Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 117

“Cậu yêu chiều y đến độ ai ai cũng biết.”

***

“Sư huynh, huynh và Hệ Thống huynh lâu ngày không gặp, chắc chắn có nhiều điều muốn nói với nhau. Hai người cứ chuyện trò ở đây nhé, đệ có tí việc, lát nữa đệ sẽ quay lại đưa huynh đi gặp cô đệ.”

“Được.” Anh chàng nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh, vui vẻ gật đầu, thật sự rất sốt sắng được tâm sự với hệ thống.

Lục Lâm Trạch cười ôm Thẩm Tam Xuyên, âu yếm anh chàng hồi lâu, rồi lại lưu luyến hôn thêm lúc nữa: “Lấy 5 điểm cho sư huynh trước đã!”

【 Hệ thống: Tiếp xúc thân mật +5 】

Ôi, âm thanh cộng điểm quen thuộc quá nè! Thậm chí nghe còn hơi nghèn nghẹt nữa!

Sau đấy Lục Lâm Trạch quyến luyến buông Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ hây hây ra, xoay người rời đi.

【 Hệ thống: Ủ ôi ký chủ ơi, cậu với Tôn thượng ngọt ngào quá! Tôn thượng thật sự cực kỳ yêu cậu luôn á!!! 】

Thẩm Tam Xuyên xoa cái mặt đỏ rần, nói: “Ờ ờ, dạo này tớ hút chết vì bị ẻm “yêu thương” đấy, thế mà đằng ấy chẳng cho tớ điểm nào.”

【 Hệ thống (cười trộm): Thế nào, ký chủ, Tôn thượng thật sự hàng to xài tốt, tuyệt hết nước chấm đúng không, tui không lừa cậu nhờ? 】

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật quả là như vậy. Sư đệ không hề biết chừng mực trong chuyện ý, mà thật tình cũng chẳng mấy khi để ý đến cảm nhận của anh chàng. Nhưng điều ấy cũng khiến anh chàng sung sướng và k1ch thích đến độ mỗi lần h0an ái, chẳng mất bao lâu anh chàng đã bị sư đệ ép tới nỗi phải giã biệt vũ khí, từ bỏ chống cự, đắm chìm hoàn toàn trong d*c vọng.

【 Hệ thống: Thấy hai người như bây giờ là tui an tâm rồi. Cậu không biết đâu, suốt 18 năm cậu bế quan không ra ngoài, Tôn thượng tưởng cậu đang giận ngài ấy, nên đã đau khổ quằn quại lắm đó, ngày nào cũng chỉ nhìn vật nhớ người thôi 】

Thẩm Tam Xuyên ngây ra một lúc, bỗng nhiên nhớ tới gian điện ngách bài trí y hệt các Lâm Uyên Thủy ở Núi Phù Linh: “Sư đệ tưởng tớ giận ẻm ư? Tại sao?”

【 Hệ thống: Cậu đã quên năm đó sau khi biết chân tướng về 36 hung thần, cậu từng chất vấn ngài ấy tại sao không nói cho cậu sớm hơn sao? Sau đấy Vu Nguyệt Thượng nhân tự vẫn, Yển Ma Chân quân hóa rồ, hai cậu chưa kịp nói gì với nhau đã phải chia cách 18 năm. Tôn thượng nghĩ cậu không chịu gặp ngài ấy là vì tức ngài ấy đã không kể chân tướng về Nghiệp Liên cho cậu, nên sư tôn mới gặp chuyện 】



“Xem ra Tôn thượng thường xuyên ngồi đây nhìn vật nhớ người nhỉ?”

“Đúng vậy, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, nhớ huynh da diết. Sư huynh tiếc xót đệ một tẹo nhé được không?”



Nhớ lại đoạn đối thoại của hai người trong điện ngách, anh chàng những tưởng sư đệ chỉ thuận miệng nói đùa vậy thôi…

【 Hệ thống: Nhưng Tôn thượng thực sự yêu cậu rất đậm sâu. Thậm chí ngài ấy còn chẳng tiếc nhập vào nguyên tác vì cậu, trải qua những tình tiết sinh ly tử biệt đau khổ cùng cực giữa hai người không biết bao nhiêu lần, chỉ để tìm cách tiếp tục ở bên cậu 】

Thẩm Tam Xuyên cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu nổi lời hệ thống: “Đằng ấy đang nói gì thế, nhập vào nguyên tác là sao? Em tớ… đã làm gì?”

