Trước ngày dự sinh của Lâm Trĩ Thủy.
Cô đã sắp xếp xong căn biệt thự lớn sang trọng ở khu Lạc Vũ Sam, muốn dành cho em bé Sư Tử trong bụng một không gian gia đình ấm áp và trọn vẹn. Ngày tháng càng gần kề, phần lớn thời gian và tâm trí của cô đều đặt cả vào sự mong chờ ấy.
Lâm Trĩ Thủy thường ở bên ba “bà tiên đỡ đầu”, giống hệt như khi còn sống ở nhà họ Lâm, chỉ khác là giờ đây câu chuyện xoay quanh tấm hình siêu âm thai nhi.
Cô ở nhà, bất kể ở đâu cũng cầm theo một tập hồ sơ dày cộp, bất cứ lúc nào cũng hào hứng mời người khác cùng xem.
Ngay cả bữa sáng, cô cũng có thể nghiêm túc đến mức đem tờ báo tài chính Ninh Thương Vũ muốn xem đổi thành hình siêu âm con trai.
Ninh Thương Vũ xuống lầu, bước chậm vào phòng ăn sáng ngập ánh sáng, vừa thờ ơ cài khuy tay áo đính hồng ngọc, vừa liếc mắt nhìn sang Lâm Trĩ Thủy đang ngồi yên lặng uống canh.
Cô ngồi dưới ánh nắng dịu và trong trẻo, khoác chiếc áo ngủ hơi rộng, dáng vẻ lười nhác, chiếc bụng lớn bị che khuất, nếu chỉ nhìn khuôn mặt và cổ tay thon gầy, hoàn toàn không giống người sắp sinh con.
Cảm nhận được ánh nhìn của Ninh Thương Vũ, cô nghiêng đầu, đôi mắt to dưới hàng mi dài cong khẽ chớp: “Anh nhìn em làm gì? Phải nhìn con chứ.
Còn nửa tháng nữa… là chúng ta chính thức gặp con rồi.”
Ninh Thương Vũ mặt không biểu cảm, giọng điệu bình thản: “Sau này còn nhiều thời gian để nhìn.”
Lâm Trĩ Thủy khẽ nhíu mày: “Anh không tò mò à?”
Anh kéo ghế ngồi xuống, thấy cô ăn gần xong thì thuận tay ôm lấy, tự nhiên kéo vào lòng. Càng gần ngày sinh, anh dường như càng nghiện cảm giác được ôm cô, càng thích vòng tay giữ lấy cô bên mình.
Thân hình cao lớn, bờ vai rộng khiến cô dễ dàng cảm thấy an toàn. Lúc này, bàn tay dài và rắn chắc của anh đặt lên eo cô, chậm rãi luồn vào trong áo ngủ.
Anh không trả lời câu hỏi kia.
Ngược lại, những ngón tay trắng nõn của cô căng thẳng giữ lấy cổ tay anh, nhỏ giọng nhắc: “Anh… chú ý một chút đi, người ta nhìn thấy đấy.”
Ba bà tiên đỡ đầu đang ở phòng khách, chỉ cần bước lại gần là sẽ thấy cảnh Ninh Thương Vũ v**t v* cô. Dù gương mặt điển trai sắc nét kia không hề mang vẻ d*c v*ng, nhưng bàn tay anh lại thong thả vuốt dọc đường eo, chậm rãi mát-xa chân cô để xoa dịu sự mệt mỏi trong thai kỳ.
Cơ thể lâu không thân mật cũng trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
Em bé Sư Tử dường như cũng cảm nhận được, không còn hiếu động như trước vì chỉ cần xoay người hay đạp một cái là cô lại khó chịu, nên dạo này bé ít cử động hẳn đi.
Ngay cả khi Ninh Thương Vũ đích thân chạm vào, bé cũng không còn hăng hái “chào” bố như trước.
Một lúc sau, trán Lâm Trĩ Thủy lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt và đôi môi đỏ ửng dưới ánh sáng càng trở nên quyến rũ, vô thức toát ra một sự ngây thơ pha lẫn cám dỗ.
Ninh Thương Vũ cúi xuống hôn cô: “Gầy đi rồi, dạo này ăn nhiều vào nhé.”
