Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 116

 TrướcSau Trì Tích Đình và Chử Duật hợp nhau đến kỳ lạ.

 

Có lẽ là do vị trí của Chử Duật trong lòng Trì Tích Đình khá đặc biệt.

 

Giai đoạn này thì hắn vừa được xem như là khách hàng, lại vừa là người sếp tiềm năng đang muốn lôi kéo anh về dưới trướng.

 

Một khi mối quan hệ đã phức tạp như vậy thì Trì Tích Đình lại càng để ý, ngay cả lúc đang làm việc cũng lơ đãng nghĩ đến Chử Duật.

 

Chử Duật đang rất trẻ, không lớn hơn Trì Tích Đình mấy tuổi, đều cùng một thế hệ như nhau, lại giỏi giang và đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp, vậy nên hai người không cần phải gắng gượng mà chỉ cần ngồi lại với nhau là đã có thể trò chuyện rất ăn ý.

 

Trì Tích Đình cũng tự biết tính mình, đôi khi anh phát ngôn hơn hỗn một tí, người bình thường nghe thì hơi động chạm, nhưng Chử Duật lại hiểu và tung hứng rất nhanh.

 

Đối với Trì Tích Đình thì đây là một 'phẩm chất' vô cùng quý giá.

 

Cho dù không làm cấp trên cấp dưới với nhau thì làm... làm bạn bè cũng rất tốt.

 

"À thưa giám đốc Trì... đây là một số sáng kiến mà tôi đã liệt kê ra." Phương Trì Cảnh háo hức ghé sát lại, chỉ vào tập tài liệu trong tay Trì Tích Đình, "Anh xem giúp tôi xem có ổn không ạ?"

 

Trì Tích Đình cụp mắt đọc kỹ một hồi, sau đó chân thành hỏi lại: "Đây là sáng kiến hay là tối kiến thế?"

 

Phương Trì Cảnh: "?"

 

Trì Tích Đình thấy Phương Trì Cảnh đứng nghệt mặt ra, đành phải đặt tài liệu xuống rồi kiên nhẫn giải thích từng chi tiết trong bản kế hoạch này cho cậu ta, cuối cùng mới quay về phần sáng kiến, nêu rõ lý do tại sao phần này không khả thi.

 

Phương Trì Cảnh nghe đến ngẩn cả người, thỉnh thoảng lại gật gù, sau đó lại nhìn Trì Tích Đình đầy ngưỡng mộ.

 

Trì Tích Đình đã làm hết sức rồi, thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, trả lại bản kế hoạch cho Phương Trì Cảnh rồi nhìn chằm chằm vào máy tính một lúc, nảy ra ý nghĩ gì đó mà mở file ra gõ gõ.

 

—— Đơn xin thôi việc.

 

Trì Tích Đình viết xong tiêu đề thì dừng lại, nhìn màn hình ngơ ngác thêm một hồi nữa, rồi lại quay đầu nhìn nhân viên vẫn đang làm việc bên ngoài bức tường kính.

 

Trong lòng Trì Tích Đình dấy lên một nỗi buồn khó tả, anh lặng lẽ thở dài một hơi, cụp mắt quay về trạng thái suy tư.

 

Còn chưa gõ thêm dòng nào vào đơn thôi việc thì Trì Tích Đình lại đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat.

 

Là Dương Tư Lâm.

 

【Dương Tư Lâm】: Giám đốc Trì ơi, anh đi công tác về rồi ạ? /xoay vòng vòng tung hoa/

 

Dương Tư Lâm vẫn đang trẻ lắm, mới tốt nghiệp đại học được ba bốn năm gì đấy, tính cách cũng rất hướng ngoại cởi mở, không ngại ngùng mà cũng tinh tế biết điều, rất hợp tính với Trì Tích Đình.

 

【Trì Tích Đình】: Ừ, tôi về rồi.

 

Trì Tích Đình do dự một lúc, cứ phân vân không biết có nên nhắc đến việc Dương Tư Lâm bị "tinh giảm biên chế" hay không.

 

Không đợi Trì Tích Đình mở lời thì Dương Tư Lâm đã chủ động đề cập.