【 Hệ thống (luống cuống): Ô, hóa ra Tôn thượng chưa kể với cậu à? Ờm, vậy tui tự tiện nói ra cũng không hay… Nhưng, nhưng, tui thật sự không nhịn nổi, muốn kể với cậu lắm ááááá! 】

Thẩm Tam Xuyên: “Mau kể rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!”

【 Hệ thống: Thôi được, đành có lỗi với Tôn thượng vậy!!! Thật ra, bởi vì cậu, nên Tôn thượng đã giết sạch 36 hung thần, cướp 36 cánh Nghiệp Liên về. Nhờ sự trợ giúp của Thiên Nguyệt lão lão, ngài ấy xây dựng một cụm ảo cảnh khổng lồ ở Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Sau đấy, ngài lợi dụng sức mạnh của tui để liên kết vô số ảo cảnh với nguyên tác, trải qua tất cả tình tiết trong truyện gốc hết lần này đến lần khác, rồi dần dần viết lại cái kết yêu nhau lắm cắn nhau đau ban đầu của hai người 】

Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt: “Đằng ấy… đằng ấy nói gì cơ?!”

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu luôn tưởng rằng chỉ mình cậu đang nỗ lực viết lại kết cục giữa hai người. Thật ra suốt mười tám năm nay, Tôn thượng luôn hao tổn linh lực cứu vãn chuyện tình của các cậu đó! Ngài ấy đã thử nghiệm cả trăm ngàn lần trong ảo cảnh Nghiệp Liên, kết cục mỗi lần đều là cậu quyết chết vì chúng sinh và chính đạo, còn ngài ấy thì hóa ma hoàn toàn, tàn sát sạch sẽ muôn vàn tiên tu ma tu vì cậu… 】

【 Hệ thống: Ngài ấy đã trải qua bao lần sinh ly tử biệt với cậu, lần nào cũng ôm xác cậu khóc xé ruột xé gan, suýt khóc ra máu mấy bận! Một cỗ máy lạnh lùng như tui còn chẳng đành lòng xem tiếp, nhưng sau mỗi lần ấy, ngài đều quật cường lau khô nước mắt, rồi lại quay về điểm ban đầu, thăm dò cốt truyện bằng phương pháp khác, những mong có được cái kết khác hoàn toàn nguyên tác… 】

【 Hệ thống: Ký chủ, Tôn thượng thật sự yêu cậu đến tận xương tủy đó! Tui chưa từng gặp nhân vật trong sách nào có thể lợi dụng ảo cảnh, dùng cách riêng của mình để thay đổi cốt truyện trong nguyên tác. Nhưng Tôn thượng đã làm được, ngài ấy thực sự làm được vì cậu đó! 】



Hóa ra sư đệ lại giấu anh chàng làm nhiều chuyện như vậy. Trước nay anh chàng chỉ dám nghe kể đoạn sinh ly tử biệt ấy thôi, còn chẳng đành lòng xem. Vậy mà sư đệ còn trải qua nó cả trăm ngàn lần vì anh chàng ư?

Thẩm Tam Xuyên nghẹn ngào mấy độ: “Sao em tớ lại ngốc nghếch vậy chứ, em ấy chưa bao giờ đề cập với tớ cả…”

【 Hệ thống: Ký chủ, thật ra đáng lẽ tụi mình phải phát hiện từ lâu. Tôn thượng mà cậu gặp 18 năm trước trong nguyên tác, chính là Tôn thượng bây giờ đấy! Đó là dấu vết ngài ấy để lại trong lúc liên tục cố gắng sửa chữa cốt truyện. Vậy nên lúc ấy ngài mới có thể nhìn thấy cậu, mới kích động đến mức ôm cậu vào lòng, nhưng không nỡ chạm vào cậu, lại đưa cậu về 】

Ma tôn trong nguyên tác mà anh chàng gặp mười tám năm trước ư?

Đương nhiên anh chàng vẫn còn ấn tượng rồi. Hồi ấy anh chàng kêu hệ thống dắt mình đi xem kết cục của sư tôn và Hoang sư huynh, đã gặp Lục Lâm Trạch sau khi trở thành Ma Tôn ở đó lần đầu. Lẽ ra Lục Lâm Trạch không thể nhìn thấy anh chàng được, nhưng lúc anh chàng ma xui quỷ khiến thế nào đuổi theo gót hắn, lại bị hắn túm vào một góc cưỡng hôn!

