Ninh Thương Vũ và Sư tử nhỏ giao tiếp với nhau chẳng hề có rào cản.
Khi ở trong biệt thự giữa rừng thủy tùng này, được chăm sóc chu đáo, Sư tử nhỏ khỏe mạnh vượt qua giai đoạn dễ gặp nguy hiểm nhất của trẻ nhỏ, từ đó bắt đầu thường xuyên theo chân Ninh Thương Vũ ra ngoài.
Bình thường, chỉ khi màn đêm buông xuống, nhóc con mới nhất quyết không cần ai khác, chỉ muốn Lâm Trĩ Thủy.
Từ khi mặt trời lên đến đỉnh, thằng bé đã ở trong lãnh địa của Ninh Thương Vũ, chập chững bước đi, dáng đi còn loạng choạng, nhưng đã cố học theo khí thế mạnh mẽ của bố.
Ồ…
Thằng bé không gọi Ninh Thương Vũ là bố.
Từ những âm thanh ê a chưa rõ, đến khi nói được rõ ràng, tiếng gọi đầu tiên của bé là “mẹ”, khiến Lâm Trĩ Thủy xúc động đến rưng rưng nước mắt.
Tiếng gọi thứ hai chính là “Ninh tổng”.
Do học theo Hề Yến.
Vì thế, Hề Yến suýt nữa thì quỳ xuống thề độc rằng mình chưa từng lén dạy điều gì bất kính, có lẽ do Sư tử nhỏ nghe quen tai mà nói theo.
Dù sao với chức thư ký trưởng, Hề Yến ngày nào cũng phải xuất hiện trước mặt Ninh Thương Vũ để báo cáo công việc.
Mỗi lần báo cáo.
Đều phải gọi một tiếng “Ninh tổng” để thể hiện sự tôn trọng.
Vậy nên một thời gian dài, trong khu làm việc nghiêm trang, các tinh anh mặc vest chỉnh tề thường nghe thấy một giọng trẻ con non nớt vang lên:
“Ninh tổng.”
“Tối nay con không muốn ăn phần ăn trẻ em có nấm, phần gà rán hôm trước thư ký Hề mua cũng được lắm…”
“Bao giờ đưa con về nhà?”
“Ninh tổng…”
Ninh Thương Vũ chỉ kiên nhẫn được đúng ba lần, sau đó lạnh lùng từ chối yêu cầu gà rán, còn phần ăn trẻ em nếu không ăn thì nhịn.
Sư tử nhỏ rất thông minh, bố không cho thì tìm thư ký xin điện thoại, số liên lạc riêng của Ninh Trác Vũ thằng bé đã thuộc làu.
Gọi được rồi, nhóc con nói với người chú ruột đứng thứ tư trong gia tộc: “Cháu muốn ăn gà.”
Nửa tiếng sau, Ninh Trác Vũ đã cho người đổi phần ăn thành gà rán như ý, còn dạy nhóc: “Món gà trên đĩa tối nay vốn nhận thức bản thân là nấm nhỏ, nên cháu ăn phần ăn trẻ em vẫn không trái lời bố cháu.”
Sư tử nhỏ học theo ngay.
Nhóc ăn món nấm nhỏ có vị gà.
Sư tử nhỏ và Ninh Trác Vũ rất thân thiết.
Đáng tiếc, sau khi tròn một tuổi, Ninh Trác Vũ bị Ninh Thương Vũ cử sang châu Âu mở rộng thị trường của gia tộc, hai chú cháu xa cách, mà nó lại không thích người chỉ biết chơi nghệ thuật và hay thua lỗ như Ninh Thư Vũ.
Người nhóc ngưỡng mộ nhất vẫn là Ninh Thương Vũ.
Từ nhỏ ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến sự cứng rắn và quyết đoán của một nhà tư bản, bản năng và huyết thống khiến nó hướng về kẻ mạnh nhất.
Khi Ninh Thương Vũ họp, nhóc sẽ ngồi trong lòng bố lắng nghe, dù hiểu hay không, thỉnh thoảng buồn ngủ cũng không chịu để người khác thấy, liền chui vào vạt áo vest đen bóng của bố mà ngủ.
Giấu kín.
Không ai nhìn thấy cảnh nhóc ngủ say.
Ninh Thương Vũ không ngăn cản hành động đó, đến khi cuộc họp kéo dài hai, ba tiếng kết thúc, ngoài cửa sổ đã lên đèn rực rỡ, cúi đầu xuống, đã thấy Sư tử nhỏ tỉnh lại.
