Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212:

Chương 212: Chương 212:Chương 212:

"Phut phụt——!" Nhổ một miệng đầy bùn đất và rễ cỏ, Thôi Thiên Tiếu tức giận nói: "Tiểu Minh, cậu làm gì vậy?" Lời còn chưa dứt, lại bị Kỳ Minh "suyt" một tiếng.

"Chúng ta đã đến rất gần đội Thiên Nhất rồi, tinh thần lực của Sở Vân Dật quá mạnh, trận pháp ẩn thân phải thường xuyên gia cố mới được, trận pháp trên người cậu sắp mất hiệu lực rồi, nếu không phải tôi kịp thời dùng cơ thể che cho cậu thì vừa rồi chúng ta đã bị lộ rồi!"

"Ồ, được rồi. Ê Tiểu Minh, sao cậu không nói lắp nữa vậy!"

Kỳ Minh trừng mắt nhìn Thôi Thiên Tiếu: "Phiền, phiền phức!"

"He he hel"

Bây giờ Kỳ Minh nói chuyện đã tốt hơn nhiều, chỉ khi cảm xúc dao động quá lớn mới nói lắp vài tiếng.

Diệp Thanh Đình xoa cằm, bắt đầu phân tích tình hình cuộc thi: "Tổng cộng có 99 tấm thẻ thi đấu, phân bố ở ba hướng đông, tây, bắc nhưng ban tổ chức tuyệt đối sẽ không bố trí quá nửa số thẻ ở một hướng, đội Thiên Nhất muốn thắng thì ngày mai chắc chắn phải đổi hướng tiếp tục tìm kiếm. Nếu chúng ta có thể dự đoán được lộ trình của họ, đi trước bố trí mai phục thì trận chiến này sẽ dễ đánh hơn."

Kỳ Minh cau mày: "Diệp ca, rừng quá lớn, cũng không có đường cố định, theo dõi đã khó rồi, dự đoán chẳng phải càng khó hơn sao?”

Nhưng Diệp Thanh Đình lại lắc đầu, nói: "Ngược lại, dự đoán còn đơn giản hơn theo dõi, chỉ cần chúng ta có thể đi trước đội Thiên Nhất, tìm được một tấm thẻ thi đấu gần họ nhất, ngồi chờ sung rụng là được."

Một câu nói như đánh thức người trong mộng, mắt Kỳ Minh sáng lên: "Đúng, đúng vậy! Đội Thiên Nhất ở phía đông, nếu đổi hướng thì khả năng cao nhất là đi về phía bắc. Còn học viện Hi Nguyên vào thứ ba, chắc chắn họ không có quyền lựa chọn, chỉ có thể đi về phía bắc nơi có ít thẻ thi đấu nhất. Học viện Hi Nguyên chỉ vào trước chúng ta khoảng 20 phút, chắc chắn vẫn còn nhiều thẻ thi đấu chưa được tìm thấy!"

Diệp Thanh Đình gật đầu, nói: "Còn vài tiếng nữa mới đến sáng, chúng ta cố gắng lên, bây giờ đi về phía bắc." "Được!"

Trong trại Thiên Cơ của đội Sa Mạc Chi Châu, Bạch Linh đang dùng thuật trị liệu để xử lý vết thương cho Trần Khí. Hắn bị một con gấu điên cuồng cấp 12 làm bị thương nặng, cánh tay phải suýt bị xé ra khỏi vai, mặc dù đã uống thuốc cầm máu nhưng vết thương quá lớn, cần có sự trợ giúp của Trị liệu sư để chữa lành, nếu không thì ngày mai hắn sẽ không thể cầm vũ khí.

Thanh kiếm của Thượng Quan Tiện Ngư bị thú tinh cắn thủng, trận pháp thủy nguyên trên thân kiếm bị hỏng, hai anh em đang hợp sức sửa chữa. Mặc dù đã uống thuốc trị liệu nhưng Trần Khí vẫn đau đến mức nhe răng tron mắt: "Chết tiệt, chúng ta có chọc vào ổ thú tinh không vậy? Cả ngày không tìm được mấy tấm thẻ thi đấu, chỉ toàn đánh nhau!"

Thượng Quan Lâm Uyên thở dài: "Phía đông là đội Thiên Nhất, phía tây là đội Đồ Linh, cả hai đội đều không phải dạng vừa, thú tỉnh đánh không lại chúng, đương nhiên sẽ chạy về phía bắc của chúng ta."

Bạch Linh cảm nhận được sự chán nản trong giọng nói của các thành viên, lập tức tăng sĩ khí cho mọi người: "Thú tinh có chân, có thể chạy đến bất cứ đâu, đừng nâng cao chí khí của người khác, dập tắt uy phong của chính mình, đội Sa Mạc Chi Châu của chúng ta cũng không phải dễ chọc đâu! Hơn nữa, làm sao cậu biết được các đội khác không gặp phải một lượng lớn thú tinh?"

Thượng Quan Lâm Uyên cúi đầu không nói, dù sao thì họ cũng không thấy được tình hình của các đội khác, ai cũng không nói chắc được, biết đâu mọi người đều như nhau.

Bạch Linh cất dụng cụ luyện thuốc, ra lệnh: "Mọi người thay phiên nhau canh gác, củng cố tinh thần, ngày mai phát huy tốt, bù lại tiến độ bị tụt lại của hôm nay. Tôi không tin vận may của đội Sa Mạc Chi Châu lại kém đến vậy, hai ngày liên tiếp đều có thú tinh cản đường!"

"Vâng, đội trưởng!"

Tại hiện trường phát sóng trực tiếp, màn hình lớn đang chiếu trại Thiên Cơ của học viện Hi Nguyên, chất liệu hoa văn ngụy trang có thể ẩn nấp hoàn hảo trong rừng.
Bình Luận (0)
Comment