Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 40

Lâm Trĩ Thủy áp trán lên gối, thân mình nằm sấp khiến cảm giác choáng váng nơi đầu càng thêm dữ dội. Thế nhưng cô lại bị cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt ở phần hõm lưng dội thẳng vào, bất ngờ làm cho bừng tỉnh.

“Ninh Thương Vũ…” Cô gọi anh lại, giọng khàn khàn, chậm rãi và nhẹ bẫng.

Sau đó, ***** khẽ phập phồng, cô dừng lại để lấy hơi một chút rồi mới ngẩng khuôn mặt đang bị mồ hôi rịn từ trán xuống đến đuôi mắt lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông vẫn đứng cạnh giường từ nãy đến giờ.

Ninh Thương Vũ cũng đang ướt đẫm mồ hôi. Từ làn da trần mát lạnh, những giọt mồ hôi lăn xuống từng đường cơ bắp rắn rỏi ở đôi chân anh, đồng thời được bao phủ bởi một tầng sáng mờ ấm áp.

Nhưng điều Lâm Trĩ Thủy thực sự muốn xem là nút thắt cà vạt thêu chỉ bạc kia – liệu có còn cài trên đó không.

Giây tiếp theo.

Đôi mắt trong veo như nước của cô bỗng run rẩy, thấy chiếc nơ vẫn còn thắt chặt, nhưng nút thắt Eldredge vốn cầu kỳ đã bị ép xuống đáy, giờ đã bị ép xuống tận đáy.

Vải cũng ướt đẫm… 

Thậm chí, trong nụ hoa ấy, những “hạt giống nhỏ” từ lâu đã bá đạo vương vãi lên lưng cô, chẳng khác gì đánh dấu lãnh địa.

Tim Lâm Trĩ Thủy đột nhiên đập mạnh, cô ngây người nhìn trân trân, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:

Chẳng trách cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, xen lẫn một chút cảm giác lạ lẫm khó diễn tả cùng cơn đau âm ỉ!

“Rõ ràng!!!”

“Khác hoàn toàn so với thỏa thuận ban đầu, đây rõ ràng là… vào đến ba phần tư rồi!!!!!!”

Trong khi đó, “kẻ xấu” lúc này – người đã tiến vào đến ba phần tư – lại vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Anh tháo cà vạt hương tuyết tùng khỏi cổ, động tác nhẹ nhàng như tan vào đầu ngón tay thon dài.

“Xin lỗi.” Ninh Thương Vũ trả lại cà vạt cho cô: “Di chuyển lệch một chút, em có thấy khó chịu không?” Giọng anh trầm thấp, bình thản chẳng khác nào đang hỏi han nhẹ nhàng, mà ẩn ý thì rõ ràng là… quá mức thoải mái rồi còn gì.

口**口

Lâm Chí Thủy đột nhiên cứng đờ lại, cổ và tai cô nhuộm đỏ vì xấu hổ, lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng, ngoan ngoãn để mặc Ninh Thương Vũ bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ trước đã.

口**口

Ninh Thương Vũ vừa bước vào, vóc dáng cao lớn khiến cảm giác áp lực lan tỏa khắp không gian, tiếng nước văng tung tóe xung quanh. Rồi anh vươn tay ôm lấy Lâm Trĩ Thủy vào lòng, tự nhiên mà dịu dàng hôn lên những sợi tóc rối nơi gò má cô: “Ừm, một tháng nữa bụng em sẽ to lên đấy.”

Lâm Trĩ Thuỷ sững người, bất chợt quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Anh thật sự… bất cẩn đến mức đó sao?”

Vào rồi à?”

Ninh Thương Vũ nhìn cô, không giống người thiếu kiềm chế, nhưng lúc này, trên môi anh thấp thoáng ý cười, mắt không giấu nổi ý trêu chọc, môi khẽ lướt qua nốt ruồi nơi đuôi mắt đang rung lên theo ánh nhìn của cô: “Bây giờ vẫn còn kịp để xử lý, anh giúp em dọn dẹp lại nhé.”

Lâm Trĩ Thủy vẫn còn đang ngây người vì câu nói đó.

Ngay sau đó lại bị anh hôn một cái nữa, lần này rất sâu. Ninh Thương Vũ khẽ ra lệnh, giọng trầm thấp đầy ám muội: “Mở ra.”

