Chương 577:
Chương 577:Chương 577:
"Hơn nữa, phủ đệ của Mặc Chân chang khác gì hang ổ của Sâu Ba Mắt, đến tận cửa thăm hỏi quá nguy hiểm, tốt nhất chúng ta nên tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với hắn."
Sở Vân Dật: "Anh phải phối hợp với em như thế nào?"
"Em muốn anh trở thành một viên Dưỡng Linh đan sáng lấp lánh!"
Lê Tinh giúp nhà họ Diệp diệt trừ Châu Chấu Đất, quá trình cụ thể, Sở Vân Dật đã nghe Diệp Mộ Bạch kể lại. Anh cũng từng nghe nói đến Dưỡng Linh đan, chỉ là hắn không nghĩ ra Lê Tinh sẽ dùng cách nào để biến một người sống thành đan dược.
Lê Tinh nhìn ra sự nghi hoặc của Sở Vân Dật, giải thích:
"Em chỉ lấy ví dụ thôi, vì nguyên lý của hai thứ này rất giống nhau. Em có thể dùng thuốc để anh phát huy đặc tính của Thánh thể bẩm sinh đến mức cực hạn, khiến toàn thân anh tỏa ra mùi vị thơm ngon mà Mặc Chân khó có thể cưỡng lại. Anh chỉ cần đi một vòng ở nơi 16 người đó thường lui tới là có thể khiến Mặc Chân thực sự phát điên, không thể kìm nén được sự thèm muốn đối với Thánh thể bẩm sinh, chủ động ra tay!"
Sở Vân Dật khẽ gật đầu, trước đây Lê Tinh đã từng nói với anh rằng Mặc Chân là một loại trùng tộc thú tinh có linh trí, không thoát khỏi nhu cầu bản năng của thú tinh, cách này hẳn là có hiệu quả.
"Vậy thì làm đi, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
"Anh không hỏi em, sau khi dùng cách này, anh sẽ thế nào sao?"
Sở Vân Dật cười nhẹ: "Cho dù anh không hỏi, em cũng sẽ nói, đúng không?”
Lê Tinh nhìn ánh mắt trong trẻo không chút tạp chất của Sở Vân Dật, khẽ thở dài.
"Loại thuốc này sẽ khiến anh thoạt trông rất khỏe mạnh nhưng thực tế là phải trả giá bằng việc tiêu hao tuổi thọ, cưỡng ép điều động tinh huyết bản nguyên của ngươi. Ăn nó, anh sẽ không sống được đến một tháng."
Biểu cảm của Sở Vân Dật không hề thay đổi, anh lặng lẽ nhìn Lê Tinh, chờ cô nói tiếp.
"Để đảm bảo anh trông hồng hào tươi tắn, máu của anh sẽ được ưu tiên cung cấp cho da và cơ, vì vậy các cơ quan nội tạng luôn trong tình trạng thiếu máu, anh sẽ phải chịu đựng sự giày vò của cơn đau ở lục phủ ngũ tạng mọi lúc mọi nơi. Đau đầu, chóng mặt, thị lực và thính lực giảm sút, v.v. sẽ là trạng thái bình thường của anh."
Sở Vân Dật suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh vẫn có thể sử dụng Nguyên Linh và tinh thần lực chứ?"
Lê Tinh: "Có thể nhưng Nguyên Linh dùng càng nhiều, anh càng đau đớn."
Sở Vân Dật chưa bao giờ để tâm đến những cơn đau, anh chỉ quan tâm nếu Mặc Chân tìm đến, anh còn có khả năng hỗ trợ Lê Tinh không. Lê Tinh: "Một khi đã dùng loại thuốc này, cho dù anh không chịu nổi tác dụng phụ và hối hận, em cũng không có cách nào đảo ngược, càng không có cách nào giúp anh giảm đau, anh chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Vậy nên, anh còn muốn làm không?"
Lê Tinh cũng không nói rõ được lúc này mình đang nghĩ gì, dùng một người chắc chắn sẽ chết làm mồi nhử để dụ Mặc Chân mắc câu, xét về lý trí thì không có gì đáng chê trách. Nhưng xét về tình cảm, cô thực sự không đành lòng để Sở Vân Dật chịu đựng nỗi đau đớn lớn như vậy.
Có một khoảnh khắc, Lê Tinh thậm chí còn hy vọng Sở Vân Dật từ chối cô, như vậy cô sẽ có lý do thuyết phục bản thân từ bỏ mọi kế hoạch.
Lê Tinh chăm chú nhìn vào mắt Sở Vân Dật, hy vọng có thể nhìn ra sự hối hận, sợ hãi, oán giận hoặc những cảm xúc tương tự. Đáng tiếc là cô đã thất vọng, Sở Vân Dật chỉ hơi cụp mắt xuống, khi ngước lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên kiên định và thản nhiên.
"Tất nhiên. Dùng mạng sống tàn tạ này của anh để đổi lấy sự bình an cho em, đổi lấy sự thái bình của Càn Nguyên, rất đáng."
Đối với anh, sự an nguy của cô còn quan trọng hơn sự thái bình của Càn Nguyên. Lê Tinh ngẩn người, sau đó cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, cúi đầu không nói gì.
Sở Vân Dật cầm cốc cà phê đã nguội lạnh lên, uống cạn, rồi vừa an ủi vừa nói đùa: