Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 41

“Thói quen giả vờ ngủ nhưng lại dựng tai lắng nghe, mở mắt nhìn trộm là em có từ nhỏ à?” Ánh mắt Ninh Thương Vũ tối lại, dừng lại trên gương mặt trong trẻo, vô tội của Lâm Trĩ Thuỷ, ánh nhìn lướt qua bờ môi cô rồi dừng lại ở vành tai đang hơi ửng đỏ.

“Thế này gọi là nghe trộm sao?” Lâm Trĩ Thuỷ không hề sợ hãi trước hơi thở nóng bỏng bất chợt của anh, nhẹ nhàng phản bác: “Em đây là quang minh chính đại tham gia nghe chuyện nhà mình.”

Bà Thịnh Minh Anh vốn dĩ chẳng bao giờ nhắc tới những chuyện này trước mặt cô, nghe được coi như có bản lĩnh. Nhưng lời lẽ mạnh miệng của cô, cuối cùng lại chuốc lấy hậu quả là bị bàn tay to dài và rắn chắc của Ninh Thương Vũ đột ngột ôm lấy sau gáy, động tác mang theo vẻ chiếm hữu mãnh liệt, như thể anh đang nổi lên ham mu.ốn phá huỷ với một thứ gì đó đẹp đẽ và mềm mại đến mức yếu ớt.

Ngay giây sau đó, trong bóng tối, anh cúi xuống hôn cô đầy mãnh liệt.

Đôi môi lém lỉnh, hay đối đáp của Lâm Trĩ Thuỷ lập tức bị bịt kín, hơi thở nóng bỏng dần trượt sâu xuống cổ họng khiến cả đôi chân trắng trẻo đang đặt trên tấm ga nhung đen cũng khẽ co lại một cách vô thức.

Gần như không thể thở nổi, tim còn ngứa ngáy như bị ai cào nhẹ, đến khi đôi môi mỏng của Ninh Thương Vũ chạm nhẹ lên má cô mấy cái, mượn cơ hội dừng lại để hỏi: “Có thấy thất vọng không?”

Bốn chữ đó rõ ràng bên tai, khiến đầu óc Lâm Trĩ Thuỷ thoáng tỉnh táo hơn, hàng mi đang khẽ run rẩy, đôi mắt vẫn trong veo như nước, phản chiếu trạng thái bình tĩnh mà bi thương đến tột cùng của cô: “Là chuyện Thôi Đại Vân à? Có một chút… Thật ra nhiều năm qua, ông ấy đối với chị gái em thì khách khí nhưng đối với em thì luôn mang tình cảm yêu thương của một bậc trưởng bối, em biết… là vì đôi mắt này.”

Cô dừng lại một nhịp, giữa hàng lôngmày khẽ chau lại, như đang tìm cách miêu tả chính xác nhất, rồi buông ra một ví von rất chuẩn xác, nhưng nghe vào lại có vẻ không hợp thời:

“Thôi Đại Vân coi em là di vật hiếm hoi cuối cùng mà Lâm Nghiễn Đường để lại trên đời này. Mọi người đều nghĩ rằng di vật thì nên được đặt trong tủ kính để bảo vệ, thỉnh thoảng lại tỏ ra thương xót.”

Thế nhưng Lâm Trĩ Thuỷ càng lớn, tính cách càng khó đoán, lại càng không cần đến sự thương hại đó.

Tuổi thơ của cô ghét nhất là bị giam trong nhà.

Rồi luôn phải đối mặt với những người xa lạ chưa thể buông bỏ sự thật là Lâm Nghiễn Đường đã ra đi, bọn họ nhìn thấy cô ôm cuốn sách tranh về đại dương cùng đôi mắt thủy tinh này, ánh mắt dành cho cô lúc nào cũng ngập tràn thương cảm.

Ninh Thương Vũ nhìn gương mặt không chút cảm xúc của cô, vô thức đưa tay lên chạm nhẹ.

Đầu ngón tay ấm áp m.ơn trớn bên nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cô, như muốn chạm vào để xem có thể khơi gợi được chút cảm xúc nào không.

Lâm Trĩ Thuỷ lại nhẹ nhàng áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp an toàn của anh, rồi tiếp tục lên tiếng bằng giọng trầm thấp: “Ninh Thương Vũ, từ nhỏ, toàn bộ nhận thức của em về người bố đều đến từ những người như Thôi Đại Vân và những di vật quý giá còn lưu giữ trong thư phòng ở nhà. Em tự chắp vá trong đầu hình ảnh về một người bố tên là Lâm Nghiễn Đường. Ông ấy có tính cách nhân hậu, không có khuyết điểm, đối đãi với người khác nhẹ nhàng như gió xuân, lại đam mê nghiên cứu những công trình từ thiện có ích cho đất nước và nhân dân…”

“Ông ấy không giống một thương nhân làm ngành dược, mà giống một nhà từ thiện hơn.” Hơi thở Lâm Trĩ Thuỷ ẩm ướt, phả nhẹ lên ngón tay Ninh Thương Vũ, khe khẽ thở dài: “Một người như vậy, dù tập đoàn Lâm thị bị đánh cắp dữ liệu tuyệt mật, bị ép buộc phải giao ra một nửa tài sản, ông ấy vẫn ôn hoà đồng ý, thật sự mang theo điều kiện để lên du thuyền.”

“Bố em sẵn sàng từ bỏ lợi ích để cùng người khác sống hoà thuận, vậy thì tại sao… tại sao lại phải kéo ông ấy chôn cùng dưới đáy biển?”

Không ai có thể đưa ra sự thật.

Kẻ tống tiền đã chết, dữ liệu nghiên cứu y tế tuyệt mật cuối cùng cũng không được tiết lộ, không khiến đối tác kinh doanh của Lâm thị thất vọng. Nhưng người mãi mãi không thể trở về chính là Lâm Nghiễn Đường.

Lâm Trĩ Thuỷ hít một hơi run rẩy, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: “Bố em khi đó chỉ muốn đàm phán xong rồi về nhà ăn cơm với mẹ, chỉ là muốn được về nhà. Em sẽ không tha thứ. Em sẽ không tha thứ cho bất cứ ai khiến bố em không thể trở về nhà.”

Hai chữ “về nhà” được cô cắn chặt trong kẽ răng, Lâm Nghiễn Đường không thể về nhà, còn cô – đứa trẻ ra đời do sinh thiếu tháng – từ khi sinh ra đã bị giữ lại trong nhà, chờ mãi, chờ rất lâu, cuối cùng lại đợi được hôn ước từ trên trời rơi xuống cùng Ninh Thương Vũ.

Lâm Trĩ Thuỷ ngừng lời thì thầm, chạm ánh mắt với Ninh Thương Vũ, khoé môi mang theo vẻ mong manh như muốn tan ra, khiến gương mặt trắng ngần của cô gần như trong suốt, chỉ cần khẽ chạm vào là có thể vỡ nát thành ngàn mảnh. Cô rõ ràng phát ra từng chữ, giọng nghẹn ngào nơi cổ họng: “Ninh Thương Vũ, cho em thêm một chút nữa.”

Thêm một chút nữa.

Thêm một chút sức mạnh nữa thôi…

Ninh Thương Vũ im lặng đến cực điểm, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt hổ phách, che giấu hết mọi cảm xúc, mãi đến khi Lâm Trĩ Thuỷ cười buồn, rồi cúi đầu, anh mới cúi người hôn lên môi cô: “Không cần đến bệnh viện nữa, bên kia Ninh Trác Vũ đã tra ra chút manh mối. Anh sẽ về nhà tổ một chuyến, em ở lại đây.”

Anh muốn đích thân ra mặt!!!

Ý thức trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ phản ứng trước tiên, môi khẽ hé mở vì kinh ngạc, hít lấy hơi thở của anh, như thể có thứ gì đó vừa được thắp lên, giống như ngọn lửa bùng cháy, từ cổ họng lan thẳng đến ngực.

Một lúc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng lên, cách anh chỉ trong gang tấc, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu tất cả của Ninh Thương Vũ, như thể hết thảy những điều cô vừa giãi bày – những bí mật chưa từng được ai biết về nhà họ Lâm – đều không thể qua được ánh mắt ấy.

Không hiểu vì sao, toàn thân Lâm Trĩ Thuỷ khẽ cứng đờ, môi miệng bỗng nhiên không thốt nên lời, trái tim vừa mới được sưởi ấm lại như bị dội một gáo nước lạnh, ngẩn ngơ cảm nhận một nỗi đau khó gọi thành tên.

“Còn chút sức lực thì giúp anh thắt cà vạt.”

Giây tiếp theo, Ninh Thương Vũ xoay người bước xuống giường một cách dứt khoát, cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa kính phản chiếu dáng người cao lớn đầy sát khí của anh. Áo sơ mi và áo vest được khoác lên, lớp vải lụa trơn bóng ôm trọn bờ vai sắc nét và tấm lưng thẳng tắp của anh.

Ngay sau đó, anh quay lại bên giường, đưa cà vạt cho Lâm Trĩ Thuỷ – người vẫn đang ngơ ngác nhìn anh mặc đồ từ đầu đến cuối.

Tiếng thở nhẹ nhàng mà kìm nén của Lâm Trĩ Thuỷ vô tình để lộ cảm xúc trong lòng, nhưng những ngón tay trắng ngần của cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tỉ mỉ thắt cho Ninh Thương Vũ một nút cà vạt hoàn hảo đến từng chi tiết.

Xong xuôi, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng cong lại trên hoa văn ẩn dưới lớp vải, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo sự cố chấp dịu dàng: “Cái cà vạt này là em thắt cho anh… Nếu muốn tháo ra, anh chỉ có thể đến khu cảng tìm em để tháo.”

Không hiểu vì sao, trong lòng cô bỗng nhiên rất muốn cùng anh lập một lời hứa.

Bóng dáng Ninh Thương Vũ in trọn vẹn trong đôi mắt trong veo như nước của cô. Một lúc sau, khóe môi mỏng của anh như cong lên một đường nhẹ, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm trán lên trán cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Mười phút sau.

Vệ sĩ đều được giữ lại nơi này.

Biệt thự riêng trên đỉnh núi Thái Bình lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có. Ninh Thương Vũ chỉ mang theo Hề Yến rời đi, để lại cả đội ngũ tinh nhuệ tiếp tục bảo vệ Lâm Trĩ Thuỷ đang mệt mỏi rúc vào gối, thiếp đi trong cơn kiệt sức. Dù là thể lực hay tinh thần, đêm nay cô đều đã tiêu hao đến mức kiệt quệ. Chỉ sau khi sắp xếp xong những suy nghĩ trong đầu, cô mới dần chìm vào giấc ngủ mê man.

Tại Tứ Thành.

Tia sáng *****ên của buổi bình minh chiếu rọi vào căn nhà cũ của nhà họ Ninh. Ninh Huy Chiếu vừa tỉnh dậy không lâu đã ngồi vào chiếc ghế cao bằng gỗ lim trong phòng trà, nhận lấy chén trà do chính tay Tần Tập An pha dâng. Ông cụ không thèm nhấc mí mắt, nhưng toàn thân vẫn toát ra khí chất trầm ổn, uy nghiêm từ bao năm nay.

Sau khi uống cho nhuận giọng, Ninh Huy Chiếu đưa lại chén trà, giọng nói không nặng không nhẹ: “Nói đi, sáng sớm đến tìm tôi có việc gì?”

Tần Tập An đến từ nửa đêm, nhưng lại không dám làm vấy bẩn tầm nhìn của ông cụ, ông ta vận bộ vest trắng bạc được cắt may chỉn chu, tóc chải chuốt gọn gàng, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên làm nổi bật gương mặt nho nhã và đôi mắt sâu trầm phảng phất nỗi u sầu của ông ta: “Lão gia, gần đây cậu Trác đang điều tra tôi.”

“Điều tra chuyện gì?” Ninh Huy Chiếu hỏi với vẻ ôn hòa, rồi suy nghĩ một lát, mới nói: “Trác Vũ ở nhà vẫn luôn nghe theo lệnh của Thương Vũ, có phải cậu đã làm chuyện gì chạm đến điều tối kỵ của nó không?”

Tần Tập An càng cúi thấp đầu, giọng điệu càng thêm cung kính: “Dạo gần đây, có một nhà khoa học của nhà họ Lâm tên là Thôi Đại Vân xảy ra chút chuyện. Cô con gái út nhà họ Lâm nhất quyết muốn điều tra đến cùng, còn tìm đến nơi ở của Vãn Ngâm để làm ầm một trận. Chuyện này… thật sự, nhà họ Tần cũng không thể phủi sạch trách nhiệm.”

Ninh Huy Chiếu hỏi: “Là người cậu sai đi làm à?”

“Không, lão gia, ông cũng biết tính tôi. Thôi Đại Vân từng là bạn học thân thiết của tôi nhiều năm trước, sao tôi có thể hại đến tính mạng ông ấy.” Tần Tập An cười khổ, “Là do ông ta và một nhà nghiên cứu khác mà nhà họ Tần từng thuê về có tư thù cá nhân. Người kia từng làm việc tại nhà họ Lâm, hai người họ gặp nhau ở ven biển rồi xảy ra xung đột, kết quả là không kiềm chế được…”

Ánh mắt của Ninh Huy Chiếu bỗng sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tần Tập An: “Chuyện nhỏ như thế, mà cậu làm như gặp kẻ thì lớn không bằng?”

Tần Tập An không muốn thừa nhận, nhưng Thôi Đại Vân đã vào ICU cấp cứu, còn có thể tỉnh lại đã là may mắn lớn. Trong khi đó, Ninh Trác Vũ lại ép sát từng bước, không chịu buông tha cho nhà họ Tần. Tình thế trở nên rất khó xử, ông ta buộc phải tìm đến ông cụ Ninh để cầu xin một đường lui.

Lúc này, Tần Tập An vẫn cố chấp khẳng định đây chỉ là xích mích giữa hai nhà nghiên cứu, trên gương mặt trắng trẻo như ngọc hiện rõ nét ưu tư: “Lão gia, nhà họ Lâm từ lâu đã coi tôi như cái gai trong mắt. Chuyện nhỏ như vậy, nếu Ninh Tổng chỉ vì hai giọt nước mắt của cô con gái nhà họ Lâm mà nổi giận trút lên đầu tôi, thì nhà họ Tần còn có thể vùng vẫy được gì nữa.”

Đôi lông mày già nua của Ninh Huy Chiếu hơi cau lại, nhưng sắc mặt không biểu lộ điều gì rõ ràng.

Tần Tập An nhận thấy sự thay đổi rất nhỏ ấy, định mở miệng nói tiếp thì bất ngờ bị tiếng bước chân của quản gia già cắt ngang: “Lão gia, Cậu chủ Thương đến rồi.”

Ninh Huy Chiếu vẫn điềm nhiên ngồi đó, ngón tay nhẹ xoay chiếc nhẫn ngọc ở ngón cái, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.

Còn Tần Tập An thì sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng. Ông ta không ngờ Ninh Thương Vũ lại đích thân tới. Chưa đầy vài giây sau, một bóng người cao lớn mặc vest đen sắc nét, khí chất trầm ổn bước vào, không hề có lấy chút dao động.

Bầu không khí trong phòng trà lập tức thay đổi.

Ánh đèn sáng trong phòng hoà với ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ khiến hình ảnh của Ninh Thương Vũ càng trở nên rõ nét, đặc biệt là dấu răng nhỏ, đỏ tươi như máu trên trán anh càng khiến người ta khó mà rời mắt.

Không chỉ người ngoài kinh ngạc đến mức sững sờ.

Ngay cả Ninh Huy Chiếu, người luôn điềm đạm, cũng thoáng sững người, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào dấu vết đó.

Năm xưa, Ninh Thương Vũ từng bị thương ở trán vì cứu Dung Già Lễ – người thừa kế của nhà họ Dung – khi cậu ta bị nhóm người có vũ trang bắt tại đảo Nghi Lâm. Khi đó anh đã đơn độc xông vào hang hổ, mang theo tấm séc giả hai tỷ đô đến đàm phán với một tên tội phạm máu lạnh chuyên sống nhờ lưỡi dao.

Ai ngờ, đối phương vì hận cũ, ra điều kiện muốn anh đích thân châm một điếu xì gà tặng mình, rồi mới chịu bàn chuyện đổi mạng người.

Vì cứu Dung Già Lễ, Ninh Thương Vũ ngạo mạn đến đâu cũng đành cúi đầu, tự tay dùng điếu xì gà đang đang còn cháy in lên trán mình một vết sẹo đau rát.

Vết sẹo đó ở trên trán anh rất lâu, chưa từng biến mất, như để ghi nhớ điều gì đó, cũng trở thành điều cấm kỵ trong nội bộ gia tộc, không ai dám nhắc lại.

Đã là điều cấm kỵ, tự nhiên chẳng ai dám mạo phạm thêm lần nữa.

Thế nhưng bây giờ, có thể nhìn rõ trán Ninh Thương Vũ vừa bị người khác cắn, dấu răng vẫn còn in rõ, thậm chí chưa kịp bôi thuốc. Vẻ mặt anh lại vẫn cao ngạo, thản nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt quét qua Tần Tập An như không hề để tâm: “Còn chưa chịu quỳ xuống?”

Tần Tập An đang định nở một nụ cười hoàn hảo tiêu chuẩn, nhưng sau câu nói ấy, toàn thân liền căng cứng lại: “Ninh tổng…”

“Thương Vũ.” Ninh Huy Chiếu lên tiếng trước: “Dù gì thì cậu ta vẫn đang ngồi trên chiếc ghế nhà họ Tần.”

Ninh Thương Vũ tựa lưng vào ghế, giọng điệu bình thản đến mức lạnh lùng: “Ngồi vào chiếc ghế của nhà họ Tần là có thể hại người của tôi sao?” Ý ngoài lời nói đã quá rõ ràng.