 

【Dương Tư Lâm】: Giờ em không làm việc ở Gia Trì nữa đâu, giám đốc Trì đừng nhớ em quá nha.

 

【Dương Tư Lâm】: Dạo trước anh đi công tác bận quá, em không muốn chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng đến anh nên vẫn chưa dám nói.

 

Trì Tích Đình im lặng hồi lâu rồi mới trả lời.

 

【Trì Tích Đình】: Tôi biết rồi, Nhiêu Phong có nói với tôi.

 

【Dương Tư Lâm】: May quá, chứ nói thật là em cũng không biết phải mở lời ra sao nữa. Nói thế nào nhỉ... cho dù không mang thai thì chắc em cũng nghỉ thôi. Phúc lợi của Gia Trì đỉnh thật đấy, nhưng mà mệt lắm lắm luôn. /thở dài/

 

【Dương Tư Lâm】: Em có thể gắn bó tận mấy năm như vậy là nhờ giám đốc Trì cả đấy ạ. Anh là một lãnh đạo cực kỳ có tâm, em thật sự rất may mắn vì mới tốt nghiệp mà đã gặp được một người sếp tuyệt vời như anh.

 

Trì Tích Đình đang định trả lời tin nhắn thì thấy góc màn hình lại xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập...", cân nhắc vài giây rồi lại im lặng xóa hết mấy chữ mình vừa gõ.

 

Nói thật thì, da mặt của anh vẫn chưa đủ dày để có thể tỉnh bơ nghe người ta khen ngợi mình thế đâu.

 

Trì Tích Đình nhìn chằm chằm hai giây, thấy trên cùng nhảy ra một thông báo có tin nhắn WeChat thì nhẹ nhõm thở phào một hơi, vội vàng bấm vào như tìm thấy cọng rơm cứu mạng.

 

Chử Duật hẹn anh ăn cơm.

 

Chử Duật còn phải ở lại thành phố B một thời gian nữa, Trì Tích Đình nhìn cái thái độ đó là biết hắn phải đảm bảo anh sẽ đến công ty nhà họ Chử làm thì mới đi được.

 

Chử Duật không vội, Trì Tích Đình cũng chẳng vội, hai người cứ thế ngầm hiểu ý nhau mà bắt đầu tiếp xúc riêng nhiều hơn.

 

Ngoài mời cơm ra thì cũng chỉ biết mời cơm thôi, mỗi người mời một lần, phân chia cực kỳ công bằng.

 

Trì Tích Đình đọc tin nhắn hẹn ăn cơm, check lại lịch trình thấy buổi tối không bận việc gì thì trả lời đồng ý.

 

【Chử Duật】: 7 giờ nhé, tôi đợi cậu ở Tứ Nguyệt.

 

Trì Tích Đình nhíu mày nhìn đồng hồ, có vẻ như không ngờ Chử Duật lại nắm rõ thời gian biểu của mình chuẩn đến vậy.

 

【Trì Tích Đình】: Ok.

 

Trì Tích Đình chốt thời gian và địa điểm với Chử Duật xong mới quay lại khung chat với Dương Tư Lâm.

 

Dương Tư Lâm cuối cùng cũng kết thúc màn tâng bốc Trì Tích Đình lên tận mây xanh, giờ đang nghỉ giữa hiệp.

 

Thấy Dương Tư Lâm còn định tiếp tục, Trì Tích Đình vội vàng ngắt lời, chuyển sang vấn đề đáng quan tâm hơn.

 

【Trì Tích Đình】: Rồi rồi, đừng có nịnh nọt nữa. Em đã có dự định gì cho sau này chưa?

 

Với năng lực của Dương Tư Lâm thì Trì Tích Đình cũng không lo là cô ấy sẽ không tìm được việc mới, nhưng anh chỉ sợ chuyện gia đình có làm ảnh hưởng gì đến Dương Tư Lâm hay không.

