Ba ngày sau.
Thứ được đem ra trao đổi.
Ninh Thương Vũ đưa Sư tử nhỏ lên phòng làm việc trên tầng, đứng trước một chiếc két sắt màu đen trầm bí ẩn, chỉ vào đó, nói: “Vật bên trong, sẽ là thứ bố đem ra trao đổi.” Sư tử nhỏ lại tiến thêm một bước, đôi mắt long lanh như thủy tinh lưu ly áp sát quan sát, lát sau ngẩng đầu lên, lặng lẽ đối diện với gương mặt cao lớn đứng bên cạnh, hỏi: “Đây là báu vật rất quý giá ạ?”
Giọng Ninh Thương Vũ điềm đạm: “Với con, có lẽ là thế.”
Câu trả lời nước đôi khiến Sư tử nhỏ cảnh giác. Nếu dễ dàng đem vật chiếm được từ nhà họ Lâm ở khu cảng đi trao đổi, chẳng phải sẽ rơi vào thế yếu ngay trong cuộc thương lượng này sao?
Ngay sau đó, Ninh Thương Vũ nhìn cậu bé đang chau mày, đứng dưới ánh nắng rực rỡ lấp lánh, mọi biến chuyển nhỏ trên khuôn mặt đều hiện rõ trong đôi mắt hổ phách của anh, rồi anh nói thêm: “Đây là thứ mẹ con tự tay cất vào, đợi em đủ tuổi trưởng thành sẽ có thể tự mình lấy ra.”
Chiếc két ấy không thấy ánh sáng mặt trời, bị khóa kín như bị giấu tận nơi cao nhất, giờ chưa thể mở.
Phải đợi đến năm mười tám tuổi.
Vừa nghe là do Lâm Trĩ Thủy cất vào, thái độ cứng rắn của Sư tử nhỏ lập tức dịu xuống đôi phần.
Dù sao, mẹ – người mang tấm lòng từ bi như Bồ Tát – là người thương cậu bé nhất, trân quý cậu nhất.
Bất kể bên trong là gì, chỉ cần là thứ mẹ để dành, thì với thế giới của Sư tử nhỏ, chắc chắn đó là vật quý giá nhất đời.
….
Sư tử nhỏ không còn nhớ rõ thời điểm mình mới chào đời, phần lớn là nghe người khác kể lại. Khi ấy, cậu thường xuyên bị “bắt cóc”, từ lúc còn quấn tã đã dạn dày sóng gió rồi.
Kẻ cầm đầu những vụ “bắt cóc” đó là Ninh Trác Vũ.
Khi lên ba tuổi, mỗi lần về biệt thự cũ, cậu luôn bị các thành viên nam trong nhà họ Ninh vây quanh, như bầy sư tử đực uy mãnh bao vây một chú sư tử con yếu ớt.
Nhưng Sư tử nhỏ chưa bao giờ sợ cái khí thế đó. Cậu biết, những người kia chỉ là kẻ thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực với bố, mà nay quyền thế đều đã thuộc về Ninh Thương Vũ – bố của cậu.
Một ngày nào đó, những thứ ấy cũng sẽ thuộc về cậu.
Tuy nhiên, chưa đợi tới ngày đó, Ninh Trác Vũ đã khiêu khích lòng kiêu hãnh non nớt của cậu, nửa cười nửa không: “Tiểu bảo bối, cười một cái đi, làm gì mà xa cách thế, mọi người đều quá thân quen với cháu rồi còn gì.”
Sư tử nhỏ luôn vô thức bắt chước Ninh Thương Vũ. Rõ ràng sở hữu đôi mắt đẹp mê hồn, vậy mà chẳng mấy khi cười: “Đừng tùy tiện thân thiết với cháu thế.” Gương mặt nhỏ lạnh lùng như đang viết rõ: cháu rất cao quý, không thể chạm tới.
Và tuyệt đối đừng gọi là “tiểu bảo bối”. Cái cách xưng hô chẳng hợp với thân phận của cậu chút nào.
Nhưng Ninh Trác Vũ lại cố tình làm vậy, đuôi tóc xoăn dài đen nhánh được buộc tùy tiện, lộ ra đôi mắt sâu hút và sắc sảo, nhướng mày cười: “Vốn dĩ chú còn định trả lại cho cháu một món đồ. Nhưng nếu đã không thân thì thôi vậy.”
Trí nhớ của Sư tử nhỏ cực kỳ tốt, đầu óc thiên bẩm nhanh nhạy như chứa cả một bản đồ tinh vi. Từ trước đến giờ, chỉ có cậu là người xâm chiếm lãnh thổ người khác, làm gì có chuyện bị ai đó chiếm lấy mà còn chưa đòi lại được?
Ninh Trác Vũ lại uể oải nói thêm: “Cả nhà này ai cũng có một tấm ảnh khỏa thân của cháu.”
Ảnh khỏa thân?
Sư tử nhỏ nhíu mày: “Không thể nào, cháu chưa từng chụp loại ảnh như vậy.”
