Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 32

“Đây là thái độ đi nhờ vả người khác của nhóc à?”

***

“… Sư huynh,” Hắn thở hổn hển, hơi thả lỏng người mình ấn lên tường ra. Đôi mắt sâu thẳm ngập tràn khát vọng nhìn gương mặt ửng đỏ của ai kia, “Lúc hôn môi, huynh đừng nín thở mãi thế.”

Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lựng lên, anh chàng không dám ngước mắt lên nhìn Lục Lâm Trạch. Ánh mắt né tránh hòa quyện sự bướng bỉnh và 120% ngượng ngùng: “Ta biết rồi, không cần dạy ta cái này nữa! Ơ ừm, đã xong chưa?”

“…” Lần đầu thấy biểu cảm này của Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch gắng giữ lý trí, cất giọng trầm, “Không, vẫn đau lắm. Sư huynh giúp đệ…”

“Cái gì… Đệ, ha a…” Tuy cứng mỏ lắm, nhưng vừa bị ai kia hôn, là toàn thân anh chàng lại căng thẳng đến độ quên cả thở. Anh chàng chỉ cảm thấy oxy như bị rút ra, hai chân sắp nhũn nhùn, eo còn bị sư đệ ôm chặt không thể động đậy.

Lục Lâm Trạch lại buông anh chàng ra lần nữa, ấn ấn lên môi mình: “Phải mở miệng ra, giống thế này này…”

Thẩm Tam Xuyên được thả thì hổn hển hít một hơi thật sâu, môi cũng sưng lên: “Ta không mở… ưm…”

Dường như hắn buông lỏng chỉ là để người kia hít một hơi vào, Lục Lâm Trạch không hề do dự kề lại gần hôn lần nữa, hoàn toàn không muốn cho đối phương cơ hội nghĩ ngợi.

Đến khi lửa tràn tới lối vào hành lang, hắn mới lưu luyến buông Thẩm Tam Xuyên ra, kéo sư huynh đã choáng váng đê mê vì bị hôn quá nhiều chạy sâu vào trong hành lang!

Lục Lâm Trạch: Người không biết chặn cho lửa lan chậm lại à?

【???: Còn chưa đủ chậm hả, nhóc hôn tiếp nữa là cậu sư huynh quý báu của nhóc sẽ ngất lịm vì thiếu dưỡng khí mất! 】

Cuối cùng, trước khi cửa ra bị thiêu rụi, hai người kịp chạy về các Lâm Uyên Thủy, phi thân nhảy khỏi ảo cảnh Nghiệp Liên. Vừa rời ảo cảnh, vết bỏng đáng sợ sau lưng Lục Lâm Trạch lập tức biến mất bặt tăm! Đừng nói là bỏng, đến cả quần áo cũng không một vết nhăn, y như không hề hấn gì! Thẩm Tam Xuyên thấy vậy mới thở phào, may mà thương tích trong ảo cảnh không chuyển ra ngoài đời. Bỗng nhiên, anh chàng lại nhìn thấy Vạn Trọng Sơn ở cách đó không xa người toàn máu me, chống kiếm quỳ một chân dưới đất

Thẩm Tam Xuyên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vội vàng qua đỡ Vạn Trọng Sơn: “Sư huynh, huynh… bị làm sao thế?”

Vạn Trọng Sơn ngẩng đầu, cặp đít chai trên mặt vẹo cả đi. Anh ta nhìn Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch bên cạnh mình, cố rặn ra nụ cười: “May mà hai đứa đều không sao… Nhưng mà, ơ sư đệ, sao mặt đệ đỏ như tôm luộc thế? Chẳng lẽ bị ai sàm sỡ hở?”

Thẩm Tam Xuyên lúng túng nói: “Tại nóng ạ… Ảo cảnh Nghiệp Liên bị cháy, đệ và Lục sư đệ vất vả lắm mới thoát khỏi biển lửa…”

Vạn Trọng Sơn quan sát Lục Lâm Trạch: “Nhưng trông Lục sư đệ có giống bị nóng đâu?”

Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm: “Xem ra sư huynh không bị thương nặng lắm nhỉ?”

“Nặng chớ!”

Nói xong anh ta ngã kềnh ra đất, không chút do dự.

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Lục Lâm Trạch để ý xung quanh, phát hiện Nhan Hoán Chu cũng ở đó. Mấy đệ tử của Ải Phong Nguyệt đằng sau đang nhòm ngó họ với vẻ mặt lo lắng, nhưng lại không dám tiến lên vì bị Nhan Hoán Chu uy hiếp.

Lục Lâm Trạch đã nhìn thấu tâm tư dơ bẩn của bên kia, hắn nở nụ cười lạnh lùng, không nhiều lời nữa.