 

【Dương Tư Lâm】: Tất nhiên là em phải tiếp tục đi làm chứ ạ. Em đã nhận được mấy cái offer rồi đấy. /nháy mắt/

 

【Dương Tư Lâm】: Thật ra chuyện mang thai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của em đâu. Em vẫn cảm thấy mình có giá trị lắm, ít nhất là trong lĩnh vực em giỏi thì vẫn có chỗ đứng vững vàng. /ngầu ngầu đeo kính râm/

 

【Dương Tư Lâm】: Còn về chuyện sinh con ấy mà... đó cũng chỉ là một trong những sự lựa chọn của cuộc đời em thôi. Sinh con không có nghĩa là cuộc đời em đến đây là kết thúc, mọi thứ đều phải xoay quanh nó, rồi buông bỏ hết cuộc sống của chính mình. Cho nên giám đốc Trì cứ yên tâm đi nhé, em cân nhắc kỹ càng lắm rồi.

 

Trì Tích Đình lặng người một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhõm mỉm cười, trả lời tin nhắn của Dương Tư Lâm.

 

【Trì Tích Đình】: Ừ, tôi hiểu rồi.

 

【Trì Tích Đình】: Tư Lâm này, em là một cô gái rất dũng cảm.Tôi rất ngưỡng mộ em.

 

Bên kia im lặng tận nửa phút.

 

【Dương Tư Lâm】: Sao anh lại quay sang nịnh em rồi? /suy tư/

 

【Trì Tích Đình】: Làm gì có. Lời từ tận đáy lòng tôi đấy.

 

【Dương Tư Lâm】: He he, em đùa thôi, cảm ơn giám đốc Trì ạ~

 

Trì Tích Đình trò chuyện thêm một lát, hỏi thăm tình hình sức khỏe hiện tại của Dương Tư Lâm, hứa nếu có thời gian thì nhất định sẽ đến dự tiệc đầy tháng của con cô rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Sự quyết đoán và dũng cảm của Dương Tư Lâm đã thôi thúc Trì Tích Đình suy nghĩ nghiêm túc hơn về quyết định của chính mình.

 

Trì Tích Đình lại mở file văn bản kia ra, nghĩ nghĩ một lúc lâu rồi bắt đầu gõ chữ, dòng nào cũng gọn gàng chuẩn mực, không thể bắt bẻ được gì.

 

Mặc dù tự nghỉ việc, nhưng anh cũng không muốn làm căng hay gây ra mâu thuẫn gì lớn với công ty.

 

Trì Tích Đình nhanh chóng viết xong đơn xin thôi việc, cẩn thận đọc lại mấy lần rồi mới lưu, định bụng ngày mai sẽ gửi cho Nhiêu Phong.

 

Vừa bận rộn cái là Trì Tích Đình lại quên mất thời gian, đợi đến khi giải quyết xong công việc trong tay thì đã gần 7 giờ.

 

Anh có hẹn ăn tối với Chử Duật.

 

Trì Tích Đình nhìn đồng hồ, lập tức tắt máy tính đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, vội vã bước vào thang máy.

 

Trì Tích Đình đứng trong thang máy còn không quên gửi tin nhắn báo trước cho Chử Duật.

 

【Trì Tích Đình】: Chử Duật, đợi tôi chút nhé. Tôi đang nhờ tàu điện ngầm chở sang.

 

Chử Duật luôn trả lời tin nhắn của Trì Tích Đình rất nhanh, đối đáp với lời nói xàm xí của Trì Tích Đình cũng rất trôi chảy.

 

【Chử Duật】: Ok.

 

【Chử Duật】: Xe của tôi cũng đang đến muộn.

 

Trì Tích Đình nhìn chằm chằm hai giây, đang phì cười thì cửa thang máy mở ra.

 

Trì Tích Đình không thèm ngước mắt lên nhìn mà quen đường quen lối bước ra khỏi thang máy, mắt dán chặt vào điện thoại, vừa gõ chữ vừa đi về phía cửa ra vào của công ty, còn chưa kịp gửi tin nhắn thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc gần đó.

 

"Trì Tích Đình."

 

Trì Tích Đình dừng bước, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, bóng dáng của Chử Duật xuất hiện trong tầm mắt.

