Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 31

“Hệ thống yên lặng mute tiếng nhắc cộng điểm.”

***

“Nhan sư huynh, các huynh đệ ngoài cửa thôn nói tên Vạn Trọng Sơn chết tiệt kia tới rồi, đòi bằng được huynh phải trả hai đứa tay mơ về! Gã nói mình mà ngăn gã, gã sẽ xé vòng vây xông vào!”

Nghe Cẩu Tuân báo thế, Nhan Hoán Chu lạnh lùng cười: “Hừ, gã Vạn Trọng Sơn ấy vờ vịt gì nữa, kỳ bế quan bảy ngày của Chưởng môn sư tôn sắp kết thúc, giờ gã mới đến. Ta thấy lý do tìm người của gã chỉ là giả thôi, tới cướp công mới là thật.”

“Vạn Trọng Sơn toàn giả mù sa mưa bảo bênh vực người mới, tưởng mình là mẹ già che chở đàn con thơ chắc! Nhưng nhắc cũng kỳ, dạo này chẳng thấy tăm hơi hai thằng ranh kia đâu, không biết tụi nó chạy đằng nào rồi, còn dám cãi lệnh sư huynh, vắng mặt không xin phép!”

“Hai thằng lỏi đấy cứ để dạy lại sau, nếu Vạn Trọng Sơn đã tới, thì mình không phải đợi nữa. Tranh thủ giải quyết luôn chuyện phủ họ Lâm ngay bây giờ đi!”

Dứt lời, hắn ta bắt quyết gọi kiếm tiên của mình đến, sau đấy điều khiển thanh kiếm xé gió chém về phía đóa sen vàng trên phủ họ Lâm. Một tiếng “Xoẹt” vang lên, đóa sen vàng nọ bị thanh kiếm tiên của Nhan Hoán Chu chém rụng mấy cánh hoa, chúng rơi xuống đất tan thành bột mịn.

Viên Sân luôn dốc lòng niệm kinh thấy có kẻ phá hoại sen vàng, bèn giận dữ thét lên: “Kẻ nào lớn mật đến vậy, dám bất kính với sen vàng của Phật Tổ!”

Thanh kiếm tiên lượn một vòng rồi trở về tay Nhan Hoán Chu. Đám đệ tử của Ải Phong Nguyệt làm theo lệnh Nhan Hoán Chu, ngăn đám đông tiếp cận lối vào của phủ họ Lâm. Cẩu Tuân nhìn Viên Sân đang nổi giận đùng đùng, chỉ tay nói với lão: “Sen vàng hiện thế cái nỗi gì, đấy chỉ là ảo ảnh do tên sư cọ quỷ quái nhà mi biến ra thôi. Giờ còn một tẹo nữa là mi sẽ thành công, nhưng lại bị Nhan Thủ Tịch nhà chúng ta vạch trần tại trận, công sức bấy lâu bỏ sông bỏ bể, nên thẹn quá hóa giận chứ gì?”

Viên Sân đáp: “Nói nhăng nói cuội, đây là thánh vật mọc lên nhờ lời tụng kinh thành tâm của người dân chốn này! Ảo ảnh ở đâu ra, thí chủ nói vậy, là đang nghi ngờ toàn bộ bá tánh của thôn Đào Nguyên đúng không?”

Lão vừa dứt lời, đám dân tình đang ngồi thiền niệm kinh bên ngoài cũng không ngồi yên nổi nữa, lũ lượt mở miệng chê bôi chỉ trích.

“Đúng vậy, đúng vậy, đóa sen vàng này rõ ràng mọc lên vì được chúng tôi tụng kinh siêu độ cho phủ họ Lâm mấy hôm rày!”

“Các người đến từ Ải Phong Nguyệt chứ gì, nhưng cũng không nên bất kính với Phật Tổ như thế, sẽ liên lụy đến cả thôn này mất!”

“Chứ lại chẳng, Ải Phong Nguyệt nhà các người đã chả che chở tụi này thì thôi, giờ thấy người ta tích đức nên ghen ghét muốn phỉ báng đúng không?”

“Phải đấy, ngươi mắng sư thầy là thứ sư sãi quái quỷ, nhưng thầy đã không ngủ không nghỉ siêu độ giúp phủ họ Lâm suốt mấy ngày nay. Thầy tích phúc cho thôn ta, chẳng những không lấy một xu, mà còn tự mang đồ chay đến. Nếu như thế còn bị gọi là sư sãi quái quỷ, thì ý đồ của thầy ấy là gì?”



