Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 90

Lâm Trĩ Thuỷ vẫn luôn tin chắc bé sư tử nhỏ của mình sẽ là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất trên đời. Thế nhưng, đó cũng chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ mà thôi…

Từ khi trở về biệt thự Lạc Vũ Sam, cô ngây thơ nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì ba “bà tiên đỡ đầu” cũng chưa quay về nhà họ Lâm ở khu cảng, lại có đội quản gia chuyên trách của nhà họ Ninh phục vụ. Từ sớm cô đã sửa sang căn phòng gần phòng ngủ chính thành phòng em bé.

Kế hoạch nuôi dưỡng hoàn hảo một “bé sư tử nhỏ” đã chuẩn bị xong từ lâu.

Nhưng Lâm Trĩ Thuỷ hoàn toàn không ngờ rằng bé sư tử còn nhạy cảm hơn cả cô ngày trước. Mỗi khi mở mắt ra, bé lại không chịu ngủ tiếp, thậm chí không chấp nhận có người thở cạnh bên. Không khóc cũng chẳng quấy, chỉ cần phát hiện có người đứng trông cạnh nôi, ban đêm bé sẽ mở to đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch, lặng lẽ nhìn chằm chằm đối phương.

A Mạn ra dấu giải thích rằng thị lực của trẻ sơ sinh vốn kém, chỉ nhìn rõ được vật ở khoảng cách 30cm trở lại, có lẽ chỉ đơn giản là bé quá nhạy cảm.

Lâm Trĩ Thuỷ xem lại màn hình giám sát và phát hiện, ngay cả khi chẳng thấy gì rõ rệt, bé cũng không ngủ về đêm.

Từ khi sinh ra đến giờ, bé vẫn có thể nằm trong nôi tỉnh táo, tràn đầy sức lực, chỉ cần cô khẽ cất tiếng hay hơi thở nặng nề hơn một chút, đôi mắt trong vắt như hắc diệu thạch kia liền hướng về phía cô tìm kiếm.

Hôm ấy Ninh Thương Vũ đến chùa Quan Âm để tạ lễ, quyên góp ba mươi triệu tệ giúp trùng tu tượng Phật nên về nhà muộn mấy tiếng.

Lúc anh trở về, Lâm Trĩ Thuỷ khoác áo ngủ lụa, tựa người trên sofa trong phòng ngủ chính, tiếp tục xem lại các đoạn ghi hình đêm của con. Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, hoàng hôn ngoài cửa sổ phủ ánh sáng dịu lên gương mặt trắng nõn của cô: “Em chờ anh lâu lắm rồi.”

Ngữ điệu của cô có chút trách yêu, phần nhiều lại như làm nũng.

Tin tức Ninh Thương Vũ xuất hiện ở chùa Quan Âm đã sớm được đăng tải trên mạng, lúc thấy tin ấy, Lâm Trĩ Thuỷ không khỏi nghĩ đến lá bùa bình an anh đã tiện tay xin cho cô rồi cất kỹ trong két sắt.

Anh đúng là người tùy tiện, đi ngang qua một ngôi chùa thôi cũng sẽ xin bùa. Hơn thế lần này lại là ngôi chùa Quan Âm nổi tiếng linh thiêng.

Hôm nay có lẽ anh lại tiện thể đi quyên góp từ thiện.

Lâm Trĩ Thuỷ hiểu rõ nhưng không vạch trần tâm tư của Ninh Thương Vũ mà chỉ chỉ lên màn hình đang phát lại cảnh chiếc nôi: “Cây Non cả ngày lẫn đêm đều chẳng chịu ngủ. Mỗi lần nhóm A Ương thay phiên vào pha sữa đều thấy nó tỉnh như sáo.”

Không phải là hoàn toàn không ngủ.

Khi Ninh Thương Vũ cởi áo vest, bước đến gần, Lâm Trĩ Thuỷ bất chợt nói: “Có phải là con thiếu cảm giác an toàn không anh?”

“Hử?”

“Không có bố mẹ ở bên, ở một môi Tr**ng X* lạ nên chỉ có thể tự cảnh giác…” Lâm Trĩ Thuỷ nói ra suy đoán trong lòng.