Mái tóc mềm đen nhánh, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt thủy tinh giống Lâm Trĩ Thủy, nhìn khá dễ thương, nhưng ánh mắt thường lạnh lùng, khiến vẻ ngây thơ kém đi nhiều.
Tâm trạng tốt, Ninh Thương Vũ còn trêu con: “Nghe hiểu được bao nhiêu rồi, tiểu Ninh tổng?”
Sư tử nhỏ nghiêm túc đáp: “Chưa hiểu nhiều, con lớn hơn sẽ hiểu, bố phải dạy con thật tốt.”
Từ bữa tiệc đầy tháng lộng lẫy hôm ấy, Ninh Thương Vũ đã chọn nhóc làm người kế vị, bất kể sau này anh và Lâm Trĩ Thủy có thêm bao nhiêu con, hay chỉ có mình nhóc.
Dù thế nào, vị trí và sự yêu thương dành cho Sư tử nhỏ vẫn là duy nhất.
Quyền lực của Ninh Thương Vũ sẽ chỉ trao vào tay nhóc, còn tương lai muốn chia sẻ lợi ích với ai, đó là quyết định cả đời của riêng nó.
Ở bên nhau ngày qua ngày.
Sư tử nhỏ giống Ninh Thương Vũ đến chín phần, cả thói quen sống cũng giống, mắc bệnh sạch sẽ, không chịu để dính bụi.
Nhóc không cho người ngoài bước vào biệt thự giữa rừng thủy tùng.
Có lần Lâm Trĩ Thủy từng tò mò hỏi về tính cách độc đoán đó, khi tắm cho con, cô đã nặn một bong bóng xà phòng nhiều màu đặt lên đầu nhóc, ngón tay trắng trẻo khẽ chạm sống mũi: “Hôm nay Bùi Gia Nhân chỉ từ Thâm Thành đến để báo cáo công việc cho mẹ thôi, sao con lại đứng trên bàn trà bắt chú ấy đi?”
Sư tử nhỏ không thích rất nhiều thứ.
Nhóc ghét phải ngước nhìn người khác, vì tạm thời còn thấp, trừ lúc nói chuyện với Ninh Thương Vũ và mẹ mới chịu ngẩng đầu, còn với người khác, nhóc sẽ tìm xem có chỗ nào cao để đứng lên.
Trước câu hỏi của mẹ, Sư tử nhỏ lại rất thích giọng nói mềm mại của cô, từ khi còn bé, mẹ đã ru ngủ nhóc bằng chính giọng nói ấy.
“Đây là lãnh địa của con và bố.” Nhóc nhìn sâu vào mắt mẹ, nói: “Bùi Gia Nhân thích mẹ phải không?”
Lâm Trĩ Thủy sững người.
Ở cạnh Ninh Thương Vũ lâu, giọng bé con cũng học theo kiểu trầm lạnh, chẳng còn nét trẻ thơ: “Chú đó tuần trước còn công bố tại buổi phỏng vấn sau khi thành công thu mua dự án cảng Tầm Tịch rằng bản thân tin vào chủ nghĩa độc thân, không kết hôn.”
Bùi Gia Nhân ở vị trí gia chủ Bùi gia, đã thề cả đời độc thân thì không dễ thay đổi.
Đó là nhân quả do Bùi Dận khi xưa để lại.
Giới thượng lưu vẫn đồn đoán, có lẽ đây là chiến lược kinh doanh nhằm tẩy trắng danh tiếng Bùi gia, nhưng Sư tử nhỏ nghe Hề Yến nói riêng rằng khi bố mẹ từng có thời gian lạnh nhạt, Bùi Gia Nhân thường đến khu cảng để tỏ tình với mẹ.
Sư tử nhỏ có khứu giác vô cùng nhạy bén, tự mình đoán được mục đích thực sự của Bùi Gia Nhân.
Lâm Trĩ Thủy cũng nhìn vào đôi mắt trong vắt như pha lê của con thật lâu rồi mới hoàn hồn nói: “Nếu con không thích, sau này mẹ sẽ không để chú ấy đến đây nữa, sẽ… gọi điện báo cáo từ xa thôi.”
Sư tử nhỏ hài lòng, ngồi trong chiếc bồn tắm rộng tràn đầy nước ấm, hai tay vo một bong bóng xà phòng to hơn đưa cho mẹ.
Đó là phần thưởng dành cho mẹ vì ngoan ngoãn nghe lời con.
