Chương 211:
Chương 211:Chương 211:
"Vân ca ca, thế nào, có cảm thấy dễ chịu hơn không?"
Sở Vân Dật cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
Đôi mắt mùa thu của Lâm Thải Nhi lập tức sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy sau này em sẽ làm cho anh mỗi ngày!"
Sở Vân Dật toát mồ hôi hột ở sau lưng, vội vàng ngăn lại:
"Tinh thần lực của tôi khác với người thường, từ nhỏ mẹ tôi đã dặn tôi nên uống ít thuốc, tránh ảnh hưởng đến sự ổn định của tinh thần lực. Thuốc em làm tuy tốt nhưng cũng nên dùng vào lúc cấp bách, mức tiêu hao tinh thần lực này không ảnh hưởng lớn đến tôi, không cần Thải Nhi muội muội bận tâm."
Một tiếng "Thải Nhi muội muội" đã lấy đi toàn bộ trí thông minh của Lâm Thải Nhi, cô ta cũng không có tâm trí để suy nghĩ kỹ xem lời nói của Sở Vân Dật có hợp lý hay không, mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Sở Vân Dật thầm thở phào nhẹ nhõm, trình độ chế thuốc của Lâm Thải Nhi không thấp nhưng so với ai đó thì lại khác.
Lấy ví dụ như thuốc làm dịu này của cô ta, dù là về mùi vị hay hiệu quả đều không bằng cà phê, đã có linh chỉ, tại sao hắn phải ăn nấm?
"Thải Nhi, nói chuyện gì mà mặt đỏ thế?" An Tình nói chuyện xong với Giang Nguyệt Thăng, ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Thải Nhi mặt như hoa đào, không khỏi trêu chọc một câu, đổi lại là một cái liếc mắt không chút khách khí của Lâm Thải Nhi.
"Bí mật, không nói cho cô biết!"
An Tình cười ha ha, cùng Giang Nguyệt Thăng ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dat.
Giang Nguyệt Thăng nói: "Vân Dật, hôm nay chúng ta thu hoạch được tổng cộng 40 tấm thẻ thi đấu, thẻ thi đấu ở phía đông đều nằm trong tay chúng ta rồi, ngày mai đổi hướng đi về phía bắc, trước khi đội bên kia đến nơi thì gom hết, ít nhất cũng có thể thu hoạch thêm 20 tấm nữa."
Sở Vân Dật tao nhã dựa vào lưng ghế sofa, chậm rãi nói: "Tổng cộng có 99 tấm thẻ thi đấu, chỉ cần chúng ta lấy được 50 tấm là thắng rồi, không cần lấy nhiều quá."
Giang Nguyệt Thăng nói: 'Đúng là như vậy nhưng thắng cũng có nhiều mức độ thắng khác nhau. Năm nay đám nhóc Hàn Yên Các kia ngông cuồng như vậy, chúng ta không kéo cách biệt điểm số lớn, chúng nó còn tưởng Thiên Nhất viện sợ chúng nó không bằng."
An Tình: "Đúng vậy! Theo tôi thì chúng ta nên đi cướp hết thẻ thi đấu của Hàn Yên Các và Hi Nguyên, để chúng nó đều bị điểm không! Còn Halsas thì thôi vậy, dù sao chúng nó vào sau cùng, chắc cũng không nhặt được sót đâu." Sở Vân Dật im lặng, ngay cả động tác biểu cảm cũng không thay đổi chút nào nhưng An Tình rõ ràng cảm thấy áp lực trong trại Thiên Cơ đang tăng lên, giọng nói không tự chủ được mà ngày càng nhỏ, cuối cùng thì ngậm miệng. Mãi đến khi mọi người đều ngồi yên tĩnh lại, Sở Vân Dật mới chậm rãi mở miệng: "Không cần lãng phí sức lực để chứng minh chúng ta mạnh nhất, ngày mai có thể hành quân chậm lại, tập hợp đủ 50 tấm thẻ thi đấu thì đóng trại nghỉ ngơi, chờ đến khi cuộc thi kết thúc thì trở về thành Thiên Nhất."
Giang Nguyệt Thăng và An Tình nhìn nhau, đều nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt đối phương nhưng Sở Vân Dật là đội trưởng, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, không thể không nghe theo.
Giang Nguyệt Thăng: "Được rồi! Vân Dật, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi và An Tình sẽ canh gác."
Sở Vân Dật gật đầu, ngay khi hắn định đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nam, ánh mắt trở nên sắc bén và lạnh lẽo.
Biểu hiện khác thường của Sở Vân Dật khiến Giang Nguyệt Thăng vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Sở Vân Dật thu hồi tinh thần lực, lắc đầu nói: "Không có gì, có thể là thú tinh. Mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi, trời sáng thì lên đường."
Cách doanh trại của đội Thiên Nhất không xa.
Kỳ Minh bịt miệng Thôi Thiên Tiếu, dùng toàn bộ sức lực đè cậu xuống đất, đợi đến khi tinh thần lực của Sở Vân Dật biến mất, Kỳ Minh mới từ từ thở ra một hơi, lại đánh một trận pháp ẩn thân lên người Thôi Thiên Tiếu, lúc này mới buông cậu ra.