Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 116

“Bởi vì tui không ở hiện trường, nên không thể đánh giá được số điểm.”

***

Núi Phù Linh, điện Tức Ảnh.

Vi Hàm Dạ đứng trong điện, nhìn đống hoa văn gai đen che kín những cây cột tục tằng trong cung điện. Từng bụi gai dày mỏng khác nhau như cắm rễ lên cây cột bằng đá hắc diệu, cuộn xoắn lại thành chùm. Gai đen cực kỳ giống lớp vảy ngược của rồng đen, đang phẫn nộ dựng thẳng thân mình, thể hiện rõ ràng sự buông thả và tà dục của chủ nhân!

Chàng ta vẫn không chịu tin lời Thương Viêm, nhưng đến thăm Ải Phong Nguyệt nhiều lần mà vẫn bị thông báo Hàn Diễn Tiên Tôn ra ngoài chưa về. Chàng ta thật sự không đợi nổi, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, bèn chạy tới Núi Phù Linh như hóa điên…

Hàn Diễn Tiên Tôn là biểu tượng thần thánh nhất, trong sạch nhất của năm nhánh Thần Phong. Từ khi kế nhiệm chức Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, khí khái của y ngay thẳng, như trăng sáng soi đời, tôn quý đến độ đã trở thành tấm gương cho mọi người hướng tới. Sao y có thể hạ mình trao thân cho Ma Tôn cao ngạo từng tìm đủ mọi cách làm nhục y cơ chứ?

Hai bên chính là kẻ thù trong vận mệnh, số kiếp của họ là phải vung kiếm đối chọi ta sống ngươi chết, sao lại trở thành tình nhân được?!

“Huynh tới làm gì? Khụ khụ…”

Chàng ta nghe thấy giọng nói quen thuộc, hơi kinh ngạc quay đầu lại, chợt thấy Hàn Diễn Tiên Tôn mặc bộ đồ gấm đen, làn da trắng muốt, vừa che môi ho khẽ vừa đi đến.

“Thẩm… Thẩm huynh?”

Thẩm Tam Xuyên buông tay ra, sắc mặt khác hẳn thường ngày, đỏ bừng, nóng bỏng… Cả khuôn mặt đều ngập tràn vẻ khi3u gợi khiến người ta phải thẹn thùng. Giọng anh chàng cũng không lạnh lẽo như mọi khi, mà ngược lại còn hơi run rẩy: “Huynh không nên đến đây, chỉ tổ khiến sư đệ l@m tình làm tội ta… Ưm…”

Vẻ mặt Thẩm Tam Xuyên như không nhịn nổi nữa, anh chàng suýt khuỵu chân quỳ một gối xuống sàn, luồng khí đen nhàn nhạt cuộn xoắn chợt lan tỏa khắp thân thể.

“Huynh sao thế?” Vi Hàm Dạ tính duỗi tay dìu anh chàng. Đột nhiên, một bóng đen như mãng xà xuất hiện trên người Thẩm Tam Xuyên, quất mạnh vào bàn tay đang đưa ra của Vi Hàm Dạ. Tay chàng ta lập tức bong tróc da thịt, gần như rách toạc tới tận xương!

Bấy giờ chàng ta mới thấy rõ, hóa ra bóng đen ấy là Tức Ảnh của Lục Lâm Trạch!!!

Sau khi quất một đòn nứt toác tay Vi Hàm Dạ, Tức Ảnh y hệt một con rắn đen ngập tràn d*c vọng, chậm rãi lủi vào ống tay áo buông lơi của Thẩm Tam Xuyên. Nó quấn từng vòng lên cánh tay anh chàng như đang ve vuốt, cực kỳ khiêu khích.

Dù anh chàng đầy đủ áo xống, Vi Hàm Dạ vẫn có thể thấy những chỗ Tức Ảnh phồng lên trong quần áo của anh chàng, quả thực y như cố tình công khai chủ quyền để chọc tức chàng ta vậy.

“Hắn còn đối xử với huynh thế này nữa ư?!”

Lục Lâm Trạch còn dám làm thế với huynh ấy! Sao hắn có thể đối xử với huynh như vậy được?!

Chàng ta tính đưa tay qua giúp, nhưng lại bị đám dây gai Tức Ảnh hung hăng đánh đuổi, thậm chí khốn đốn đến độ ngã ngồi ra đất.