……
Sư tử nhỏ chẳng giống Lâm Trĩ Thủy ở điểm gì, ngoại trừ tính cực kỳ kén ăn.
Nhóc không thích ăn rau, dù trong nhà có hơn chục đầu bếp hàng đầu thế giới, nghĩ đủ cách nghiền rau trộn vào thịt, cân đối theo thực đơn dinh dưỡng riêng, chế biến sao cho ngon nhất, nhóc vẫn chỉ cần một miếng đã nhận ra ngay.
Nếu đã nhận ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hễ nổi cáu, nhóc con sẽ tỉnh táo không chịu ngủ, từ nhỏ đến giờ, chuyện ăn uống của sư tử nhỏ luôn khiến mọi người đau đầu. Các đầu bếp hàng đầu bắt đầu nghi ngờ năng lực bản thân, nhưng lại chẳng dám nghi ngờ rằng vị tiểu thiếu gia xuất thân cao quý này chỉ đơn giản là ghét ăn rau.
Sư tử nhỏ từng yêu cầu mạnh mẽ rằng tiêu chuẩn ăn uống của mình phải ngang bằng Ninh Thương Vũ.
Có lần đi dự một bữa tiệc tối xa hoa, chỉ một chớp mắt không để ý, nó đã bò lên mép bàn, cúi đầu muốn nếm thử một ngụm whisky trong ly của Ninh Thương Vũ.
Đúng lúc ấy bị Hạ Nam Chi tình cờ bắt gặp, không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ con trai của Ninh Thương Vũ lại gan đến thế.
Qua ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc, Hạ Nam Chi mặc chiếc váy trắng thêu chỉ bạc thanh nhã, ngồi yên một chỗ, nhưng vẫn giơ ngón tay cái khen ngợi cậu bé đang định uống trộm rượu.
Sư tử nhỏ liếc cô bằng đôi mắt lạnh lùng rồi kiêu căng quay đi.
Nó chưa uống thật, mùi rượu nồng độ cao ấy quá gắt, dù sao vẫn chỉ là trẻ con, khứu giác lập tức cảnh giác với sự nguy hiểm của mùi đó.
Tuy vậy, nó lại không ghét hương rượu thoang thoảng trên bộ vest xa xỉ của Ninh Thương Vũ, trên đường về còn chủ động leo lên phần đùi rắn chắc của bố.
Ninh Thương Vũ lười biếng dựa vào ghế da màu đen, đang gọi điện cho Lâm Trĩ Thủy ở Viện nghiên cứu san hô, không để ý rằng con trai đã ngả vào lồng ngực mình.
Trước kia, khi đang trong giai đoạn nghiện cắn, da dẻ trắng trẻo chỉ mọc một chiếc răng, nhóc con rất thích cắn ngón tay của Ninh Thương Vũ, bây giờ lại giống như tái phát chứng nghiện cắn ấy.
Lâm Trĩ Thủy nghe được tiếng động nhỏ, hơi nghi hoặc: “Cây non đang làm gì thế?”
Ninh Thương Vũ cúi mắt nhìn con vài giây: “Muốn lấy áo của anh.”
Nhóc thích chiếc áo vest này, không chịu thu lại sự kiêu ngạo, thẳng thừng giành giật: “Cho con.”
Như thể đồ của Ninh Thương Vũ vốn dĩ là của nhóc vậy.
Lâm Trĩ Thủy ở đầu dây bên kia bật cười, bênh con: “Cây Non thích thì anh đưa cho con đi, Thương Vũ, không được từ chối.”
Ninh Thương Vũ bật loa ngoài, đặt điện thoại sang bên cạnh, đôi mắt sắc bén nhìn vào ánh mắt con trai đang mang trong mình bản năng chiếm hữu của gia tộc họ Ninh: “Đứng còn chưa cao bằng áo của bố, lấy làm gì? Muốn hóa thành cây thông Noel màu đen à?”
“Ninh Thương Vũ!”
Lâm Trĩ Thủy muốn nhắc nhở cũng không kịp.
Lòng tự trọng của sư tử nhỏ bị bố đánh tan nát, mặt không biểu cảm leo xuống khỏi đầu gối anh, đi thẳng đến ngồi phía cửa xe bên kia, quay lưng lại với mọi người.
Rõ ràng tối nay tinh thần và tính khí của nhóc con đều đang bùng nổ đến đỉnh điểm!
Dưới màn đêm rực sáng ánh đèn, cuối cùng cũng về đến nhà. Hề Yến vừa mở cửa xe thì bắt gặp khuôn mặt lạnh tanh của sư tử nhỏ.
