Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 117

Trì Tích Đình nộp đơn xin nghỉ việc, giằng co với Nhiêu Phong hơn một tuần mới bàn bạc xong xuôi, sau đó mất gần một tháng để bàn giao toàn bộ công việc.

 

Sau khi chỉnh sửa và lưu tài liệu lần cuối cùng, Trì Tích Đình tắt máy tính, ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng làm việc của mình thêm một lần nữa.

 

Mấy ngày gần đây anh đã mang bớt đồ của mình về rồi, hôm nay chính thức rời đi cũng không có gì cần dọn nữa.

 

Phim truyền hình toàn là lừa đảo, có ai muốn từ chức mà còn thật thà để đồ đạc đến ngày cuối cùng mới mang về cơ chứ, chẳng phải từ ngày quyết định nghỉ là đã bắt đầu lén lút dọn dần rồi sao.

 

Trì Tích Đình nghe theo gợi ý của Chử Duật, từ chức xong cũng không vội đến thành phố S để bắt đầu làm việc ngay, mà quyết định nhàn nhã nằm dài ở nhà mấy ngày, sau đó lại nổi hứng sang tỉnh bên cạnh chơi mấy hôm, chơi đã đời rồi mới chuẩn bị đặt vé máy bay đi thành phố S.

 

Trì Tích Đình vốn là người rất có kế hoạch, nhưng mà kế hoạch dù có hoàn hảo đến đâu thì cũng khó tránh khỏi biến số.

 

Ví dụ như Tiểu Hồ lại đột nhiên lại đến thành phố B để đón anh.

 

"Không cần đâu." Trì Tích Đình nhẹ giọng, "Có phải tôi không biết đi máy bay đâu."

 

Tiểu Hồ: "Tôi cũng nói với sếp Chử như vậy đấy ạ."

 

Thấy Trì Tích Đình bĩu môi khó hiểu, Tiểu Hồ lại bổ sung một câu, "Họ là lãnh đạo mà, chắc là suy nghĩ của họ khác với chúng ta."

 

Trì Tích Đình "ồ" một tiếng: "Sếp chu đáo quá nhỉ."

 

"Vâng." Tiểu Hồ vừa giúp Trì Tích Đình thu dọn hành lý vừa nói bóng gió: "Sếp rất quan tâm anh đấy ạ."

 

Trì Tích Đình nhạy bén nhận ra giọng điệu lấp lửng ẩn ý của Tiểu Hồ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, nghĩ một lát rồi thử thăm dò: "Đừng nói là... Chử Duật cũng đến thành phố B rồi đấy chứ?"

 

"Không đâu ạ." Tiểu Hồ lắc đầu, "Sếp vẫn đang họp, dạo này ngài ấy bận lắm."

 

Trì Tích Đình nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không biết nên vui hay buồn, mím môi cúi đầu đóng va li lại.

 

Tiểu Hồ nhìn đồng hồ, nói với Trì Tích Đình: "Xe đang đợi ở sảnh rồi, anh còn có đồ gì muốn lấy không ạ?"

 

Trì Tích Đình nhìn một vòng quanh căn nhà thuê đã ở mấy năm, lắc đầu nói: "Không. Hết rồi."

 

Tiểu Hồ lại nói: "Vâng. Vậy chúng ta... đi nhé?"

 

Dường như nhận ra ánh mắt bịn rịn của Trì Tích Đình, Tiểu Hồ cố gắng đề nghị thật nhẹ nhàng và thận trọng.

 

Trì Tích Đình gật đầu đồng ý, sau đó xách va li ra khỏi căn nhà trước.

 

Cánh cửa nhà đóng lại, Trì Tích Đình cũng đã hoàn toàn bước ra khỏi nơi đã giam cầm mình suốt bao năm.

 

"Anh ở thành phố B lâu như vậy mà sao không mua nhà ạ?" Tiểu Hồ hóng hớt.

 

Trì Tích Đình bật cười, nói: "Cậu có biết giá nhà ở thành phố B đắt đến mức nào không?"

 

"Lương anh cao lắm mà, lại còn rất trẻ nữa." Tiểu Hồ lém lỉnh nói, "Đúng không ạ, thưa ông già hai mươi mấy tuổi?"

 

Trì Tích Đình: "......"

 

29 tuổi cũng là hai mươi mấy tuổi mà cưng.

 

Trì Tích Đình cạn lời mất mấy phút rồi mới lên tiếng: "Gia đình tôi cần nhiều tiền."

 

Tiểu Hồ mơ hồ đoán được điều gì đó, quay đầu lại nhìn Trì Tích Đình, nhỏ giọng hỏi: "Cần chăm sóc ba mẹ ạ?"

 

"Ừ." Trì Tích Đình không có biểu cảm gì, "Còn có em trai em gái nữa."

 

Tiểu Hồ "vâng" một tiếng, nói: "Cả nhà đều đang ở thành phố B ạ?"