Bá tánh xung quanh tụng kinh mấy hôm liền, vất vả lắm mới thấy sen vàng hóa thánh. Bỗng dưng bị một lũ người không liên quan tới quấy rầy, họ nhất thời kích động phẫn nộ, nhao nhao cất tiếng mắng mỏ.

Nhan Hoán Chu không ngờ lão sư cọ dị hợm của thiền tự Thụy Ấn này đọc chay “A Di Đà Phật” vài bữa mà lại được lòng dân tới vậy. Gần như tất cả dân chúng đều đứng về phía Viên Sân!

Cẩu Tuân thấy thế thì cả giận: “Lão sư quái quỷ nhà mi chớ có châm ngòi ly gián ở đây. Mi có phải yêu tà hay không, tự lòng mi hiểu rõ! Còn đám phàm phu tục tử các người đương nhiên không phát hiện ra điểm lạ thường của lão sư cọ này rồi. Đến lúc chúng bay bị lão ép hết sinh khí, hóa thành một lũ xác sống, thì muốn khóc cũng chẳng kịp nữa đâu!”

Có người mở miệng khinh thường: “Nếu Ải Phong Nguyệt các người cho là thiền tự Thụy Ấn có vấn đề, sao không ra tay trừng trị từ sớm đi? Giờ tự dưng lại giở trò mờ ám chạy đến đây tranh công, còn chửi người ta là yêu tà? Mặt dày gớm nhỉ!”

Cẩu Tuân bị móc mỉa đến độ á khẩu, nghẹn họng một lúc rồi mới đáp: “Thôn Đào Nguyên thuộc địa phận của Ải Phong Nguyệt, bọn ta muốn trừ gian diệt ác lúc nào là chuyện của bọn ta, không tới lượt lũ chúng bay nói ra nói vào!”

Viên Sân chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, thường nghe Ải Phong Nguyệt là tấm gương sáng của chúng tiên môn, nào ngờ lại hẹp hòi như thế. Bần tăng chỉ muốn siêu độ cầu phúc cho dân chúng trong thôn mà thôi, quý phái cứ liên tục đến dọa nạt hết lần này đến lần khác. Làm thế này có khác gì phường thổ phỉ ác bá bắt nạt chúng dân đâu?”

Cẩu Tuân còn định chửi lại, nhưng lại bị Nhan Hoán Chu ngăn cản: “Nhiều lời cũng vô ích, đánh đến khi nào lão lộ nguyên hình là được.”

Dứt lời, hắn ta cầm kiếm bước lên xả một đường sắc bén, nhưng bị khánh dẫn của Viên Sân cản lại. Khánh dẫn kêu vang rền, tiếng như sóng tỏa, lúc dội vào đóa sen vàng kia, bông sen bỗng lay nhẹ. Chỉ trong chớp mắt, một sức mạnh vô hình truyền khắp toàn thân Viên Sân. Khi Nhan Hoán Chu huơ kiếm bổ tới lần nữa, không ngờ hắn ta lại bị sức mạnh ấy bắn bật ra ngoài, thanh kiếm trong tay cũng văng đi!

Cẩu Tuân thấy thế thì vội chạy tới nâng Nhan Hoán Chu dậy, gào lên với Viên Sân: “Đồ sư cọ yêu quái, mi đã dùng yêu pháp gì?”

“A Di Đà Phật, bần tăng có sen vàng bảo vệ, e là thí chủ không thể đả thương ta được đâu.” Viên Sân lại chắp tay, ánh mắt lão nhìn Nhan Hoán Chu còn mang theo chút nhạo báng.

Bấy giờ dân chúng trong thôn Đào Nguyên cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Thấy chưa, đến cả người của Ải Phong Nguyệt còn không thể động vào sư thầy, sư thầy quả thực được Phật Tổ phù hộ đấy!”

“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, quả nhiên tụng theo sư thầy, là thể xác và tinh thần đều được thanh lọc!”

“Người của Ải Phong Nguyệt đừng để mất mặt thêm ở đây nữa. Chửi người ta là dòng giống yêu tà, cuối cùng đánh không lại người ta, cười chết bỏ mất thôi!”

“Phải đấy, còn tưởng ghê gớm thế nào, hóa ra còn chẳng chạm được đến một cọng tóc của người ta…”

“Ha ha ha ha ha, nói thì nói thế, nhưng sư thầy làm gì có tóc đâu!”