Lúc ấy Lục Lâm Trạch nói thế giới kia nguy hiểm lắm. Rõ ràng không nỡ buông tay, nhưng hắn vẫn dịu dàng khuyên anh chàng trở về, thậm chí còn nói một câu mà Thẩm Tam Xuyên không hiểu –

“Nếu giữ huynh lại đây, thì chẳng còn ai có thể thay đổi kết cục của đôi ta được nữa.”

Trước kia anh chàng chưa bao giờ ngẫm kỹ, giờ lại lập tức hiểu ra ngay.

Hóa ra sư đệ luôn du hành qua các thế giới, tự làm trái tim mình tan nát trăm ngàn lần, chỉ mong túm được một tia hi vọng, dẫu xa vời cách mấy.

Lục Lâm Trạch ngày ấy, như một con thuyền lầm lũi trôi một mình giữa biển đêm, không có phương hướng xung quanh, không có điểm cuối trước mặt. Sự xuất hiện tình cờ của Thẩm Tam Xuyên khi đó, tựa như một ngọn hải đăng chợt xuất hiện giữa biển khơi u ám, sáng soi con đường phía trước của hắn, tiếp thêm ý nghĩa cho từng bước hắn đi…

Thảo nào khi đó ánh mắt hắn nhìn anh chàng lại luyến lưu đến thế, bảo sao nụ hôn hôm ấy lại nóng bỏng vồn vã đến vậy.

Họ đã xa nhau quá lâu, hắn đã nhớ nhung anh chàng tới độ sắp nhập ma hóa điên rồi.



Hóa ra trong mười tám năm anh chàng bế quan, Lục Lâm Trạch đã làm bao nhiêu chuyện cho anh chàng, nhưng chẳng bao giờ nhắc đến dẫu chỉ một câu.

Nực cười ở chỗ, sau khi xuất quan, anh chàng còn bảo sư đệ đừng tới gặp mình.

Nhớ lại đêm ấy, sư đệ ở ngay đằng sau anh chàng, hèn mọn thỉnh cầu một cái ôm đơn thuần. Ngẫm lại khi đó sư đệ ôm mình từ đằng sau, mới thấp thỏm làm sao, rụt rè cỡ nào, hốc mắt anh chàng lập tức hoe đỏ.

【 Hệ thống: Ký chủ, giờ chắc hẳn cậu đã biết nguyên nhân tui ở đây rồi chứ? 】

Hào quang của 36 cánh Nghiệp Liên bỗng bừng lên xung quanh Thẩm Tam Xuyên.

Chỗ anh chàng đang đứng bây giờ, chính là nơi Lục Lâm Trạch dựng ảo cảnh bằng những cánh Nghiệp Liên mình cướp về, liên kết với trung tâm của thế giới trong nguyên tác nhờ vào hệ thống.

【 Hệ thống: Hiện giờ hai người có thể thuận lợi đến với nhau thế này, cũng là kết quả mà Tôn thượng đã trải nghiệm bao lần trong ảo cảnh Nghiệp Liên đấy. Tuy ngài ấy còn chưa tới được bước cuối, nhưng tui tin rằng, chỉ cần hai người ở bên nhau, thì cuối cùng nhất định sẽ HE!!! 】

【 Hệ thống: Tôn thượng thật sự thật sự rất rất yêu cậu đó, hu hu hu hu hu 】



Lục Lâm Trạch ra ngoài xong thì đi tìm hộ pháp Doãn Vô Cương của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt có rất nhiều bẫy rập, đường xá cũng gập ghềnh lắm lối rẽ, không có người mặc giáp vàng dẫn đường thì rất dễ đi lạc. May thay Lục Lâm Trạch đã cực rành Lang Hoàn Ỷ Nguyệt. Sau khi tìm được Doãn Vô Cương, hắn còn chưa kịp nói gì, Doãn Vô Cương đã túm phắt cánh tay hắn, sau đó kéo ống tay áo hắn lên.

Cánh tay Lục Lâm Trạch có một vết bỏng lạnh rõ ràng, không sâu cũng chẳng nông, nhưng máu thịt trên vết bỏng đã chuyển qua màu đỏ sậm, nhìn hơi ớn.

Doãn Vô Cương nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôn thượng, tay cậu bị thương rồi.”

Lục Lâm Trạch kéo áo xuống, thờ ơ đáp: “Thương vặt thôi, không đáng ngại ạ.”

“Trông vết thương này, chắc là tại Ứng Kiếp đúng không?” Doãn Vô Cương lạnh nhạt hỏi, “Hàn Diễn Tiên Tôn đả thương cậu ư?”