 

Trì Tích Đình chớp mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng lên nhìn Chử Duật, nghĩ nghĩ hai giây rồi quyết định đút điện thoại vào túi trước, sau đó bước lại gần Chử Duật, hỏi: "Hẹn gặp ở nhà hàng mà? Sao anh lại đến đây?"

 

"Tiện đường..."

 

Trì Tích Đình không đợi Chử Duật nói xong mà tiếp lời trước: "...Tiện đường đi ngang qua chứ gì."

 

Chử Duật câm nín không nói gì.

 

Trì Tích Đình nhếch môi liếc Chử Duật một cái, hỏi: "Anh ở gần công ty tôi lắm à? Sao ngày nào cũng tiện đường đi ngang qua thế?"

 

Chử Duật tỉnh bơ: "Gần thật mà."

 

Trì Tích Đình bật cười: "Chân thành chút đi tổng giám đốc Chử ơi."

 

"Tôi chưa đủ chân thành với cậu à?"

 

"Nếu anh chân thành thì đã nói thẳng là anh cố tình đến đón tôi rồi."

 

"... Tôi cố tình đến đón cậu thật."

 

Câu trả lời thẳng thắn ấy làm cho Trì Tích Đình cảm thấy hơi bối rối, lặng lẽ quay sang nhìn Chử Duật một cái, sau đó lại im lặng quay đầu đi, vừa hay chạm phải ánh mắt của một cậu thanh niên đứng đối diện.

 

Ánh mắt người này sáng như đèn pha, lúc thì nhìn chằm chằm Trì Tích Đình, một lúc sau lại liếc sang Chử Duật, sau đó lại bí hiểm cúi đầu né tránh ánh mắt của Trì Tích Đình, nhưng chỉ vài giây sau lại rục rịch ngước lên nhìn tiếp.

 

Trì Tích Đình quay đầu hỏi Chử Duật: "Anh quen người kia không?"

 

Chử Duật bình tĩnh: "Trợ lý của tôi."

 

"Ồ." Trì Tích Đình gật gù thấu hiểu, "Tôi cứ tưởng là phóng viên chứ."

 

Vẻ mặt đúng dân hóng chuyện luôn.

 

Chử Duật: "......"

 

Đã sắp đến giờ hẹn rồi, hai người cũng không nấn ná thêm nữa mà lần lượt lên xe.

 

"Hi."

 

Trì Tích Đình lên xe, thoải mái tự nhiên chào hỏi trợ lý của Chử Duật, "Xưng hô thế nào đây nhỉ?"

 

Tiểu Hồ được yêu mà sợ, thấy vậy thì hoảng hốt quay đầu nhìn Trì Tích Đình, sau đó lại yếu ớt cầu cứu Chử Duật, thấy Chử Duật không có phản ứng gì thì mới mở miệng trả lời: "Chào giám đốc Trì, tôi họ Hồ, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Hồ là được ạ."

 

Trì Tích Đình ồ một tiếng: "Ok. Mà cậu cũng đừng 'ngài' này 'ngài' nọ nữa, sao lại đối xử với ông già hai mươi mấy tuổi đầu vậy chứ."

 

Gọi phát mà già hẳn đi.

 

Tiểu Hồ: "......"

 

2...20 mấy tuổi á?

 

"Gần sang đầu 3 rồi"

 

"... Ngài trẻ quá." Tiểu Hồ chân thành cảm thán.

 

Tiểu Hồ từng nghe kể về Trì Tích Đình, dù sao thì cậu ta cũng biết cấp trên nhà mình ở lại thành phố B lâu như vậy là muốn lôi kéo Trì Tích Đình về làm cho tập đoàn nhà họ Chử.

 

Cậu ta biết Trì Tích Đình rất giỏi, nhưng lại không ngờ anh còn trẻ như vậy.

 

Thậm chí trông còn trẻ hơn Chử Duật đến mấy tuổi.

 

Trì Tích Đình thuận miệng kéo cả Chử Duật vào câu chuyện: "Tổng giám đốc Chử nhà cậu cũng đang còn trẻ lắm."

 

Chử Duật liếc Trì Tích Đình một cái, không nói gì.