Ngay sau đó lại nhớ tới chuyện hồi còn quấn tã thường xuyên bị Ninh Trác Vũ “bắt cóc”. Nghe đâu, có lần cậu còn bị giật thẳng từ tay mẹ, cả nôi cũng bị xách đi.
Lẽ nào, sau khi bị bắt cóc, Ninh Trác Vũ đã… lột quần cậu?
Ánh mắt Sư tử nhỏ lạnh hẳn, cậu âm thầm nhìn chằm chằm vào mái tóc dài được chăm chút kỹ lưỡng của Ninh Trác Vũ, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch “nhổ lông”.
Nhưng Ninh Trác Vũ vẫn thong dong nói: “Sao lại chưa chụp? Hồi đó cháu bị Lâm Trĩ Thủy chụp không ít đâu. Mấy bức ảnh ấy đều do mẹ cháu đưa cho mọi người đấy, tr*n tr**, chẳng che giấu gì cả.”
Ban đầu Sư tử nhỏ còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cố phân tích xem có điều gì trong câu chuyện không hợp logic. Nhưng đến khi nghe nói là Lâm Trĩ Thủy tự tay chụp…
Sư tử nhỏ cuối cùng cũng dao động, im lặng hồi lâu rồi nói: “Mẹ cháu sẽ không làm vậy.”
Nhưng Ninh Trác Vũ có nhân chứng!
Khóe môi cậu ta cong lên với vẻ tinh quái: “Không tin thì cháu đi hỏi mấy chú khác xem, ai chẳng có một tấm ảnh trần như nhộng của cháu.”
Cả biệt thự nhà họ Ninh, ai nấy đều kín miệng như bưng.
Dù Sư tử nhỏ dùng mọi kỹ thuật thương lượng để truy hỏi, thì kết quả nhận được vẫn là: có. Thậm chí có người còn giữ nhiều hơn một tấm. Ngay cả Ninh Duy Vũ – người bình thường chẳng hòa đồng gì – cũng đã xem qua ảnh khỏa thân của cậu.
Ngày hôm đó, khi về đến nhà, Sư tử nhỏ bỗng hiếm hoi trở nên yên tĩnh, không còn tràn đầy năng lượng như thường lệ.
Lúc ấy, Lâm Trĩ Thủy đang ra nước ngoài tham dự hội thảo hải dương học, vắng nhà vài hôm. Sự bất thường của “đứa trẻ bị bỏ lại” ấy, trong mắt Ninh Thương Vũ – kẻ tham vọng luôn bận rộn – cũng chỉ là dấu hiệu chưa dứt khỏi giai đoạn “bú mẹ”, nhớ mẹ rồi.
Nhưng Sư tử nhỏ rất nhanh đã tự điều chỉnh lại trạng thái. Sáng sớm hôm sau, cậu tự mình thay một bộ vest nhỏ, cẩn thận thắt cà vạt đen, trông chẳng khác nào phiên bản mini của Ninh Thương Vũ.
Thậm chí còn dậy sớm hơn anh nửa tiếng, ngồi ngay ngắn nơi bàn ăn, thưởng thức bánh táo caramel cùng sữa chua.
Khi kim đồng hồ vừa chỉ đúng bảy giờ, bóng dáng cao lớn của Ninh Thương Vũ trong bộ sơ mi đen và vest bước xuống từ cầu thang tràn ngập ánh sáng. Chiếc quần tây cao cấp làm đôi chân dài của anh càng thêm nổi bật.
Sư tử nhỏ ngẩng đầu nhìn, rất hài lòng với thể trạng cường tráng, đôi chân dài rắn chắc của bố.
Rồi cũng sẽ đến lượt cậu có được những thứ đó.
Khi Ninh Thương Vũ ngồi vào bàn, Sư tử nhỏ chủ động xẻ một miếng bánh táo cho bố – người mà cậu kính trọng nhất. Dù chẳng nói gì, nhưng vẻ mặt hôm nay đã không còn kiêu ngạo như mọi khi, mà thấp thoáng ý muốn làm lành.
Ninh Thương Vũ nhìn qua phần ăn tinh xảo, rồi thong thả nhấc tách cà phê, nói: “Mẹ con hôm nay về.”
Hiển nhiên anh cho rằng hành động này của Sư tử nhỏ chỉ là phản ứng của một “đứa trẻ bị bỏ lại” đang cố gắng lấy lòng để được an ủi.
“Con biết rồi, tối qua mẹ gọi video nói chuyện với con tới tận lúc con ngủ mới thôi.” Sư tử nhỏ ngủ trong tiếng nói trong trẻo ấm áp của mẹ. Nhưng hôm nay làm lành với Ninh Thương Vũ không phải vì đã được an ủi, mà là vì một lý do khác.
Từ nhỏ, cậu đã được dạy nghiêm khắc về lễ nghi khi dùng bữa – chưa ăn xong thì không được xuống đất.
Nhưng giờ phút này, cậu lại leo xuống khỏi ghế, trèo lên đùi Ninh Thương Vũ: “Bố, cho con đi đàm phán cùng bố nhé? Nếu thành công, chia cho con chút cổ phần.”