Thấy anh khẽ trầm ngâm, cô lại mím môi rồi nói tiếp: “A Quyết bảo hồi nhỏ em cũng vậy, có thể do cơ thể yếu, không tin tưởng thế giới xung quanh, chỉ cần nghe tiếng bước chân hay tiếng nói là tim đập dồn, rồi khóc thét lên. Cây Non thì không khóc, nhưng nó không chịu để người khác bên cạnh, cứ có động tĩnh là mở to mắt nhìn chằm chằm.”

Giống như một chú sư tử con không có khả năng săn mồi, nhỏ bé vậy mà bản năng đã biết phải bảo vệ sự an toàn của bản thân.

Càng nghĩ, Lâm Trĩ Thuỷ càng thấy khả năng này rất lớn, bèn giục Ninh Thương Vũ: “Tối nay anh mang con vào phòng ngủ chính đi, ngủ cùng chúng ta nhé.”

Ban đầu, Ninh Thương Vũ không định để cô và con ngủ chung, sợ trẻ quấy khóc làm ảnh hưởng đến cơ thể còn đang hồi phục của cô, khiến cô mất ngủ.

Hàng lông mày sắc sảo của anh vừa muốn nhíu lại, Lâm Trĩ Thuỷ đã đoán trước được ý nghĩ ấy, gương mặt thoáng vẻ uỷ khuất: “Em lo cho Cây Non lắm… cứ thấy bất an, ngủ cũng không yên.”

Vài giây sau.

Ninh Thương Vũ nhìn vào đôi mắt trong veo ướt át ấy, đành nhượng bộ.

Vậy là phòng của Cây Non được chuyển từ phòng em bé sang phòng ngủ chính, chiếc nôi đặt ngay cạnh giường, quay về phía Lâm Trĩ Thuỷ. Và nhiệm vụ pha sữa ba tiếng một lần về đêm liền rơi vào tay Ninh Thương Vũ.

Dù sao, ở phòng ngủ chính thì A Ương và mọi người cũng không tiện vào.

Lâm Trĩ Thuỷ nghĩ rằng Cây Non sẽ bắt đầu ngủ ngoan.

Nhưng thực tế, mỗi lần Ninh Thương Vũ tỉnh giấc lúc nửa đêm, khoác áo ngủ nhung đen, bước xuống giường, vòng qua cuối giường đến chiếc nôi, đều bắt gặp đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch mở to lặng lẽ nhìn anh, được ánh đêm bên ngoài khung cửa sổ làm nổi bật đến sâu thẳm.

Ninh Thương Vũ mặt lạnh, không nói một lời.

Sức ép vô hình từ khí chất vốn có của người làm cha khiến Cây Non chỉ ba phút sau đã nhắm mắt lại.

Bé cũng không thích được bế. Trong nhà, bất kỳ ai định bế đều bị khuôn mặt nhỏ xíu mang đường nét giống Ninh Thương Vũ lạnh lùng từ chối.

A Ương ra dấu: “Người nhỏ mà tính khí cũng lớn ghê.”

Chỉ khi Lâm Trĩ Thuỷ bế thì bé mới không phản kháng. Đúng dịp đầy tháng, cơ thể nhỏ bé đã cứng cáp hơn, cô cũng đã có thể tự do lên xuống cầu thang, đi lại bình thường, cuối cùng cũng dám vươn cánh tay mảnh mai, ôm lấy con giống như ôm một đám mây mềm mại.

Khoảng thời gian này, để cô có môi trường yên tĩnh hồi phục, Ninh Thương Vũ ra lệnh cấm người ngoài ra vào.

“Người ngoài” ở đây chính là đám công tử nhà họ Ninh vốn ngạo mạn và không chịu nề nếp.

Sáng sớm, Ninh Trác Vũ lái chiếc xe thể thao đỏ mới toanh, ngang tàng đến thăm “sư tử nhỏ” của mình. Khi Lâm Trĩ Thuỷ còn đang ăn sáng, đã bất ngờ nhìn thấy cậu ta một tay xách nguyên chiếc nôi, tay còn lại đút túi quần đi thẳng vào.