Lục Lâm Trạch xua tay nói: “Người không phải nhọc lòng vì chuyện này đâu, dù sao con vẫn ổn mà!”

“Nếu để cô của cậu nhìn thấy vết thương này, ngài ấy sẽ đau lòng lắm.” Doãn Vô Cương nói tiếp, “Cậu cũng biết ta không muốn thấy Tông chủ đau lòng, nên tốt nhất cậu hãy thành thật nói cho ta biết y đã làm cậu bị thương thế nào, không là ta sẽ không giấu giếm hộ cậu đâu.”

Người nào đó tỏ vẻ bất đắc dĩ. Thật ra vết thương này là do sư huynh chém đứt Tức Ảnh để ngăn hắn giết Vi Hàm Dạ. Tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng ai tinh mắt nhìn là biết ngay đó là vết thương từ Ứng Kiếp. Hắn biết nếu không giải thích, Doãn Vô Cương thật sự sẽ đi mách cô mình, lỡ cô mà có thành kiến với sư huynh thì lại phiền to.

Lục Lâm Trạch nhệch miệng: “Lúc ấy Tức Ảnh hóa ma, bị Ứng Kiếp của sư huynh chém phải. Nhưng huynh ấy không cố ý đâu, huynh ấy không biết đánh Tức Ảnh thì con cũng bị thương… Hơn nữa con đã chữa qua rồi, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Doãn Vô Cương nói: “Vậy là Hàn Diễn Tiên Tôn vẫn chưa biết cậu bị thương à?”

“Không cần để huynh ấy biết đâu, huynh ấy sẽ trách cứ bản thân mất, con không muốn thấy huynh ấy lo lắng.”

“Tôn thượng, tuy Hàn Diễn Tiên Tôn đã lập khế ước với cậu, cậu chiều chuộng y tới độ ai ai cũng biết, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở cậu, cậu cũng cần quan tâm tới sức khỏe của mình nhiều hơn. Tông chủ dù gì cũng là cô ruột cậu, cậu không muốn lần nào đến đây cũng làm cô mình phải lo lắng đâu chứ.”

“Vầng vầng vầng, con hiểu rồi, hiểu rồi mà. Chuyện con bị thương, dượng Doãn hộ con nhé, giấu giúp con với?”

Nghe thấy hai chữ “dượng Doãn”, thân thể Doãn Vô Cương rõ ràng hơi cứng đờ. Kẻ vốn ít nói cười như ông bỗng nhiên hoảng loạn bảo: “Tôn thượng chớ nói giỡn, làm sao Tông chủ lại thích thuộc hạ được, cậu gọi vậy là chết ta đấy, lỡ ai khác nghe thấy…”

Lục Lâm Trạch: “Dượng Doãn, dượng Doãn, dượng! Doãn!”

Doãn Vô Cương đê mê choáng váng vì được gọi như thế, khóe miệng vô thức cong lên: “Thôi được, Tôn thượng, ta nhất định sẽ giấu kín cho cậu!”

Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm: “Đa tạ dượng Doãn!”

Doãn Vô Cương ho nhẹ: “Đừng khách khí, đấy là chuyện thuộc hạ nên làm thôi.”

“À, đúng rồi, dượng Doãn, người luyện thêm ít thuốc ức chế ma tính cho con được không?”

Doãn Vô Cương: “… Cậu dùng hết nhanh vậy sao? Ta đã bảo cậu phải chú ý sức khỏe rồi mà, kẻo…”

“Dượng con tuyệt nhất! Quả là một cặp trời sinh với cô của con!”

Doãn Vô Cương lại không quản lý nổi biểu cảm của mình: “Thôi được, ta sẽ đi chế thuốc cho cậu!”



Lục Lâm Trạch vừa lòng toại ý làm xong công việc, vô cùng vui vẻ quay về tìm sư huynh. Có điều hắn vừa trở lại chỗ anh chàng ngồi với hệ thống, thì đã thấy hốc mắt Thẩm Tam Xuyên đỏ quạch què, lã chã chực khóc y như mới bị ai bắt nạt vậy!

Vừa thấy Lục Lâm Trạch quay về, nước mắt Thẩm Tam Xuyên lập tức tuôn rơi rào rào, sau đấy anh chàng chạy vụt tới ôm chặt lấy hắn.