 

Tiểu Hồ bật cười, cũng hiểu ý Trì Tích Đình mà phối hợp khen Chử Duật mấy câu, sau đó mới nhìn qua gương chiếu hậu gửi cho Trì Tích Đình một ánh mắt cảm kích.

 

Trì Tích Đình cười cười, lại quay sang nói chuyện phiếm với Chử Duật.

 

"Ăn cơm xong đi trung tâm thương mại dạo vài vòng đi." Trì Tích Đình đề nghị.

 

Chử Duật: "Cậu muốn mua gì à?"

 

Trì Tích Đình: "Đi xem thế thôi, biết đâu lại có thứ muốn mua."

 

"Ừ." Chử Duật có vẻ như đã đoán được điều gì đó, ăn ý liếc Trì Tích Đình một cái rồi gật đầu đồng ý.

 

Trì Tích Đình thấy Chử Duật đã hiểu ý thì hài lòng ngồi thẳng lại, rảnh rỗi không có việc gì làm lại bắt đầu tám chuyện với Tiểu Hồ.

 

Trì Tích Đình khá là mồm mép, hiểu biết rất rộng mà lại không hề tỏ vẻ kênh kiệu lõi đời, chỉ cần mười mấy phút nói chuyện mà khiến Tiểu Hồ phục sát đất, ánh mắt nhìn Trì Tích Đình như thể lấp lánh ánh sao.

 

"Nếu tôi ngỏ lời mời Tiểu Hồ về làm trợ lý cho mình thì chắc chắn cậu ta sẽ cắp đít đi theo tôi ngay."

 

Trì Tích Đình ngồi xuống bàn ăn, nói với Chử Duật.

 

Chử Duật cười khẩy: "Chưa gì mà đã tăm tia người của tôi rồi à?"

 

"Có vấn đề gì đâu, tổng giám đốc Chử." Trì Tích Đình cười, "Dù sao thì tôi cũng sắp trở thành người của anh rồi mà."

 

Chử Duật khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình bình tĩnh nhìn lại.

 

Chử Duật im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng chư hầu của chư hầu, thì không phải là chư hầu của tôi."

 

Trì Tích Đình: "... Anh học lịch sử giỏi ghê."

 

Chử Duật bật cười, tâm trạng đột nhiên vui vẻ hẳn lên, vừa cắt bít tết vừa tính toán đâu vào đấy, nhân lúc Trì Tích Đình vào nhà vệ sinh đã bảo Tiểu Hồ đưa hợp đồng đến.

 

Lúc Trì Tích Đình quay lại chỗ ngồi thì đã có một bản hợp đồng được đặt ngay ngắn trên bàn.

 

Trì Tích Đình nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó liếc Chử Duật đang ung dung ngồi đó, phát ngôn một câu đầy ẩn ý: "Tổng giám đốc Chử hành động nhanh thật đấy"

 

Chưa đợi Chử Duật trả lời, Trì Tích Đình lại buột miệng thêm vào, "Hay là lần sau thử theo đuổi tôi xem sao."

 

Lời nói xàm lần này của Trì Tích Đình hoàn toàn khiến Chử Duật ngỡ ngàng.

 

Chử Duật sững sờ nhìn Trì Tích Đình một lúc lâu, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì thì đành cụp mắt, cố gắng tỏ ra lạnh lùng nghiêm túc, không tiếp lời nữa.

 

Trì Tích Đình cũng không chú ý đến biểu cảm khác thường ấy của Chử Duật, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào bản hợp đồng trước mặt.

 

Cũng chưa phải là hợp đồng lao động chính thức, chỉ là một bản phác thảo sơ bộ mà thôi, nhưng các điều khoản cơ bản đều đã được liệt kê sẵn để Trì Tích Đình đọc qua.

 

Vấn đề cơ bản nhất là lương bổng và phúc lợi trình bày rất rõ.

 

Mức lương này cao hơn nhiều so với dự đoán của Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình nhíu nhíu mày, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Chử Duật một cái.

 

Chử Duật trông có vẻ như đang thất thần, tay thì cầm tách trà nhưng không định đưa lên miệng, ánh mắt sắc bén giờ lại như mất hết tiêu cự.