 

Trì Tích Đình gật đầu.

 

"Vậy giờ anh không ở thành phố B nữa thì..."

 

Trì Tích Đình cười nhạt một tiếng, giọng nói dần lạnh nhạt hơn, "Tôi chưa nói với họ."

 

Tiểu Hồ lại quay đầu nhìn Trì Tích Đình, do dự không biết tiếp lời thế nào, cuối cùng vẫn phải nhờ vào EQ từ mấy năm lăn lộn bên cạnh Chử Duật mà lên tiếng an ủi: "Không nói cũng chẳng sao, đều là người trưởng thành cả rồi, với năng lực của anh thì ở đâu cũng có thể phát triển tốt thôi."

 

Trì Tích Đình mỉm cười nói cảm ơn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhảy việc, lần trước lấy lý do áp lực công việc quá nặng nề mà dại dột tâm sự với gia đình.

 

Lúc ấy chỉ nhận được những câu trả lời kiểu như...

 

"Làm văn phòng thì có gì mà mệt, có điều hòa thổi mát rượi, mưa chẳng tới mặt, nắng chẳng tới đầu. Mệt cái gì mà mệt."

 

"Sếp mày trả lương cao như thì mày nên biết ơn người ta đi chứ, sao cứ gặp chút chuyện là lại muốn nghỉ việc thế, không biết chịu khó chịu khổ gì cả."

 

Tiểu Hồ nhiều chuyện hỏi thêm một câu: "Quan hệ giữa anh và gia đình không tốt hay sao ạ?"

 

Thật ra Trì Tích Đình cũng không muốn né tránh việc nhắc đến người nhà, nghe vậy thì chỉ quay đầu liếc Tiểu Hồ một cái, cân nhắc câu từ chút rồi nói: "Không tốt lắm."

 

Mấy năm trước còn về thăm nhà, nhưng mà dạo này thì gần như chẳng còn liên lạc nữa.

 

Tết cũng không về.

 

Nói nghiêm túc thì, việc Trì Tích Đình đột nhiên tin tưởng Chử Duật mà mạo hiểm đến thành phố S phát triển, một phần cũng là để tránh xa gia đình.

 

Vốn chỉ muốn khuyên Dương Tư Lâm thôi, ai ngờ lại thuyết phục được chính mình luôn.

 

Anh quá để ý đến người nhà rồi.

 

Cứ tưởng gia đình của Dương Tư Lâm sẽ thành vật cản níu chân cô, thế mà hóa ra người luôn bị gia đình níu chân từ trước tới giờ vẫn luôn là anh.

 

Tiểu Hồ thấy Trì Tích Đình không muốn nhắc đến người nhà nữa thì biết chừng mực mà dừng lại, xoa cằm nghĩ nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà đập bép vào đùi một cái.

 

Trì Tích Đình bị giật mình, "Sao thế?"

 

Tiểu Hồ cúi đầu lục lọi trong túi, nghiêm túc nói: "Suýt nữa thì quên mất. Tổng giám đốc Chử dặn tôi đưa cho anh một thứ."

 

Trì Tích Đình cũng bị cái điệu bộ nghiêm trọng này của Tiểu Hồ dọa cho sợ, thẳng lưng lên chăm chú nhìn Tiểu Hồ, ngồi đợi cậu ta trao "tín vật".

 

Tiểu Hồ lôi một quyển sách ra, xoay người đưa cho Trì Tích Đình, trịnh trọng nói: "Đây, quà của sếp Chử tặng anh."

 

Trì Tích Đình cúi đầu nhìn bìa sách.

 

—— «Giải quyết 50% vấn đề của cuộc đời bạn»

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Móa.

 

Tiểu Hồ chớp chớp mắt, cũng cúi đầu nhìn quyển sách, ngẫm nghĩ vài giây rồi nhìn Trì Tích Đình đầy ẩn ý, nói: "Cho phép tôi nói thẳng..."

 

Trì Tích Đình ngắt lời ngay: "Không cho."

 

Tiểu Hồ: "......"

 

Thấy Tiểu Hồ muốn hóng chuyện, Trì Tích Đình nguýt cậu ta một cái, 'bụp' một phát giật lấy quyển sách trong tay Tiểu Hồ, lật qua lật lại xem mấy lần, đột nhiên nhớ về cảnh lần trước đi dạo hiệu sách cùng Chử Duật, khóe môi dần cong lên.

 

"Anh cười rồi nhé." Tiểu Hồ nháy nháy mắt.

 

Trì Tích Đình hạ khóe môi xuống, giả vờ bình tĩnh nói: "Đâu có. Cậu nhìn nhầm rồi."

 

Tiểu Hồ liếc Trì Tích Đình một cái.

 

Trì Tích Đình mặt mày tỉnh bơ, cẩn thận cất quyển sách đi.

 

"Nói thật với anh nhé... dạo này tổng giám đốc Chử cũng hơi lạ lạ ấy." Tiểu Hồ nói.