Toàn thân Thẩm Tam Xuyên đều bị Tức Ảnh trói nghiến, rầu rĩ nói thầm trong bụng: Tôi cố lắm mới gồng nổi 15 ngày! Ông tới, là em tôi lại bắt đầu vần vò tôi rồi đấy…

Ưm, khó chịu quá, Tức Ảnh cứ liên tục k1ch thích anh chàng, còn mạnh bạo hơn trước nữa…

“Giáng Dạ Chân nhân, sao ngài lại rảnh rỗi tới tham quan Núi Phù Linh của ta thế này?”

Ma Tôn Lục Lâm Trạch khoan thai đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, nhẹ nhàng ôm eo anh chàng. Thẩm Tam Xuyên lập tức mất hết sức lực, lười biếng tựa vào người hắn. Nhịp thở của anh chàng hỗn loạn, đôi mắt cũng dần mất đi tiêu cự…

D*c vọng tràn ngập toàn bộ tâm trí anh chàng, chỉ khao khát sư đệ, chỉ muốn làm chuyện ấy với ẻm thôi…

“Ngươi buông huynh ấy ra!”

Ma Tôn cười, nâng cằm Thẩm Tam Xuyên lên: “Đồ của ta, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta buông?

“Huống chi, làm sao ngươi biết huynh ấy không tự nguyện?”

Vi Hàm Dạ bị Tức Ảnh đánh cho không đứng dậy nổi. Chàng ta kinh ngạc nhìn người nằm trong lòng Ma Tôn: “Thẩm huynh, huynh bị hắn uy hiếp đúng không? Ta sẽ nghĩ cách cứu huynh, ta biết huynh…”

“Ta không bị uy hiếp.” Thẩm Tam Xuyên liếc mắt nhìn chàng ta, thở hổn hển chen lời, “Ta đã lập khế ước cùng sư đệ, sau này sẽ không lập khế ước giả với huynh để kết liên minh… Về sau Vi huynh đừng tới gặp riêng ta nữa, đỡ dẫn đến hiểu lầm không đáng có.”

Ma Tôn nâng cằm anh chàng lên tán thưởng: “Sư huynh ngoan lắm, cắt đứt rõ ràng thật. Kẻ nào đấy sẽ không gây chuyện nữa đâu nhỉ?”

Giọng Vi Hàm Dạ đã mất hết vẻ điềm tĩnh và chín chắn ban đầu: “Huynh thà bị thiên hạ cười chê phản đối, chứ quyết không xa hắn ư? Huynh là Tiên Tôn cao quý nhất, không gì sánh nổi của năm nhánh Thần Phong, sao lại nhịn nhục ép buộc bản thân vì hắn? Hắn, hắn chính là đại ma đầu quỷ quyệt nham hiểm nhất trăm ngàn năm nay của ba châu Huyền Sát mà! Sao huynh lại để hắn lừa gạt mình?!”

Ma Tôn khinh thường nói: “Vi Hàm Dạ, từ mười tám năm trước huynh ấy đã thuộc về ta rồi, giờ chỉ bổ sung nốt hôn lễ thôi. Mắc gì ngươi cứ phải làm quá lên thế?”

“Ngươi! Ngươi đã cho huynh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì? Huynh ấy đã đồng ý lập khế ước với ta rồi!” Đôi mắt Vi Hàm Dạ đỏ quạch, giọng nói bắt đầu trở nên cuồng loạn, “Huynh ấy đã bằng lòng thuộc về ta! Ta mới là kẻ hợp huynh ấy nhất!”

Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc, hóa ra Vi Hàm Dạ có ý với mình thật…

“Sư huynh xem kìa, hắn đã lộ đuôi cáo với huynh rồi đó?” Lục Lâm Trạch nhìn Thẩm Tam Xuyên, nói đầy ý nhị sâu xa, “Lập khế ước giả cho thắm tình huynh đệ nỗi gì, đấy chỉ là trò hề để gạt huynh thôi. Sau này huynh còn dám tin chiêu trò quái quỷ ấy, đệ sẽ giận thật đó, biết chưa?”

Hắn nâng cằm Thẩm Tam Xuyên lên, dịu dàng hôn anh chàng ngay trước mặt Giáng Dạ Chân nhân.

Cảnh này đã hoàn toàn chọc giận Vi Hàm Dạ!

“Lục Lâm Trạch, huynh ấy là của ta!!! Huynh ấy thuộc về ta!!! Trả huynh ấy lại cho ta!!! Trả cho ta!!!” Mắt Vi Hàm Dạ đỏ quạch. Chàng ta gần như hóa rồ nhìn Thẩm Tam Xuyên. Chỉ thấy bóng kiếm chợt lóe lên trong tay chàng ta, Vi Hàm Dạ toan ra tay cướp Thẩm Tam Xuyên về, nhưng lại bị mấy dây mây to như thân cây đè nghiến xuống đất. Những chiếc gai trên dây trói như răng nanh của loài rắn độc, cái nào cái nấy đều mang chất kịch độc. Thậm chí dây gai còn như mãng xà, rít gào há mồm với chàng ta!

