Chuong 549:
Chuong 549:Chuong 549:
"Tôi không rõ lý do cụ thể, cô ấy là người trưởng thành có ý chí tự chủ, cô ấy không muốn gặp thì không ai có thể can thiệp."
Thôi Thiên Tiếu còn muốn tranh thủ thêm nhưng bị Diệp Thanh Đình ngăn lại, đưa nút không gian đã chuẩn bị sẵn cho Tô Minh Hòa, Diệp Thanh Đình thành khẩn nhờ vả:
"Thiếu tá Tô, bên trong là đồ dùng hàng ngày và thức ăn, không cài khóa tinh thần, sau khi kiểm tra xong xin hãy chuyển giao cho Lê Tinh. Trong thời gian cô ấy bị giam giữ ở Quân đoàn số hai, làm phiền cô phải để tâm."
"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy, nếu các anh có chứng cứ quan trọng thì hãy nhanh chóng trình lên, từ cuộc điều tra đầu tiên đến khi tuyên án xét xử, sẽ không quá một tuần, thời gian rất gấp."
Diệp Thanh Đình và hai người kia một lần nữa cảm ơn Tô Minh Hòa, đợi bà ấy đi rồi, Thôi Thiên Tiếu mới khóc lóc kể lể:
"Chắc chắn A Tinh hận chúng ta lắm, nếu không cô ấy đã không từ chối gặp chúng ta..."
"Sẽ không đâu Tiếu ca, Tinh tỷ không phải người như vậy."
Diệp Thanh Đình: "Tiểu Minh nói đúng, A Tinh tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy, không gặp chúng ta chắc chắn có lý do của cô ấy."
Kỳ Minh: "Diệp ca, bây giờ phải làm sao, tiếp tục ở đây chờ tin tức sao?"
Bức tường cao sừng sững che khuất cả ánh nắng, gần như toàn bộ pháo đài đều chìm trong bóng tối, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Không cần, chúng ta về Halsas. Thiếu tá Tô nói đúng, không còn thời gian nữa rồi, phải nhanh chóng tìm ra chứng cứi"
Sở Anh vừa mới sắp xếp xong lịch trình ngày mai, đang định nghỉ ngơi một chút thì không ngờ lại đón một vị khách không mời mà đến.
"Vân Dật, sao cháu lại đến đây?"
Sở Vân Dật không có tâm trạng xã giao, đi thẳng vào vấn đề: "Cô, Lê Tinh rốt cuộc là sao vậy?"
Bình thường anh không mấy khi lên mạng, nếu không phải tình cờ nghe những người đến Thông Thiên Tháp bàn tán về chuyện này thì anh còn không biết đến bao giờ mới biết.
Sở Vân Dật luôn ung dung tự tại, cảm giác như không có chuyện gì có thể lọt vào mắt anh nhưng hôm nay lại rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng, khiến Sở Anh khá bất ngờ. Xem ra địa vị của Lê Tinh trong lòng Sở Vân Dật không bình thường, có lẽ đã vượt qua cả người cô ruột này. "Cô ấy giết Lâm Ấn, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ."
"Đã xác minh danh tính của nhân chứng chưa?"
"Rồi." Sở Anh dùng sức day day huyệt thái dương, chỉ vào ghế sô pha bảo Sở Vân Dật ngồi xuống nói chuyện.
"Cả 16 nhân chứng đều là thành viên của đội bảo vệ Đảo Hoàn Tiêu, không có bất kỳ giao thiệp nào với Lê Tinh, càng không có thù oán, cũng không có khả năng bị người khác mua chuộc để làm chứng gian."
"Ngày xảy ra vụ án, cả 16 người này đều mang theo thiết bị ghi hình chấp pháp, có ba người đã quay lại toàn bộ cảnh tượng lúc đó. Những người khác ngoài việc góc quay và hình ảnh hơi bị che khuất thì nội dung không có chút khác biệt nào, càng không có dấu vết chỉnh sửa kỹ thuật."
Trái tim Sở Vân Dật như chìm xuống đáy biển: "Lê Tinh tự nói thế nào?"
Sở Anh chống trán thở dài: "Cái kỳ lạ ở đây chính là, từ khi bị bắt đến giờ, Lê Tinh không hề giải thích một câu, càng không nói đến việc tự bào chữa."
Sở Vân Dật đan mười ngón tay đặt trước ngực, ép mình bình tĩnh suy nghĩ về chuyện này.
Anh tuyệt đối không tin Lê Tinh ngu ngốc đến mức giết người trước mặt đội bảo vệ nhưng nếu chuyện này không phải do cô làm, tại sao cô lại giữ im lặng?
Sở Anh: "Ngày mai là cuộc điều tra thẩm vấn đầu tiên, cô sẽ xuất phát đến Quân đoàn số hai từ sáng sớm, có lẽ sẽ sớm biết được sự thật."
Trái tim Sở Vân Dat lại thắt lại: "Quân đoàn số hai? A Tinh bị giam ở Quân đoàn số hai?"
"Đúng vậy, đây là cách duy nhất chúng ta có thể tham gia vào vụ án này. Cháu yên tâm, cô đã nhờ bạn tốt ở Quân đoàn số hai chăm sóc cô ấy rồi, chắc là... sẽ không có chuyện gì."