại như hiện nay thì lại quá bất thường.

 

Trì Tích Đình ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Chử Duật một hồi lâu, hoàn toàn không thể tìm ra được chút giả tạo hay dối trá nào trên khuôn mặt ấy, thậm chí hắn còn nhíu mày chẳng thể hiểu nổi có ai lại đi sa thải người mang bầu.

 

Tâm trạng Trì Tích Đình ngổn ngang trăm bề, cúi đầu trầm mặc hồi lâu.

 

Mãi một lúc lâu sau, Trì Tích Đình đột nhiên lên tiếng: "Tổng giám đốc Chử ."

 

Chử Duật: "Ừ?"

 

"Giá của tôi trên thị trường cao lắm đó." Trì Tích Đình thành thật nói.

 

Đây là lời thật lòng.

 

Mặc dù bây giờ anh đang bận tối mắt tối mũi, nhưng cái giá để trả cho sự bận rộn cống hiến đó cũng rất cao.

 

Chử Duật hơi nâng cằm, giọng điệu thản nhiên: "Cao đến mấy tôi cũng trả được."

 

Trì Tích Đình thật thà bày tỏ: "Mấy cái câu như này tôi mới chỉ được đọc trong tiểu thuyết thôi."

 

Đáng lẽ đến đoạn này thì tư bản phải tiến hành ép lương chứ.

 

Chử Duật: "......"

 

"Những điều kiện khác thì sao? Anh có kế hoạch cụ thể trước không?" Trì Tích Đình nghiêm túc trở lại, dù sao cũng liên quan đến công việc và sự phát triển tương lai của bản thân, cần phải suy xét cho cẩn thận.

 

Chử Duật lắc đầu: "Chưa nghĩ xong."

 

Trì Tích Đình: "... Thế là cứ đến gặp tôi luôn à?"

 

"Ừ." Chử Duật thản nhiên gật đầu, nói bóng gió: "Cá nhân tôi cho rằng, đã đưa thông tin liên lạc thì phải liên lạc với đối phương chứ."

 

Lại vòng về chuyện cũ rồi đấy.

 

Còn thù dai nữa chứ.

 

Trì Tích Đình híp mắt cười giả lả: "Còn cá nhân tôi thì cho rằng, nói chuyện trực tiếp sẽ hiệu quả hơn."

 

Chử Duật không có ý kiến gì, ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình một cái rồi thẳng thắn vạch trần: "Nhưng mà cậu cũng chưa nghĩ xong đấy thôi."

 

Chử Duật chưa hứa hẹn gì là vì đang muốn điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu cho thích hợp.

 

Ví dụ như xây dựng cơ cấu lương cho Trì Tích Đình, nào là lương cơ bản, thưởng hiệu suất, thưởng cuối năm, v.v., rồi còn có vị trí và phạm vi công việc nữa. Hắn đã có ý tưởng đại khái trong đầu, nhưng một số chi tiết cụ thể hơn thì cần có thời gian để mà sắp xếp.

 

Hắn đã chuẩn bị sẵn những điều kiện tốt nhất để mời Trì Tích Đình, cũng đã chuẩn bị tinh thần để chờ đợi.

 

Chờ đợi Trì Tích Đình đồng ý.

 

Chỉ cần kết quả cuối cùng cứ như hắn mong muốn là được, còn quá trình kéo dài bao lâu cũng không quan trọng.

 

Thế nhưng Trì Tích Đình lại chưa quyết định vì lo lắng quá nhiều.

 

Thấy Trì Tích Đình im lặng không nói gì, Chử Duật đành phải lên tiếng: "Tôi không ép cậu đâu. Cậu cứ từ từ mà cân nhắc thôi."

 

Trì Tích Đình ngẩng đầu nhìn Chử Duật.

 

Chử Duật nhìn Trì Tích Đình một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên quầng thâm mắt của Trì Tích Đình vài giây, nói: "Có lẽ cậu cũng nên nghỉ ngơi một thời gian."

 

Trì Tích Đình sững sờ.

 

"Hãy tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài trước đi đã, không cần vừa kết thúc một công việc đã lập tức lao vào một công việc khác. Công việc không phải là toàn bộ cuộc sống đâu."

 

Chử Duật nhìn Trì Tích Đình thêm vài lần, chỉ cần động não một chút là đã đoán được từ khi tốt nghiệp đến giờ Trì Tích Đình chưa bao giờ được nghỉ ngơi.

 

Trì Tích Đình mím môi.

 

Chử Duật nói đúng.

 

Toàn bộ cuộc sống của anh đều là công việc.

 

Không dám rảnh rang giây phút nào.

 

Thậm chí còn có cảm giác rằng nghỉ ngơi là có tội.

 

Thấy Trì Tích Đình rơi vào trầm tư, Chử Duật nói tiếp: "Tôi thật sự... rất ngưỡng mộ cậu. Nếu không thì hôm nay tôi cũng chẳng cố tình đến Gia Trì gặp cậu đâu."

 

Trì Tích Đình ngẩng đầu nhìn Chử Duật.

 

"Cậu không cần ép mình phải làm gì cả. Điều tôi quan tâm là..." Chử Duật dừng lại một chút, sửa lại cách nói, "Quan trọng là cậu muốn làm gì."

 

Phải thừa nhận rằng, Chử Duật thật sự rất biết nói chuyện.

 

Trái tim Trì Tích Đình khẽ rung động, thiện cảm dành cho Chử Duật ngày càng sâu sắc hơn.

 

Tuy chưa chính thức làm việc cùng nhau, nhưng chỉ qua mấy ngày tiếp xúc, Trì Tích Đình đã có thể tạm thời đưa ra một kết luận chủ quan rằng, Chử Duật sẽ là một người lãnh đạo rất đáng tin cậy.

 

Tâm lý bài xích và thận trọng khi thay đổi nơi làm việc cũng dịu bớt phần nào.

 

Anh dần cởi mở hơn, sẵn sàng tiếp xúc nhiều hơn với tập đoàn nhà họ Chử, tuy nhiên Chử Duật có thể đưa ra điều kiện hấp dẫn đến mức nào thì lại là một chuyện khác.

 

Và chắc chắn không thể bàn xong chỉ trong hôm nay được.

 

"Tôi muốn..." Trì Tích Đình cụp mắt nhìn đồng hồ, nói một câu chẳng liên quan, "Tôi muốn gọi đồ ăn ngoài."

 

Lời của Trì Tích Đình vừa dứt, văn phòng lại chìm vào im lặng khó hiểu.

 

Cảm nhận được sự bất lực của Chử Duật, Trì Tích Đình ngẩng đầu bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn, cố gắng biện minh: "Đến giờ ăn rồi mà, tối tôi còn phải tăng ca nữa."

 

Chử Duật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy đã muộn thật rồi thì nói: "Ừ, vậy tôi đi trước."

 

Trì Tích Đình chớp mắt, cũng đứng dậy theo, lịch sự tiễn Chử Duật ra cửa.

 

Một giây trước khi khép cửa lại, Trì Tích Đình như chợt nghĩ ra điều gì đó mà đột nhiên xoay người lại, vươn tay ra định chạm vào cánh tay của Chử Duật, đúng lúc ấy Chử Duật cũng nghiêng người vào trong.

 

Ngón tay của Trì Tích Đình chỉ lướt qua tay áo của Chử Duật một chút, cánh tay đang định buông thõng xuống thì Chử Duật giơ tay lên đỡ lấy.

 

Bàn tay của Chử Duật hơi lạnh.

 

Trì Tích Đình cúi đầu nhìn, ngại ngùng ho một tiếng, sau đó im lặng rút tay về, luống cuống đút ngay vào túi quần.

 

Chử Duật hơi nhướn nhướn mày, cũng rút tay về.

 

Sự im lặng bao trùm lấy hai người khiến lòng Trì Tích Đình ngứa ngáy rối bời không thôi, anh cố nhịn thêm hai giây rồi đành phải mở miệng trước: "À...tổng giám đốc Chử này...việc đó...tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."

 

Chử Duật bí ẩn cười một tiếng.

 

Trì Tích Đình ngẩng đầu chớp chớp mắt.

