Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 578:

Chương 578: Chương 578:Chương 578:

"Yên tâm, nhờ phúc của việc thức hải liên tục phá rồi lập, khả năng chịu đựng đau đớn của anh rất cao, sẽ không để lộ ra, càng không có chuyện hối hận giữa chừng."

Lê Tinh cúi đầu, khẽ "Ừ" một tiếng.

"Em sẽ nhanh chóng làm xong Ngũ Tạng Uẩn Đan, mấy ngày nay anh... nghỉ ngơi cho tốt, có thể ngủ thì ngủ nhiều một chút." Đợi đến khi uẩn đan làm xong, e rằng ngủ đối với anh mà nói là chuyện xa xỉ.

Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của Sở Vân Dật, như thể là một vị thần bị lạc xuống trần gian, đẹp đến vô song.

Rõ ràng khuôn mặt này đã rất quen thuộc nhưng lúc này đây, Lê Tinh lại có cảm giác như lần đầu tiên gặp anh. Nhận ra ánh mắt của Lê Tinh, Sở Vân Dật ngước mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

"Ừ, anh sẽ làm vậy."

Lê Tinh giật mình vì suy nghĩ xa lạ này, lập tức đè nén xuống, ánh mắt trở lại bình thường.

"Hôm nay là ngày mẹ rời khỏi phủ Sở, em thay anh tiễn mẹ đi."

Lê Tinh không hiểu: "Anh không đi sao?"

Sở Vân Dật lại trở về vẻ nhàn nhạt: "Lời từ biệt, anh đã nói với mẹ từ tối qua rồi, người đến đón mẹ là Ninh Vũ, anh không muốn gặp."

"Em biết rồi."

Sau khi ly hôn còn có vấn đề phân chia tài sản cần thời gian giải quyết, vì vậy đến tận bây giờ Diệp Lan mới chính thức rời khỏi nhà họ Sở.

Để tránh sự quấy rối của paparazzi, nhà họ Sở đã ban lệnh cấm, người không liên quan không được đến gần phạm vi 5 km quanh nhà họ Sở, nếu phát hiện thiết bị quay phim bằng máy bay không người lái, sẽ lập tức bắn hạ. Mặc dù vậy, Diệp Lan vẫn cẩn thận đeo mặt nạ cải trang, nhẹ nhàng rời đi.

Diệp Lan tuy chỉ làm chủ mẫu được vài năm nhưng bà xử sự công bằng, không bao giờ hà khắc với người hầu, vì vậy hầu hết người hầu trong nhà họ Sở đều có ấn tượng rất tốt về Diệp Lan. Hôm nay nữ chủ nhân rời khỏi phủ, quản gia dẫn theo một đám người hầu, thị vệ tiễn bà.

"Quản gia Lư, tôi chỉ rời khỏi nhà họ Sở thôi, chứ không phải chết, sau này vẫn có thể gặp lại, ông khóc như đưa đám như vậy làm gì?" Quản gia Lư giật mình, vội chắp tay vái lạy: "Trời ơi! Không linh thì thiêng, phu nhân đừng nói bậy!"

Tuy nói vậy nhưng trong lòng quản gia Lư vẫn rất vui. Ông nhớ khi Diệp Lan chưa gả vào nhà họ Sở, tính tình cũng phóng khoáng, cái gì cũng dám nói như vậy. Sau khi gả cho Sở Du, bà mới dần trở nên trầm uất, hướng nội.

Xem ra nhị tiểu thư thực sự là thuốc giải cho bệnh tim, cô vừa về, phu nhân đã hoàn toàn khỏe mạnh.

"Đừng gọi tôi là phu nhân nữa, gọi ta là tiểu thư Diệp hoặc Diệp Lan đều được."

Diệp Lan ngước mắt nhìn về hướng nơi ở của Sở Vân Dật, trong ánh mắt lộ ra vẻ lưu luyến.

"Quản gia Lư, sau khi ta đi, Vân Dật đành nhờ ông chăm sóc."

Quản gia Lư vội vàng cúi người: "Tiểu thư Diệp yên tâm, thiếu gia Vân Dật là chủ nhân tôn quý nhất của nhà họ Sở, chúng tôi tự nhiên phải cẩn thận hầu hạ, không dám có chút lơ là nào." Diệp Lan từ từ thu hồi ánh mắt, nói với Nguy Trần và Lê Tỉnh đi theo sau: "Chúng ta đi thôi."

Nói xong, Diệp Lan không ngoảnh đầu lại mà đi ra ngoài cổng lớn, Lê Tinh cảm nhận được một luồng tinh thần lực dao động, hơi quay đầu lại, dùng khẩu hình nói "Yên tâm." về phía nơi phát ra tinh thần lực, sau đó đi theo Diệp Lan rời khỏi nhà họ Sở.

Vừa ra khỏi cổng lớn, Diệp Lan liền nhìn thấy một người đàn ông một tay chờ ở đó, mặc dù ông ấy đeo mặt nạ cải trang nhưng hình bóng khác sâu trong tâm trí khiến Diệp Lan nhận ra Ninh Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nước mắt lập tức làm mờ tầm mắt.

"A Vũ——I!"

Biểu hiện của Ninh Vũ không khá hơn Diệp Lan là bao, nếu không phải còn kiêng dè Lê Tinh và Ngụy Trần ở đó, e rằng ông ấy đã mất bình tĩnh rồi.

"Tiểu Lan!"

Cả hai đều lao về phía nhau nhưng khi sắp ôm lấy nhau thì kiềm chế dừng lại, nắm chặt tay nhau, nước mắt lưng tròng.
Bình Luận (0)
Comment