Mỗi bữa cô đều ăn no, nhưng cân nặng lại giảm đi một cách khó hiểu, có lẽ do giai đoạn cuối thai nhi phát triển nhanh, tiêu hao phần lớn dưỡng chất của mẹ.
Nghĩ vậy, cô lấy tấm hình siêu âm trên bàn, chỉ vào một chỗ: “Em ăn nhiều lắm rồi, anh xem này, con chúng ta phát triển tốt chưa này, đôi chân dài chưa kìa…”
Ninh Thương Vũ không bình luận gì thêm.
Bây giờ, Lâm Trĩ Thủy đã gần như chuyên nghiệp như bác sĩ, phân biệt rõ ràng mắt mũi miệng trong tấm hình siêu âm, mỗi ngày đều chọn một bộ phận để tán dương nhiệt tình.
Cô còn yêu cầu Ninh Thương Vũ phải nghiêm túc lắng nghe. Thấy anh thờ ơ, cô ngửa đầu, cắn nhẹ lên mạch máu đang đập nơi cổ anh: “Chân con dài, ngũ quan cũng giống anh.”
Ninh Thương Vũ lấy tấm hình siêu âm trong tay cô, nhẹ nhàng đặt lại lên bàn: “Cho con một chút riêng tư đi.”
Ngày nào Lâm Trĩ Thủy cũng chăm chú nghiên cứu “ảnh toàn thân” của con, hứng thú thậm chí còn nhiều hơn cả chính thai nhi trong bụng, khiến sự chiếm hữu của Ninh Thương Vũ âm thầm bị k*ch th*ch. Anh nghiêm giọng, cố ý nói: “Muốn nghiên cứu cơ thể người đến vậy, tối nay anh chụp ít hình cho em xem nhé?”
“…”
Lâm Trĩ Thủy bắt gặp ánh mắt pha chút trêu chọc kia, khẽ véo cơ bụng rắn chắc ẩn dưới áo vest của anh: “Không được nói bậy, ảnh hưởng xấu đến con đấy.”
Từ khi có bầu, buổi tối cô cấm Ninh Thương Vũ nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn. Dù cô không giấu nổi sự phụ thuộc vào hơi ấm và mùi hương của anh, chỉ cần một chút thân mật đã khiến cô hạnh phúc, nhưng vẫn lo ảnh hưởng đến bé con trong bụng.
Còn Ninh Thương Vũ – một “ông trùm tư bản” điển hình – lại càng được đà lấn tới, cố ý đặt cả máy quay độ nét cao ở đầu giường, lấy lý do là giúp cô lưu giữ kỷ niệm.
Chưa hết, ban ngày trong nhà có lắp camera giám sát, đội ngũ quản gia cùng ba bà tiên đỡ đầu chăm sóc chu toàn…
Ninh Thương Vũ quan tâm đến sự an toàn của cô đến mức khó ai hiểu nổi.
Anh đặc biệt đặt làm một chiếc vòng cổ pha lê có thể đo thân nhiệt, nhịp tim và toàn bộ tình trạng sức khỏe của cô. Chiếc vòng vừa vặn đặt ngay trên vị trí tim.
Anh có thể theo dõi mọi phản ứng của cô trong thai kỳ 24/24 giờ. Sau đó, anh còn chuẩn bị thêm một chiếc đồng hồ gắn camera siêu nhỏ để dù cô đi đâu, lỡ có bước vào góc khuất của hệ thống giám sát trong biệt thự, anh vẫn định vị được vị trí chính xác của cô trong một giây.
Với sự bảo vệ nghiêm ngặt ấy, thời kỳ mang thai của Lâm Trĩ Thủy đã trôi qua an toàn.
Cô được Ninh Thương Vũ đưa sang Mỹ trước ngày dự sinh một tuần, chọn sinh tại bệnh viện tư nhân hàng đầu của nhà họ Ninh.
Từ lúc biết vợ mang thai, Ninh Thương Vũ đã thay đổi hoàn toàn dáng vẻ kiêu ngạo, sắc bén thường ngày, trở nên kín đáo và bí ẩn khác lạ.