 

Chử Duật thản nhiên nhìn lại, thấy Trì Tích Đình chăm chú nhìn mình thì cũng không hề né tránh, để cho hai bên chạm mắt nhau hồi lâu rồi mới nhắc nhở: "Số WeChat của tôi giống số điện thoại đấy."

 

Trì Tích Đình quay đầu sang một bên, suýt nữa không kìm được nụ cười nơi khóe môi, đành phải giả vờ bình tĩnh mở miệng: "Ồ."

 

Chử Duật nhắc khéo xong thì cũng không nán lại nữa, chào tạm biệt xong rồi rời khỏi phòng làm việc của Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình dõi theo bóng hình của Chử Duật một lúc mới đóng cửa phòng lại, cố gắng kìm lại nhịp tim đang đập nhanh bất thường, sau đó cứ bối rối mà đi đi lại lại trong phòng mãi, cuối cùng mới ngồi phịch xuống sofa, lấy điện thoại ra bắt đầu làm việc chính.

 

Gọi đồ ăn.

 

Trì Tích Đình lướt lướt cả buổi, cũng không biết là vì ăn mãi nên ngán, hay là vì trong lòng có tâm sự mà nhìn quán nào cũng không có hứng ăn.

 

Trì Tích Đình thở dài một hơi, không cố ép mình nữa, cất điện thoại sang một bên rồi ngồi xuống ghế, tập trung xử lý một vài công việc còn tồn đọng, mãi đến khi gần tan làm mới nhận được email của Phương Trì Cảnh.

 

Hiệu suất hơi chậm rồi.

 

Trì Tích Đình mở mail ra đọc.

 

Nhiệm vụ anh giao cho Phương Trì Cảnh khá đơn giản, chỉ là sắp xếp lại lịch trình công tác thôi, thế mà mới lướt qua vài dòng thì đã phát hiện một vài cái bị trùng thời gian, hơn nữa trình bày cũng khá lộn xộn.

 

Đây là một lỗi rất cơ bản.

 

Trì Tích Đình hít sâu một hơi, nhưng cũng chưa đến mức nổi giận, đang định gọi điện bảo Phương Trì Cảnh sửa lại thì nhận được tin nhắn WeChat của cậu ta.

 

【Phương Trì Cảnh】: Thưa giám đốc Trì, thưa giám đốc Trì. Dữ liệu phân phối có vấn đề rồi ạ... Tôi vừa mới sang bên bộ phận marketing tìm người phụ trách, nhưng anh ta cứ một mực khẳng định lúc bàn giao đã có dữ liệu phân phối rồi, giờ họ lại bảo tôi làm mất thì phải làm sao ạ?

 

【Phương Trì Cảnh】: Giám đốc Trì, thật sự không phải là tôi đâu ạ. Tôi còn chưa mở cái folder đó lần nào, sao mà làm mất được ạ?

 

Phương Trì Cảnh gửi liền tù tì mấy tin, chỉ cần đọc thôi là đã có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng và căng thẳng của cậu ta, nhưng ít nhất thì câu từ vẫn khá mạch lạc, chứng tỏ là đã có viết nháp trước khi gửi cho Trì Tích Đình.

 

Có lẽ lúc đầu Phương Trì Cảnh muốn tự giải quyết vấn đề, giờ phát hiện không giải quyết được nữa thì mới phải tìm đến Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình thở dài, bày ra cái vẻ mặt 'biết ngay mà'.

 

Cũng đoán trước được rồi.

 

Tuyệt vời.

 

Giờ lại phải gánh thêm việc nữa.

 

Trì Tích Đình liếc sang lịch làm việc một cái, rồi lại nhìn đồng hồ, đặt điện thoại xuống, mệt mỏi vươn vai.

 

Nếu anh nhảy việc sang công ty nhà họ Chử thật thì...

 

Hy vọng Chử Duật có thể mở rộng lòng từ bi, đừng bắt anh phải hướng dẫn người mới nữa.

 

Giờ mà ở lại Gia Trì là xác định phải đi dọn dẹp hậu quả cho người khác cả đời luôn.

 

Muốn nghỉ việc quá.

 

Tình huống này rất giống với cảm giác khi ghét một người nào đó.