Lục Lâm Trạch hết hồn, vội vàng ôm lại Thẩm Tam Xuyên, sốt ruột hỏi: “Sư huynh, sao huynh lại khóc, có chuyện gì à? Huynh biết đệ sợ nhất là thấy huynh khóc mà… Huynh, huynh đừng khóc nhé. Đệ có làm gì sai thì huynh cứ nói với đệ, đệ có thể sửa…”

Thẩm Tam Xuyên ôm Lục Lâm Trạch, khóc dữ quá không nói nổi thành lời. Đôi mắt chóp mũi đỏ ửng, yết hầu cũng đau điếng, vừa mở miệng đã bị tiếng nức nở của chính mình chặn họng. Anh chàng khó chịu đến độ không thốt ra được chữ nào.

Lục Lâm Trạch cuống hết cả lên, hắn cố gắng nhớ lại dạo này mình có làm gì để Thẩm Tam Xuyên không vui không, cuối cùng tỏ vẻ vô cùng hối lỗi mà rằng: “Sư huynh, có phải mấy nay đệ ép huynh nhiều quá, làm huynh khó chịu bực bội rồi không? Xin lỗi huynh, xin lỗi huynh nhiều, đệ…”

“Không phải, đấy là vì suốt mười tám năm nay, đệ đã… đã làm nhiều chuyện như vậy cho ta, tại sao lại không nói với ta?” Thẩm Tam Xuyên quệt hết nước mắt lên quần áo Lục Lâm Trạch, mãi sau mới kìm được tiếng nức nở, miễn cưỡng nói một câu liền mạch.

… Mười tám năm nay?

Lục Lâm Trạch ngây ra một lúc, bấy giờ mới nhìn về phía 36 cánh Nghiệp Liên xung quanh, chậm rãi hỏi: “Hệ Thống huynh, huynh kể hết cho sư huynh rồi à?”

【 Hệ thống: Xin lỗi nhiều ha Tôn thượng, tui kích động quá nên kể hết mọi chuyện cho ký chủ nghe rồi, tui cũng không ngờ cậu ấy lại khóc dữ thế… 】

Thì ra là vậy.

Lục Lâm Trạch thở dài: “Đệ không muốn làm huynh khóc, nên mới không nói những chuyện ấy cho huynh đó. Sư huynh, nghe lời đệ, đừng khóc nữa được không?”

Thẩm Tam Xuyên cắn chặt môi, thân thể hẵng còn run rẩy không dừng được.

“Thật ra đệ cũng có mục đích riêng thôi. Mấy năm nay huynh bế quan hoài không chịu gặp đệ, đệ thực sự quá nhớ huynh. Nên dù chỉ được thấy huynh trong ảo cảnh, lòng đệ vẫn dịu đi nhiều.”

“… Ta xin lỗi.”

Anh xin lỗi, anh không biết em phải chịu đựng nhiều đến thế…

“Xin lỗi gì chứ, huynh có lỗi lầm gì với đệ đâu. Vả lại, chẳng phải bây giờ tụi mình đang mặn nồng bên nhau rồi sao?”

Thẩm Tam Xuyên khép hàng mi, tựa vào người hắn gật đầu, sau đấy lại bổ sung một câu:

“… Ừ, ta yêu đệ.”

Anh yêu em.

Trái tim Lục Lâm Trạch lại nhảy loạn lên. Đây là lần đầu sư huynh nói câu “Ta yêu đệ” với hắn. Lòng hắn ngập tràn sướng vui, nhất thời không biết phải trả lời thế nào!

Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, hắn mới muộn màng đáp: “Đệ cũng yêu huynh! Sư huynh, đệ yêu huynh nhất đời!”

Hắn kéo mặt Thẩm Tam Xuyên lại gần, hôn một cái thật kêu. Sau đấy, hình như đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn cười hỏi: “Sư huynh có hứng thú vào ảo cảnh Nghiệp Liên đi dạo với đệ không? Hệ Thống huynh có thể dịch chuyển chúng ta tới những địa điểm khác nhau! Nhưng mình đừng đi tham quan đoạn kết, giờ phần kết chỉ có loại giống trong nguyên tác thôi…”

Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc: “Chúng mình đi chung được à?”

Lục Lâm Trạch gật đầu nói: “Ừ, huynh có bất kỳ nuối tiếc gì, hoặc muốn đi đến đâu cũng được.”

Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi rồi hỏi: “Vậy ta muốn thấy đệ hồi nhỏ, có được không?”

“Đương nhiên là được rồi!”

【 Hệ thống: … Vợ chồng nhà mấy người coi ảo cảnh Nghiệp Liên như tour du lịch tuần trăng mật hả?! 】

[HẾT CHƯƠNG 117]
Bình Luận (0)
Comment