Anh đến để truy hỏi chuyện của Thôi Đại Vân.

“Từ bao giờ các thành viên nghiên cứu của nhà họ Lâm lại thành người dưới quyền của anh vậy?” Lúc này, một giọng nói lơ đễnh khác vang lên. Là Ninh Duy Vũ từ nhánh hai của dòng chính vừa bước vào.

Gương mặt cậu ta không mang nét sắc lạnh kiêu ngạo đặc trưng của nhà họ Ninh, ngược lại vô cùng đặc biệt, như thể được mài giũa từ dòng nước đầu xuân tan chảy nơi khe núi. Thế nhưng vì ưa chuộng phong cách tối màu, cậu ta thường phối kẹp cà vạt khắc hình thần chết, nên khí chất lạnh nhạt như băng mỏng của cậu ta lại càng thêm nổi bật.

Ninh Duy Vũ là một trong những kẻ bại trận trong cuộc chiến quyền lực của gia tộc. Từng chỉ cách vị trí cao nhất một bước, nhưng cuối cùng lại thất bại dưới tay Ninh Thương Vũ.

Cậu ta thường tranh thủ thời gian rảnh đến sống vài ngày ở nhà tổ, thể hiện lòng hiếu thuận với ông cụ.

Đến giờ điểm tâm, Ninh Duy Vũ bưng khay gỗ đến, trước tiên đặt lên bàn trà, rồi nhắc nhở Ninh Huy Chiếu dùng bữa. Sau đó, cậu ta gật đầu lễ độ với Ninh Thương Vũ.

Ninh Huy Chiếu không vội ăn, ngược lại tỏ ra hứng thú nhắc lại câu vừa nãy: “Duy Vũ hỏi rất đúng, từ khi nào thì thành viên nghiên cứu kia thành người của cháu vậy?”

Giọng điệu Ninh Thương Vũ có vẻ thản nhiên, nhưng lại mạnh mẽ chất vấn ngược lại: “Ông ta là sính lễ mà Lâm Trĩ Thủy tặng cho cháu, có vấn đề gì không?”

“…”

Từ bao giờ mà nhân sự nghiên cứu lại có thể trở thành sính lễ đem tặng? Ninh Huy Chiếu nhíu mày lần nữa trước hành động thiên vị trắng trợn này của cháu ruột.

Ninh Duy Vũ bật cười: “Vậy thì, anh cả cũng nên tặng sính lễ cho cô ấy mới phải.”

“Ừ, đã tặng Ninh Trác Vũ làm sính lễ rồi.” Ninh Thương Vũ nhìn sang, ánh mắt hổ phách sâu thẳm, dừng lại một giây đầy ẩn ý rồi hỏi: “Cậu tò mò đến mức ấy, là muốn đi thế chỗ à?”

Áp lực từ giọng nói chậm rãi nhưng ép người kia quá rõ rệt, Ninh Duy Vũ thức thời im lặng.

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quặc.

Bởi lẽ, thái độ kiêu ngạo và áp đặt của Ninh Thương Vũ đã thể hiện rõ ràng ý anh là đang đứng về phía nhà họ Lâm.

Tần Tập An, vốn đang cứng đờ người tại chỗ, ngay lập tức trở thành tâm điểm bị săm soi.

Yêu cầu Tần Tập An quỳ gối của Ninh Thương Vũ không đơn thuần là trừng phạt, mà còn là sự mỉa mai rằng nhà họ Tần nay đã mất chỗ đứng, không chỉ bị xếp sau nhà họ Lâm, mà còn tụt xuống dưới cả những gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Ninh.

Tất cả… chỉ vì Lâm Trĩ Thủy.

Tần Tập An, như một con cáo ranh mãnh sống sót trong rừng sâu, nhanh chóng phân tích được thế cục có lợi cho mình. Dù đầu gối bị Ninh Thương Vũ đá gãy, ông ta cũng không thể tự ý quỳ xuống.

Ánh mắt liền hướng sang Ninh Huy Chiếu: “Lão gia, nếu Ninh tổng muốn vì nhị tiểu thư nhà họ Lâm mà ra mặt, tôi có thể khai ra người đã tranh chấp với Thôi Đại Vân, cũng có thể đích thân đến nhà họ Lâm xin lỗi!”

“Thương Vũ à.”

Ninh Thương Vũ chẳng buồn nhìn ông, chỉ nhẹ nhàng đưa mắt về phía Hề Yến. Người phía sau lập tức lên tiếng: “Ông Ninh, Thôi Đại Vân đã được đưa về nhà tổ. Nếu Tần tổng muốn đích thân xin lỗi, xin ông cho ý kiến.”