“Ô, hai anh bạn trẻ đấy à!” Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Cố bộ đầu vội vàng chạy ra, liếc một cái là thấy Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên ngay. Ông ta tính đi qua, thì chợt thấy Vạn Trọng Sơn nằm đo ván dưới đất, bỗng chốc kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là Vạn huynh của đỉnh Vô Quan đấy ư, sao lại bị thương nặng thế này?”

Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía Cố Toàn: “Cố bộ đầu, ông quen Vạn sư huynh à?”

“Đúng vậy, người tôi qua lại nhiều nhất trong Ải Phong Nguyệt chính là Vạn huynh đó. Huynh ấy bị sao đấy, cớ gì lại chảy nhiều máu thế này?”

Lục Lâm Trạch đi đến cạnh Vạn Trọng Sơn, ngồi xổm xuống, đặt hai ngón tay ở hàm dưới của anh ta. Vạn Trọng Sơn mơ màng hé miệng, ai đấy tiện thể nhét một viên thuốc vào: “Không sao, huynh ấy tạm thời chưa chết được.”

【 Hệ thống: Chẹp, phân biệt đối xử rõ quá thể 】

Cố Toàn thấy mặt mũi Vạn Trọng Sơn khá khẩm hơn nhiều, mới không nhịn được mà rằng: “Hôm đó tôi không thắng nổi cơn buồn ngủ, gà gật một lúc, tỉnh dậy thì phát hiện hai cậu đã không từ mà biệt. Tôi còn tưởng Ải Phong Nguyệt gọi hai cậu về vì chuyện gì gấp, không ngờ chẳng bao lâu sau đã gặp lại hai cậu rồi…”

Lục Lâm Trạch đáp bằng giọng điệu bình tĩnh: “Tụi ta chưa từng đi, chỉ vào trong ảo cảnh Nghiệp Liên mà thôi.”

“Ảo cảnh? Nghiệp Liên?” Theo biểu hiện của Cố Toàn, hiển nhiên ông ta không hiểu thứ Lục Lâm Trạch đang nói đến là gì. Viên Sân đứng ngoài rìa lại lập tức lia mắt về phía họ.



“Làm sao hai người các ngươi có thể vào ảo cảnh Nghiệp Liên?!”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Chắc là tại tụi này giỏi quá đấy.”

“Hù ai chứ?! Dù là Ải Phong Nguyệt chăng nữa, cũng chỉ Vu Nguyệt Thượng nhân là có thực lực vào trong ảo cảnh Nghiệp Liên. Hai thằng nhãi con miệng còn hôi sữa chúng bay, làm sao có thể…”

Lục Lâm Trạch thờ ơ đáp: “Hoặc là, quý Tông chủ bên ấy nhiệt tình mời mọc, muốn để chúng ta chiêm ngưỡng quá khứ không ai biết của lão thì sao?”

Nghe vậy, Viên Sân mới ý thức được cặp đôi Thẩm Lục thật sự đi ra từ ảo cảnh. Tuy lão không rõ ảo cảnh chứa gì, nhưng nội dung của ảo cảnh Nghiệp Liên nhất định có liên quan đến Tông chủ nhà mình, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, rất dễ đánh mất tâm trí. Vậy mà bọn chúng còn có bản lĩnh đi vào nguyên vẹn toàn thây trở ra. Ngẫm đến đây, lưng lão túa mồ hôi lạnh!

Nếu bức tranh này không trùng hợp bị hủy hoại, thì nhẩm thử thời gian, e là hai kẻ này sắp vượt qua cửa ải của ảo cảnh. Một khi chúng qua ải, thì kế hoạch của lão sẽ hoàn toàn thất bại!

Hai thằng ranh này còn trẻ thế mà đã có bản lĩnh cao cường nhường ấy ư?

Quả thực không thể tin nổi!

Chẳng lẽ, trong hai thằng nhãi này, có kẻ được gọi là Thiên Khải giả như trong lời sấm của người xưa? Nếu quả là như thế, thì đúng là chẳng thà giết lầm, chứ không bỏ sót!

Viên Sân nổi lòng muốn giết người. Nhưng dân chúng trong thôn đang quây đầy quanh đây, lão giàn kế bấy lâu, tất nhiên không thể phá hỏng hình tượng chúa cứu thế của thiền tự Thụy Ấn trong lòng bá tánh nơi này. Vì thế lão chắp tay trước ngực, nói với cặp đôi Thẩm Lục: “A Di Đà Phật, hai vị tiểu thí chủ, bần tăng thấy hai vị có căn quả với sen vàng, cảm phiền hai vị vào nhà nói chuyện một lát nhé?”