Lục Lâm Trạch thay đổi thái độ bông đùa ban nãy, đột nhiên như biến thành người khác: “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi ư?”

Luồng khí đen trên người Ma Tôn đậm đặc đến độ gần như bao phủ toàn thân. Hình xăm dây gai đen lâu rồi không xuất hiện cũng lập tức trườn đầy má hắn!

Tức Ảnh đang không ngừng co kéo cổ họng Vi Hàm Dạ, gần như sắp siết gãy cổ chàng ta. Chàng ta không nói nổi thành lời, thậm chí còn không thể phản kháng!

Thứ quái thai này, hóa ma rồi à?!

“Sư đệ, đừng… đừng để bị ma tính khống chế! “Thẩm Tam Xuyên nhận ra Lục Lâm Trạch không ổn, vội vàng ôm chặt người hắn, “Mau tỉnh lại đi!

“Sư đệ!”

Hoang sư huynh từng nhắc nhở anh chàng, Lục Lâm Trạch ở trạng thái hóa ma vô cùng nguy hiểm, hệt như biến thành kẻ khác. Nếu không ngăn lại, sau này ẻm sẽ càng thô bạo cục cằn hơn, thậm chí còn đánh mất bản thân!

Thấy Lục Lâm Trạch đã lú lẫn vì cơn phẫn nộ, Thẩm Tam Xuyên triệu hồi Ứng Kiếp ra, chém đứt bụi gai đang quấn cổ Vi Hàm Dạ, đoạn nói với chàng ta: “Giáng Dạ Chân nhân, ta không biết mình đã làm gì mà lại khiến huynh hiểu lầm. Nhưng tình yêu duy nhất của đời ta chỉ có Lục Lâm Trạch, ta sẽ không để mắt tới ai khác nữa. Nếu huynh hiểu rồi, thì xin huynh rời khỏi đây ngay cho!”

Vi Hàm Dạ ôm cần cổ đầy thương tích, nhìn Ứng Kiếp đang tỏa hào quang rực rỡ trong tay Thẩm Tam Xuyên, bật cười khẽ như ma quỷ: “Hóa ra huynh thật sự tự nguyện, hóa ra hắn không hề ép buộc huynh.”

Hàn Diễn Tiên Tôn, vung một kiếm là có thể chém được Tức Ảnh trong trạng thái ma hóa, làm sao lại để Lục Lâm Trạch chèn ép mình được.

“Lỗi tại ta vọng tưởng, được rồi… vậy ta xin đi ngay.” Đôi mắt chàng ta vẫn đỏ quạch. Chàng ta hơi run rẩy đứng dậy, “Tiên Tôn yên tâm. Ta chưa từng gặp ngài hôm nay. Kẻ mà Ma Tôn thành thân cùng, chỉ là một người thường có dung mạo giống Tiên Tôn mà thôi.

“Từ thủa hồng hoang, tiên ma đã tranh đấu. Hàn Diễn Tiên Tôn cao quý nhất năm nhánh Thần Phong, sao có thể trở thành người vợ âu yếm của Ma Tôn được… Ta tuyệt đối không để những chuyện dễ khiến Tiên Tôn trở thành cái đích cho người đời chỉ trích thế này xảy ra…”

Chàng ta nhặt thanh kiếm đã bị Tức Ảnh đập gãy lên, cuối cùng liếc thoáng qua Thẩm Tam Xuyên, đoạn quay người lại, thất thiểu bỏ đi.

Thẩm Tam Xuyên nhìn theo bóng Vi Hàm Dạ khuất dần. Anh chàng vừa cất Ứng Kiếp, thì đã bị Lục Lâm Trạch xoay đầu lại cưỡng hôn. Nụ hôn này thô lỗ, hung hãn và ngang ngược. Tức Ảnh trên cơ thể anh chàng cũng uốn éo theo, không ngừng k1ch thích Thẩm Tam Xuyên, khiến anh chàng sắp hóa điên đến nơi!

“Sư đệ, đừng vậy mà… ui a… đừng…”

Anh chàng muốn chạy trốn, anh chàng cần không khí.