Mãi lâu sau, Lâm Trĩ Thuỷ mới hoàn hồn.

Có ai lại đến nhà người ta giành con kiểu đó chứ?

A Mạn ở bên cạnh ra dấu: “Hình như bé mất tích rồi…!”

Lâm Trĩ Thuỷ tận mắt thấy Ninh Trác Vũ mang sư tử nhỏ lên xe thể thao, rồi giống như một con sư tử đầu đàn tuần tra lãnh địa, chở bé đi dạo khắp khu vực quyền quý ở Tứ Thành. Đến khi điện thoại riêng của Ninh Thương Vũ đích thân gọi đến, có thể thấy sự việc đã nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng cậu ta may mắn không bị trách phạt, bởi sư tử nhỏ dường như rất thích ở cùng cậu ta, đến mức được bế mà cũng không hề lạnh mặt.

Lâm Trĩ Thuỷ thầm nghĩ, có lẽ là vì khi mở mắt lần đầu, bé thấy người đầu tiên trên đời chính là Ninh Trác Vũ, nên mới tự nhiên thân thiết với người chú ruột này.

Đến mức Ninh Trác Vũ cứ cách vài hôm lại đến giành bế bé. Lâm Trĩ Thuỷ thấy cậu ta ôm cả chiếc nôi đi chơi, trước khi mặt trời lặn vẫn đưa bé về nguyên vẹn, nên định mở miệng rồi lại thôi, không nói gì thêm.


Dù sao thì A Ương cũng từng dạy cô kiến thức nuôi dạy trẻ, để bé tiếp xúc với môi trường tự nhiên bên ngoài cũng có lợi cho sự phát triển thể chất.

Hơn nữa, việc Ninh Trác Vũ suốt ngày gọi bé là “sư tử nhỏ đáng yêu” cũng dần khiến mọi người quên mất tên sữa ban đầu của bé, thậm chí trong tiệc đầy tháng còn có người tưởng rằng đó chính là tên sữa mà cô đặt cho con. Lâm Trĩ Thuỷ chỉ mỉm cười chịu đựng.

Bé sư tử nhỏ ba tháng tuổi đã có thể trạng vượt trội hơn hẳn so với trẻ năm tháng cùng tuổi.

Trong tiệc đầy tháng, Lộ Tịch cố tình sắp xếp lịch quay để đến dự. Cô bế đứa trẻ có gương mặt tinh xảo như búp bê phương Tây này chưa bao lâu, cánh tay đã hơi mỏi.

Cố gắng thêm một hai phút nữa, cuối cùng Lộ Tịch cũng đành trả bé lại cho Lâm Trĩ Thuỷ.

Lâm Trĩ Thuỷ cũng không bế nổi, chỉ chỉ vào chiếc xe đẩy trẻ em cao cấp bên cạnh: “Chị đặt vào đó đi, dạo này bé khó bế lắm, cứ thích quẫy…”

Lộ Tịch vừa rồi bế không vững.

Thế nhưng khi Lâm Trĩ Thuỷ bế, bé lại giống như đang tìm kho báu trong vòng tay mẹ, từ tóc đến tay chân đều không chịu yên.

Khi đặt bé xuống, đôi tay trắng mịn của cô rút khăn tay lụa đưa cho Lộ Tịch.

Lộ Tịch nhận lấy, nói: “Nhìn thể trạng là biết giống Ninh Thương Vũ rồi.”

“Có lẽ vậy, bảo mẫu cũng nói bé phát triển rất tốt, thể chất cực kỳ khoẻ mạnh.” So với thời thơ ấu chỉ cần một cơn gió mưa là có thể khiến cô ngã gục thì đúng là khác biệt một trời một vực.

Lộ Tịch ngạc nhiên: “Không phải tên là sư tử nhỏ đáng yêu sao?”

Lâm Trĩ Thuỷ: “…”

Sư tử nhỏ tuy khó bế, nhưng không phải ai cũng được bế.