Đã kéo người ta khỏi giường bệnh về đây rồi, còn có thể có lựa chọn gì sao?!

Một nỗi bất an dâng trào từ sâu trong tâm khảm Tần Tập An, mồ hôi lạnh tức thì túa ra từ trán.

Ông ta bắt đầu có biểu hiện bất thường, rõ ràng không dám đối diện với Thôi Đại Vân.

Những người có mặt ở nơi này, bất kể ai mang họ Ninh đều có bản năng nhạy bén, tinh thông kỹ năng đè ép đối phương. Không phải cứ làm bộ xin lỗi là qua chuyện được.

Ai tinh mắt cũng đều nhìn ra.

Người nghiên cứu mà Tần Tập An đẩy ra chỉ là con dê tế thần.

Ninh Huy Chiếu ngoài mặt không vạch trần, xem như giữ thể diện cho ông ta, nể tình năm xưa từng cống hiến dữ liệu quan trọng mà ngầm cho qua một lần.

Còn việc Tần Tập An có thật sự ra tay hại Thôi Đại Vân hay không…

Ninh Thương Vũ mặt không biểu cảm, chịu hạ mình tự thân đến nhà tổ thẩm vấn, tất nhiên không phải vì muốn đòi lại công bằng cho Thôi Đại Vân, mà là vì nhà họ Lâm…

Lúc này, Ninh Duy Vũ có phần không đồng tình khi thấy Tần Tập An, già dặn cáo già mà vẫn còn cố chống đỡ. Dù vẻ ngoài vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ không liên quan, nhưng lại khẽ khuyên: “Chú Tần, chú phục vụ cho nhà họ Ninh nhiều năm như vậy, chắc cũng hiểu rõ tính cách anh cả cháu. Chú không nói, nếu Thôi Đại Vân cũng không chịu mở miệng, e rằng không ai có thể rời khỏi nhà tổ với nụ cười được đâu.”

Cậu ta dừng lại, ý tứ sâu xa: “Chi bằng coi như kể một câu chuyện xưa, để ông nội giải khuây.”

Là khuyên ông ta cúi đầu, cũng là thăm dò.

Tần Tập An sao lại không hiểu? Nếu chỉ là một ân oán bình thường, kể ra cho ông cụ Ninh nghe giải buồn, có khi còn được nhà họ Ninh ra mặt hóa giải.

Nhưng dù đúng là như thế, vẫn không thể nói ra được.

Ninh Thương Vũ đã chẳng còn kiên nhẫn dây dưa thêm, lạnh lùng ra lệnh: “Hề Yến.”

Hề Yến lập tức hiểu rõ, giây sau, trong phòng trà tưởng chừng yên bình liền xuất hiện mấy vệ sĩ, dồn toàn lực đá mạnh vào đầu gối Tần Tập An. Tiếng rạn khớp xương khẽ vang lên, không muốn quỳ cũng phải quỳ.

Ninh Duy Vũ hơi mỉm cười, thậm chí còn rất lịch thiệp lùi lại hai bước, nhường không gian.

Có những chuyện, cần phải lập quy củ cho người khác nhìn thấy.

Nếu một câu nói của Ninh Thương Vũ không có tác dụng, vậy thì với tư cách người nắm quyền, anh cũng không cần tiếp tục ngồi vào chiếc ghế đại diện cho quyền lực trong gia tộc này nữa.

Tần Tập An mặt lập tức trắng bệch, đau đớn đến mức không kịp bật ra một tiếng rên. Toàn thân ông ta căng cứng như mất kiểm soát, lao thẳng vào chiếc bình hoa cổ đặt dưới sàn, ngã sấp xuống.

Ninh Thương Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt như thể đang thưởng thức một món đồ sứ quý giá vừa bị phá hủy.

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng. Chưa kịp để Tần Tập An ngất đi vì cơn đau dữ dội, Hề Yến đã bước tới, điềm đạm hỏi: “Tần tổng, theo điều tra của cậu Trác, năm đó trước khi Lâm Nghiễn Đường lên du thuyền, là ông đã đích thân ra khơi hộ tống trong bóng tối. Ông ấy cực kỳ tin tưởng ông, đem cả mạng sống giao phó cho ông. Thế mà sau đó lại xảy ra vụ nổ, khiến Thịnh Minh Anh công khai trở mặt với ông, hai nhà chấm dứt hoàn toàn mọi hợp tác và liên hệ, thậm chí hủy bỏ hôn ước từ nhỏ giữa Lâm Hi Quang và Tần Vãn Sách.”