 

"Dạo này?"

 

"Vâng." Tiểu Hồ gật đầu nghiêm túc, "Từ khi đi thành phố B về là cứ lạ lạ thế nào í."

 

"Vậy thì sao?" Trì Tích Đình suy nghĩ vài giây rồi hỏi lại, "Sao cậu lại kể với tôi?"

 

Tiểu Hồ nói: "Tôi cảm thấy chuyện đó có liên quan đến anh."

 

Trì Tích Đình nghẹn họng, từ từ quay đầu sang nhìn Tiểu Hồ, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại có cái ảo giác đó vậy?"

 

Tiểu Hồ gãi gãi gáy, nói: "Ờm... bởi vì sếp lạ lắm ấy."

 

"Lạ đến mức nào?" Trì Tích Đình hỏi.

 

Tiểu Hồ: "Cũng gần giống với biểu cảm của anh khi nhìn thấy quyển sách lúc nãy ấy."

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Trì Tích Đình câm nín quay đầu đi.

 

Tiểu Hồ ngồi bên cạnh vẫn đang xoắn xuýt không thôi, không biết là vì quan tâm cấp trên hay đơn giản chỉ là hóng chuyện, đắn đo một hồi lâu rồi không nhịn được mà hỏi: "Tháng này hai người có nói chuyện với nhau không ạ?"

 

"Có chứ." Trì Tích Đình thoải mái trả lời, "Nhưng toàn chuyện đơn giản thôi. Không tin thì tôi cho cậu xem luôn này."

 

Mắt Tiểu Hồ sáng rực: "Thật ạ?"

 

Trì Tích Đình vô thức nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện gần đây với Chử Duật, ngập ngừng mở miệng: "Tất... tất nhiên rồi."

 

Trì Tích Đình cũng chẳng cần nói dối, hai người trò chuyện cực kỳ đơn giản và trong sáng.

 

Chủ yếu là anh chia sẻ cho Chử Duật về mấy chuyến đi chơi, gửi vài bức ảnh phong cảnh thiên nhiên.

 

Thế thì lạ...

 

Lạ ở đâu cơ chứ?

 

Đến mức mà Tiểu Hồ cảm nhận được luôn à.

 

Nhắc đến Chử Duật lại khiến Trì Tích Đình thêm ngẩn ngơ, anh bắt đầu nhớ lại tất cả những tương tác và đối thoại gần đây giữa mình và Chử Duật.

 

Sau đó đột nhiên được khai sáng mà nhớ ra bữa cơm cuối cùng mình ngồi ăn với Chử Duật.

 

Đúng là bầu không khí lúc đó cũng hơi kỳ kỳ.

 

Rồi cả cái lúc hai người đi dạo với nhau trong trung tâm thương mại cũng thế, trạng thái của Chử Duật cứ khác thường kiểu gì ấy.

 

Trì Tích Đình gãi gãi cằm, lồng ngực hơi nghẹn lại, lúng túng mím mím môi.

 

Tiểu Hồ tinh ý nhận ra, hỏi: "Anh nhớ ra gì rồi ạ?"

 

"Cũng không hẳn..." Trì Tích Đình thận trọng nói, "Chỉ có... tầm một tháng trước có đùa với anh ấy chút thôi."

 

Bảo Chử Duật hay là thử theo đuổi anh xem sao.

 

Trời cao chứng giám.

 

Tui chỉ nói xàm thôi mà.

 

Suy nghĩ của Trì Tích Đình khá chín chắn và linh hoạt, nhưng mà đôi lúc cái mỏ hỗn của anh lại đi hơi xa, có ngày rồi sẽ gây họa.

 

Thấy máy bay sắp hạ cánh, Tiểu Hồ tranh thủ cất dọn đồ đạc, nhưng vẫn ngóng trông phản ứng của Trì Tích Đình.

 

Hai người lần lượt xuống máy bay, Tiểu Hồ ngẫm lại lời nói của Trì Tích Đình, rồi lại nhớ đến trạng thái gần đây của Chử Duật, sau đó ngẩng đầu lo lắng nhìn Trì Tích Đình.

 

"Hy vọng chỉ là đùa như anh nói thôi."

 

Trì Tích Đình nghe mà sống lưng lạnh toát, cảnh giác quay đầu lại: "?"

 

"Tốt nhất là anh đừng có đùa kiểu, muốn sếp chuyển nhượng hết cổ phần tập đoàn Chử sang cho anh gì gì đó."

 

Tia thấy một bóng hình quen thuộc đứng cách đó không xa, biểu cảm của Tiểu Hồ đột nhiên trở nên khó tả. Cậu ta quay đầu nhìn Trì Tích Đình theo phản xạ, nghiêm túc nói:

 

"Bởi vì sếp chuẩn bị nói đồng ý thật đấy."

 

- HẾT -

Bình Luận (0)
Comment