Ngay cả khi Ninh Huy Chiếu trong tiệc đầy tháng công bố việc phân chia di chúc tương lai, con cháu ông nhiều đến vậy cũng không phải ai cũng được hưởng phần.

Người được chia phần, không phải vì tài sản, mà vì vị trí trong lòng ông.

Trong bản di chúc được chuẩn bị sẵn, Ninh Huy Chiếu dành đến chín mươi phần trăm tài sản cho sư tử nhỏ, thậm chí ngầm đồng ý để sau này Ninh Thương Vũ thực thi chế độ kế thừa quyền lực trong gia tộc.

Toàn bộ nhà họ Ninh, và bất cứ thứ gì mà sư tử nhỏ muốn, đều sẽ thuộc về bé.

Nhưng bé còn quá nhỏ, hoàn toàn không biết trong những dịp trang trọng cần kiềm chế tính cách kiêu ngạo bẩm sinh. Khi Ninh Huy Chiếu mặc trường bào đen viền vàng chỉnh tề, ngón tay đeo ngọc bích chạm vào khuôn mặt mềm mại của bé… Sư tử nhỏ mở đôi mắt thuỷ tinh lạnh lẽo, dữ tợn mà trừng cụ nội một cái.

Con cháu nhà họ Ninh từ nhỏ đến lớn đều kính trọng Ninh Huy Chiếu thật lòng, dù là trẻ con cũng sẽ thu mình, ngoan ngoãn như một chú sư tử con.

Chưa từng có ai như con trai Ninh Thương Vũ, chưa biết nói mà đã giơ nanh múa vuốt như vậy.

Ninh Huy Chiếu chỉ cười, giọng nói càng ôn hoà: “Chắt giống bố, cũng giống cụ hồi nhỏ. Tương lai, chi trưởng này dựa vào chắt rồi.”

Cả đời ông có quyền lực trong tay, muốn gì được nấy, điều tiếc nuối duy nhất là chuyện Đoạn Nghi Phinh và Ninh Sâm Khởi qua đời quá sớm.

Giờ nhìn thấy Ninh Thương Vũ và Ninh Duy Vũ đều có con nối dõi, ông cũng chẳng còn điều gì luyến tiếc nữa.

Ông cụ giống như một thân cây già đang cháy rực, dùng chút sức lực cuối cùng để nuôi dưỡng mầm non đang lớn mạnh của nhà họ Ninh.

Buổi tiệc đầy tháng này được tổ chức cực kỳ hoành tráng, gần như mời đến toàn bộ các gia tộc thượng lưu. Ninh Thương Vũ từ bỏ vẻ khiêm nhường lúc cô mang thai, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo, sắc bén ngày nào.

Lâm Trĩ Thuỷ cũng không thấy mệt, vì mọi việc đều có Ninh Trác Vũ lo liệu, một tay bế “sư tử nhỏ đáng yêu” đi khắp nơi làm náo động.

Cô chỉ cần ngồi yên từ xa quan sát là được.

Trong lòng Lâm Trĩ Thuỷ tán thành hành động tổ chức tiệc của Ninh Thương Vũ. Từ lúc mang thai đến khi sinh con là hơn hai trăm ngày, lại qua một trăm ngày nữa, trọn vẹn bốn mùa… Hôm nay vừa hay là mùa thứ tư kể từ khi sự sống nhỏ bé này xuất hiện và chào đời.

Tiệc đầy tháng.

Cũng xem như Lâm Trĩ Thuỷ đã mừng sinh nhật sớm trăm năm cho bé sư tử mà sau này chắc chắn sẽ sống thọ trăm tuổi.

Các gia tộc lớn khắp nơi sau buổi tiệc đều biết rõ: đứa trẻ nhà họ Ninh này có địa vị đặc biệt và được cưng chiều đến mức nào…

Đến khi bé được năm tháng tuổi.

Ba “bà tiên đỡ đầu” bắt đầu không nỡ rời sư tử nhỏ để trở lại khu cảng.

Lâm Trĩ Thuỷ dù cũng không nỡ, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi họ, hôm sau liền phái vệ sĩ đưa tất cả trở về nhà họ Lâm chăm sóc mẹ.