Buổi ***** vốn bình thường bỗng chốc biến thành quá trình “làm sạch” toàn diện từ đầu đến chân. Gương mặt Lâm Trĩ Thủy đỏ bừng lên, biểu cảm như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mặc dù cuối cùng anh cũng rút ra kịp thời như mọi lần, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng – lỡ như giữa chừng không thể kiềm chế được thì sao? Hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là cái bụng ngày càng to lên như thế…

Trong đầu cô trống rỗng, chỉ đúc kết ra một kết luận.

Tuyệt đối không thể…

Chưa kết hôn, còn trẻ như thế mà đã sinh ra một con sư tử nhỏ thì còn ra thể thống gì nữa!!!

Vì thế, Lâm Trĩ Thủy bỗng trở nên vô cùng phối hợp với “công tác làm sạch” nghiêm túc của Ninh Thương Vũ. Cô đổi tư thế, ngồi trong lòng anh, đối mặt với anh, hai tay mảnh khảnh chủ động vòng qua cổ anh, rồi cúi đầu, chăm chú nhìn xuống làn nước trong veo bên dưới.

Ninh Thương Vũ cử động vô cùng nhẹ nhàng và cẩn trọng.

Rõ ràng cánh tay anh với những đường gân căng đầy sức mạnh, nhưng đối với thân hình nhỏ nhắn của cô lại dịu dàng đến không ngờ…

“Có làm sạch được không?” Giọng nói của Lâm Trĩ Thủy như được phủ lên một tầng sương mờ ẩm ướt, mềm mại chất vấn: “Anh có lừa em không đấy?”

Ninh Thương Vũ khẽ bật cười, sau đó chậm rãi nhấc cánh tay lên khỏi mặt nước. Ngón tay trắng sạch, hoàn toàn không còn dấu vết gì. Rõ ràng chẳng cần đến cái gọi là “kịp thời cứu vãn”, anh căn bản không hề bị d.ục vọ.ng làm cho mờ mắt.

Lâm Trĩ Thủy nhìn chằm chằm vào những ngón tay ấy, sau đó mới sực tỉnh nhận ra mình vừa bị trêu đùa một cách ngoạn mục.

“Ninh Thương Vũ!” Cô giận thật rồi!

“Muốn cảm ơn anh à?” Ninh Thương Vũ kiên nhẫn kiểm tra kĩ bên trong của cô, không hề bị thương, chỉ là bên ngoài có hơi sưng và cần thoa thuốc. Nghe cô giận dỗi, anh bật cười khẽ, giọng trầm mà đầy vẻ trêu chọc: “Chút chuyện nhỏ thôi mà.”

Sao trên đời lại có người xấu xa đến thế?

Ngay cả lúc tắm cũng không quên bắt nạt cô… Lâm Trĩ Thủy chau mày, vẻ mặt ra chiều tức giận nhưng trong mắt lại ánh lên tia suy tính báo thù: “Không được, chuyện nhỏ cũng phải cảm ơn đàng hoàng.”

Ninh Thương Vũ đưa tay giữ lấy eo cô dưới mặt nước, nhẹ nhàng ép xuống: “Vậy cảm ơn bằng cách nào? Giúp anh rửa lại một lần?”

Lâm Trĩ Thủy cúi đầu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ nếu thật sự rửa, e là đến nửa đêm cũng chưa xong, thân thể nhỏ bé của cô chắc chắn sẽ bị hành hạ đến tan nát. Cùng lúc đó, hai tay cô đang đặt lên người anh, đột nhiên thẳng lưng ngồi dậy, vòng eo trắng ngần nổi bật dưới ánh đèn.

Rồi cô cúi đầu nhìn kỹ gương mặt điển trai đến mức khiến người khác phải kinh ngạc của Ninh Thương Vũ. Anh cũng phối hợp, ngửa đầu, để lộ vầng trán hoàn hảo và đôi mắt sắc sảo.

Lâm Trĩ Thủy từ từ ghé sát lại gần, chạm nhẹ môi vào vết sẹo bỏng do xì gà để lại ngày trước. Giây tiếp theo, đầu răng sắc nhọn của cô cắn mạnh một cái.

Máu nhỏ li ti rỉ ra, nhưng lại bị môi lưỡi cô nuốt đi.

Ninh Thương Vũ nhìn chằm chằm vào hành động táo bạo của cô, không hề ngăn cản. Rất nhanh sau đó, vầng trán anh lại in lên một dấu ấn mới – dấu răng độc quyền mà Lâm Trĩ Thủy vừa “trừng phạt” anh.