Anh ngạc nhiên, đang nghĩ không biết ai chọc giận cậu chủ nhỏ.
Ngay sau đó, Ninh Thương Vũ cài nút áo vest, bước xuống xe với vóc dáng cao lớn.
Sư tử nhỏ càng lạnh mặt hơn, không cần ai bế, tự mình xuống xe, đi thẳng vào cánh cửa biệt thự sáng đèn.
Hề Yến suýt không đuổi kịp, lo rằng lỡ cậu nhóc rơi xuống hồ thì khó mà xử lý.
Khi Lâm Trĩ Thủy từ Viện nghiên cứu san hô về muộn hơn một bước, vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường, không cần hỏi cũng đoán ra, hai cha con này vẫn chưa chịu làm hòa.
Cô khẽ bước chân trên đôi giày cao gót, lên lầu trước, đi đến phòng con, men theo hành lang rộng rãi xa hoa đến gần cửa phòng, khẽ đẩy cánh cửa khép hờ.
Ánh đèn hắt xuống những ngón tay trắng trẻo, căn phòng sáng rực, xua tan hết bóng tối, mờ đi cả khung cảnh hồ thủy tùng bên ngoài.
Sư tử nhỏ đang chăm chú đo chiều cao, đứng sát tường, dùng bút vẽ một vạch ngay ngắn nhưng vẫn còn chút vụng về.
Đây là thói quen học từ Lâm Trĩ Thủy.
Ban đầu, khi con chưa tròn một tuổi, Lâm Trĩ Thủy đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện vị giác bị mất hơn mười năm của mình đã hoàn toàn hồi phục, có thể dễ dàng nếm được đủ vị chua, ngọt, đắng, cay.
Sau đó, khi con lớn lên, Lâm Trĩ Thủy nhận ra mình cũng cao hơn.
Bác sĩ nói đó là hiện tượng sinh lý bình thường ở độ tuổi của cô.
Thời gian ấy, cô cứ mong sẽ cao thêm chút nữa, nên buổi tối tắm xong, quấn khăn tắm trắng bước ra, liền đứng sát tường, chân trần, nhờ Ninh Thương Vũ đo giúp.
Sư tử nhỏ nhìn thấy, lảo đảo chạy đến bắt chước, cũng đứng áp sát tường.
Một lớn một nhỏ dưới ánh sáng ấm áp, Ninh Thương Vũ nghiêm túc và kiên nhẫn đo cho cô, cũng đo cho cậu con chưa cao đến đầu gối mình chỉ để con vui.
Tối nay, sau khi vạch xong, sư tử nhỏ vứt bút xuống đất, cũng ngồi thụp xuống như đang giận dỗi.
Vài giây sau, Lâm Trĩ Thủy vẫn nhìn con với ánh mắt chứa đầy ý cười thì sư tử nhỏ nhạy cảm phát hiện có người ngoài cửa, quay phắt lại.
Bị bắt gặp, Lâm Trĩ Thủy bước vào, nghiêng người cúi xuống, không chớp mắt nhìn khuôn mặt đang lạnh lùng của con.
“Xem cậu bé này giận dỗi ghê chưa kìa.”
Đôi mắt Sư tử nhỏ vẫn còn lạnh lùng, may mà cặp đồng tử pha lê di truyền kia lại tăng thêm mấy phần đáng yêu, tất nhiên chỉ tồn tại ở giai đoạn thơ bé này.
Tính kiêu ngạo vốn có của nhóc cũng chỉ khi ở trước mặt Lâm Trĩ Thủy mới dịu đi: “Con đâu có giận mẹ…”
Khóe mắt Lâm Trĩ Thủy cong lên, gần như bật cười thành tiếng, nhưng may nhờ hai nốt ruồi đỏ ngăn lại kịp thời. Cô biết rõ Ninh Thương Vũ đã chọc giận con, nếu lại đổ thêm dầu vào lửa, e rằng tối nay chẳng ai được ngủ yên.
Cô nghĩ một chút, rồi cũng ngồi xuống sàn, tà váy rủ đến mắt cá chân, tự nhiên nói: “Thế là giận bố à? Bố không đưa áo cho con, bố thật xấu, sau này con đừng thích bố nữa nhé.”
Sư tử nhỏ nhíu mày, hình như chưa từng nghĩ đến điều đó.