Thế nhưng đến ngày sinh, cả nhà họ Ninh lẫn nhà họ Lâm đều đến đông đủ, ngay cả Ninh Huy Chiếu ở biệt thự cũ cũng đích thân tới.
Trong không khí căng thẳng nghiêm túc của mọi người, Lâm Trĩ Thủy lại là người bình tĩnh nhất. Cô rất thoải mái, đặc biệt khi vô tình thấy Thịnh Minh Anh nhiều lần cau mày, còn dịu giọng an ủi: “Con có kinh nghiệm rồi, mẹ à.”
Thịnh Minh Anh đang gọt táo đỏ cho cô thì khựng lại: “Con thì có kinh nghiệm gì chứ?”
Nói xong mới nhận ra, “kinh nghiệm” mà Lâm Trĩ Thủy nói là những lần bất ngờ phát bệnh từ nhỏ, phải cấp cứu giữa đêm – một kiểu kinh nghiệm chẳng mấy ai muốn có.
Khi đó, cô còn nhỏ, không hiểu vì sao lại đau đớn đến thế. Lúc mới bắt đầu, cô còn bất lực vừa khóc vừa gọi người đến giúp. Nhưng dần dần, khi thấy Thịnh Minh Anh ngày đêm túc trực bên giường bệnh, đôi mắt vì không ngủ mà đỏ ngầu, cô liền hiểu rằng mình không thể cứ khóc mãi như vậy. Cơ thể yếu ớt chỉ biết tủi thân co lại trong chăn, ngay cả tiếng nức nở cũng cố nén xuống thật nhẹ.
Cô đã có kinh nghiệm để tự xoa dịu cảm giác lo lắng quá độ trước khi bước lên bàn phẫu thuật.
Vì vậy, khi được đẩy vào phòng sinh, Lâm Trĩ Thuỷ ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ bệnh nhân mềm mại dễ chịu, tươi cười chủ động hôn lên môi Ninh Thương Vũ – người đã căng thẳng suốt từ nãy đến giờ – ngay trước mặt mọi người.
“Gặp lại anh sau hai tiếng nhé.”
Ninh Thương Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo của cô, sau đó rút từ túi quần tây ra một chiếc bùa bình an màu đỏ ánh vàng, dùng sợi dây đỏ buộc chặt vào cổ tay cô.
Lâm Trĩ Thuỷ cụp mi mắt nhìn chằm chằm mấy giây rồi ngước lên: “Anh xin cái này khi nào thế?”
“Tuần trước.” Ninh Thương Vũ nhẹ nhàng buộc xong, cúi người xuống, khẽ hôn lên trán cô: “Đi ngang qua một ngôi chùa nên tiện tay xin…”
Anh nói rất đơn giản.
Nhưng rõ ràng là đã cố tình đến.
Lâm Trĩ Thuỷ hiểu rõ trong lòng, lịch trình làm việc của Ninh Thương Vũ vốn chẳng thể “tiện đường” đi qua ngôi chùa nào cả. Cô mím môi, khẽ nói: “Em sẽ bình an, khỏe mạnh.”
“Con cũng vậy.”
Bàn tay ấm áp của anh xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, hương thơm nhàn nhạt thoáng mùi bách tùng lành lạnh như một liều thuốc an thần, giúp cô bình ổn lại cảm xúc. Giọng anh càng thêm kiên định: “Thiện Thiện, anh sẽ luôn ở đây chờ em.”
Anh nói được, làm được. Ngay khi Lâm Trĩ Thuỷ vào phòng sinh, anh vẫn không rời nửa bước.
May mắn là ca sinh rất thuận lợi. Đội ngũ y tế quốc tế hàng đầu, toàn những chuyên gia hàng đầu trong ngành, khiến thời gian sinh còn nhanh hơn dự kiến hai mươi phút.
Bé trai ra đời vô cùng khỏe mạnh.
Còn Lâm Trĩ Thuỷ thì sau khi sinh, toàn thân mất hết sức lực, não bộ như tự mở cơ chế bảo vệ, để cô ngoan ngoãn rơi vào giấc ngủ sâu.
Ninh Thương Vũ không lập tức đi xem con, mà chỉ ở bên cạnh chăm sóc cô trở về phòng bệnh cao cấp.