Cô cong môi cười, đôi môi nhuộm đỏ khẽ nhếch lên, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn thẳng vào anh: “Thưởng cho anh đấy, khỏi cần cảm ơn.”

Miệng thì kiêu ngạo vậy thôi, nhưng sau khi dùng chút sức lực cuối cùng để cắn trán Ninh Thương Vũ, lúc ra khỏi bồn tắm, Lâm Trĩ Thủy vẫn phải nhờ anh bế ra ngoài.

Đêm về khuya tĩnh lặng đến cực điểm, cô mặc áo choàng tắm mát mẻ thoải mái, nằm lại trên chiếc giường kia. Sau khi được bôi thuốc, ngoài cảm giác thân nhiệt vẫn hơi nóng, những cơn đau âm ỉ do bị “kéo căng” hay cọ xát cũng dần dịu xuống.

Lúc này Lâm Trĩ Thủy ngầm cho rằng chuyện “ân oán” tối nay với Ninh Thương Vũ coi như được xóa bỏ. Khi cơn buồn ngủ kéo tới, theo bản năng cô trở nên bám người hơn hẳn, cô phải tìm được đúng vị trí mà mình thấy an tâm nhất trong vòng ngực anh. Đôi hàng mi vừa khép lại, cô vẫn lẩm bẩm: “Trước khi Thôi Đại Vân tỉnh lại, em không muốn rời khu cảng nửa bước…”

Ông ta tỉnh rồi.

Ninh Thương Vũ đang bôi thuốc cho cô thì tiện thể liếc nhìn điện thoại, nhưng không vội nói cho cô biết ngay giữa đêm. Anh đợi đến khi cô chìm hẳn vào giấc ngủ mới lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Ninh Trác Vũ.

Lúc này.

Tại bệnh viện, Thôi Đại Vân sau khi tỉnh lại, dù cơ thể yếu ớt vô cùng nhưng tinh thần đã dần trở lại trạng thái bình thường. Chỉ là ông vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh như một vũng nước chết, hỏi gì cũng không chịu trả lời.

Dẫu sao cũng là người bên nhà họ Lâm, Ninh Trác Vũ cũng không thể dùng biện pháp cứng rắn tra khảo. Thấy chỉ số hiển thị trên máy điện tâm đồ vẫn ổn định, cậu ta đành thử khéo thăm dò, chắc cũng không sao.

Một lúc sau, cậu ta lười biếng kéo dài giọng: “Lâm Trĩ Thủy vì chuyện ông mất tích mà làm loạn cả Tứ Thành, giáo sư Thôi à, ông làm người ta phải tìm mãi mới ra, không định giải thích chút gì sao?”

Thôi Đại Vân nhắm mắt.

Ninh Trác Vũ nhướng mày, bộ dạng như thể không muốn tự làm mình bực, liền tháo vài cúc áo sơ mi, để lộ cánh tay đang chuẩn bị giãn gân giãn cốt ra thì cánh cửa phòng bệnh đóng kín bất ngờ bị đẩy mở từ bên ngoài.

Thịnh Minh Anh bước vào trên đôi giày cao gót. Bà mặc một chiếc váy dài màu tím, cổ và cổ tay đều đeo trang sức lấp lánh đồng bộ. Rõ ràng vừa bận tiệc xã giao đến tận đêm, nhưng vừa nghe tin Thôi Đại Vân tỉnh lại đã vội đến bệnh viện.

Không khí chợt lặng đi. Ninh Trác Vũ thấy bà liền thu lại khí thế ngang tàng, thay bằng vẻ mặt thờ ơ: “Thịnh tổng đến thật đúng lúc, cùng trò chuyện chứ?”

Vừa dứt lời.

Ngược lại, Thôi Đại Vân – người nãy giờ như tượng đá – bỗng có phản ứng. Ông vừa mở mắt, trông thấy Thịnh Minh Anh dần tiến lại gần, ngay lập tức màn hình điện tâm đồ bắt đầu dao động rõ rệt.

Ninh Trác Vũ thấy thú vị, kéo ghế ngồi xuống, quan sát dữ liệu biến đổi ở cự ly gần.

Cậu ta không đi.

Thậm chí còn thản nhiên lấy điện thoại ra mở danh bạ.

