Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 231 - Chuong 231:

Chuong 231: Chuong 231:Chuong 231:

Chảng lẽ Lê Tinh muốn nhân cơ hội chuyển mục tiêu, mới dùng một ảo trận thấp kém để nhốt hắn lại? Điều này cũng có thể, nghĩ đến đây, Sở Vân Dật thử thăm dò chém một luồng gió vào hư không, luồng gió sắc bén vô song, nếu đây thực sự chỉ là một ảo trận, chỉ cần một đòn này là có thể phá trận.

"Vù-" một tiếng, luồng gió lao vào sương mù, mất hút.

Trận pháp không hề biến mất, ngay khi Sở Vân Dật chuẩn bị chém ra luồng gió thứ hai thì hai luồng gió mạnh mẽ đồng thời bay ra từ trong sương mù, một trái một phải chém về phía Sở Vân Dật.

Sở Vân Dật kinh hãi, liên tục né tránh, hai luồng gió lại lao vào sương mù, tiếp theo lại xuất hiện bốn luồng mạnh hơn, từ bốn phương đông tây nam bắc bay về phía hắn.

Lần này Sở Vân Dật không né tránh, hai lòng bàn tay đối nhau rồi kéo ra, một sợi dây gió trong suốt xuất hiện giữa hai tay hắn, bốn luồng gió bị dây gió trói lại, Sở Vân Dật dùng sức, dây gió siết chặt, luồng gió lại biến thành nguyên tố chỉ lực tiêu tan không còn dấu vết.

Sương mù cuối cùng cũng trở lại bình lặng, không còn xuất hiện đòn tấn công bằng gió mới nào nữa, trên mặt Sở Vân Dật không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Luồng gió bị hắn nghiền nát, sự dao động của nguyên tố chi lực trong đó hắn quá quen thuộc, đó là đòn tấn công do chính hắn phát ra.

Nhưng hắn rõ ràng chỉ đánh một đòn vào sương mù, tại sao lại xuất hiện hai luồng, bốn luồng gió mạnh hơn tấn công mình? Chẳng lẽ đây mới là điểm kỳ lạ của trận pháp?

Để chứng thực suy nghĩ của mình, Sở Vân Dật lại liên tiếp chém ra hai luồng gió, quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, bốn luồng gió giống hệt nhau với góc độ vô cùng hiểm hóc đánh về phía hắn, lực đạo, tốc độ đều mạnh gấp đôi luồng gió mà hắn vừa chém ra.

Sở Vân Dật tiếp tục dùng dây gió thu lấy luồng gió, không còn nguồn tấn công nguyên tố, sương mù lại trở về bình lặng.

Hóa ra những luồng sương mù này có chức năng sao chép và phóng đại, lấy chính đạo của đối phương, tăng cường gấp đôi năng lượng, sau đó trả lại cho đối phương.

Không tấn công, đây chính là một ảo trận cấp thấp nhất, một khi tấn công, ảo trận biến thành sát trận, người giết chính là người bị nhốt.

Lần đầu tiên Lê Tinh dùng trận Thiên Diệp Tâm Sát để thực chiến lại gặp phải cao thủ phù trận đứng đầu đại lục Càn Nguyên, nói không căng thẳng là nói dối. Cô tập trung tinh thần thay đổi thủ ấn, điều khiển trận châu, không dám lơ là dù chỉ một khắc.

Sở Vân Dật quá thông minh, sau khi thăm dò hai lần, hắn đã phát hiện ra bí ẩn của trận pháp, không còn tấn công mù quáng nữa, mà nhắm mắt lại, dựa vào tinh thần lực để cảm nhận tiến về phía trước trong trận. Mỗi khi đi một đoạn, Sở Vân Dật đều phải dừng lại cảm nhận một lúc, sau đó mới tiếp tục tiến lên.

Lê Tinh kinh ngạc phát hiện, mỗi lần Sở Vân Dật dừng lại, đều là vị trí của trận châu lưu ly, tỉnh thần lực sánh ngang với Nguyên Anh chân nhân, quả nhiên khó đối phó.

Mà bây giờ, Sở Vân Dật lại một lần nữa dừng bước, đứng rất lâu vẫn không có ý định rời đi.

Lê Tinh trong lòng bất an, vị trí hiện tại của Sở Vân Dật, vẫn là nơi đặt trận châu, chỉ có điều trận châu này hơi cũ kỹ có vết thương, khi biến trận sẽ chậm hơn một chút so với những trận châu khác.

Đây có thể là điểm yếu duy nhất của trận Thiên Diệp Tâm Sát, nếu Sở Vân Dật muốn phá trận, đây chính là điểm đột phá duy nhất.

Đột nhiên, Sở Vân Dật mở mắt ra, một chiếc quạt xếp tinh xảo xuất hiện trong tay hắn, Lê Tinh trong lòng kinh hãi ——trên quạt xếp tỏa ra dao động linh lực nồng đậm, đây là... linh bảo?

Sở Vân Dật vung Tiêu Dao Phiến, đánh mạnh vào nơi có dao động yếu ớt mà hắn cảm nhận được vừa rồi.

Sở Vân Dật cũng đang đánh cược, nếu đây là điểm phá trận thì một đòn toàn lực sẽ khiến trận pháp xuất hiện dao động hoặc trực tiếp vỡ vụn, nếu sai, một đòn này bị sương mù sao chép và tăng gấp đôi, cho dù trong tay hắn có bảo vật của tiên nhân cũng không đỡ nổi, chỉ có thể nhận thua.
Bình Luận (0)
Comment