Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 548 - Chuong 548:

Chuong 548: Chuong 548:Chuong 548:

Ánh mắt Tô Minh Hòa lạnh đi: "Hu Trương Phong, đừng tưởng tôi không nhìn ra anh đang tính toán gì, anh muốn nịnh bợ cấp trên thì tôi không quản nhưng cũng không thể quên mất nguyên tắc làm người. Tôi khuyên anh nên giống như một người đàn ông, dành nhiều tâm trí vào việc giết địch trên chiến trường, làm khó một cô gái thì có bản lĩnh gì?"

Vì phòng giam là do Giang Ngật Sơn sắp xếp nên Tô Minh Hòa cũng không tiện can thiệp, chỉ có thể lùi một bước.

"Tắt điều hòa đi, đi lấy chăn đến đây, yêu cầu này không tính là trái lệnh chỉ huy chứ?"

Trương Phong mặt mày ủ rũ, quay người bỏ đi, giọng Tô Minh Hòa từ phía sau vang lên: "Nếu tôi phát hiện chăn không khô ráo, hoặc bông ít hơn tám cân thì anh cút đi quét doanh trại cho tôi!"

"Vâng...!"

Tô Minh Hòa từng bước một từ tân binh mà lên, bà ấy hiểu quá rõ những cách hành hạ này, nói trước để cảnh cáo Trương Phong, tránh cho hắn ta ôm một chiếc chăn mỏng ướt sũng đến làm phiền.

Trương Phong đi rồi, Tô Minh Hòa nhìn cô gái đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt tiếc nuối.

Bà ấy biết nội tình của vụ án, xét theo chứng cứ hiện tại mà Quân đoàn số hai và Sở kiểm tra nắm được thì rất bất lợi cho Lê Tỉnh.

Nếu không có chứng cứ mới xuất hiện thì mấy cuộc điều tra tiếp theo chỉ là hình thức đi qua loa mà thôi, không quá một tuần, Lê Tinh sẽ bị kết án tội giết người cấp độ một.

Người tài như cô gái này, có lẽ là ngàn năm có một, vậy mà giờ lại phải chết, Tô Minh Hòa thấy rất tiếc nhưng pháp luật vô tình.

"Lê Tinh, tôi là Tô Minh Hòa, Sở Anh nhờ tôi chăm sóc cô."

Lê Tinh nhảy xuống giường, đi đến đối diện cửa sắt.

"Cảm ơn thiếu tá Tô và chỉ huy Sở, đã để mọi người phải bận tâm."

"Chiếc nút không gian và đồ dùng cá nhân của cô đã được đưa đi kiểm tra, nếu chứng minh được những thứ bên trong không liên quan đến vụ án thì sẽ sớm trả lại cho cô."

Với thái độ của Quân đoàn số hai đối với cô, Lê Tinh rất nghi ngờ liệu có thực sự "sớm" không nhưng cô không lo lắng chút nào.

Những thứ quan trọng đều được cô cất trong Thiên Hạ Đệ Nhất Linh Bội, trong nút không gian ngoài vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày thì chỉ có mấy trăm viên tinh thạch cấp thấp, Quân đoàn số hai không chê thì cứ lấy hết đi. Lão tổ Lê Chiến quả là có tầm nhìn xa trông rộng, làm cho linh bội vừa xấu vừa kín đáo, đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra nó là một không gian chứa đồ, vẫn ngoan ngoãn đeo trên cổ cô.

Tô Minh Hòa: "Lê Tinh, cô có quyền yêu cầu gặp người thân, ba đồng đội của cô hiện đang ở bên ngoài, có cần tôi sắp xếp cho cô không?"

Lê Tinh cụp mắt suy nghĩ một lát, rồi kiên quyết lắc đầu: "Không cần."

Tô Minh Hòa ngạc nhiên, nếu Lê Tinh thực sự bị oan thì cô không nên vội vàng gặp người mình tin tưởng, để họ giúp tìm chứng cứ thoát tội sao? Lê Tinh có biết mức độ nghiêm trọng của sự việc không?

"Vậy cô có lời nào cần tôi chuyển đến họ không?"

Lê Tinh cười nói: "Cảm ơn thiếu tá Tô, tôi không có gì muốn nói."

Tô Minh Hòa thở dài, nói: "Được rồi. Sáng mai là cuộc điều tra đầu tiên, lúc đó người của Quân đoàn số một và Sở kiểm tra cũng sẽ có mặt, hy vọng cô có thể kể lại chi tiết những chuyện xảy ra vào ngày xảy ra vụ án."

Diệp Thanh Đình và hai người kia lo lắng đi đi lại lại bên ngoài pháo đài, trong vòng nửa giờ, trên mặt đất đã xuất hiện những rãnh sâu rõ ràng. Khi thấy Tô Minh Hòa đi ra, ba người đột nhiên thấy trời sáng hơn han.

Diệp Thanh Đình: "Thiếu tá Tô, Lê Tinh thế nào rồi?"

"Cô ấy vẫn ổn" Bây giờ vẫn ổn nhưng Tô Minh Hòa không thể ở bên cô suốt 24 giờ, chắc chắn những ngày tới cô sẽ phải chịu ấm ức, chỉ xem đứa trẻ này có chịu đựng được không.

Diệp Thanh Đình: "Khi nào chúng tôi có thể gặp cô ấy?"

Tô Minh Hòa lắc đầu tiếc nuối: "Le Tinh không yêu cầu gặp các anh."

"Không thể nào!" Thôi Thiên Tiếu gào lên: "Sao Tinh lại không muốn gặp chúng tôi? Có phải có người đe dọa cô ấy không?"
Bình Luận (0)
Comment