Thịnh Minh Anh biết rõ cậu thiếu gia nhà họ Ninh này những ngày qua đã dốc sức điều tra vụ mất tích của nhân viên nghiên cứu nhà họ Lâm, chắc cũng lần ra được chút gì đó, có nhiệm vụ trong người, sợ rằng không dễ đuổi đi.

Bà cũng không để tâm đến cậu ta nữa, giày cao gót dừng lại bên giường bệnh, khi cúi mắt xuống, vẻ đẹp lạnh lùng càng thêm băng giá:

“Thôi Đại Vân.”

Thôi Đại Vân vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, gương mặt tuấn tú tái nhợt, gầy gò đến mức có phần biến dạng. Bao năm đồng hành trong sự nghiệp, ông hiểu rõ bà muốn hỏi gì.

Không cần bà mở lời, Thôi Đại Vân yếu ớt cất tiếng: “Tôi tự mình đến bên bờ biển… muốn gặp lại Nghiễn Đường…”

“Anh ấy đã không còn xác.” Sắc mặt Thịnh Minh Anh lạnh lẽo: “Chúng ta đều rõ điều đó. Mười tám năm trước, dữ liệu tối mật nhất của nhà họ Lâm bị một đối thủ sắp phá sản đánh cắp, hắn ta uy ***** ép Lâm Nghiễn Đường mang theo một nửa tài sản lên du thuyền để giao dịch, cuối cùng du thuyền phát nổ.”

Kẻ tống tiền và người bị uy ***** đều chết trong vụ nổ do con người gây ra.

Thịnh Minh Anh chưa từng đến biển, càng chưa từng bước chân vào nghĩa trang đó.

Bà không có nơi chôn cất cho Lâm Nghiễn Đường – người đã tan biến không còn dấu vết. Lý trí và tỉnh táo hơn bất kỳ ai, bà biết rõ trên đời này, dù tìm ở đâu cũng không thể thấy lại người đàn ông năm đó – người trước khi lên du thuyền còn dịu dàng hứa sẽ trở về kịp lúc kể chuyện cổ tích cho con gái.

Thôi Đại Vân im lặng trong đau đớn.

“Ngày đó, anh và Lâm Nghiễn Đường khác biệt về xuất thân, địa vị hay quan điểm, vậy mà anh ấy vẫn xem anh là bạn thân cùng lớp.” Giọng Thịnh Minh Anh lạnh đi, vẻ lạnh lùng càng rõ: “Anh ấy trân trọng con người anh, tôi cũng tin tưởng anh suốt bao năm qua. Thôi Đại Vân, rốt cuộc anh có nỗi khổ gì không thể nói, lại tự tìm đến biển để toan chết cùng một chỗ với anh ấy?”

Thôi Đại Vân lại lặng thinh.

“Thật sự là tự anh ngã xuống bãi đá ngầm sao?”

Hai chữ “bãi đá ngầm” như chạm vào một điểm ký ức nào đó khiến Thôi Đại Vân không thể quên được cảm giác hoảng sợ đến mức loạng choạng rồi rơi thẳng vào nơi tối tăm như vực sâu năm ấy.

Sắc mặt ông tái nhợt đến mức dọa người. 

Sau khi Thịnh Minh Anh dồn ép đủ điều, bỗng đổi giọng, chơi lá bài tình cảm: “Thiện Thiện rất lo cho sự an nguy của anh. Vừa sáng sớm con bé đã tới hỏi rồi. Chẳng lẽ anh nghĩ mình có thể trốn tránh được mãi, hay sau khi nhảy khỏi bãi đá ngầm, còn định lên sân thượng nhảy tiếp lần nữa?”

Thôi Đại Vân không im lặng nữa, giọng ông pha lẫn sự đau đớn và cay đắng: “Minh Anh, cô hãy hủy hoại tôi đi. Tôi có lỗi với nhà họ Lâm, cả đời này tôi không còn mặt mũi nào gặp lại Thiện Thiện…”

“Con bé… năm đó suýt chút nữa đã không thể chào đời.”

Nhắc đến chuyện mang thai năm đó khiến đầu óc Thịnh Minh Anh chợt trở nên mơ hồ, không thể kiểm soát được mà rơi vào những ký ức từng chôn sâu tận đáy lòng.

Tin Lâm Nghiễn Đường thiệt mạng do vụ nổ trên du thuyền như cơn sóng dữ tàn bạo đánh tan cả nhà họ Lâm. Ba tháng *****ên, Thịnh Minh Anh sống như kẻ mất hồn, từng ngày từng ngày trông thấy thân thể mình gầy gò đi với tốc độ chóng mặt, đến cả vẻ ngoài kiêu sa lạnh lùng cũng mang theo nét u uất bệnh tật.