 

Trì Tích Đình khó hiểu cụp mắt xuống, cẩn thận đọc hết hợp đồng, sau đó mới trịnh trọng gấp giấy tờ lại, kéo sát về phía mình một chút rồi mới gọi: "Tổng giám đốc Chử."

 

Chử Duật hoàn hồn, ánh mắt nhìn Trì Tích Đình chợt lóe sáng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ừ? Có vấn đề gì không? Giờ nêu ra luôn đi."

 

Trì Tích Đình lắc đầu: "Không có vấn đề gì."

 

Nếu có thì vấn đề duy nhất chính là điều kiện đưa ra tốt đến lạ kỳ.

 

Nếu không quen biết với với Chử Duật suốt hơn một tháng qua, hiểu được phần nào tính cách của hắn, thì anh thật sự sẽ nghi ngờ đây có phải là một "cái bẫy tuyển dụng" nào đó không.

 

Thời buổi giờ lừa đảo tuyển dụng nhiều lắm nhé.

 

Chử Duật thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới nhìn xuống tập tài liệu trên bàn, im lặng vài giây rồi nói: "Mấy hôm nữa tôi có việc, chắc là phải về thành phố S một chuyến."

 

Trì Tích Đình nhún vai: "Anh cứ về đi, tôi ở lại bàn giao công việc cũng phải mất một tháng nữa."

 

"Tôi có thể để Tiểu Hồ ở lại với cậu." Vẻ mặt Chử Duật biến đổi vi diệu, nhẹ nhàng đề nghị.

 

Trì Tích Đình vạch trần: "Là ở lại với tôi hay là giám sát tôi?"

 

"Yên tâm đi tổng giám đốc Chử." Trì Tích Đình cười nói, "Tôi không phải là người dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đã quyết định rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi."

 

"Mà điều kiện anh đưa ra còn rất hậu hĩnh nữa chứ. Nếu chỉ đứng trên góc độ của một người làm công thôi thì tôi cũng không có lý do gì để mà từ chối."

 

Trì Tích Đình gõ gõ vào tài liệu đặt trên bàn.

 

Cũng không biết có phải vì ảnh hưởng từ câu nói lúc nãy của Trì Tích Đình hay không, mà Chử Duật lại để ý đến một phần không phải là trọng tâm lắm, rồi lại bắt đầu suy nghĩ lan man.

 

Chỉ đứng trên góc độ của một người làm công thôi?

 

Tức là Trì Tích Đình còn có góc độ nào khác nữa sao?

 

Từ trước đến giờ Chử Duật vẫn luôn là một người lý trí và quyết đoán, gặp vấn đề khó khăn gì là giải quyết ngay lập tức, nếu không giải quyết được thì sẽ dứt khoát bỏ qua, chưa bao giờ phải vướng mắc điều gì.

 

Thế nhưng kể từ khi quen biết Trì Tích Đình thì bộ nguyên tắc ấy đã mất hết tác dụng.

 

Lúc đi dạo trong trung tâm thương mại cùng Trì Tích Đình, Chử Duật vẫn còn đang chìm trong dòng suy nghĩ "liệu có nên theo đuổi hay không".

 

Trì Tích Đình cố ý nói vậy hay chỉ là nói đùa thôi?

 

Nếu nói đùa thì liệu trong đó có chút thật lòng hay nghiêm túc nào không?

 

Trì Tích Đình quay đầu nhìn Chử Duật đang lạnh mặt bước đi, trong lòng thấp thỏm khôn nguôi, cứ xoa xoa cằm hối hận vì lỡ rủ sếp Chử ngầu lòi đi dạo trung tâm thương mại cùng mình.

 

Đáng lẽ Chử Duật phải đi đàm phán mua luôn cả cái trung tâm thương mại mới đúng.

 

Trì Tích Đình vừa suy tư vừa tiện tay mua một ít đồ dùng cần thiết để chuyển nhà, sau đó lại nhìn thấy một "cửa hàng NPC" quen thuộc trong trung tâm thương mại.