Lâm Trĩ Thủy hơi nghiêng đầu, chăm chú ngắm gương mặt nhỏ nhắn của con, một khuôn mặt còn bé nhưng lại có nét sắc bén nhất chính là dáng vẻ này, đặc biệt khi biểu cảm trở nên lạnh lùng, trông ra dáng lắm.
Vài giây sau, khi thấy con có vẻ đang suy nghĩ, cô mới chậm rãi nói: “Ừm, cây Non à, đừng thích bố nữa nhé, cũng đừng theo bố nữa được không? Ngày mai đi với mẹ, mẹ đưa con đến viện nghiên cứu xem thế giới san hô nhé!”
Sư tử nhỏ cúi đầu xuống, những sợi tóc đen mềm mại rũ theo, lặng lẽ ngồi im như vậy.
Nhóm nghiên cứu do Lâm Trĩ Thủy dẫn dắt đạt nhiều thành tựu trong lĩnh vực sinh thái biển, tuổi còn trẻ nhưng cô đã nổi tiếng, không chỉ là vì danh xưng vợ của Ninh Thương Vũ…
Cô không giống như anh có thể dựng lên một thế giới xa hoa bằng danh lợi giữa rừng thép nơi thành phố.
Nhưng Lâm Trĩ Thủy lại có thể đưa những ấu trùng san hô do mình nuôi dưỡng ra biển, qua năm tháng, khiến cả một vùng biển nở rộ san hô rực rỡ như một vườn hoa dưới đáy nước – một thế giới lấp lánh ánh sáng.
San hô, một trong những loài sinh vật biển khó sinh trưởng nhất, được ví như trái tim của đại dương.
Mà Lâm Trĩ Thủy chính là người tạo nên “trái tim” ấy. Bởi công việc mang tính từ thiện và cống hiến cho quốc gia, xã hội mà cô theo đuổi, đến cả giới truyền thông quốc tế, dù là những cây bút sắc sảo nhất, khi viết về cô cũng không khỏi mềm giọng.
Công khai gọi cô là mỹ nhân phương Đông cổ điển, cứu vớt muôn loài, dùng lời văn để tôn vinh, khiến cả thế giới ngưỡng mộ.
Trước khi Sư tử nhỏ tròn một tuổi, Lâm Trĩ Thủy thường dẫn con đến viện nghiên cứu xem các bể ươm san hô, tiếc rằng nó không thích nơi yên tĩnh, ngược lại lại ưa không khí náo nhiệt quanh Ninh Thương Vũ.
Lần này, cô đề nghị sau này sẽ đích thân đưa con theo làm việc, không cần bố nữa.
Từ khóe môi mím chặt của con, cô biết nó không vui, bèn mềm giọng dỗ dành: “Mẹ tặng con một món quà nhé? Nhận xong, chúng ta đơn phương tha thứ cho bố được không?”
Bề ngoài Sư tử nhỏ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã chịu bước xuống bậc thang ấy.
Lâm Trĩ Thủy chống đầu gối đứng dậy, ra ngoài hai, ba phút rồi quay lại, trong tay là một chiếc áo vest của Ninh Thương Vũ, vải thêu chìm, sạch sẽ đến mức không vương chút bụi, còn phảng phất mùi linh sam.
Cô bước nhẹ đến trước mặt con, đưa áo: “Của con đấy.”
Sư tử nhỏ đưa tay nhận, chẳng buồn khoác lên mà chậm rãi nói: “Sau này con lớn lên sẽ mặc nó, sẽ mạnh mẽ, giỏi giang như Ninh tổng.”
Nó khao khát được trở thành người đàn ông tham vọng như bố, ngồi ở vị trí chủ chốt trong thế giới danh lợi, trở thành lá chắn mạnh mẽ nhất của mẹ.
Lâm Trĩ Thủy dịu dàng nhắc nhở: “Muốn mạnh mẽ, trước tiên phải học cách tôn trọng bố con. Ninh tổng không phải là tên con nên gọi, đúng không bé con?”
“Vì sao lại không?”
“Mẹ còn chẳng bao giờ gọi.” Lâm Trĩ Thủy hơi cúi mắt nhìn vào vẻ sắc sảo thái quá ấy của con, giọng nói lại dạt dào yêu thương: “Mẹ chỉ gọi là chồng, còn con lại gọi bố là Ninh tổng, một nhà mà xa cách thế sao.”
Sư tử nhỏ cũng có gọi Ninh Thương Vũ là bố, nhưng là khi anh không có mặt.