Trong cảm nhận của bà, cái chết của Lâm Nghiễn Đường luôn mơ hồ như thể vừa mộng vừa thực. Thường vào lúc hoàng hôn, bà lại chờ ở nhà, đích thân nấu một bàn thức ăn mà ông thích, ngồi một mình ở bàn ăn chờ đến tận khuya.

Nhưng vẫn không đợi được bóng dáng quen thuộc và mệt mỏi ấy trở về.

Đến giờ bà lại lên giường ngủ, sáng hôm sau thức dậy, tô vội lớp trang điểm đậm lên gương mặt tiều tụy tái nhợt, rồi lại như không có gì mà đến công ty xử lý một đống công việc hỗn loạn, cho đến khi bất ngờ ngất xỉu trong một cuộc họp.

Khi tỉnh lại lần nữa, Thịnh Minh Anh đã được đưa từ bệnh viện tư về lại nhà cũ. Bà chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bà cụ Lâm – mẹ chồng bà – đang ngồi bên giường.

“Minh Anh à.” Bà cụ xuất thân là tiểu thư khuê các, mái tóc bạc lúc nào cũng được chải gọn gàng, yêu thích mặc sườn xám màu nhã nhặn. Từ khi mất con, thần sắc vốn luôn tốt của bà như bị hút cạn, mắt vằn đỏ, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Thịnh Minh Anh, nghẹn giọng nói:

“Là nhà họ Lâm khiến con khổ rồi…”

Thịnh Minh Anh cố gắng chống đỡ.

Dưới ánh đèn ấm áp, nơi khóe mắt bà, một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống rồi biến mất không để lại dấu vết.

Bà cụ Lâm nói tiếp: “Con đã mang thai được ba tháng, là con gái. Nhưng bác sĩ nói, con lo nghĩ quá độ, lại bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Dù sinh ra được thì thể chất em bé cũng yếu, rất khó nuôi sống.”

Thịnh Minh Anh ngỡ ngàng, cánh tay mềm nhũn muốn chống người ngồi dậy.

Nhưng bà cụ Lâm dịu dàng ấn bà nằm xuống, giọng dần trở nên nghiêm nghị: “Đứa bé này, con không thể giữ lại.”

“Đó là con của con và Nghiễn Đường…”

“Minh Anh, nghe mẹ nói. Giờ nhà họ Lâm không còn người nắm quyền, đám họ hàng kia toàn là lang sói đội lốt người, ai cũng đang nhăm nhe vị trí của Nghiễn Đường. Tương lai con sẽ bị cô lập tứ bề, còn phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt. Nếu thua, không chỉ con mà cả Tông Tông cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.”

Bàn tay đầy nếp nhăn của bà cụ Lâm rất ấm, nhẹ nhàng vuốt bụng Thịnh Minh Anh, trong lòng không đành nhưng vẫn bất lực: “Nếu là con trai, còn có thể thay con giữ lấy cơ nghiệp của Nghiễn Đường, bịt miệng đám người trong dòng tộc. Nhưng là con gái… giữ nó lại, con phải trả giá quá nhiều. Dù mẹ là mẹ của Nghiễn Đường, cũng không thể vì giữ giọt máu của con mình mà kéo con xuống đáy vực như thế được…”

Thịnh Minh Anh còn rất trẻ.

Trẻ đến mức bà Lâm không thể ích kỷ bắt bà cả đời phải thủ tiết ở nhà họ Lâm, chỉ hy vọng, vì Tông Tông là con gái nhà họ Lâm, bà có thể giữ được cơ nghiệp mà Nghiễn Đường để lại.

Đứa bé này…

Không thể giữ lại.

Bà cụ Lâm cả đời tin vào Phật, vậy mà khi đã đến tuổi xưa nay hiếm, vì đại cục, vẫn phải nhẫn tâm tạo nghiệp sát sinh.

Chẳng bao lâu sau, Thịnh Minh Anh vì kiệt sức mà thiếp đi.

Bà Lâm đốt một nén hương an thần đặt đầu giường. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt bà đã che giấu mọi cảm xúc, sau đó, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Vừa ra đến cửa, bà đã thấy cô bé đứng bên chiếc bàn trà gỗ lim đỏ.