Lâm Trĩ Thuỷ ngủ một giấc kéo dài đến tận ba ngày sau mới tỉnh. Trong khoảng thời gian đó, Ninh Thương Vũ hiếm khi mất đi vẻ điềm tĩnh của người đứng đầu, thậm chí có chút mất kiên nhẫn. May mà Thịnh Minh Anh có kinh nghiệm, trấn an anh: “Đây là thói quen tự bảo vệ của Thiện Thiện.”
Thói quen ấy hình thành từ vô số lần cấp cứu đau đớn.
Trước đây, cô thường tỉnh rất sớm, cả người đau nhức, đầu óc lại tỉnh táo, chỉ có thể nằm yên trên giường, chịu đựng như một con búp bê trắng bệch không sức sống. Nhưng dần dà, mỗi lần trải qua đau đớn, cô lại tỉnh muộn hơn, chỉ mong ngủ một giấc thật dài để vượt qua thời khắc ấy.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ba ngày sau, khi cơ thể đã dịu bớt cơn đau, hàng mi cô khẽ run lên, dần dần mở mắt. Từ mơ hồ đến rõ ràng chỉ mất năm sáu giây.
Người đầu tiên lọt vào tầm mắt là Ninh Thương Vũ. Anh vẫn ở bên giường, lặng lẽ trông chừng, chẳng nói lời nào, cũng không bảo đã chờ đợi bao lâu.
Anh mặc bộ vest chỉnh tề, trên người thoang thoảng mùi thuốc sát trùng lẫn với hương tùng lạnh vốn có, không hề khó chịu.
Bùa bình an trên cổ tay cô vẫn ở đó, hơi thở bỗng nặng hơn một nhịp.
Ninh Thương Vũ cúi xuống gần hơn, tư thế thân mật như muốn hôn cô, nhưng anh chỉ khẽ áp trán mình lên vầng trán lạnh của cô, động tác còn dịu dàng hơn nụ hôn.
Vài giây sau, Lâm Trĩ Thuỷ tựa vào gối, thở nhè nhẹ, giọng mềm mại xen chút ý cười: “Em hay có thói quen không để ý giờ giấc lắm, hẹn gặp anh hai tiếng… có phải đã trôi qua rất lâu rồi không?”
Đôi mắt trong veo của cô phản chiếu hình ảnh anh, khiến gương mặt điển trai càng thêm bình tĩnh. Anh khẽ đáp: “Không lâu, anh sớm đã gặp được em rồi.”
Anh đã sớm gặp được Lâm Trĩ Thuỷ, và luôn chờ đợi “thiên sứ” trong trắng ấy mở đôi mắt dịu dàng nhìn thế giới. Giây phút này, ánh sáng trong phòng bệnh như bừng lên.
Hiện tại, Lâm Trĩ Thuỷ thuần khiết đến mức gần như vô thực.
…
Ngày 15 tháng 9, thiên sứ nhỏ dẫn đường – một thiên sứ thuần khiết – đã đến thế gian.
Tên cúng cơm ở nhà là “Cây non”.
Khi còn mang thai, Lâm Trĩ Thuỷ đã nghĩ đến cái tên này. Vào dịp Giáng Sinh, cô đã đứng dưới cây bách tùng rụng lá – biểu tượng cho sức sống dồi dào – để cầu nguyện.
Cô đem tình yêu chân thành và thuần khiết nhất, mong rằng con sẽ giống Ninh Thương Vũ, và cũng giống như cây non bên hồ vươn thẳng, lớn lên bình yên, khỏe mạnh dưới sự chở che của bố mẹ.
Một tiếng sau khi tỉnh dậy, cô mới được gặp con.
Ninh Thương Vũ đích thân đẩy chiếc nôi lại gần. Trong tấm khăn bông in hoa văn sư tử, đứa bé ngủ say, mới vài ngày tuổi mà hàng mi đã rậm và dài, che khuất gương mặt non nớt.
Giống quá đỗi.
Đôi mắt Lâm Trĩ Thuỷ rưng rưng, chậm rãi nhìn, sợ chỉ một cái chớp mắt sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc này. Đứa bé nhỏ xíu nhưng các đường nét đã mang rõ nét đặc trưng của nam giới nhà họ Ninh. Chẳng bao lâu nữa, e là sẽ giống Ninh Thương Vũ như đúc.