Biệt thự Lạc Vũ Sâm trở nên vắng vẻ.

Chỉ là một khoảng lặng tạm thời, vì lúc này sư tử nhỏ đã biết phối hợp tay mắt, ngậm n*m v* giả, có thể ngồi dựa trên thảm rất lâu, nhưng lại bắt đầu thích ném đồ.

Vấn đề là cậu bé lại ném rất chuẩn xác, mỗi lần ném là vỡ một chiếc bình cổ trị giá vài triệu của Ninh Thương Vũ.

Sức phá hoại quả thực kinh người.

Đặc biệt là vào ban đêm, sư tử nhỏ đã ngủ riêng trong phòng trẻ, không ngủ cùng bố mẹ nữa. Nửa đêm, khi cơ thể Lâm Trĩ Thuỷ đã hoàn toàn hồi phục và đang ở bên Ninh Thương Vũ, thỉnh thoảng cô vẫn lo lắng liếc nhìn màn hình giám sát đặt cạnh gối.

Lo sợ bé con thức giấc giữa đêm…

Ngay sau đó, bàn tay nóng rực của Ninh Thương Vũ đã giữ lấy mặt cô, kéo trở lại, hơi thở mạnh mẽ bao trùm. Anh hôn từ trán xuống môi, rồi đến chiếc cổ mảnh mai của cô.

Anh đã kìm nén rất lâu, không biết phải dùng bao nhiêu liều thuốc ức chế.

Chờ qua tiệc đầy tháng, hơn một tháng sau mới không cần kìm nén nữa. Nhưng vì đã lâu không gần gũi, cơ thể của Lâm Trĩ Thuỷ trở nên quá nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã run rẩy yếu ớt.

Hai lần trước Ninh Thương Vũ còn cố ý tiết chế, nhưng lần thứ ba này thì không thể kiềm được nữa.

“Em muốn xem con.” Lông mày Lâm Trĩ Thuỷ khẽ nhíu, tay ôm eo anh cũng siết lại.

“Có gì để xem?” Ninh Thương Vũ cúi đầu, hôn lên môi cô, bóng tối che đi tất cả, kể cả cảnh anh chậm rãi mở rộng cô đến tận cùng…

Sự chú ý của Lâm Trĩ Thuỷ lập tức bị phân tán, mọi cảm giác đều bị anh chiếm hữu, quên mất đứa bé ở phía bên kia màn hình.

Đã lâu rồi Ninh Thương Vũ không phạt cô bằng cách vỗ nhẹ hay đánh mông.

Đêm nay, nửa sau, Lâm Trĩ Thuỷ nằm sấp trên gối lụa rộng, bị anh khéo léo khống chế lực, vỗ mấy cái đến mức đầu gối mềm nhũn, run rẩy không khép lại nổi.

Ninh Thương Vũ khàn giọng ghé bên tai cô, thì thầm như đang trừng phạt vì cô lơ đãng, cứ nhớ con mãi không thôi.

Nhưng sau những cái vỗ ấy, lại là sự dịu dàng.

Anh hôn lên chỗ hằn đỏ ấy, rồi ngay sau đó, ga giường lụa đen thẫm hơn, như thể hồ nước trắng tinh bên ngoài hắt hơi nước mát lành vào trong.

Không rõ cô ngủ thiếp đi lúc nào, toàn thân mơ màng. Khi mở mắt tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.

Đôi mắt phảng phất nét lười biếng quyến rũ cổ điển, như thể vừa được nuông chiều đến hư hỏng.

Nửa người khoác hờ chiếc áo ngủ lỏng lẻo, cô ngồi bên mép giường rất lâu, đợi đầu gối bớt mềm mới chậm rãi đứng dậy vào phòng tắm.

Rõ ràng, từ ngực đến eo, đầu gối, mắt cá chân… không nơi nào tránh khỏi những vết bầm tím. Nhìn bản thân phản chiếu trong gương, Lâm Trĩ Thuỷ ngẩn người thật lâu.

Giống như một con búp bê trắng muốt vô tội bị sư tử trời sinh dữ tợn ngoạm lấy, chơi đùa suốt cả đêm, đến mức rách nát.