Ninh Thương Vũ hơi cúi đầu, đối mặt với ánh mắt nũng nịu của cậu: “Bàn đàm phán của bố không cần linh vật cầu may.”
Chiến ý trong mắt Sư tử nhỏ bùng lên, bàn tay nhỏ bé đặt lên chiếc nhẫn khắc tên gia tộc mà bố đang đeo: “Con sẽ chứng minh cho bố thấy, con không chỉ có giá trị để trưng bày.”
Cậu muốn cùng bố bước vào bàn đàm phán, giành lấy cổ phần, để sau này còn dùng để chuộc ảnh khỏa thân của mình.
…
Những cổ phần ấy, Sư tử nhỏ tích cóp rất vất vả, đều là tự mình giành được từ tay Ninh Thương Vũ.
Ban đầu Lâm Trĩ Thủy còn lo, không biết Ninh Thương Vũ có truyền đạt tư tưởng và huấn luyện con quá sớm hay không. Một đứa trẻ còn nhỏ thế đã được cho tham gia vào dự án mua lại hàng trăm tỷ, tận mắt chứng kiến những âm mưu quyền lực của giới thương trường.
Trong khi bạn bè cùng lứa còn ôm truyện cổ tích, nũng nịu nhờ bố mẹ đọc cho nghe.
Thì Sư tử nhỏ đã ngồi trên đùi bố, cùng đọc qua từng trang tài liệu tuyệt mật của công ty.
Hiện tại chỉ mới là làm quen, sau này khi trưởng thành, trở thành một thiếu niên phong độ rực rỡ, cậu sẽ chính thức bước vào những thử thách nghiêm khắc của Ninh Thương Vũ.
Về sau, khi Sư tử nhỏ ôm một đống cổ phần đi chuộc lại những bức ảnh khỏa thân của mình, Lâm Trĩ Thủy mới biết được toàn bộ sự việc.
Cô thực sự xót xa cho Sư tử nhỏ vì áp lực tâm lý kéo dài suốt hơn nửa năm qua, ôm chặt con trai vào lòng, đôi mắt trong veo như thủy tinh tràn đầy thương cảm: “Ninh Trác Vũ thật đáng chết, cậu ta tiêu rồi, dám đùa giỡn con trai mẹ như vậy…”
Sư tử nhỏ ngẩng đầu lên, “Ảnh kh** th*n của con không bị phát tán khắp nơi à?”
“Không có đâu, cậu ta chỉ có ảnh siêu âm của con thôi.” Lâm Trĩ Thủy nói với giọng chắc nịch.
Tất cả là lỗi của cô.
Hồi mang thai, cô ở nhà suốt ngày hào hứng mời người ta ngắm ảnh siêu âm của thai nhi. Sau này Ninh Trác Vũ nghe nói em bé của cô có đôi chân dài thẳng tắp thì tỏ ra tò mò, ngỏ lời xin một tấm.
Lâm Trĩ Thủy tâm hồn đơn thuần, cứ thế thoải mái đưa cho cậu ta.
Khi đó Ninh Thương Vũ còn từng nhắc cô, rằng nên để con có chút riêng tư.
Tiếc là cô chẳng để tâm, thế là mới tạo điều kiện cho tên tội đồ Ninh Trác Vũ có cơ hội làm càn!
Dịu dàng xoa dịu lòng tự tôn bị tổn thương của Sư tử nhỏ, Lâm Trĩ Thủy nhìn thẳng vào mắt con, ánh nhìn trong trẻo chân thành: “Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ lấy lại ảnh siêu âm của con.”
Tất nhiên, cô chẳng thể áp chế nổi đám thiếu gia mang dòng máu sư tử kiêu ngạo kia, bèn nhờ Ninh Thương Vũ đứng ra thay mặt, thu hồi hết toàn bộ “ảnh kh** th*n” do Ninh Trác Vũ cầm đầu đang giữ.
Sau đó, cô long trọng, nghiêm túc, ngay trước mặt Sư tử nhỏ, thiêu hủy sạch sẽ những bức ảnh ấy, không chừa lại tấm nào, rồi đem rải xuống hồ nước cạnh biệt thự.
Chìm nghỉm.
Nhưng điều mà Lâm Trĩ Thủy không hề hay biết là, Sư tử nhỏ sau lưng cô đã ôm trọn đống “bằng chứng” ấy, đem giao lại cho Ninh Thương Vũ, rồi trịnh trọng nói: “Bố ơi, con nghĩ cách xử lý tốt nhất là cũng phải nắm được điểm yếu của các chú, như vậy con mới có thể yên tâm. Bố giúp con chụp vài bức ảnh kh** th*n của họ nhé, được không?”
Đúng vậy.
Sư tử nhỏ đã trăn trở cả đêm, sau khi nếm trải nỗi khổ bị người khác nắm thóp, liền rút ra bài học, bắt đầu biết cách phản đòn.
Đặc biệt là với Ninh Trác Vũ, người luôn ra vẻ đạo mạo, cao quý.