“Ờ đúng, vậy ra đây là lý do Ải Phong Nguyệt đánh không lại người ta đấy à? Ha ha ha ha ha ha!”



Thấy dân trong thôn đều chế giễu mình, Nhan Hoán Chu toan rút kiếm xông lên, chợt thoáng thấy Vạn Trọng Sơn cưỡi kiếm bay về phía mình từ đằng xa. Đến khi Vạn Trọng Sơn ngơ ngác khó hiểu đáp xuống trước mặt họ, phát hiện đám dân tình ngày xưa luôn thân thiện nay lại ồn ào cười nhạo đoàn người của Nhan Hoán Chu, anh ta không khỏi kinh ngạc hỏi ngay: “Nhan sư huynh, có chuyện gì vậy? Thẩm sư đệ và Lục sư đệ đâu rồi?”

Nhan Hoán Chu ngẫm ngợi một lát, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Hai sư đệ tin lời lão sư quái quỷ này, bị đóa sen vàng kia hấp thu mất rồi. Ta muốn phá vỡ cấm thuật của sen vàng, không ngờ sen vàng lại tạo lá chắn cho lão sư ma quái ấy, đánh bật ta ra.”

“Cái gì? Sao hai sư đệ lại…” Vạn Trọng Sơn không hề nghi ngờ những gì Nhan Hoán Chu nói. Nghe thấy hai sư đệ gặp chuyện, lòng anh ta lại càng nóng như lửa đốt, “Không được, đệ phải đi cứu chúng nó!”

Anh ta đang định nhào lên, Nhan Hoán Chu lại đè tay anh ta xuống, lắc đầu nói: “Lá chắn của sen vàng kiên cố lạ thường, giúp lão sư yêu quái ấy không sợ đao thương. Vạn sư đệ mà bất chấp nhào lên thì cũng như ta thôi. Giờ chỉ có một cách có thể loại bỏ lá chắn của sen vàng…”

“Cách gì?”

“Dùng máu.” Nhan Hoán Chu thì thầm, “Lũ sư cọ yêu quái này không động vào thức ăn mặn, một khi bị máu xối phải, lá chắn của sen vàng sẽ mất tác dụng với lũ sư cọ gian tà ấy!”

“Máu?” Vạn Trọng Sơn nhíu mày, “Nhưng giờ lấy đâu ra máu?”

Nhan Hoán Chu vờ vịt ho khan mấy tiếng: “Nếu ban nãy ta mà không bị lão sư chết tiệt kia đả thương, thì đã có thể lấy máu cứu người rồi…”

Vạn Trọng Sơn nghe vậy là hiểu ngay: “Vậy cứ để đệ!”

Anh ta rút kiếm xoay người đi về phía Viên Sân. Nhan Hoán Chu nhìn theo bóng anh ta, nụ cười nhạt nở trên khóe môi. Cho gã Vạn Trọng Sơn khờ khạo này làm gương cho binh sĩ cũng chẳng tồi!

Vạn Trọng Sơn đấu mấy hiệp với Viên Sân trước, phát hiện quả thực như lời Nhan Hoán Chu, lão này không thể bị đánh trúng, chẳng thèm để đòn tấn công của anh ta vào mắt. Nhân lúc lão khinh địch, anh ta đặt ngang kiếm cắt qua lòng bàn tay mình. Máu tươi lập tức xối xả khắp nơi. Lão Viên Sân kia thấy anh ta chảy máu, thì phản ứng đầu tiên là bảo vệ bức tranh nọ!

Bảo vệ tranh xong, lão thây kệ máu tươi bắn lên người mình cũng chẳng phản ứng. Vạn Trọng Sơn tưởng máu tươi thực sự có thể phá lá chắn của sen vàng, cầm kiếm xông lên. Nhưng lần này Viên Sân lại đánh trả trực diện. Lão thụi một đấm vào tim anh ta. Anh ta vội vàng đưa kiếm bảo vệ ngực mình. Nào ngờ lực đấm của địch mạnh đến độ lập tức đả thương nội tạng anh ta. Anh ta chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi đảo điên, đau như toàn bộ cơ quan đang nằm sai vị trí. Ngay sau đó, anh ta gào “A!” lên, phun đầy máu tươi!

Ngụm máu này bất ngờ bắn khắp người Viên Sân, đến cả bức tranh đằng sau lão cũng xui xẻo chịu chung số phận!

Cùng lúc đó, bức tranh vẽ đức Phật A Di Đà kia bị máu tươi ăn mòn, bắt đầu bốc cháy!