Trước khi hai bố con thực sự tha thứ cho nhau, quan hệ của họ ở vào trạng thái cân bằng kỳ lạ, giống như một cuộc chiến lạnh lẽo. Dù vậy, Sư tử nhỏ vẫn theo bố ra ngoài làm việc.
Khi Ninh Thương Vũ ngồi cùng các nhà tư bản có địa vị trong các cuộc họp quan trọng, sự xuất hiện của trẻ con rõ ràng là không hợp lý, vậy nên cậu bé được sắp xếp ở phòng nghỉ dành cho khách quý bên cạnh.
Nhóc ngồi dưới ánh nắng bên chiếc ghế sofa, trước mặt là bàn trà đầy bánh ngọt, nhưng không động đến.
Ở bên ngoài, Sư tử nhỏ rất chú trọng hình tượng, cho rằng một nhà tham vọng hoàn hảo không thể dễ dàng bị bánh ngọt dụ dỗ.
Câu hù dọa quen thuộc của nó luôn là khuôn mặt lạnh lùng: “Cẩn thận tôi làm cậu thành bánh quy đấy.”
Cuộc họp bên cạnh chưa kết thúc, thì phòng trà mở cửa, một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai trong bộ vest bước vào, có lẽ chỉ định tạm nghỉ, không ngờ lại thấy một vị khách nhỏ.
Anh ta thấy lạ khi trong tòa nhà tài chính này lại xuất hiện một đứa trẻ, bèn đến ngồi xuống hỏi: “Nhóc con, đi cùng ai thế?”
Hề Yến vừa mới ra ngoài vì bị Sư tử nhỏ sai đi pha cà phê – loại thức uống mà một người có tham vọng ở nơi này phải uống.
Hề Yến ngoài miệng vui vẻ đồng ý, nhưng thực chất là định rót sữa nóng vào cốc cà phê mang về. Không ngờ đúng lúc anh vắng mặt, lại có người vào phòng.
Sư tử nhỏ đáp lời rất tự nhiên: “Cháu đi cùng bố.”
“Bố cháu là ai?”
Nghe xong, Sư tử nhỏ không vội trả lời, mà mở to đôi mắt thủy tinh trong suốt dưới nắng, lạnh nhạt hỏi ngược: “Còn chú, chú tên gì?”
Không phải ai cũng xứng đáng biết tên bố nhóc.
Một đứa bé thật kiêu ngạo, khiến người đàn ông ngoại quốc càng thấy thú vị: “Nhóc, chú mang cháu về nhà nuôi nhé?”
Ở đây, ai chẳng là nhân vật quyền thế xuất hiện dày đặc trên các bản tin kinh tế. Bình thường, trẻ con thấy người lạ khí thế mạnh mẽ thế này chắc chắn sẽ có chút sợ sệt.
Vậy mà nhóc con này lại dám đối đáp: “Chú mà mang cháu về nhà nuôi, bố cháu sẽ tịch thu luôn tài sản nhà chú, đổi hết sang họ Ninh đấy.”
Người đàn ông bật cười.
“Chú có tên tiếng Trung là Tượng Manh.”
“Thế bố cháu là ai?”
“Cái tên này nghe không ổn, chú nên đổi đi.” Sư tử nhỏ liếc mắt đầy ý không hài lòng, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên đầy kiêu hãnh: “Bố cháu, chú chắc chắn thường thấy trên tin tức…”
“Ồ?”
Sư tử nhỏ tốt bụng đáp: “Ninh Thương Vũ, là bố cháu!”
–
Sư tử nhỏ rõ ràng giống hệt Ninh Thương Vũ – chỉ cần xuất hiện đã có thể hút hồn người khác, lại thêm tính tình kiêu ngạo đến mức khó chịu, càng lớn càng không chịu kìm nén.
Chỉ có Ninh Thương Vũ mới chế ngự được.
Lâm Trĩ Thủy từng nghĩ gửi con sang nhà họ Lâm ở khu cảng để học ký hiệu tay cùng ba “bà tiên đỡ đầu”, nhưng chưa được mấy hôm bên đó đã chủ động đề nghị gửi trả về.
Quá nhiều năng lượng!
Ngày đầu đến nhà họ Lâm, Sư tử nhỏ ở căn phòng trẻ con mà cô từng ở khi nhỏ, phòng ấy lại không cách âm, nên suốt đêm, A Ương và những người khác đều nghe thấy thằng bé trở mình liên tục, gần như không ngủ.
Có lẽ vì môi trường mới, quá phấn khích.
Ban đầu A Ương còn tìm lý do để bao biện.