Nếu còn dám giở trò…
Sư tử nhỏ không định nhổ lông cậu ta nữa, mà sẽ đem ảnh kh** th*n của cậu ta đi làm quảng cáo nội y nam phong cách gợi cảm, giúp cậu ta mạnh dạn bước ra thế giới…
*
Đến khi Sư tử nhỏ vừa tròn ba tuổi, Lâm Trĩ Thủy mới kinh ngạc phát hiện người thừa kế nhỏ của nhà họ Tạ đã biết bập bẹ ba thứ tiếng quốc tế.
Đêm xuống.
Trong phòng sách ánh đèn vàng dịu dàng hắt xuống, Lâm Trĩ Thủy bày đĩa sứ đựng anh đào vừa rửa sạch lên bàn, ánh mắt lại dõi về phía người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế xoay đen cao lớn với dáng vẻ nhàn nhã tùy ý.
Cô vừa nghe tin liền sững sờ thật lâu, mãi mới tìm lại được giọng nói: “Tạ Thầm Ngạn giỏi giữ bí mật thật đấy…”
Bé con nhà họ Tạ và Sư tử nhỏ chỉ cách nhau một tuổi, có nghĩa là sau tiệc đầy tháng của nhà họ Ninh, bên kia cũng có tin vui. Nào ngờ lại giấu kín đến mức không lộ ra chút gió nào, đến tận bây giờ mới biết.
Ninh Thương Vũ đặt tay lên cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi vào lòng, giọng điệu thản nhiên như thể không có gì bất ngờ: “Nhà họ Tạ xưa nay vốn giỏi phô quý mà không khoe giàu, thích nuôi con trong nhung lụa. Năm xưa khi hai anh em sinh đôi Tạ Thầm Ngạn và Tạ Thầm Thời chào đời, mãi mấy năm sau bên ngoài mới râm ran biết đến.”
Mỗi gia tộc đều có gia phong và tổ huấn riêng, không phải ai cũng như nhà họ Ninh, ngạo mạn khoa trương đến thế. Bố của Tạ Thầm Ngạn, cũng là tộc trưởng đời trước, Tạ Lan Thâm, đã ẩn lui từ khi còn rất trẻ, cực kỳ giỏi đẩy một con rối ra sân khấu để cống hiến cho Tạ thị.
Dù là “người thế thân” dưới tay Tạ Lan Thâm.
Một khi ra ngoài.
Ai gặp cũng phải kính nể.
Tạ Thầm Ngạn tuy chưa sớm ẩn lui như bố, nhưng tác phong hành sự không khác mấy. Chuyện vợ anh — người thanh mai trúc mã là Hạ Nam Chi — mang thai, cũng chọn cách xử lý giống hệt năm xưa: không công bố.
Ninh Thương Vũ thấy Lâm Trĩ Thủy chăm chú lắng nghe, hễ cô hứng thú chuyện gì là đôi mắt sáng ngời kia sẽ dõi thẳng vào người ta, như thể muốn nhìn xuyên vào lồng ngực anh.
Thế nên anh nói nhiều thêm mấy câu, lúc giọng trầm thấp từ đôi môi mỏng cất lên, bàn tay nóng rực cũng vô thức trượt dọc sống lưng mảnh mai của cô, không nỡ rời: “Còn về nhà họ Hạ, Hạ Nam Chi là con gái độc nhất của tộc trưởng Hạ thị, mẹ cô ấy cũng xuất thân danh giá. Từ khi cô ấy chào đời, nhóm bạn thanh mai cùng lớn lên đều do chính tộc trưởng họ Hạ tuyển chọn kỹ càng. Mà Tạ Thầm Ngạn và Tạ Thầm Thời cũng nằm trong số đó.”
Hạ Nam Chi, xét về thân phận địa vị, trong giới hào môn ở Tứ Thành gần như không ai sánh bằng.
Chỉ có đại tiểu thư nhà họ Tạ — Tạ Âm Lâu — mới có thể phần nào lấn át ánh hào quang của cô ấy.
Lưng Lâm Trĩ Thủy cảm nhận được hơi ấm lan tỏa, bàn tay anh vuốt qua khiến chiếc áo ngủ vốn đã mềm mại lại càng trễ xuống, để lộ một khoảng vai trắng mịn. Nhưng cô không kéo lại, ngược lại còn áp sát hơn vào lồng ngực Ninh Thương Vũ, đầu ngón tay chạm khẽ từng nhịp đập: “Thương Vũ, em cũng muốn sinh một đứa bé như Hạ Nam Chi vậy.”
Ninh Thương Vũ trầm ngâm giây lát: “E là hơi khó.”
Ngón tay cô khựng lại trên vùng tim rắn rỏi, nhẹ hé môi, ngạc nhiên hỏi: “Anh không tự tin à?”
Ninh Thương Vũ hơi cúi người, chỉ một động tác vô tình đã khiến chiếc áo sơ mi đen như lụa bị kéo căng bởi những múi cơ rắn chắc, toàn thân toát lên vẻ gợi cảm tràn ngập hormone. Bóng anh phủ lên người cô: “Em muốn sinh một đứa như con gái độc nhất của tộc trưởng Hạ thị, vậy em không định cần Sư tử nhỏ nữa à?”
Hạ Nam Chi là con một, được hưởng trọn vẹn tình yêu thương từ cha.
