Chuong 113:
Chuong 113:Chuong 113:
"Trời ơi, cô ấy mạnh quá! Các anh em, tôi, tôi tim đập nhanh quá, hình như tôi yêu rồi..."
"Nhóc con, hôm nay coi như cho cậu một bài học nhỏ, phù văn cấm ngôn sẽ kéo dài trong 24 giờ, mày không nói được, không mở miệng được, ngay cả ăn uống cũng không được. Nhưng nếu bây giờ cậu chịu cúi đầu xin lỗi tôi và Kỳ Minh thì tôi có thể lập tức giải trừ cho cậu, thế nào?"
"Ưm! Ưm um一一
Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ấm ức như vậy, bắt hắn ta cúi đầu xin lỗi trước mặt mọi người, đúng là mơ giữa ban ngày. Lưu Nguyên tức giận chỉ vào Lê Tinh và Kỳ Minh nhưng không dám động thủ nữa, hắn ta không ngốc, động thủ chắc chắn sẽ không đánh lại, chịu thiệt vẫn là mình.
Lê Tinh cười lạnh, biết ngay là tên này sẽ không đồng ý, càng tốt, thanh niên khí thịnh quá dễ gây họa, nhịn đói một ngày để bình tĩnh lại đi.
Lê Tinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quay đầu nói với những học sinh phía sau:
"Xin nói với mọi người một tiếng, tôi sẽ thường xuyên đến nghe giảng các lớp của khoa Phù văn sư. Tôi sẽ không gây rắc rối cho mọi người, cũng mong mọi người chú ý lời nói và hành động, nếu còn ai dùng năng lực tinh thần quét tôi, đừng trách cô nương này đánh cho các người đến mẹ đẻ cũng không nhận ral
Vài luồng năng lực tinh thân mang ý đồ xấu xa vừa rồi đột ngột thu lại, những chủ nhân của năng lực tinh thần đó đều cúi đầu như chim cút, sợ bị Lê Tinh chú ý đến.
Người phụ nữ này quá đáng sợ, Lưu Nguyên bá đạo như vậy mà cũng không chiếm được chút lợi nào, bọn họ lấy gì để đấu với cô? Vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Tiếng chuông vào học vang lên, một giáo sư già đeo kính nửa vành ôm một chồng sách bước vào lớp, thấy Lưu Nguyên đứng ở lối đi, rất không vui.
"Vào học rồi, về chỗ ngồi đi!"
"Ưm——I"
Lưu Nguyên kêu lên một tiếng, cầu cứu giáo sư. Xui xẻo thay, giáo sư bị điếc, còn tưởng Lưu Nguyên nói là "Không——", lập tức nổi giận:
"Thật quá đáng! Hoặc là cút về chỗ ngồi, hoặc là cút khỏi khoa Phù văn sư, đừng bao giờ quay lại!"
Lưu Nguyên thầm chửi rủa, cúi đầu đi đến hàng ghế cuối cùng, tìm một góc ngồi xuống. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hắn ta còn mặt mũi nào ngồi ở phía trước, càng ít người chú ý đến hắn ta càng tốt. Giáo su hắng giọng, bắt đầu bài giảng nhưng Kỳ Minh lại không có tâm trạng nghe giảng, mắt sáng lấp lánh nhìn Lê Tinh, mặt đầy vẻ phấn khích.
"Sao, muốn học à?”" Lê Tinh hạ giọng hỏi cậu.
Kỳ Minh gật đầu lia lịa, cậu chưa từng thấy loại phù văn nào có thể khiến người khác không nói được, thật muốn học quái
"Muốn! Cậu dạy, dạy tôi, tôi cho cậu xem—— xem sổ tay trận pháp của cụ cốt"
"Được!"
Buổi tối trở về ký túc xá, Lê Tinh nhận được một gói đồ do gia đình gửi đến, bên trong có lạp xưởng, bánh ngọt, bánh quy và các món ăn ngon khác do Anna làm. Ngành chuyển phát nhanh ở đại lục Càn Nguyên rất phát triển, nếu trả đủ tiền vận chuyển, Lê Tinh thậm chí có thể ăn được cơm nóng ở nhà.
Lê Tinh đang ngồi trên giường, hạnh phúc thưởng thức hương vị quê hương thì Lý Nghĩa gọi điện đến.
Màn hình liên lạc sáng lên, điều đầu tiên Lý Nghĩa nhìn thấy không phải là con gái mà là bông hoa lớn màu tím xấu xí chói mắt, tim ông đột nhiên thắt lại.
"A Tinh à, cháu có thể đặt linh thực vào chậu hoa không? Cháu không sợ thì chú sợ! Chú đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, nuôi thả rông rất nguy hiểm, mà cháu cứ không nghe!"
Bây giờ bông hoa này đã cao hơn người, Lý Nghĩa đã nhiều lần mơ thấy ác mộng, mơ thấy hoa miệng to nuốt chứng Lê Tinh. Cũng không biết tại sao Lê Tinh lại thích nó đến vậy, không những ngày nào cũng để nó rời khỏi chậu hoa tự do hoạt động, mà còn thường xuyên ôm ấp, không hề chê bai.
"Ồ, bây giờ cháu sẽ đặt vào." Lê Tinh giả vờ lấy chậu hoa ra, đặt Tuệ Tuệ vào trong, thực tế là để nó rời khỏi phạm vi video, tự mình đi chơi.