Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112:

Chương 112: Chương 112:Chương 112:

Cú tát này của Lưu Nguyên là tấn công tầm gần, bất ngờ lại mạnh mẽ, trong mắt các bạn học khác, Lê Tinh tám chí phần mười sẽ bị tát trúng nhưng giây tiếp theo, cái tát nước đã bị Tam Thiên Liên hóa thành khí.

"xịp"

Tam Thiên Liên phình bụng tròn vo, lơ lửng trước mặt Lê Tinh, có một khoảnh khắc ngơ ngác.

Vừa rồi ở đây có một quả cầu nước sao? Khí hóa quá nhanh, nó còn chưa kịp nhìn rõ.

Tiểu Béo không vui, phình bụng chất vấn Lê Tinh: "Có thế thôi sao? Có thế thôi sao?? Không nhầm chứ!" Lê Tinh này bây giờ càng ngày càng lười, mèo chó gì cũng gọi nó ra để đối phó?

Sức chiến đấu của Lưu Nguyên trong khoa Phù văn sư có lẽ có thể xếp hạng nhất nhưng trước mặt Lê Tinh, hắn ta chỉ là trò hề.

Lê Tinh cũng cảm thấy quả cầu nước tát vừa rồi đã xúc phạm đến Tam Thiên Liên, vội dùng thần thức trấn an nó: "Ừm... Tôi cũng không ngờ anh ta lại yếu đến vậy, Tiểu Béo à, vất vả cho ngươi rồi, về nghỉ ngơi đi."

Tiểu Béo hừ một tiếng, quay đầu chui vào đan điền.

Đối mặt với Lưu Nguyên, Lê Tinh không còn dễ nói chuyện như vậy nữa: "Nhóc con, trước mặt tôi mà dùng nguyên tố tấn công, não cậu có vấn đề à?"

Lê Tinh hạ gục quả cầu nước của Lưu Nguyên trong tích tắc, khiến các bạn học khác cũng kinh ngạc, không ít người thì thầm: "Chết tiệt, nghe nói Lê Tinh là chị đại khoa Võ sư khóa này, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Còn phải nói, song thiên giáp, tư chất như thần, cậu tưởng đùa al

"Lưu Nguyên này, hôm nay đá phải tấm ván sắt rồi."

"Tôi hy vọng Lê Tinh dạy cho anh ta một bài học, để anh ta khỏi ngày nào cũng như gà chọi, không biết làm người."

"Nhưng nếu để người khoa Võ sư dạy người khoa Phù văn sư cách làm người, nói ra thì chúng ta có mất mặt quá không?”

"Có gì đâu, Lê Tinh đã đến nghe giảng thì cũng coi như nửa người khoa Phù văn sư rồi, cô ấy động thủ với Lưu Nguyên thì cũng chỉ là chuyện gia đình, mọi người đừng truyền ra ngoài là được."

",. Có lý."

Lưu Nguyên không ngờ Lê Tinh lại mạnh như vậy, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vì gánh nặng của kẻ bá chủ khoa nên trước mặt bạn học, hắn ta không thể yếu đuối, lập tức ra vẻ lưu manh, chỉ vào Lê Tinh nói: "Tôi cảnh cáo cô, đây là lớp học của khoa Phù văn sư, nếu cô dám dùng thủ đoạn bạo lực của khoa Võ sư để gây sự thì chính là châm ngòi cho sự bất hòa giữa khoa Phù văn sư và khoa Võ sư, ảnh hưởng đến sự đoàn kết giữa các khoa, nhà trường nhất định sẽ xử phạt cô!"

Lê Tinh thở dài, nói với Kỳ Minh: "Cậu xem, có những người cậu nói lý với họ, họ lại chơi lưu manh với cậu, cậu chơi lưu manh với họ, họ lại nói tình cảm với cậu. Họ chiếm hết lý lẽ, còn đổ lỗi cho cậu, thật là vô liêm sỉ"

Quay đầu nhìn Lưu Nguyên, ánh mắt Lê Tinh không mấy thiện cảm: "Đã là khoa Phù văn sư thì tôi sẽ nhập gia tùy tục, dùng phù văn để gây sự thì được chứ. Cấm ngôn!"

Chỉ thấy những ngón tay thon dài của Lê Tinh nhanh chóng vẽ vài nét trên không trung, bắn về phía Lưu Nguyên, một phù văn nhỏ hình con dấu đột nhiên phủ lên miệng hắn ta, lóe lên một cái rồi biến mất.

Lưu Nguyên cảm thấy miệng mình lạnh ngắt, môi trên môi dưới như bị keo dán chặt vào nhau, dù hắn ta cố gắng thế nào cũng không mở ra được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ậm ừ.

"Ưm—— ưm ưml"

Lưu Nguyên mở to mắt, kinh hoàng nhìn Lê Tinh.

Những bạn học khác đều kinh ngạc.

"Vẽ bùa bằng tay không?!"

"Trời ơi! Cô ấy thực sự hiểu về phù văn sao? Không trách được lại đến nghe giảng!"

"Chuyện này, chuyện này sao có thể? Không phải nói là thức hải của cô ấy đã khô cạn rồi sao? Sao có thể vẽ bùa bằng tay không như một phù văn sư cao cấp được?"

"Không có năng lực tinh thần không có nghĩa là không thể sử dụng phù văn, Lâm Đại Phù văn sư chính là một ví dụ.
Bình Luận (0)
Comment