Lục Lâm Trạch nói: “Sư thầy muốn giết người diệt khẩu ư?”

“Thiện tai thiện tai, bần tăng chỉ muốn kết bạn với hai tiểu thí chủ thôi. Việc làm hai sư huynh bị thương, quả thực không phải là ý của bần tăng. Nếu hai vị không tin, mời hai vị cứ hỏi người dân thôn này, xem ai là kẻ ra tay trước.”

Viên Sân vừa thốt ra câu ấy, dân tình xung quanh cũng lũ lượt hùa theo.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều thấy sư huynh nhà các cậu ra đòn hiểm với sư thầy trước, sư thầy chỉ lỡ tay làm hắn bị thương trong quá trình chống trả mà thôi!”

“Đúng đấy, tự dưng sư huynh các người lại muốn làm khó sư thầy, không giỏi giang bằng người ta, bị thương cũng đâu thể trách sư thầy!”

“Lại chẳng thế… Còn giết người diệt khẩu nữa chứ. Sư thầy từ bi hiền lành, sao lại đả thương người khác được?”

“Lũ trẻ ranh, trông thì rõ là đường hoàng, chẳng lẽ lại không biết hai chữ “tôn trọng” viết thế nào?”



Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía Lục Lâm Trạch, cũng không nói gì. Nhưng chỉ với một cái liếc, Lục Lâm Trạch đã hiểu, sư huynh đang nói với hắn rằng bá tánh thôn này đã bị mê hoặc, giờ mở miệng khiêu khích Viên Sân chẳng khác nào kích động dân tình. Như những gì anh chàng từng nói trước đó, chọc tức đám đông là không nên cơm cháo gì.

Lục Lâm Trạch gật đầu khẽ, lùi một bước về sau không nhiều lời với Viên Sân nữa, hắn biết sư huynh mình đã có cách giải quyết.

Đầu tiên, Thẩm Tam Xuyên nói với Cố Toàn đang đứng ngoài rìa: “Cố bộ đầu, phiền ông chăm sóc Vạn sư huynh hộ chúng ta.”

“À… được được, không thành vấn đề!” Không ngờ bá tánh xung quanh đều thiên vị Viên Sân như thế, đến cả Cố Toàn cũng phải kinh ngạc.

Sau đấy Thẩm Tam Xuyên đứng dậy đi đến cạnh Lục Lâm Trạch. Ra hiệu bằng mắt với Lục Lâm Trạch xong, anh chàng không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng đối đáp với Viên Sân: “Sư thầy muốn nói gì, nếu không ngại thì xin giảng giải ngay tại đây. Dầu sao tới nay sư thầy luôn giúp đỡ thôn Đào Nguyên mà không cần đáp lại, ngày ngày thành tâm tụng kinh siêu độ vong hồn, còn tập hợp công sức của mọi người gọi sen vàng hiện thế. Chắc hẳn ai cũng muốn nghe lời sư thầy định nói đấy.”

Nghe Thẩm Tam Xuyên khen vậy, đám dân thôn xung quanh đều sôi nổi gật đầu nói phải, biểu lộ vẻ mặt chân thành muốn nghe Viên Sân phát biểu tiếp. Viên Sân không ngờ đối phương lại lợi dụng đám đông để tấn công ngược mình, tự dưng không biết phải xuống nước thế nào.

“Việc này liên quan đến bí mật riêng tư của Ải Phong Nguyệt các cậu, e là không tiện công khai…”

Thẩm Tam Xuyên lại đáp: “Sư thầy là cao tăng của thiền tự Thụy Ấn, thường hay dốc lòng lễ Phật, tận tâm tận lực phụng dưỡng Phật Tổ, sao lại hạ mình hỏi han chuyện riêng tư của Ải Phong Nguyệt chúng ta? Hơn nữa, thầy có gì mà không dám nói cho người khác. Ta rất đỗi tò mò chẳng biết vụ gì thú vị thế, chi bằng thầy cứ nói ra cho tất cả mọi người cùng được biết luôn.”

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu nịnh kinh quá lão sắp bay màu đến đít rồi, tính nịnh đểu hại nhau hả 】

“Ấy chà tiểu huynh đệ này nói chí phải! Vừa cởi mở vừa phóng khoáng!”

“Sư thầy, tiểu huynh đệ đã bảo là không sợ bị bới móc đời tư, thì thầy cứ cởi mở nói đi, yên tâm mà bày tỏ!”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng con đều muốn nghe ạ!”