Ninh Trác Vũ vốn luôn phát huy rất tốt vai trò của một “của hồi môn” được đưa đi, hơn nữa cậu ta cũng nổi tiếng làm việc hiệu quả, chưa từng để xảy ra sơ suất. Nếu có sơ suất, e rằng cậu ta đã chẳng được bước vào vòng lõi của gia tộc.

Nếu Tần Tập An dám nói dối dù chỉ một chữ, e là cái xương bánh chè còn lại cũng giữ không nổi. Mồ hôi lạnh túa đầy trán, giọng ông ta khàn đặc:

“Lúc đó Thịnh Minh Anh đã gần như điên loạn, người của nhà họ Lâm bị tống tiền thì chết, còn tôi sống sót ngoài biển, liền trở thành đối tượng để bà ta trút hận.”

“Nghe có gì đó không ổn nhỉ.” Hề Yến tinh tường nhận ra điểm đáng ngờ trong lời nói của ông ta, giọng sắc bén: “Tần tổng liều chết bảo vệ bạn, rồi lại bị Thịnh Minh Anh đổ hết oán giận lên đầu, thế mà vẫn chấp nhận đưa cả nhà rời khu cảng để tránh ánh nhìn sắc bén của nhà họ Lâm. Ấy vậy mà sau lưng lại dốc toàn lực chiêu mộ nhân tài từ đội nghiên cứu của nhà họ Lâm, chẳng chút lưu tình.”

Lời nói và hành động của Tần Tập An rõ ràng có nhiều mâu thuẫn.

Ngay lúc Hề Yến định hỏi tiếp, thì bị quản gia lớn tuổi đột ngột ngắt lời. Ông vội bước đến bên Ninh Huy Chiếu đang nhắm mắt trầm ngâm, khẽ nói:

“Lão gia, Tần Vãn Ngâm đến gặp, nói là chuyện thuốc mới đã có manh mối.”

Giọng không hề hạ thấp, mọi người trong phòng đều nghe thấy rất rõ ràng.

Bao gồm cả Ninh Thương Vũ.

Và cả Ninh Duy Vũ đang đứng một bên quan sát.

Ninh Huy Chiếu phản ứng ngay lập tức: “Cho cô ấy vào.”

Tần Vãn Ngâm đến kịp thời. Khi bước vào căn phòng trà sáng sủa nhưng chưa đựng bầu không khí nặng nề, cô ta rõ ràng không biết Tần Tập An cũng có mặt ở đây. Nhìn thấy bố mình nằm bất động dưới sàn, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

“Con ngoan.” Ninh Huy Chiếu lúc này đã hiền hòa gọi cô ta, “Con thật sự nghiên cứu ra loại thuốc mới rồi sao?”

Tần Vãn Ngâm theo bản năng liếc nhìn sang Ninh Thương Vũ. Anh đang ngồi thản nhiên trên chiếc ghế gỗ lim lớn, bộ vest lụa đen khoác trên người khiến cả khí chất như mặt biển lặng im trước cơn bão, đầy nguy hiểm.

Chỉ một giây sau, cô ta thu lại ánh mắt, điềm đạm trả lời câu hỏi của Ninh Huy Chiếu:

“Vâng, cháu tìm được một nhà khoa học đã nghiên cứu lĩnh vực này suốt ba mươi năm. Ông ấy đang nắm trong tay dữ liệu hoàn chỉnh về thuốc ức chế cơn nghiện si.nh lý. Chỉ cần Ninh tổng chịu hợp tác, không đến nửa năm là có thể chấm dứt hoàn toàn việc phụ thuộc vào thuốc ức chế.”

Cô ta quá mức tự tin, khiến Ninh Duy Vũ đứng bên cạnh phải nhắc nhở: “Cô Tần, chuột thí nghiệm trong phòng cô dù to khỏe đến đâu cũng không thể so với thân thể quý giá của anh tôi được.”

Người Tần Vãn Ngâm dùng để thí nghiệm đều là những người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, quốc tịch Mỹ, thể trạng xuất sắc – nhằm tạo ra loại thuốc tối ưu nhất.

Cô ta hiểu điều đó, hơi nín thở rồi thẳng thắn thừa nhận: “Cháu là người quan tâm đến sức khỏe của anh Ninh Thương Vũ nhất.”

Cô ta quay sang nhìn anh. Gương mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc ấy không chút cảm xúc, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan đến bản thân mình.

Trái tim cô ta nhói lên trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô ta chuyển ánh mắt sang Ninh Huy Chiếu, cất lời: “Ông đã hứa, nếu cháu điều chế được loại thuốc có thể loại bỏ hậu họa, thì sẽ cho cháu một nguyện vọng. Lời hứa đó… vẫn còn giá trị chứ ạ?”