Ngày hôm sau, Sư tử nhỏ đi tham quan phòng đọc ở góc tây trên lầu – nơi từng là không gian riêng tư của mẹ trước khi kết hôn. Nó lục tìm hết những cuốn sách quý hiếm về sinh vật biển trên kệ ba mặt tường.
Nhóc con nói: “Đây là đồ của mẹ, con sẽ mang về nhà.”
A Mạn gõ điện thoại: “Đây cũng là nhà của mẹ con mà.”
“Không phải.” Sư tử nhỏ quả quyết, đôi mắt giống hệt Lâm Nghiễn Đường mở to: “Tứ Thành mới là nhà của mẹ, nơi này là của bà ngoại.”
Từ bé đã phân định rất rõ ràng.
Lâm Trĩ Thủy nhất định phải ở bên cạnh nó.
Ngày thứ ba, Sư tử nhỏ lại chú ý đến tủ trưng bày bằng kính phía sau bàn làm việc, bên trong đặt giấy chứng nhận quyên góp từ thiện mang tên Lâm Trĩ Thủy và một tấm ảnh của Ninh Thương Vũ.
Sư tử nhỏ lập tức nhận ra đó là đồ của bố mẹ và nhất định cũng phải mang đi.
Theo lời A Mạn: nếu còn để “tổ tông nhỏ” này ở lại, nhà họ Lâm sẽ bị nó dọn sạch mất…
A Ương tính tình điềm tĩnh hơn, chỉ lo liệu để Sư tử nhỏ quen với thời tiết khu cảng.
A Cầm thì ngày ngày thắp hương cầu khấn, mong thằng bé ban đêm chịu ngủ thêm vài tiếng.
Sư tử nhỏ nghe nói ông ngoại – người có đôi mắt thủy tinh giống hệt nhóc – khi còn sống từng là một doanh nhân đáng kính, dù trong lĩnh vực bảo vệ biển hay công nghệ sinh học.
Điều đó khiến nhóc rất tò mò.
Nó muốn đi viếng mộ ông.
Thịnh Minh Anh nghe xong, ngồi lặng hồi lâu mới nói: “Cho thằng bé đi đi.”
Nghĩa trang kia vốn có phần mộ gió của Lâm Nghiễn Đường, được lập để người thân đến tưởng niệm.
Sư tử nhỏ chỉ muốn nhìn tấm bia, coi như để hoàn thành một phần lòng hiếu kính.
Ở đó, nhóc gặp Thôi Đại Vân – người đã rời bỏ nghiên cứu, lui về trông giữ nghĩa trang. Nhưng cách nhau những tấm đá cẩm thạch trắng như nghệ thuật, chỉ thấy bóng dáng giản dị, tĩnh lặng.
Sư tử nhỏ nhanh chóng bỏ qua, bước đến đặt chùm cúc trắng cầm chặt suốt quãng đường lên mộ, đôi mắt mở to vì hiếu kỳ, dưới ánh nắng chói chang càng thêm long lanh, vừa lúc đối diện tấm ảnh của Lâm Nghiễn Đường.
Như thể đối diện nhau qua hai chiều không gian song song.
Sư tử nhỏ thì thầm: “Ông là ông ngoại của con à? Con mơ thấy ông đêm qua… Ông nằm trên du thuyền, chảy máu, khắp nơi đều là lửa…”
Có lẽ là sự liên kết vi diệu giữa hai thế hệ, vượt ngoài sự lý giải của khoa học.
Lâm Trĩ Thủy lớn lên trong nhà họ Lâm, nhưng chưa từng mơ thấy bố mình.
Vậy mà ngay đêm đầu tiên đặt chân đến nhà họ Lâm, Sư tử nhỏ đã mơ thấy Lâm Nghiễn Đường.
Một lúc sau, nó lấy ra cây bút dạ đỏ, viết lên bia mộ cái tên thân mật của mình – “Cây Non”.
Sau đó, nó nghiêm túc tự giới thiệu: “Con là con của con gái ông…”
Sư tử nhỏ sớm đã biết chuyện xưa của nhà họ Lâm, biết trước khi Lâm Trĩ Thủy ra đời không có bố che chở, cũng biết nếu ngày trưởng thành của mẹ mà không đính hôn với Ninh Thương Vũ, chắc chắn sẽ không thể nhanh chóng có được quyền tự do.
Nhà họ Lâm sinh ra mỹ nhân.