Cũng giống như Sư tử nhỏ bây giờ không khác là bao.
Lâm Trĩ Thủy chớp mắt mấy cái, rõ ràng là vừa hiểu sai ý anh, cứ tưởng anh đột nhiên mất tự tin vào năng lực sinh sản của mình.
Khoảnh khắc sau, cô áp mặt mềm mại lên ngực anh, khẽ nói: “Thôi được, vậy không sinh nữa, mình chơi trò tạo em bé nhé?”
…
Dù chưa từng gặp con của Hạ Nam Chi, nhưng những lễ nghi cần có, Lâm Trĩ Thủy vẫn không thể sơ suất. Sáng hôm sau, cô chuẩn bị quà quý giá, nhờ Ninh Từ Vũ đưa Sư tử nhỏ đến nhà họ Tạ.
Còn cô thì chủ động liên lạc với Lộ Tịch đang quay phim trong đoàn, có nhà họ Tạ làm tiền lệ, cô cẩn trọng hỏi: “Nhà chị có giấu chuyện có con không?”
Lộ Tịch hiển nhiên nắm được nội tình, trả lời gọn: “Không có thói quen đó.”
Gần nửa ngày sau, Lâm Trĩ Thủy mới thấy tin nhắn đến. Cô liền tiện tay đẩy danh thiếp WeChat riêng của Tân Tĩnh Huyên bên cảng cho Lộ Tịch, lời nói ẩn ý: “Tôi thấy Dung Già Lễ thi thoảng uống chút thuốc bổ cũng không có gì là không tốt.”
Trong nhóm bạn thân thiết này, chỉ có Dung Già Lễ là ngày nào cũng treo hai chữ “chuẩn bị mang thai” trên miệng, đi đàm phán, tiếp khách chưa từng uống một giọt rượu, ngửi mùi khói thuốc cũng không chịu được.
Vừa kỹ càng vừa tao nhã.
Nhưng thời gian và hiện thực đều đang chứng minh — giải thưởng Ảnh hậu của Lộ Tịch thì hết cái này tới cái khác, còn Dung Già Lễ thì vẫn chưa chuẩn bị xong để mang thai.
Đến Lâm Trĩ Thủy cũng thấy sốt ruột thay, trong lòng vẫn mong chờ đứa nhỏ của Lộ Tịch. Mãi đến hôm sau Lộ Tịch mới trả lời, nhưng nội dung khung chat lại không phải giọng văn thường ngày của cô ấy, mà là lời của Dung Già Lễ: [Xin nhận tấm lòng thành của Ninh phu nhân.]
Còn khi nào nhà họ Dung có em bé, Lâm Trĩ Thủy không thể biết trước.
Nhưng Sư tử nhỏ của cô thì đã thân thiết với bé nhà họ Tạ, có một thời gian, cả hai thường xuyên theo Hạ Nam Chi đến Nhà hát kịch di sản văn hóa phi vật thể để chơi.
Hạ Nam Chi mặc bộ y phục diễn tuồng màu hồng phấn thêu hoa, đứng trên sân khấu với dáng vẻ cổ điển thanh tú, cất giọng hát khúc Côn Khúc.
Hai em bé ngồi dưới khán đài, liên tục ném lên những viên đá quý lấp lánh.
Cứ như hai ông hoàng đi cổ vũ.
Hồi sinh nhật Lâm Trĩ Thủy, anh rể bên Giang Nam là Sở Thiên Thư tặng cô mấy hòm đá quý thiên nhiên, giờ gần như bị sư tử nhỏ ném sạch.
Về sau, Sở Thiên Thư tình cờ nghe được chuyện này, từ đó mỗi tháng đều sai thư ký đích thân vượt đường xa mang đến một hòm mới.
–
Ninh Trác Vũ từng nhận nuôi một con mèo đen mắt vàng, đặt tên là Báo Đen, sống trong ngôi nhà cũ.
Con mèo này đầy tật xấu: hơi dị ứng với lông mèo, lại còn dị ứng với ngũ cốc; ngày nào cũng thích lăn lộn trong vườn sau, nơi trồng toàn những loài cây hoa quý hiếm; kỹ thuật l**m lông thì dở tệ, lúc nào trông cũng lấm lem bẩn thỉu.
Đặc biệt còn thích lén chạy sang sân nhà Ninh Huy Chiếu trêu chọc con vẹt xanh…
Khi sư tử nhỏ đến nhà cũ, Báo Đen vểnh chiếc đuôi cụt lên, lẽo đẽo đi theo sau như vệ sĩ. Theo thời gian, vai trò “chủ nhân của Báo Đen” của Ninh Trác Vũ suýt nữa bị soán ngôi.
May mà sư tử nhỏ có tính cách rất giống Ninh Thương Vũ: từ bé không có thói quen giữ đồ cũ, cũng chẳng thích đồ người khác.
Chủ nhân đầu tiên của Báo Đen không phải là cậu, thì cậu chẳng buồn ngó tới.