Lần đầu Viên Sân gặp cảnh bị dân chúng “bật lại” đến mức phải im mồm. Lão chỉ nói quàng xiên lừa người vậy thôi. Lão định gạt hai thằng ranh vào nhà rồi trừ khử, chứ nào có chuyện kín chuyện mở gì để trình bày cho làng nước nghe… Thằng lỏi này còn biết chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, lợi dụng dư luận để đưa mình vào tròng, có thể thấy nó không phải loại người hời hợt.

Hiểu rõ đối phương vô cùng giảo hoạt thông minh, chắc chắn sẽ không mắc mưu vào nhà với mình, Viên Sân cũng lười ngụy trang cho chu toàn. Nếu bên đấy đã là Thiên Khải giả, thì dù có phải phá hủy hình tượng từ bi mà mình vất vả lắm mới tạo dựng được trong lòng lũ dân trung thành ngu muội kia, lão cũng phải giết kẻ này!

Nghĩ đến đây, một nụ cười giả tạo nguy hiểm hiện lên trên khóe miệng lão: “Ta thấy khí đen tụ kín giữa hai hàng lông mày của cậu, e là có yêu ma ám quẻ. Bần tăng sở hữu một pháp khí, có thể thanh lọc tà linh, đuổi ma trừ ác, thí chủ có bằng lòng thử không?”

“Sao lại thế được, mấy nay ta luôn vô cùng thành tâm niệm “A Di Đà Phật” không dưới trăm lần theo sư thầy. Nếu đúng lời dạy của sư thầy, thì đáng lẽ kiểu người như ta đã trong ngoài tinh sạch, đuổi hết ác tà, không thể bị yêu ma gì đeo bám. Nếu không mọi người ở đây cùng niệm Phật bấy lâu, chẳng phải đều phí công cả hay sao?”

Đám dân trong thôn nghe thế thì đều sôi nổi hùa theo Thẩm Tam Xuyên, biểu đạt sự thành tâm của mình.

Viên Sân cuối cùng cũng không nhịn nổi, cả giận nói: “Ranh con, mi cảm thấy ta không dám đối phó với mi trước mặt toàn dân đúng không, mi tính chây ỳ đợi trưởng lão của Ải Phong Nguyệt tới hả? Ta nói cho mi biết, đừng có mơ hão!”

Dứt lời, chiếc khánh dẫn trong tay lão nổ vang rền, tựa như tiếng chuông ầm ĩ đòi mạng. Tất cả mọi người đều thấy nóng hết ruột gan, tai như nứt toạc vì tiếng chuông dồn dập này. Viên Sân cuối cùng cũng lột lớp ngụy trang, cười khằng khặc: “Pháp khí của ta được sức mạnh Nghiệp Liên trợ giúp, tra tấn một tên nhãi nhép còn hôi sữa như mi quả là dễ như bỡn!”

Lão thật sự không khoác lác. Bấy giờ, tất cả mọi người ở đây đều khổ sở ngã nhào ra đất, che tai mình lại. Không ít kẻ bắt đầu chảy máu ồ ạt từ mắt mũi mồm tai, những tiếng kêu rên vang lên khắp chốn!

Ban đầu Thẩm Tam Xuyên cũng đau muốn nổ óc vì tiếng chuông khánh ồn ào. Âm thanh khánh dẫn như dội ầm ầm trong đầu anh chàng, khiến mắt anh chàng sung huyết long lên. Anh chàng còn chưa ngã ra, thì đã được ai kia ôm lấy, sau đó một đôi tay bưng chặt tai anh chàng.

Lục Lâm Trạch: A Lam, giúp con!

【???: Mấy ngày nay nhóc nhờ ta hơi bị nhiều đấy, giúp hai đứa vào ảo cảnh Nghiệp Liên đã đành, còn bắt ta chắn lửa cho nhóc hôn trộm, giờ còn đòi ta phá hủy pháp khí khánh dẫn của lão nữa? Nhóc phải nghĩ cho kỹ, làm thế tương đương với hủy hoại một cánh Nghiệp Liên của Hoang Tịch đấy. Tới lúc đó cái tên sáng nắng chiều mưa trưa giở giời kia muốn trách phạt nhóc thế nào, ta cũng mặc kệ 】

Lục Lâm Trạch: Đừng nói nhảm nữa!

【???: Hở? Đây là thái độ nhờ vả người khác của nhóc à? 】

Lục Lâm Trạch vội dịu giọng: … Lỗi tại con hết, A Lam giúp con xíu đi.

【???: Ha, giờ nhóc mới chịu ngoan! Bình thường ranh con chảnh lắm cơ, giờ phải lạy lục cầu xin ta vì sư huynh quý báu của nhóc, trông đúng là… 】

【???: Phê quá trời ha ha ha ha! 】

[HẾT CHƯƠNG 32]
Bình Luận (0)
Comment