Cậu bé trông mong manh quá, Lâm Trĩ Thuỷ không dám chạm vào, thậm chí không dám nói to, sợ làm con giật mình. Cô ngẩng đầu, nước mắt lấp lánh: “Cây non vẫn ngoan ngoãn ngủ suốt à?”
“Ừ.” Ninh Thương Vũ hiểu cô muốn nghe gì, giọng cũng hạ thấp xuống: “Không thích quấy người khác, vẫn chưa chịu mở mắt nhìn thế giới.”
Đôi mắt của con sẽ giống bố hay mẹ, còn chưa rõ.
Thịnh Minh Anh kể, Lâm Trĩ Thuỷ cũng phải bảy ngày sau khi sinh mới mở mắt, nên việc này hoàn toàn bình thường.
Cô gật đầu, ngón tay trắng muốt khẽ đặt bên nôi, chăm chú nghe anh nói. Bất ngờ, đầu ngón tay cô cảm nhận được một thứ mềm mềm. Ngạc nhiên nhìn xuống –
Là bàn tay bé xíu của con, trong giấc ngủ cũng nắm chặt lấy ngón tay cô, sức lực thật đáng ngạc nhiên, nắm rất chặt.
Lâm Trĩ Thuỷ sững lại.
Ninh Thương Vũ khẽ cười, khóe môi cong lên: “Lúc trong bụng thì nhận anh, giờ tỉnh rồi thì nhận em.”
Cây non quả thật nhận ra mẹ.
Tin Lâm Trĩ Thuỷ tỉnh lại nhanh chóng lan đi, người đến thăm hỏi không ít. Nhưng để tránh ảnh hưởng đến quá trình hồi phục, Ninh Thương Vũ không cho quá nhiều người vào.
Người nào được vào cũng phải khử trùng kỹ càng ngoài cửa, ngay cả Thịnh Minh Anh cũng không ngoại lệ.
Ba ngày sau, cơ thể Lâm Trĩ Thuỷ bắt đầu hồi phục, cô không muốn ở lại bệnh viện quá lâu, liền thẳng thắn nói mong muốn được về nhà với Ninh Thương Vũ.
Đợi bác sĩ đồng ý, Ninh Thương Vũ lập tức dùng chuyên cơ Gulfstream G650ER đưa cô về Tứ Thành, đi cùng còn có Ninh Trác Vũ cùng những người khác.
Một sự trùng hợp thú vị, khi Cây Non vừa đặt chân tới biệt thự bên hàng bách tùng rụng lá thì đã mở mắt. Người đầu tiên phát hiện ra là Ninh Trác Vũ.
Lúc đó, Lâm Trĩ Thuỷ đang cởi bỏ chiếc áo vest rộng của đàn ông đang khoác trên vai. Trong nhà có điều hoà nhiệt độ, không lo bị lạnh hay nóng đột ngột. Bất chợt, nghe Ninh Trác Vũ đứng cạnh nôi nói: “Màu mắt này lạ thật đấy.”
Tim Lâm Trĩ Thuỷ chợt căng thẳng, bị doạ đến giật mình: “Chỗ nào lạ cơ?”
Cô từng bị mù tạm thời, nên sợ nhất là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Mọi người có mặt đều đồng loạt đưa mắt nhìn sang… Ninh Trác Vũ tiếp lời: “Không phải màu hổ phách.”
Ninh Thư Vũ lập tức chớp lấy cơ hội, muốn nhân cơ hội này áp đảo trí tuệ của cậu ta: “Vớ vẩn, không phải màu hổ phách thì là màu đen chứ còn gì, chẳng lẽ lại biến dị gen chắc.”
Lâm Trĩ Thuỷ không đủ kiên nhẫn nghe bọn họ đấu khẩu, bước chân dưới tà váy gấp gáp tiến lại gần.
Trong chiếc nôi rộng rãi, bé con vẫn mở mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, hơi thở của cô khẽ chững lại. Đứa nhỏ cũng mang đôi đồng tử màu xanh thuỷ tinh di truyền giống hệt cô.