Sư tử nhỏ vốn muốn nuôi chó. Một lần, khi đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce riêng của bố về biệt thự, nhìn thấy một con chó đen mắt vàng liền muốn mang về, lại bị Ninh Thương Vũ lần đầu dùng giọng trầm nghiêm trách mắng sự bốc đồng của cậu.
Vì Lâm Trĩ Thủy sợ chó.
Sư tử nhỏ hoàn toàn không biết rằng, hồi ba tuổi khi mắt chưa hồi phục, mẹ từng bị một con Rottweiler đen nhào đến làm hoảng sợ đến phát sốt cao, nên chú chó đen cậu muốn mang lên xe không được nuôi, lại còn bị bố mắng.
Vì thế, tối hôm đó cậu xách một ba lô đầy đá quý, giận dỗi bỏ nhà đi, tới ở nhờ tại nhà cũ của nhà họ Tạ.
Một ngày.
Hai ngày.
Rồi ba đến năm ngày, Ninh Thương Vũ vẫn không có ý định đến đón cậu về, dù khi đó anh đang bận khảo sát môi trường sinh thái tại đảo Nghi Lâm.
Lâm Trĩ Thủy, sau khi nghe tin, đã xin rút sớm một ngày khỏi đội nghiên cứu và một mình quay về Tứ Thành.
Những ấu trùng san hô mới được ươm giống lớn dần trong lòng đại dương mênh mông, tuần hoàn cải thiện hệ thống nước biển, khiến đàn sứa hồng quý hiếm một lần nữa quay trở lại vùng biển này.
Lộ Tịch nghe tin, thậm chí còn bỏ luôn cả lễ trao giải điện ảnh để trở về đảo.
Cũng chính đêm đó, cô và Dung Già Lễ chào đón sự ra đời của một bé gái.
Lâm Trĩ Thủy — người được coi là công thần cứu độ vạn vật — vừa về tới Tứ Thành liền đi đón chú sư tử nhỏ trung thành và dữ dằn của mình về nhà.
Thời điểm vô cùng chuẩn xác.
Chiếc ba lô đá quý của cậu cũng sắp bị ném cạn. Nhưng khi đang trên đường về, sư tử nhỏ khẽ nhíu mày, nét mặt đầy bất mãn: “Con muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Ninh Thương Vũ!”
Lâm Trĩ Thủy nhìn dáng vẻ đó mà không nhịn được cười: “Không đến mức ấy chứ, bảo bối.”
“Con nghe thấy chú Tạ Thầm Ngạn gọi điện cho Ninh Thương Vũ, bảo Ninh tổng đến đón con. Ninh tổng lại nói: ‘Con trai tôi, tặng cậu đấy’.”
Câu nói ấy làm tổn thương nghiêm trọng trái tim vốn được cưng chiều từ bé của sư tử nhỏ, khiến cậu ghi hận trong lòng.
Ban đầu vì bố bận rộn thương vụ thu mua không có thời gian đón, giờ thì nghe tận tai câu đó…
Quả là tội chồng thêm tội.
Đôi mắt như thủy tinh của sư tử nhỏ ngẩng lên đón ánh mặt trời, từng cảm xúc hiện rõ, cậu nhìn Lâm Trĩ Thủy nói rành rọt: “Trước khi đoạn tuyệt quan hệ cha con, con muốn kiện bố tội bỏ rơi trẻ em.”
Lâm Trĩ Thủy hiểu rất rõ tính khí của con mình, tạm thời mềm mỏng dỗ dành, dịu dàng gật đầu: “Là Ninh Thương Vũ quá nhẫn tâm, nhưng con về nhà với mẹ trước đã, mẹ có món quà tặng con.”
Nhắc đến quà, sư tử nhỏ mới miễn cưỡng chịu theo cô xuống xe.
Chẳng ngờ vừa bước vào nhà đã nhìn thấy một chú cún con béo tròn đang lăn nửa vòng trên thảm, toàn thân lông đen tuyền, mắt vàng, bộ lông mượt mà đều màu như lụa thượng hạng.
Lâm Trĩ Thủy lục tung hệ thống giám sát toàn thành phố cũng không tìm ra con chó hoang từng bị đuổi xuống xe, đành phải nhờ Ninh Trác Vũ tìm cách thay thế tạm bằng một con khác để dỗ con.
Sư tử nhỏ bất ngờ vui sướng, lao đến ôm lấy chú chó nhỏ như món đồ chơi bằng bông, giọng không còn buồn bực nữa: “Là bố tặng con ạ?”
Lâm Trĩ Thủy tự nhiên gật đầu.
Sư tử nhỏ đặt tên cho món quà xin lỗi mà “bố” tặng là Tú Cầu.
Vì nó tròn xoe, giống hệt với vườn hoa cẩm tú cầu ở biệt thự khác dưới danh nghĩa Ninh Thương Vũ.