Lâm Hi Quang tuy còn nhỏ, nhưng đã sở hữu vẻ đẹp hiếm thấy khiến cả giới hào môn khu cảng phải kinh diễm. Dù còn thơ bé, nhưng từ những đường nét khuôn mặt đã có thể mường tượng ra tương lai sẽ còn xinh đẹp hơn cả mẹ mình.

Lúc này, cô bé chăm chú nhìn bà cụ Lâm, mái tóc đen dài ngang vai càng làm đôi mắt tròn xoe thêm trong sáng.

“Tông Tông.”

Vừa cất tiếng gọi, nào ngờ, Lâm Hi Quang liền cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà ném mạnh xuống đất, cúi người nhặt lấy mảnh vỡ, rồi ép sát lên cổ mình. Cô bé nghiêm túc nói: “Bà ơi, nếu bà nhất định bắt mẹ bỏ đi đứa con của mẹ và bố, cháu sẽ ***** người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm.”

Ánh mắt bà cụ Lâm xám ngắt, nhìn bàn tay bé xíu của cô bé, cùng mảnh thủy tinh sắc nhọn áp sát vào làn da trắng nõn, lặng im hồi lâu mới bước lại gần: “Tông Tông, bình thường cháu sợ đau nhất mà, phải không? Nếu cứa không đúng động mạch thì sẽ rất đau, chảy rất nhiều máu… cháu thật sự muốn tự sát sao?”

“Cứa không trúng thì cứa thêm vài lần.” Gương mặt trắng trẻo không tì vết của Lâm Hi Quang đã bị nước mắt làm nhòe, các đầu ngón tay càng siết chặt hơn, nói tiếp: “Cháu không sợ chết, cháu muốn mẹ và em gái.”

Bà cụ Lâm đứng lặng, không nói nổi một lời.

Chất giọng còn non nớt của Lâm Hi Quang mang theo tiếng nghẹn ngào, nhưng cô bé cố nén lại, không muốn để lộ sự yếu đuối: “Bà ơi, xin bà hãy giữ lại em gái, xin hãy để cháu đi thay. Hôn ước của cháu với nhà họ Tần coi như không còn giá trị nữa. Bà hãy giúp cháu chọn một gia đình khác, chọn người có thể giúp nhà họ Lâm vượt qua khó khăn này. Cháu đồng ý.”

“Bà ơi, cháu bằng lòng hy sinh hôn nhân, tự do và sức khỏe của mình để đổi lấy mạng sống cho em gái.”

“Đứa trẻ ngốc…” Bà cụ Lâm đau thắt tim gan vì lời thề non hẹn biển của đứa cháu nhỏ, phút chốc không giữ được bình tĩnh, liền ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé, ấm áp ấy, “Là bà già rồi, vô dụng quá, chẳng thể bảo vệ nổi các con cháu.”

Mảnh thủy tinh trong tay Lâm Hi Quang cuối cùng bị bà cụ thu lại. Cuộc giằng co giữa hai bà cháu, đặt lên cán cân là máu mủ tình thâm, đứa trẻ nhỏ bé ấy đã chọn hy sinh chính mình, mới may mắn giành được một lần thắng lợi mong manh.

Ngay sau đó, cô bé lau sạch nước mắt, lặng lẽ bước vào phòng của người chủ mẫu đang yên tĩnh nghỉ ngơi.

Thịnh Minh Anh thực ra đã tỉnh từ lâu, chuyện xảy ra bên ngoài bà nghe rõ mồn một. Bà nằm im sát vào gối, khuôn mặt ướt đẫm, nước mắt cứ không ngừng chảy dài nơi khóe mắt. Chưa từng có lúc nào tuyệt vọng và cô độc đến vậy.

Cho đến khi Lâm Hi Quang dùng chút sức lực còn lại, ôm lấy bà thật chặt trong bóng tối, giọng trẻ thơ khẽ vang lên: “Mẹ ơi, con sẽ bảo vệ mẹ. Từ nay về sau con sẽ là người kế thừa trung thành nhất của mẹ.”

Dường như có một dòng sinh khí len vào nơi tim gan đã cạn kiệt của Thịnh Minh Anh. Bà nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ xíu kia, đặt lên bụng mình, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có để nói: “Lâm Hi Quang, mẹ cảm ơn con.”

Đôi mắt Lâm Hi Quang ánh lên một tia chờ mong dịu dàng: “Em bé tên là gì vậy ạ?”