 

Khi đã ghét thì dù họ có làm gì cũng đều thấy sai trái hết.

 

Một khi đã có ý định nghỉ việc, thì mọi chuyện xảy ra sau đó đều càng thúc đẩy ý chí đó trở nên mãnh liệt hơn.

 

Trì Tích Đình vừa lầm bầm phàn nàn, vừa gửi tin nhắn cho Phương Trì Cảnh nói sẽ tìm cách giải quyết, nhắn vài câu chung chung đuổi Phương Trì Cảnh đi.

 

Đến khi xong việc thì đã hơn 6 giờ tối rồi.

 

Cuối cùng Trì Tích Đình vẫn không thể chiến thắng cơn đói, bỏ ý định gọi đồ ăn ngoài về rồi quyết định đi thẳng đến trung tâm thương mại bên cạnh ăn tạm cái gì đó.

 

Khi xuống đến sảnh tầng 1, Trì Tích Đình thoáng thấy một bóng người quen thuộc.

 

Anh dừng bước, chợt nhớ ra có việc quên chưa làm.

 

Kết bạn WeChat với Chử Duật.

 

Trì Tích Đình chột dạ trốn sang một bên, tựa vào tường rồi lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái gửi lời mời kết bạn.

 

Yêu cầu được chấp nhận rất nhanh.

 

Trì Tích Đình lại ngẩng đầu nhìn bóng hình đằng xa, chủ động phá vỡ sự im lặng.

 

【Trì Tích Đình】: Tưởng anh đi lâu rồi mà? Sao giờ vẫn còn ở công ty tôi vậy?

 

Chử Duật đọc tin nhắn là hiểu ngay vấn đề, đảo mắt một vòng xung quanh rồi mới trả lời.

 

【Chử Duật】: Tiện đường đi ngang qua thôi, tiện tay đến lấy chút tài liệu nữa.

 

Trì Tích Đình "ồ" một tiếng, mổ xẻ câu nói này ra phân tích từng chữ, nhưng mà nghĩ mãi cũng không hiểu được đây là thật hay giả.

 

Trì Tích Đình cũng bắt đầu nói nhăng nói cuội.

 

【Trì Tích Đình】: Ồ—— Tôi còn tưởng anh cố tình quay lại mời tôi ăn cơm nữa chứ.

 

Chử Duật vừa đọc tin nhắn vừa rảo bước, nhanh chóng tia thấy bóng dáng của Trì Tích Đình ở một góc sảnh.

 

【Chử Duật】: Ban ngày ban mặt mà dám ăn xin trên WeChat luôn à?

 

【Trì Tích Đình】: Chứ sao, tiện tay sao bằng tiện miệng được.

 

Chử Duật bật cười, ánh mắt lại dời về phía bóng lưng của Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình đang tựa nửa người vào tường, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, dáng vẻ kiên nhẫn như đang chờ đợi tin nhắn từ một người rất quan trọng ở đầu bên kia.

 

"Người ở đầu bên kia" dừng bước.

 

【Chử Duật】: Cậu bảo là muốn gọi đồ ăn ngoài mà?

 

【Chử Duật】: Sao thế, chưa chọn được shipper nào vừa ý à?

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Trì Tích Đình đọc tin nhắn mà nghiến răng ken két.

 

【Trì Tích Đình】: Tổng giám đốc Chử này.

 

【Trì Tích Đình】: Không thì anh l**m môi cho đỡ ngứa miệng đi ha?

 

Mỏ hỗn thế cơ à?

 

Chử Duật bật cười thành tiếng.

 

【Chử Duật】: Chỉ thế thôi?

 

【Trì Tích Đình】: ... Chứ muốn gì nữa? Anh muốn tôi phải làm gì nữa à?

 

【Chử Duật】: Ừ.

 

Câu trả lời dứt khoát ấy khiến Trì Tích Đình chấn động toàn thân.

 

【Trì Tích Đình】: ? Há? Bảo tôi l**m thật á? Tôi chịu, không làm được mấy cái chuyện này đâu. Hướng nội sợ xã hội, nhưng vẫn phải xuất hiện thật slay.jpg

Bình Luận (0)
Comment