Chuong 284:
Chuong 284:Chuong 284:
//Yếu đuối như hoa: Nam Thiên Mục là gì?//
//Sở Vân Dật: Nam Thiên Mục là một loại quặng hiếm, tuy mỏng như giấy nhưng lại vô cùng cứng cáp, có thể chống lại nhiều loại nguyên tố tấn công.//
//Yếu đuối như hoa: Nếu mua thì một cái bao nhiêu tiền?//
//Sở Vân Dật: Nam Thiên Mục bán theo gam, một gam giá thị trường là 2 triệu tinh tệ, khi thị trường khan hiếm, giá sẽ tăng gấp 2 đến 3 lần.//
//Yếu đuối như hoa: Anh có hình ảnh không?// Lê Tinh đã chuẩn bị tinh thần xấu nhất, nếu thực sự không mua được, cô sẽ tự đi tìm.
//Sở Vân Dật: Không có. Nhưng Nam Thiên Mục rất dễ nhận biết, Nam Thiên Mục nguyên vẹn giống như một quả trứng. Đáng tiếc là Nam Thiên Mục chất lượng tốt nhất có thể mua được trên thị trường hiện nay đều là dạng vụn.//
Ừm? Trông giống trứng? Không phải là... chứ nhỉ?
Lê Tinh mở Thiên Hạ Đệ Nhất Linh Bội, tìm chiếc hộp đựng Tam Thiên Liên lúc trước, bên trong toàn là vỏ trứng vỡ. Lê Tinh tùy tiện nhặt một cái, chụp ảnh gửi cho Sở Vân Dật.
//Yếu đuối như hoa: Có giống như thế này không?//
//Sở Vân Dật: Nam Thiên Mục!2//
Sở Vân Dật chưa từng thấy viên Nam Thiên Mục nào lớn như vậy trong đời.
//Sở Vân Dật: Lấy ở đâu ra?//
Lê Tinh: Emmm... cô phải giải thích thế nào đây, loại vật liệu hiếm và đắt đỏ như vậy, cô lại có đến 3000 cái? //Yếu đuối như hoa: Ừm, hồi nhỏ đi săn trong rừng, tiện tay nhặt được, thấy hay hay nên giữ lại, không ngờ đây lại là Nam Thiên Mục, hehehel//
Mãi một lúc sau, Sở Vân Dật mới nhắn tin lại.
//Sở Vân Dật: Datan quả là một nơi phong thủy tốt, đến cả Nam Thiên Mục gần như hoàn hảo cũng có thể nhặt được, có thời gian tôi nhất định phải đến một chuyến!//
Lê Tinh: (一一) Ôm một cái, nếu anh thực sự đến thì sẽ thất vọng đấy.
//Yếu đuối như hoa: Đã có Nam Thiên Mục rồi, vậy hành động theo kế hoạch?// //Sở Vân Dật: Được.//
Sáng hôm sau, Lê Tinh đến thành Thiên Nhất, đi thẳng đến địa điểm đã hẹn. Khi cô đến nơi, Sở Vân Dật đã đợi sẵn.
"Đội trưởng Sở, anh đến sớm thế."
"Ngoài sân đấu, em vẫn nên gọi tôi là anh Sở."
"À? Ồ, được."
Phản ứng của Lê Tinh khiến Sở Vân Dật rất hài lòng, anh gật đầu, lấy một thứ đưa cho Lê Tinh.
"Đây là mặt nạ cải trang, đeo vào sẽ tiện hành sự hơn."
Lê Tinh đắp mặt nạ lên mặt, chiếc mặt nạ mềm mại như khăn lụa, lập tức dán chặt vào da, sờ vào thấy mịn màng tự nhiên.
Trong mắt người khác, Lê Tinh bây giờ trở nên bình thường vô cùng, rõ ràng ngũ quan đều không xấu nhưng ghép lại với nhau thì không có điểm gì đặc sắc, ném vào đám đông cũng không tìm thấy. Sở Vân Dật cũng gần giống Lê Tinh, sau khi đeo mặt nạ vào thì trở thành một thanh niên tướng mạo bình thường.
Lê Tinh sờ chiếc mặt nạ mềm mại mịn màng, như thể hòa làm một với làn da, cảm thán: "Đúng là đồ tốt!"
Biết sớm có thần khí này, cô cũng không đến nỗi bị người dân Datan vây xem đến mức thảm hại như vậy.
"Anh Sở, anh lấy mặt nạ này ở đâu vậy?"
"Đây là mặt nạ cải trang do bách hóa Vạn Thông nghiên cứu phát triển, hiện tại chỉ bán hai kiểu tướng mạo là nam bình thường và nữ bình thường."
Lê Tinh vô cùng kinh ngạc, sao ngay cả mặt nạ cải trang cũng làm giống nhau như vậy?
Sở Vân Dật nhận ra sự nghi hoặc của Lê Tinh, giải thích: "Bởi vì trước đây đã xảy ra quá nhiều trường hợp người cải trang gây án, ảnh hưởng rất xấu nên đại lục Càn Nguyên đã từng cấm sử dụng mặt nạ cải trang và áo choàng ẩn thân, những thứ cản trở việc nhận dạng thân phận. Nhưng trong những trường hợp đặc biệt, hoặc đối với một số nhóm người nhất định, mặt nạ cải trang và áo choàng ẩn thân lại có tác dụng không thể thiếu. Sau hàng chục năm thương lượng và cân nhắc, chính phủ liên bang quyết định cho phép sử dụng áo choàng ẩn thân trong các địa điểm như hội đấu giá, hội nghị bí mật."
"Việc sản xuất, chế biến, mua bán mặt nạ cải trang đều do chính phủ kiểm soát. Để tránh có người lợi dụng mặt nạ cải trang để đánh tráo thị phi, vu oan giá họa nên chính phủ quy định tất cả mặt nạ cải trang phải sử dụng cùng một khuôn mẫu."