Mặt Viên Sân tái mét, lão nhìn Vạn Trọng Sơn, cả giận nói: “Ngươi dám vấy bẩn Nghiệp Liên bằng máu ư! Oắt con, nộp mạng đi!”



Vời thời khắc ấy, cặp đôi Thẩm Lục đang ở trong ảo cảnh Nghiệp Liên đều cảm nhận được thế giới này có gì không ổn.

“Sư đệ, đệ mau nhìn lên trời đi, trông giống bị đốt cháy ấy?” Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc chỉ vào một góc trời. Anh chàng cảm thấy chỗ đó như một tờ giấy bị lửa châm, vết lửa cháy không ngừng lan rộng!

“Có kẻ đang hủy hoại bức họa kia từ bên ngoài!” Lục Lâm Trạch kéo tay Thẩm Tam Xuyên, “Sư huynh, chúng ta phải rời khỏi ảo cảnh Nghiệp Liên ngay, nếu không sẽ bị thiêu chết trong ảo cảnh mất!”

“Nhưng chúng ta sắp thành công đến nơi rồi, tự dưng bỏ đi chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?”

“Đối với đệ, chẳng có gì quan trọng bằng tính mạng của sư huynh cả.”

Hắn vừa dứt lời, ngọn lửa trên trời chợt lan ra như dung nham núi lửa phun trào, không ngừng nổ ầm ầm. Từng tảng mây lửa to bong tróc, hạ cánh nhưng không tắt ngúm, mà còn làm mặt đất bùng cháy dữ dội, tựa như nền đất cũng là mặt giấy dễ cháy vậy. Lửa lan rất nhanh, không thể khống chế!

“Mình phải ra ngoài thế nào đây?” Tuy chỉ còn thiếu bước cuối, nhưng Thẩm Tam Xuyên biết lúc này mình cần nghe lời Lục Lâm Trạch, bằng không chẳng khác nào đi vào chỗ chết.

“Cửa vào chính là cửa ra, cảnh đầu tiên chúng ta thấy khi bước vào ảo cảnh này là ở các Lâm Uyên Thủy. Hiện giờ mình phải quay về chốn cũ, nơi đó cũng sẽ là vị trí cuối cùng bị lửa liếm.”

“Vậy chúng ta thử vòng lại qua hành lang coi sao?”

“Sư huynh, cẩn thận!”

Một mảng mây đỏ đang cháy phừng phừng rơi xuống đầu Thẩm Tam Xuyên. Tốc độ của nó quá nhanh, Lục Lâm Trạch chỉ kịp dùng thân mình che trước mặt Thẩm Tam Xuyên. Đám mây đỏ ấy nện lên lưng Lục Lâm Trạch, lập tức làm da thịt trên lưng hắn bong tróc!

Thẩm Tam Xuyên thấy thế thì vội vàng kéo Lục Lâm Trạch trốn vào hành lang, sau đấy dập tắt đám lửa đang thiêu đốt trên người hắn. Nhưng anh chàng thấy sắc mặt Lục Lâm Trạch tái nhợt, hiển nhiên đang đau thấu xương!

“Đừng lo, thương tích trong ảo cảnh sẽ không chuyển ra ngoài đời thật đâu…” Lục Lâm Trạch nhận ra sự sốt ruột của Thẩm Tam Xuyên, vẫn nhịn đau mở miệng an ủi người ta.

“Nhưng cảm giác đau là thật mà! Sư đệ, đằng… sau lưng đệ bỏng hết rồi này, chắc phải đau dữ lắm! Làm sao bây giờ?” Trong hành lang tạm thời an toàn, anh chàng cuống tới độ nói năng hơi lộn xộn, muốn chạm vào nhưng lại sợ người ta càng đau thêm! Anh chàng biết bị bỏng đau đến thế nào. Cảm giác nhức nhối như bị kim chích lên người, kéo dài liên tục trong thời gian dài như thế, bình thường lỡ bị bỏng ấm đun nước anh chàng đã đau đến độ phải giật ngón tay ra rồi, vậy mà sư đệ còn bỏng mảng to nhường này!

Lục Lâm Trạch khựng lại, bỗng nhiên yếu ớt dựa vào người Thẩm Tam Xuyên, ôm eo anh chàng thều thào bảo: “Sư huynh, đau…”

【 Hệ thống: … 】

Thẩm Tam Xuyên để mặc cho Lục Lâm Trạch ôm, không dám đụng vào hắn: “Ta cõng đệ nhé?”