Ninh Huy Chiếu vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên tay, bình thản xoay một vòng: “Tất nhiên.”

Đôi mắt cong cong như trăng non của Tần Vãn Ngâm khẽ lay động, rồi như thể đang thổ lộ giấc mộng cả cuộc đời, cô ta nói rõ ràng: “Cháu muốn lấy Ninh Thương Vũ. Muốn Lâm Trĩ Thủy quay về nhà họ Lâm ở khu cảng, mãi mãi không được bước chân vào đây nữa.”

Ninh Huy Chiếu dường như không lấy làm bất ngờ. Dù gì thì những năm qua, tình cảm sâu nặng của cô ta dành cho Ninh Thương Vũ, dù có che giấu cũng không thể giấu được.

Trong không khí đang dần trở nên căng thẳng và nặng nề, Ninh Thương Vũ khẽ cười. Nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt vô cùng.

Tần Vãn Ngâm nghe ra ý cười lạnh lẽo trong đó, bàn tay siết chặt đến mức gần như cắm móng tay vào da. Cô nói: “Cháu có thể nhường một bước. Cháu làm vợ hợp pháp của anh ấy – Ninh phu nhân danh chính ngôn thuận. Còn Lâm Trĩ Thủy thì không được danh phận, không được xuất hiện trong nhà họ Ninh, càng không thể sinh con cho nhà họ Ninh.”

Từ một loại thuốc đẹp đẽ, thành một con thú cưng bị giam giữ bên ngoài, đợi đến khi nhan sắc phai tàn, cũng chẳng còn gì thú vị…

Tần Vãn Ngâm tin chắc, cô ta sẽ khiến cả nhà họ Ninh – bao gồm cả Ninh Thương Vũ – phải thấy được giá trị thực sự của cô ta.

Bây giờ cô ta chỉ muốn bằng mọi giá đá Lâm Trĩ Thủy ra khỏi cuộc chơi, trả lại mối nhục từng phải chịu, cũng gần như đã phát điên vì ý nghĩ đó.

Ninh Huy Chiếu hỏi: “Cháu à, cháu chỉ có một nguyện vọng thôi đó.”

Tần Vãn Ngâm hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của câu nói: “Cháu biết.”

Chiếc nhẫn ngọc trên tay Ninh Huy Chiếu xoay chậm rãi, giọng nói trầm ổn mà đầy uy nghiêm vang lên trong phòng:

“Nếu cháu nhất quyết muốn hủy hôn ước của Lâm Trĩ Thủy, thì nghĩa là nhà họ Ninh đơn phương phá vỡ lời hứa sẽ mang tiếng xấu. Khi đó, chỉ có thể để bố cháu đến nhà họ Lâm xin lỗi.”

Tần Vãn Ngâm sững sờ.

Ninh Huy Chiếu đã đứng vững bao năm, đâu phải đang hù dọa cô: “Hôn ước và bố con, chỉ được chọn một.”

Chọn một…???

Dù Tần Vãn Ngâm cố gắng giữ bình tĩnh, sắc mặt cô đã bắt đầu thay đổi.

Cơ thể mạnh mẽ đầy d.ục vọ.ng của Ninh Thương Vũ đúng là cần được chữa trị triệt để. Nhưng nhà họ Ninh không phải là nơi để người khác uy *****.

Ninh Huy Chiếu vì mang nỗi tiếc nuối với con trai trưởng nên mới cho cô ta cơ hội nghiên cứu. Nếu cô ta muốn bước lên vị trí được vạn người ước ao ấy, không chỉ cần dáng vẻ dịu dàng, đoan trang của một tiểu thư nhà giàu, mà đầu óc mưu lược cũng phải xứng tầm.

Không khí đông cứng lại trong giây lát.

Tần Vãn Ngâm khẽ nhắm mắt. “Cháu chọn hôn ước.” Cô ta sẵn sàng vứt bỏ nhà họ Tần.

Mở mắt ra, cô ta biết Ninh Huy Chiếu đã cho lời. Giờ quan trọng hơn là người còn lại – Ninh Thương Vũ, đang ngồi đối diện với vẻ mặt lạnh như băng. Cô ta cất giọng chân thành:

“Xin anh hãy cho em một cơ hội. Loại thuốc lần này chỉ là bước khởi đầu. Em không giống Lâm Trĩ Thủy chỉ biết nằm trên giường. Em sẽ để anh thấy được giá trị thực sự của em.”

Bình Luận (0)
Comment