Lục Lâm Trạch lại khóa chặt eo Thẩm Tam Xuyên, không cho anh chàng cơ hội trốn chạy. Hình xăm gai đen trên người Ma Tôn đã chậm rãi nhòa đi, nhưng nụ hôn của hắn vẫn ngập tràn vẻ xâm lược ác ôn, khiến kẻ khác phải run rẩy phục tùng. Hắn thở hổn hển nói: “Ban nãy huynh bảo, tình yêu duy nhất của đời mình là ai?”

“Ưm… rõ ràng đệ nghe thấy rồi…”

“Đệ mặc kệ, đệ vẫn muốn nghe chính miệng huynh nói cơ!”

Tức Ảnh càng càn rỡ hơn, k1ch thích mãnh liệt khiến mắt Thẩm Tam Xuyên ậng nước, trông mà xốn xang lòng người vô cùng: “Chỉ có… có mình đệ thôi… sư đệ, xin đệ đấy, mau rút Tức Ảnh ra đi…”

Lục Lâm Trạch nói: “Được, nó ra, đệ vào.”

… (Ẹc, đoạn này khó coi quá, mình lược đi he!)

Người nào đó lại bị Lục Lâm Trạch vần vò đến độ ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy, anh chàng chợt phát hiện họ đang ngồi trên xe ngựa, Lục Lâm Trạch thì ôm mình với vẻ mặt dịu dàng.

Anh chàng day cái đầu choáng váng: “… Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Sư huynh ngủ gần một ngày rồi, hôm qua vất vả cho huynh quá.”

Đúng là vất vả thật, Lục Lâm Trạch và Tức Ảnh tấn công song hành, không để đường sống cho người ta, lắm bận anh chàng cảm thấy mình sắp chết đến nơi.

“Vậy chúng mình đi đâu đây?”

Lục Lâm Trạch sửa lại tóc cho Thẩm Tam Xuyên: “Đi Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, Hệ Thống huynh đang ở đó.”

Lang Hoàn Ỷ Nguyệt?

Lang Hoàn Ỷ Nguyệt thần bí nhất ba châu Huyền Sát ư? Đấy chẳng phải là thành trì đầy rẫy bẫy rập đã ráp đầu giúp Hoang sư huynh sao?

Anh chàng còn nhớ Tông chủ của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt tên Thiên Nguyệt lão lão, là một đại mỹ nhân trông mới như 30 tuổi! Dù chưa đặt chân tới đó bao giờ, nhưng anh chàng vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra trong Ảo cảnh Nghiệp Liên.

Thẩm Tam Xuyên miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Lục Lâm Trạch nói: “Sao hệ thống lại ở đó?”

“Sư huynh đi là biết liền.”

Xe ngựa chậm chạp chạy suốt hai ngày, cuối cùng cũng đến trấn nhỏ trong ký ức.

Lục Lâm Trạch nhấc rèm xe lên, lần này hắn chưa cần mở miệng nói gì, những con rối hình người đã lũ lượt quỳ xuống. Sau đấy cửa bẫy mở ra, toàn bộ trấn cổ lập tức tách bạch quay cuồng, lại trở thành thành trì có kết cấu phức tạp, đầy cơ quan xảo thuật trong trí nhớ của Thẩm Tam Xuyên.

Vẫn giọng nữ êm dịu như vọng lại từ ngàn dặm xa xôi: “A Trạch dẫn cháu dâu ta tới thăm gia đình sau hôn lễ đấy à?”

Thẩm Tam Xuyên chớp chớp mắt. Cháu dâu? Ai cơ?

Lục Lâm Trạch kéo tay anh chàng, dắt anh chàng xuống khỏi xe ngựa rồi nói: “Vậy cô đã chuẩn bị quà cho cháu dâu của cô chưa ạ?”

Cô á?!

Giọng nữ kia cười ỏn ẻn: “Thẩm Tiên Tôn sở hữu cả hai Thần Khí Ứng Kiếp và Uyên Quang, người làm cô này, thực sự chẳng có quà gì phù hợp. Tiên Tôn đừng trách ta nha!”

Thiên Nguyệt lão lão cũng biết thân phận thật sự của mình ư?

Mặt Thẩm Tam Xuyên toàn dấu chấm hỏi, Lục Lâm Trạch thì thầm bên tai anh chàng: “Sư huynh, quên nói huynh hay, Thiên Nguyệt lão lão của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt thật ra là cô ruột của đệ, nên huynh cứ làm theo đệ đi, gọi bà ấy bằng cô là được… Đúng rồi, lát nữa vào trong huynh thích món gì thì khỏi cần khách khí, người nhà cả, muốn lấy cứ lấy, khoắng luôn cho lẹ.”