“Sư huynh, nghe nói có một cách giảm được đau đớn… chỉ là không biết sư huynh có chịu hay không thôi?”

Thẩm Tam Xuyên nghe thế thì vội đáp: “Nếu giảm được đau cho đệ, thì tất nhiên ta chịu cả trăm ngàn lần ấy chứ, cách gì đệ nói đi!”

“Hôn môi.”

“… Hôn môi???”

Sư đệ đang đùa mình đấy à?

【 Hệ thống: Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, hôn môi có thể tiết ra một lượng hoóc-môn adrenaline lớn, có khả năng hữu hiệu trong ức chế căng thẳng, cải thiện tâm trạng của con người; quan trọng nhất là, lượng hoóc-môn tiết ra từ một nụ hôn sâu tương đương với một liều thuốc giảm đau 】

“Nếu sư huynh không muốn… thì đệ có thể chịu đau…”

Nghe thấy chất giọng ngập tràn ấm ức của Lục Lâm Trạch, phòng tuyến của Thẩm Tam Xuyên vỡ tan tành. Dù sao người ta cũng bị thương vì bảo vệ mình mà: “Không, không, tất nhiên là ta sẵn lòng rồi! Giờ luôn… ưm…”

Như thể sợ anh chàng đổi ý, Lục Lâm Trạch đẩy anh chàng thật mạnh lên bức tường tối đen ven hành lang!

Ngoài đường là cảnh lửa cháy hừng hực như tận thế đến nơi, nhưng trong hành lang, cảm giác nóng bỏng khác cũng dần dâng lên, chẳng kém cạnh tẹo nào.

Hệ thống yên lặng mute tiếng nhắc cộng điểm, lấy bắp rang mình đang ăn dở ra…

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn:

Tác giả nào đấy: Tôi tuyên bố, danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất năm trong bộ phim này đã được quyết định, người thắng cuộc chính là Huyền Sát Ma Tôn – Lục Lâm Trạch! Xin mời tôn thượng lên sân khấu nhận thưởng!

Lục Lâm Trạch (ôm cúp): Khách khí rồi, ta học được chiêu giả bộ đáng thương này từ người đi trước, không ngờ sư huynh cũng tin như đúng rồi.

Hoang Tịch (ngồi dưới sân khấu, một tay đỡ trán, tay kia nắm tay sư tôn ngồi cạnh mình): …Ờ.

Tác giả nào đấy (xoa tay đầy chờ mong.jpg): Vậy thì, tôn thượng, tôi xin thay mặt các bạn đọc hỏi ngài. Mọi chuyện đã phát triển tới bước này rồi, ngài tính bao giờ rước chàng về dinh nhỉ?

Lục Lâm Trạch (mỉm cười): Cứ tuần tự từng bước thôi. Nhanh quá lại e sư huynh hoảng sợ bỏ chạy mất.

Tác giả nào đấy: Có lý có lý đấy! Vậy tiếp theo, chúng tôi xin trao giải wingman xuất sắc nhất năm trong bộ phim này, người thắng cuộc là – hệ thống!

【 Hệ thống: Cảm ơn cảm ơn! Thật ra lúc ấy tui cũng cuống lắm á, suýt thì lỡ mồm bảo cậu không tin thì search baidu đi!!! May có Tôn thượng giúp đỡ, hôn ngay rất là kịp thời!!! Không cho ký chủ tí tẹo thời cơ nào để tỉnh táo nghĩ kỹ lại!!! Không thì tui cũng chẳng giành được giải thưởng này!!! Yêu ngài quá cơ, Tôn thượng! 】

Khán đài vỗ tay như sấm dậy!



Trong hậu trường:

Thẩm Tam Xuyên (khóe miệng giần giật): … Đổi tên truyện đi, chuyển thành “Hệ thống của tui và Ma Tôn cấu kết với nhau làm chuyện xấu”!

(Baidu: web tìm kiếm của Tàu, tương tự Google, Bing, v.v.

Wingman: nghĩa gốc là phi công lái máy bay đằng sau hoặc chếch phải so với máy bay chính, vai trò là che trở và trợ giúp phi công chính dẫn đội. Nghĩa trong văn hóa đại chúng là một anh bạn hay giúp đỡ bạn mình trong quá trình cưa cẩm người tình.)

[HẾT CHƯƠNG 31]
Bình Luận (0)
Comment