Lâm Trĩ Thuỷ hoàn hồn lại, ngâm mình trong bồn nước nóng nửa tiếng, đợi đến khi gương mặt trắng trẻo khôi phục được chút huyết sắc mới vào phòng thay đồ, chọn một chiếc váy dài thêu hoa màu xanh nhạt rồi xuống tầng.

Lúc này nắng đã rực rỡ, Ninh Thương Vũ mặc một bộ vest đen tuyền chỉnh tề, ngồi thẳng tắp ở bàn ăn, chưa ra ngoài. Thấy cô, nét mặt anh tự nhiên đến mức như thể tối qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, anh đưa tay về phía cô.

Lông mi dày cong xinh đẹp của Lâm Trĩ Thuỷ khẽ run. Khi chạm vào bàn tay đầy sức sống kia, cô không tránh khỏi nghĩ đến chuyện khác, cơ thể vừa tươi tỉnh đã không tự chủ mà nóng lên.

Giống như trước khi kết hôn, cô lại bị sức hút mạnh mẽ của Ninh Thương Vũ cuốn vào.

Cắn môi một lát, cuối cùng cô vẫn bước về phía anh. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, vạt váy lướt nhẹ ở cổ chân liền bị thứ gì đó níu lại.

Cô khựng lại hai giây, cúi đầu nhìn theo lực kéo kia.

Là Sư Tử nhỏ đã chặn mất đường đến với Ninh Thương Vũ. Từ sáng sớm, cậu bé đã tràn đầy năng lượng cùng bố đợi mẹ dậy, được đặt ngồi một mình trên sàn đá cẩm thạch sạch bóng để chơi.

Khắp nơi đều là đồ chơi thú bông do bé ném tứ tung. Đó là cả một bộ sưu tập động vật được Ninh Thư Vũ tự tay thiết kế, mời cả nhà thiết kế hoạt hình quốc tế nổi tiếng hỗ trợ, đặc biệt đặt làm riêng cho tuổi thơ của bé…

Từ chuỗi thức ăn, con gì cũng có, bị bé Sư Tử ném đến mức chẳng con nào còn nguyên vẹn.

Giờ nhìn thấy mẹ rồi, bé chẳng màng đến thú nhồi bông nữa, bàn tay nhỏ xíu nhưng lại rất khỏe nắm chặt vạt váy mềm mại, ngửa đầu, cố gắng phát ra tiếng bi bô: “Ưng gư ưng gư.”

Dù mấy hôm trước Ninh Trác Vũ còn huênh hoang nói rằng tiếng bi bô của bé không chuẩn, chẳng giống giọng địa phương Tứ Thành, Lâm Trĩ Thuỷ khi ấy đã bực mình phản bác ngay.

Hồi nhỏ cô cũng từng phát âm “ưng gư ưng gư”, chẳng lẽ không thể coi là chuẩn tiếng Quảng sao!

Bởi vậy, cô hiểu hết lời bé nói, không hề có rào cản giao tiếp, cúi người xuống, mỉm cười xoa mái tóc ngắn mềm mại của bé dưới ánh nắng: “Muốn mẹ bế con à? Nhưng mẹ còn chưa ăn sáng… chưa bế con được đâu nhé.”

Sư Tử nhỏ: “Ưng gư gư.”

Lâm Trĩ Thuỷ càng nghe giọng càng dịu dàng: “Để bố bế con có được không?”

Sư Tử nhỏ lắc đầu, rồi buông váy mẹ, loạng choạng chạy đến ôm lấy con sư tử bông đội vương miện, lại trở về, giơ cao món đồ chơi đưa cho Lâm Trĩ Thuỷ: “Ưng gư.”

Cậu bé muốn mẹ ôm con sư tử bông này, coi như đang bế chính mình.

Tim Lâm Trĩ Thuỷ mềm nhũn như tan ra tại chỗ. Dù không bế nổi, cô vẫn thử ôm lấy bé Sư Tử nhỏ. Ngay lập tức, hương sữa non thoang thoảng cùng cảm giác gần gũi khắc sâu vào máu mủ dâng lên khiến lồng ngực cô như được lấp đầy bởi một luồng ấm áp.