Lâm Trĩ Thủy vì con mà cố gắng vượt qua nỗi sợ chó bẩm sinh, đương nhiên cũng có cách khiến Ninh Thương Vũ ngầm chấp nhận rằng đây là quà xin lỗi của anh…
Chỉ là sau nửa tháng nuôi con chó mắt vàng tên Tú Cầu này…
Trông nó chẳng giống giống chó Schnauzer được mệnh danh là “tinh linh giới chó”, đến ngay cả cậu chủ nhỏ cũng thấy có gì đó không đúng. Sau một buổi dắt chó đi dạo quanh rặng cây non bên hồ, cậu bé hỏi mẹ: “Có phải chú tư bị lừa lúc mua chó không ạ?”
Lâm Trĩ Thủy ngồi xổm xuống xem kỹ, tà váy màu xanh nhạt như chiếc lá non mới nhú khẽ quét qua sàn.
Tú Cầu định sáp lại cắn thì sư tử nhỏ cau mày, vỗ nhẹ vào đầu nó.
Lập tức ngoan ngoãn.
Lâm Trĩ Thủy cũng đỡ hơn, chó nhỏ thế này chưa đủ dọa được cô.
Quan sát một lúc, cô gật đầu công nhận: “Có lẽ Ninh Trác Vũ thật sự bị lừa rồi…”
Bộ lông đen tuyền của Tú Cầu bắt đầu phai màu, dần dần chuyển sang trắng muốt, tai cũng không dài như Schnauzer, không rõ là giống gì, nhưng ngoại hình thì đúng là xuất sắc.
Đến khi Ninh Thương Vũ đi công tác trở về.
Lâm Trĩ Thủy chỉ vào bãi cỏ xanh mướt không xa, nơi chú chó giống Schnauzer “pha-ke” đang chơi đùa cùng con trai mình: “Thương Vũ, con chó kia là giống gì thế?”
Ninh Thương Vũ vừa về tới nhà.
Anh vừa cởi nút cổ tay áo, còn chưa lên lầu tắm, nghe tiếng cô liền dừng bước, ánh mắt hướng ra ô cửa kính lớn, nhìn thấy khung cảnh yên bình dưới ánh nắng.
Ngay lập tức, hàng lông mày sắc sảo của anh khẽ nhíu lại.
Lâm Trĩ Thủy vẫn luôn quan sát từng biểu cảm của anh, bước chân nhẹ nhàng dịch lại gần, bàn tay trắng trẻo khẽ đặt lên cánh tay rắn rỏi của anh: “Sao thế anh?”
Ninh Thương Vũ có lẽ chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy.
Từ lúc Tú Cầu được đưa về nhà, nó luôn né tránh anh, có lẽ do khí chất áp đảo của người đàn ông trụ cột khiến con vật yếu ớt trong chuỗi thức ăn bản năng sinh sợ hãi…
Đến tận bây giờ, Ninh Thương Vũ mới lần đầu nhìn thấy một quả cầu lông trắng phau sắp tròn vo thành cục — chính là “sư tử nhỏ”.
Anh quay sang Lâm Trĩ Thuỷ, người luôn lẫn lộn với các giống loài động vật, nói: “Đó là sư tử.”
Ninh Trác Vũ đã bỏ ra một số tiền lớn để mua bằng được con sư tử con hiếm thấy này. Người bán quả quyết rằng đó là hậu duệ đột biến gen của loài sư tử đen, còn quý hiếm hơn cả gấu trúc.
Cậu ta tin sái cổ…
Mà Lâm Trĩ Thuỷ thì lại tưởng đó là một con Schnauzer lông trắng…
Bây giờ phát hiện ra đó thực sự là một giống sư tử lông trắng, con trai vốn đã gắn bó tình cảm sâu sắc với nó kiên quyết không chịu để ai mang đi. Lâm Trĩ Thuỷ cũng chẳng nỡ mắng con, đành ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán con: “Mẹ sẽ xây cho con một công viên sư tử riêng, được không? Chúng ta sẽ đưa Sư Tử Nhỏ đến đó, nơi có thật nhiều sư tử con khác để nó cùng chơi. Con cũng bắt đầu lớn rồi, sau này còn rất nhiều bài vở phải học nữa. Mình vẫn có thể thường xuyên đến thăm Sư Tử Nhỏ, nhưng không thể cứ ngày nào cũng chơi bời mãi ở nhà thế này, đúng không?”
Sư tử vốn khó thuần hoá, Lâm Trĩ Thuỷ không dám đánh cược vào xác suất mong manh, nên chỉ có thể kiên nhẫn giảng giải cho con hiểu.
May mắn là cậu bé chịu nghe lời, vòng tay nhỏ ôm lấy cổ mẹ rất lâu, rồi mới khẽ gật đầu một cái đầy u sầu.
Lâm Trĩ Thuỷ lập tức thực hiện lời hứa, quyết định sẽ xây một công viên động vật ngay tại Tứ Thành, còn việc giám sát công trình đương nhiên được giao cho “thủ phạm” — Ninh Trác Vũ.
Còn Sư Tử Nhỏ, vì vẫn còn bé, nên tạm thời sẽ ở lại biệt thự.
Chương trình học của cậu bé cũng ngày càng nhiều lên, đều do chính Ninh Thương Vũ đích thân lên kế hoạch, sắp xếp. Mức độ nghiêm khắc tới mức có cả đánh giá và cơ chế phạt.