Nếu không có Ninh Thương Vũ, với nhan sắc của Lâm Trĩ Thủy, kết cục chỉ là đi vào vết xe đổ của Lâm Hy Quang, bị một đám nhà tư bản quyền lực nhòm ngó, muốn cưỡng đoạt.
Mà cô thì không có khả năng tự bảo vệ.
Vì thế Thịnh Minh Anh mới tiếp tục giữ cô ở nhà họ Lâm, hạn chế tự do, cho đến khi Lâm Hy Quang nắm được quyền lực trong nhà họ Sở ở Giang Nam, đủ sức che chở cho em gái.
Từ nhỏ, Lâm Hy Quang đã bảo vệ em gái, dùng cả tính mạng, hôn nhân, mọi thứ để giữ cho em bình an.
Còn Ninh Thương Vũ từ xa xôi lại chủ động cầu hôn, quyền thế hiển hách khiến Thịnh Minh Anh khó mà từ chối, huống hồ anh còn đưa ra điều kiện vô cùng hậu hĩnh, giúp nền tảng y tế của nhà họ Lâm phát triển.
Chuyện liên quan đến cả gia tộc, Thịnh Minh Anh không thể từ chối.
Lâm Trĩ Thủy là con gái bà.
Lâm Hy Quang cũng vậy.
Bà không thể bảo vệ cả hai, cũng không thể luôn để Lâm Hy Quang – người làm chị – gánh chịu sự ‘hy sinh. Chỉ cần Lâm Trĩ Thủy đứng vững trong nhà họ Ninh, cũng coi như che chở được phần nào cho chị gái ở Giang Nam.
Đời người có hạn…
Lâm Trĩ Thủy khao khát bước ra thế giới bên ngoài khám phá điều mới, cũng không phản đối hôn ước với Ninh Thương Vũ, khiến Thịnh Minh Anh nhẹ nhõm phần nào.
Thiện Thiện cần tự mình trưởng thành.
Đối với những hành động có phần ngang ngược của Sư tử nhỏ khi bảo vệ Lâm Trĩ Thủy, Thịnh Minh Anh tuy không nói gì nhưng đều thấy hết, trong lòng cũng hài lòng. Bà thậm chí yêu quý cậu cháu ngoại này, dù bên ngoài bà nổi tiếng lạnh lùng, thù dai.
Trước mặt Sư tử nhỏ, Thịnh Minh Anh lại muốn trao đi tất cả: “Sau này con lớn, ngoại sẽ giao nhà họ Lâm cho con, có được không?”
“Được ạ.” Sư tử nhỏ không hề từ chối những thứ liên quan đến quyền lực.
Ngón tay với móng sơn đỏ tươi của Thịnh Minh Anh khẽ vỗ má cháu trai, rồi nói tiếp: “Ngày mai đưa con về nhà nhé, không thể để bố con rảnh rỗi quá đâu.”
“…”
Lúc đi, Sư tử nhỏ mang theo một vali, khi trở về lại mang cả một khoang đầy hành lý.
Nhóc con gần như đã dọn hết đồ riêng của Lâm Trĩ Thủy, đem về sắp xếp ngang nhiên trong không gian riêng của mình.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Thương Vũ lúc hoàng hôn về đến nhà đã đến “đòi lại”, hai bố con vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua chuyện cũ, lại có chút va chạm nhỏ. Sư tử nhỏ cho rằng đó là “chiến lợi phẩm” mình vất vả “xin” về, có quyền từ chối chia sẻ với bố.
Lý do của Ninh Thương Vũ đơn giản hơn nhiều: tất cả những thứ của Lâm Trĩ Thủy đều thuộc về anh, bao gồm cả đứa trẻ này.
Sư tử nhỏ quả không hổ danh là con anh, còn nhỏ đã biết thương lượng lợi ích, bắt chước giọng điệu hỏi: “Vậy bố định dùng gì để trao đổi với con?”
“Con muốn gì?” Ninh Thương Vũ nhướng mày, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn đứa trẻ đang đứng trên ghế: “n*m v* giả hả?”
Thương lượng thất bại!
Sư tử nhỏ bước xuống ghế, ngẩng đầu nhìn gương mặt kiêu ngạo, tinh tế của bố vài giây, như thể đang đấu trí với một kẻ tham vọng đầy nguy hiểm, nói: “Bố giỏi lắm, vậy bố tự nghĩ đi, nhưng nếu bố dám cướp một món chiến lợi phẩm nào của con, con sẽ ra hồ giẫm chết một cây thủy tùng non của bố.”
“…”