“Lâm Trĩ Thủy.” Ngay từ khoảnh khắc vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê và biết mình đang mang thai, Thịnh Minh Anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ đứa trẻ ngoài ý muốn này. Bà khẽ chạm vầng trán lạnh buốt của mình vào vầng trán ấm áp của con gái, từng lời từng chữ đầy dịu dàng: “Nắng sớm chiếu rọi dòng nước nhỏ, em gái con sẽ tên là Lâm Trĩ Thủy.”

Lâm Trĩ Thủy không bị mẹ và chị bỏ rơi.

Bà cụ Lâm cuối cùng cũng đành bất lực chấp thuận… Ba tháng sau đó, khi đứa bé vẫn chưa kịp chào đời, bà cụ vì đau buồn mất con, tâm mạch tổn thương, dù gắng gượng giữ lấy hơi tàn chỉ mong được nhìn cháu gái một lần, vẫn phải nằm liệt giường rồi ra đi.

Một tháng sau, Thịnh Minh Anh lo xong hậu sự cho người mẹ chồng thân thiết như mẹ ruột, giữa lúc đang đấu tranh quyền lực dữ dội với tông tộc nhà họ Lâm, đã sinh non cô bé Lâm Trĩ Thủy — thể trạng bẩm sinh vô cùng yếu ớt.

Ký ức ấy như một lưỡi dao sắc bén, sống sượng rạch một đường máu me lên trái tim bà.

Thịnh Minh Anh khép mắt lại, kéo linh hồn mình trở về thực tại một cách trọn vẹn. Đứng trong phòng bệnh, đối mặt với lời gần như là sám hối của Thôi Đại Vân, bà lạnh lùng đến tột cùng: “Tôi đã cho anh cơ hội để nói ra sự thật. Anh đã không nói, cũng không còn mặt mũi nào để đối diện với Thiện Thiện. Vậy thì, phải đối mặt thôi.”

Sau đó.

Thịnh Minh Anh không thèm lãng phí thêm một giây nào ở lại đây, trước khi rời đi, lạnh nhạt để lại một câu: “Đừng tưởng tôi không biết anh và tên khốn Tần Tập An gần đây có lén lút liên lạc. Nếu chuyện năm xưa thật sự do các người nhúng tay vào… Tốt nhất hãy tự kết liễu để đền mạng đi.”

Hai từ “đền mạng” vừa dứt.

Cửa phòng bệnh liền bị mở ra rồi đóng sầm lại một cách nặng nề.

Bầu không khí trở nên kỳ quặc, Ninh Trác Vũ – kẻ đứng bên xem kịch vui – vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại đang gọi dở, bất ngờ bị nhét cho một tai đầy bí mật xưa cũ động trời.

Cậu ta liếc nhìn Thôi Đại Vân, người lúc này mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt, sắc mặt nhợt nhạt như sắp chết đến nơi. Rồi lại nhìn vào màn hình, uể oải nói bằng giọng xem náo nhiệt không ngại chuyện to: “Kính thưa ông anh thân yêu, em cúp máy đây, không cúp thì phải gọi bác sĩ đến cứu mạng mất, giáo sư Thôi sắp không xong rồi.”

“Giáo sư Thôi sắp không xong rồi.”

Trong phòng ngủ chính của biệt thự trên đỉnh núi Thái Bình, câu nói này vừa lọt qua loa điện thoại, bầu không khí bỗng chốc lặng đi.

Ninh Thương Vũ tựa người vào đầu giường, trầm ngâm một lát, ngón tay thon dài đặt điện thoại xuống bàn một cách tùy ý. Khi đôi mắt sắc lạnh hơi cụp xuống—

Giây tiếp theo, anh bất ngờ đối diện với ánh nhìn trong trẻo như nước của Lâm Trĩ Thủy – người vừa nằm yên trong ngực anh như đang ngủ rất ngoan.

Lúc này cô đang nằm sấp trên bờ ngực rắn chắc của anh, đôi mắt pha lê ngập cảm xúc thương xót, không rõ đã lặng lẽ nghe lén từ bao giờ…

Lâm Trĩ Thủy không hề ngủ.

Từ đầu đến cuối chưa từng ngủ.

Khi ánh mắt Ninh Thương Vũ chạm vào đôi mắt sáng trong ấy, anh lập tức hiểu ra tất cả.

Bình Luận (0)
Comment