Cô khẽ đỡ lưng con, vừa xoay người, tà váy còn khẽ lay động, thì Ninh Thương Vũ đã từ ghế đứng dậy, bình tĩnh đón lấy con, rồi một tay bế luôn cả cô.

Sức mạnh của Ninh Thương Vũ vốn kinh người, trước đây anh cũng rất thích bế cô như vậy, dù giờ có thêm cả trọng lượng bé Sư Tử nhỏ những vẫn chẳng hề gì. Chỉ vài bước anh đã quay về bàn ăn.

Con trai bị đặt nhẹ lên bàn ăn bằng đá cẩm thạch xanh thẫm.

Còn Lâm Trĩ Thuỷ thì vẫn nằm gọn trong vòng tay anh. Anh cúi đầu, bình thản hôn khẽ lên vành tai cô: “Chào buổi sáng.”

Giọng trầm thấp khàn khàn của Ninh Thương Vũ gợi cảm đến mức khiến má Lâm Trĩ Thuỷ đỏ bừng. Nhất là phản ứng nhạy cảm tối qua vẫn chưa tan đi, cô không chịu nổi sự mê hoặc ấy, chớp mắt vài cái, định mở miệng.

Ninh Thương Vũ lại bình thản hỏi: “Em ngủ có ngon không?”

Cô nghĩ một chút, rồi học theo anh, giọng bình thường đáp: “Ngon lắm.”

“Anh cũng ngủ rất ngon.” Ánh mắt sâu thẳm của Ninh Thương Vũ dừng trên đầu lưỡi mềm mại của cô, tâm trạng vui vẻ, thuận miệng nói thêm một câu.

Lâm Trĩ Thuỷ nghĩ thầm, cô có hỏi đâu, rồi lại nghĩ, câu này có phải đang ám chỉ gì đó? Anh ngủ ngon… là vì người anh ôm?

Ninh Thương Vũ nhìn ra hết tâm tư từ gương mặt xinh đẹp như được phủ bởi lớp ánh sáng vàng óng, cố tình cúi đầu, in một vết hôn đỏ rực lên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo cô, rồi ngắm nghía.

Ngắm hai giây, anh thản nhiên nói rõ: “Ngủ rất sướng.”

Lâm Trĩ Thuỷ biết ngay ý anh là vậy, bị anh vòng tay siết chặt eo, không thể xuống đất, chỉ có thể ngồi trên đùi anh, mặt đỏ như ngâm nước, mấp máy môi: “Anh không phải kiềm chế… đương nhiên là sướng rồi.”

Cô cố tình hạ giọng nhỏ xíu, sợ con nghe thấy.

Đúng lúc ấy, ngồi trên bàn ăn, bé Sư Tử nhỏ thấy bố mẹ thì thầm với nhau, không hài lòng vì bị lơ đi, liền “ưng gư ưng gư” lên tiếng.

Lâm Trĩ Thuỷ nghe thấy, quay đầu nhìn cậu bé hồng hào, đáng yêu hơn cả bình hoa cổ để bên cạnh, rồi lại nhìn Ninh Thương Vũ vẫn đang ôm chặt mình đầy áp lực: “Anh nghe hiểu con nói gì không?”

Cô vốn nghĩ cả nhà này chỉ có mình cô có thể giao tiếp bình thường với bé Sư Tử.

Không ngờ Ninh Thương Vũ cũng hiểu đôi chút ngôn ngữ của trẻ con: “Con nói, mẹ ơi, nhìn con này.”

[Truyện về bé Sư Tử phiên bản thứ hai đã có rồi, tên là *《Chỉ Phúc Vi Hôn》– câu chuyện về người thừa kế hào môn có tính chiếm hữu và khống chế cực mạnh X cô tiểu thư kiêu kỳ của nhà họ Dung.

Các bạn hứng thú có thể ghé chuyên mục của tác giả để sưu tầm nhé.]

*Chỉ Phúc Vi Hôn: hứa hôn từ trong bụng mẹ

Bình Luận (0)
Comment