Chỉ là không giống với cảm giác cổ điển, dịu dàng bẩm sinh của cô.
Rõ ràng là cùng một màu mắt, nhưng đôi mắt của bé con tựa hồ như mặt hồ được phủ một tầng sáng nhạt của bầu trời, phản chiếu ra sự trong trẻo, mát lạnh, xen lẫn vẻ kiêu kì lạnh nhạt.
Điều này khiến Lâm Trĩ Thuỷ rất bất ngờ. Vài ngày nay, cô vẫn luôn nghĩ ngoại hình và tính cách của con đều giống hệt Ninh Thương Vũ, đôi mắt hẳn cũng khó thoát khỏi sự di truyền mạnh mẽ ấy.
Vậy mà lần này, đôi mắt thuỷ tinh của cô lại thắng thế trước Ninh Thương Vũ.
Bé con dường như chán ghét tiếng cãi cọ của Ninh Trác Vũ và Ninh Thư Vũ, liếc nhìn Lâm Trĩ Thuỷ một cái, rồi lại nhắm mắt.
Lâm Trĩ Thuỷ hiểu ý.
Cô xoay người, lập tức bày ra dáng vẻ dịu dàng nhưng mang ý tiễn khách: “Hôm khác hãy đến nhé, bé con còn cần tự làm quen với ngôi nhà này.”
Ninh Trác Vũ và mọi người: “…”
Mười phút sau.
Ninh Thương Vũ xử lý xong cuộc họp khẩn ngắn rồi từ tầng trên bước xuống. Trước đó anh vừa ngồi trên máy bay nhiều giờ liền, lại mắc chứng ưa sạch sẽ, nên thuận tiện thay chiếc sơ mi lụa đen, tháo bỏ hết khuy măng sét và những phụ kiện cứng.
Lâm Trĩ Thuỷ vẫn không dám bế bé, sợ mình không đủ sức, lỡ ngã sẽ va chạm gây thương tích cho con.
Việc bế con quan trọng như vậy, bình thường đều do Ninh Thương Vũ đích thân đảm nhiệm. Chỉ thỉnh thoảng, khi bé nằm trong nôi, mới cho phép các công tử nhà họ Ninh lần lượt bế một lát.
Thân hình cao lớn, tuấn mỹ của Ninh Thương Vũ đi đến chiếc sofa rộng lớn trong phòng khách. Lúc này, Lâm Trĩ Thuỷ đang ở phòng pha trà chuẩn bị sữa bột, anh liền thờ ơ liếc nhìn đứa nhỏ trong nôi, muốn xem bé đã tỉnh chưa.
Ngay giây tiếp theo, bé con bỗng mở mắt.
Bé nhận ra tiếng bước chân của Ninh Thương Vũ, đôi mắt dõi theo không rời, tựa như cảm nhận được người đó chính là bố mình.
Ninh Thương Vũ vốn hờ hững, nhưng khi thấy đôi mắt kia giống ai, khuôn mặt kiêu ngạo dần hiện lên chút chuyên chú, khóe môi khẽ cong: “Di truyền giỏi thật đấy?”
Bé con vẫn chưa biết nói.
Nhưng chính bé cũng không biết rằng câu nói này của Ninh Thương Vũ, báo hiệu trong quãng đời trưởng thành đầy tham vọng sau này, cậu sẽ phải biết ơn vì mình đã thừa hưởng đôi mắt từ Lâm Trĩ Thuỷ.
Nhờ thế mà, dù phải chịu sự giáo dục nghiêm khắc của Ninh Thương Vũ, cậu vẫn có thể nhận được đôi chút chút tình cha con.
[Tác giả có lời muốn nói]
Có lẽ còn hai, ba chương ngoại truyện về quá trình nuôi dưỡng bé con tràn đầy sức sống này nữa, sau đó mạch thời gian trong thế giới quan của [Ngày ngày] sẽ kết thúc hoàn toàn.
Rồi sẽ có vài chương ở dòng thời gian giả định – nếu bố của Lâm Trĩ Thuỷ chưa qua đời, và cha mẹ của Ninh Thương Vũ vẫn còn sống – nơi hai người họ lớn lên bên nhau từ thuở thanh mai trúc mã.