Thiên Nguyệt lão lão nói: “A Trạch, con đừng có dạy hư cháu dâu ta!”

Lục Lâm Trạch vội thưa: “Không dám không dám, con đưa sư huynh tới thăm bạn cũ ạ.”

Thiên Nguyệt lão lão cười nói: “Được, vậy ta sẽ bảo Vô Cương dẫn các con đi! Vợ chồng mới cưới qua đây, phải ở lại Lang Hoàn Ỷ Nguyệt của ta lâu lâu vào nhé, để nhà ta được náo nhiệt hơn! A Trạch ki bo quá, chỉ cho Thẩm Tiên Tôn lộ mặt một tẹo trong hôn lễ. Một thoáng kinh hồng ấy, đã khiến bao kẻ thèm thuồng! Nhân cơ hội này, ta phải ngắm kỹ đứa cháu dâu đứng đầu thiên hạ của ta mới được!”

Lục Lâm Trạch nói: “Cô ơi, con còn chưa ngắm đủ, cô đừng vào góp vui nữa!”

“Còn chưa đủ ư? Mười lăm ngày liền mà thằng oắt nhà con vẫn chưa no nê à?! Con nên biết nghĩ cho sức khỏe của Thẩm Tiên Tôn đi!”

Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ mặt: Chờ đã, chuyện… chuyện này, chẳng lẽ đã bị đồn thổi khắp trời Nam đất Bắc rồi…

Anh chàng còn chưa kịp nghĩ nhiều thêm, hộ pháp Doãn Vô Cương ít khi nói cười của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt mặc bộ đồ vàng kim đã dẫn một toán người giáp vàng ra đón hai người vào.

Hai người bước vào Lang Hoàn Ỷ Nguyệt theo sự dẫn dắt của Doãn Vô Cương. Lúc họ đi tới một đình viện có trận pháp vô cùng độc đáo, giọng nói đã xa cách 18 năm lại vang lên, khiến Thẩm Tam Xuyên suýt ứa lệ!

【 Hệ thống: A a a a a a a!!! Ký chủ, tui nhớ cậu muốn chết!!! Hu hu hu hu hu!!! Cuối cùng cậu cũng tới tìm tui rồi!!! 】

Thẩm Tam Xuyên kích động nói: “Lâu lắm không gặp, đằng ấy có khỏe không, sao lại ở Lang Hoàn Ỷ Nguyệt vậy, tớ cứ tưởng đằng ấy sẽ ở cạnh sư đệ cơ!”

【 Hệ thống: Chuyện này kể ra thì dài lắm, tui sẽ giải thích với cậu sau!!! Nghe nói cậu đã lập khế ước với Tôn thượng, còn động  phòng suốt 15 ngày, hu hu hu hu hu, tui vui chết lên được!!! Nhưng tui phải báo cho cậu một tin xấu… 】

Thẩm Tam Xuyên ngẩn người: “Tin xấu gì cơ?”

【 Hệ thống: Vì tui không ở hiện trường, nên không thể đánh giá số điểm được. Bởi vậy, những hành động thân mật giữa cậu và Tôn thượng dạo gần đây, đều không được tính điểm 】

Thẩm Tam Xuyên: “???”

Đờ mờ! Điểm tích lũy mười lăm ngày liền, mất là mất luôn, không được lấy một điểm ư?!

Làm sao nhịn nổi nữa?!

Thẩm Tam Xuyên suýt quỳ sụp xuống: “Chuyện quan trọng thế này, sao đằng ấy không nhắc tớ từ sớm?!”

【 Hệ thống: Ngày xưa tui toàn ở chung với cậu, đâu có ngờ sẽ ra cơ sự này. Nhưng về sau qua với Tôn thượng, tui có nhắc ngài ấy rồi mà, đúng không, Tôn thượng 】

Lục Lâm Trạch cười nói: “Hình như thế.”

Thẩm Tam Xuyên xoay người lại, căm giận túm chặt cổ áo Lục Lâm Trạch, tức muốn ói máu nói: “Đồ chết tiệt, đệ cố ý đúng không! Ta kệ đấy, đệ đền hết điểm tích lũy lại cho ta đi! Không được thiếu dù chỉ một điểm!”

Lục Lâm Trạch nghe vậy là mắt sáng bừng lên ngay: “Được thôi!”

【 Hệ thống: … 】

Có lẽ, rất có thể, nhiều khả năng là ký chủ đã quên cách thức cộng điểm chính xác rồi chăng?

[HẾT CHƯƠNG 116]
Bình Luận (0)
Comment