 

—— Nhà sách Sisyphe.

 

Loại cửa hàng này luôn có một sức hút khó hiểu với Trì Tích Đình, tuy rằng mua sách về cũng chả đọc nhưng mỗi lần đi ngang qua đều phải ghé vào.

 

Dùng hành động để đánh lừa bộ não của chính mình.

 

Trì Tích Đình thong thả dạo vài vòng, nhanh chóng chọn được một quyển sách rồi đi ra, khoe khoang với Chử Duật.

 

"Nè." Trì Tích Đình nghiêm túc dựng đứng quyển sách trong lòng bàn tay, cụp mắt đọc tên sách cho Chử Duật nghe, "«Giải quyết 50% vấn đề của cuộc đời bạn»."

 

Chử Duật: "......"

 

"Có tác dụng thật không?" Chử Duật thận trọng hỏi.

 

Trì Tích Đình vừa đi vừa tháo bọc sách, nói: "Không biết nữa, cứ mua về đọc thử xem sao."

 

Chử Duật lại cúi đầu nhìn quyển sách kia thêm mấy lần, câm nín quay đầu đi.

 

Trì Tích Đình đi được nửa đường lại bừng tỉnh ngẩng đầu, vỗ tay phẹt một cái: "U là chời, một quyển thì chỉ có thể giải quyết được 50% thôi ấy. Biết thế tôi đã mua hai quyển cho rồi."

 

Giải quyết được 100% vấn đề trong đời luôn.

 

Chử Duật: "......"

 

Mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể thu lại, hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại mất rồi, tuy không đồng tình lắm với triết lý của Trì Tích Đình nhưng Chử Duật vẫn đề nghị quay lại mua thêm một quyển.

 

Trì Tích Đình lắc đầu từ chối, nói: "Thôi dẹp đi, tôi còn phải về làm thêm giờ nữa."

 

"Xem ra quyển sách kia vẫn chưa giải quyết được vấn đề của cậu ha." Chử Duật nói.

 

Trì Tích Đình: "... Anh nhịn nãy giờ chỉ để nói câu này đúng không?"

 

Chử Duật cười nói: "Đâu có."

 

Trì Tích Đình u ám nguýt Chử Duật rõ dài, sau đó mới quay đầu hừ lạnh một cái.

 

Tiểu Hồ đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe, thấy hai người đi tới thì biết ý mở sẵn cửa xe.

 

Trì Tích Đình nói: "Tôi tự về được mà."

 

Chử Duật nhíu mày, đang định bảo sẽ đưa Trì Tích Đình về thì anh đã mỉm cười ngắt lời: "Có mấy bước chân thôi, tôi phải về nhà cất đồ trước."

 

Trì Tích Đình vẫy vẫy tập hợp đồng trong tay.

 

Không thể mang thứ nhạy cảm này đến công ty được.

 

"Tôi đi trước nhé." Trì Tích Đình nói, "Chử Duật."

 

Chử Duật quay sang nhìn Trì Tích Đình, cánh tay buông thõng bên hông hơi co lại, đang định mở miệng thì Trì Tích Đình đứng đối diện lại nghiêm túc nói tiếp: "Hẹn gặp lại ở thành phố S."

 

Chử Duật sững sờ, mí mắt chớp chớp.

 

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc xung quanh khu trung tâm thương mại lần lượt sáng lên. Ánh sáng trắng lung linh giăng đầy như từng đàn đom đóm, lặng lẽ phủ dọc theo con đường rộng thênh thang.

 

Gương mặt nghiêng nghiêng của Trì Tích Đình được vẽ lên những vệt sáng mờ ảo. Anh quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen tĩnh lặng và bình yên, trong veo mà sáng rõ.

 

Chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Chử Duật, Trì Tích Đình cũng không né tránh, chỉ lặng lẽ đứng đó, kiên định bày tỏ tấm lòng nghiêm túc của mình dành cho Chử Duật.

 

Trái tim của Chử Duật đập loạn xạ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói:

 

"Ừ. Hẹn gặp lại ở thành phố S nhé."

 

———————————————
Bình Luận (0)
Comment