Lâm Trĩ Thuỷ ở nhà nhìn con trai từng ngày khôn lớn, chuyện cô vẫn luôn né tránh trong lòng suốt bao năm cũng không thể không đối mặt… chỉ vì từ khi kết hôn đến giờ, thể lực và sức sống mãnh liệt đến đáng sợ của Ninh Thương Vũ quả thực không ai bì kịp.
Thỉnh thoảng, sau những lần gần gũi nồng nhiệt, anh vẫn chưa thoả mãn, phải vào thư phòng tự tiêm một mũi chế phẩm đặc biệt do chính gia tộc điều chế để ức chế nhu cầu t*nh d*c quá mức.
Lâm Trĩ Thuỷ bắt đầu lo lắng liệu cậu bé nhà cô có di truyền loại “gen nghiện t*nh d*c” này hay không.
Vì xác suất… là một trăm phần trăm.
Cô từng tìm hiểu riêng, được biết căn bệnh di truyền kỳ lạ này là do gia đình ông ngoại Ninh Sâm Khởi — tức Ninh Sâm Khởi truyền lại, chỉ di truyền cho con trai, không truyền qua nữ giới, thậm chí còn có thể cách đời mới phát bệnh, thật sự kỳ quái.
Bao nhiêu thế hệ rồi vẫn chưa thể cải thiện, chỉ có thể dựa vào các biện pháp tạm thời để kiềm chế.
Lúc còn nhỏ thì chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng đến giai đoạn dậy thì, khi hormone phát triển mạnh, mọi dấu hiệu sẽ bộc phát mãnh liệt, như thể bùng nổ từ huyết mạch trong cơ thể.
Ninh Thương Vũ mới mười tuổi đã được chẩn đoán mắc gen nghiện t*nh d*c.
Sau đó, căn bệnh ấy bộc phát toàn diện.
Lâm Trĩ Thuỷ cảm thấy nguy cơ trước mắt ngày một lớn. Cô trở về nhà họ Lâm ở khu cảng, suốt ba ngày không bước chân ra khỏi cửa, tự tay lục lại toàn bộ di vật của Lâm Nghiễn Đường khi còn sống.
Hành động quy mô ấy khiến ba bà “bà tiên đỡ đầu” cảnh giác, lập tức nhận ra có điều bất ổn, cũng chủ động tham gia tìm kiếm.
Về sau, toàn bộ sách vở, tài liệu quý giá vô cùng, cùng với dữ liệu mật cất giữ tại viện nghiên cứu công nghệ sinh học đều được Lâm Trĩ Thuỷ cho điều tra lại, chỉ để tìm cho bằng được phần dữ liệu nguyên bản bị nhà họ Tần đánh cắp năm xưa.
Nhưng vẫn không tìm ra.
Đêm khuya, một mình Lâm Trĩ Thuỷ nằm úp trên bàn làm việc trong viện nghiên cứu, trán tựa vào tập tài liệu còn lạnh hơn nhiệt độ cơ thể, hàng mi dài ướt đẫm ánh sáng trắng nhợt nhạt từ đèn bàn, lặng lẽ cụp xuống.
“Bố…”
Trong lòng cô thì thầm gọi tên ông, gọi đi gọi lại…
Bố ơi.
Giúp con một tay.
Làm ơn, giúp con…
…
Một tuần sau.
Lâm Trĩ Thuỷ điều chỉnh lại tâm lý, bình thản quay về Tứ Thành. Dù không tìm được phần dữ liệu nguyên gốc, nhưng trong lòng cô đã hạ quyết tâm — bắt đầu ghi danh vào chuyên ngành sinh học.
Suốt mười tám năm đầu đời, Lâm Trĩ Thuỷ giống như dòng suối trong rừng cứ mãi quanh quẩn trong khu rừng mang tên nhà họ Lâm, trong lòng tha thiết khát khao đại dương bao la, nhưng vì số phận không ban cho cô một thân thể khoẻ mạnh bình thường, cô chỉ có thể lựa chọn học ngành hải dương học để làm giàu cho tâm hồn mình.
Sau mười tám tuổi, vì bé sư tử nhỏ của mình, cô đã chủ động bước vào con đường mà năm xưa Lâm Nghiễn Đường từng đi, bị số phận âm thầm đẩy đưa.
Có lẽ, để nghiên cứu ra loại thuốc triệt để chữa trị chứng nghiện t*nh d*c ấy cần một quãng thời gian rất dài, rất dài nữa mới có kết quả.
Nhưng Lâm Trĩ Thuỷ sẽ kiên trì, năm này qua năm khác, làm đến cùng.
Tình cảm cô dành cho sư tử nhỏ và cho Ninh Thương Vũ giống như đại dương mênh mông vô tận — bề mặt yên bình phẳng lặng, nhưng bên trong là những con sóng ngầm cuộn trào dữ dội, tình yêu ấy không bao giờ dừng lại.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Chương ngoại truyện về “bí mật chiếc lọ điều ước” sẽ được viết ở chương kết thúc.
Chương tiếp theo sẽ mở ra tuyến truyện “thanh mai trúc mã – giả định”.
Hẹn gặp lại.