Chướng 435: Em nguyện ý saoĐiềm Tâm thực sự rất hối hận đến nỗi hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Bây giờ cô mới nhớ lại ánh mắt mà chủ tiệm nhìn cô, cái ánh mắt ái muội kia, rõ ràng là biết hết mọi chuyện.
Mẹ trứng!!!
Trách không được dù đã hơn 40 tuổi rồi mà mấy nam nhân kia đều thích mấy búp bê này như vậy. Cô còn nói, lúc nào thì xã hội này nam nhân lại thích búp bê như vậy….Cô thực sự là không ngờ đến việc này.
Trong lòng Điềm Tâm đang gào thét một ngàn câu thần chú chạy trốn. Cô cắn cắn môi, do dự một chút, cuối cùng cũng ôm búp bê cho lại vào hộp, sau đó đóng kín lại, đem ra ngoài ban công. Trước hết đem phế phẩm ra ngoài chỗ này để trước.
Mặt Điềm Tâm vẫn chưa hết đỏ ửng, nhìn lại cái hộp, không nhịn được đấm ngực dậm chân một hồi.
Cửa trước truyền tới thanh âm chìa khóa, Điềm Tâm vội chạy tới phòng khách, nhìn thấy Trần Diệc Nhiên xách bao lớn thức ăn về, không hoang mang bước vào cửa.
“Làm sao vậy?”- Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm gương mặt đỏ bừng đứng trong phòng khách hỏi.
“Không có…không có…không có gì”- Điềm Tâm lập tức xấu hổ, cảm thấy nhân sinh mình một mảnh u ám, còn muốn tặng búp bê này cho Trần Diệc Nhiên, căn bản là không còn mặt mũi mà…
“Nha…”- Trần Diệc Nhiên cảm thấy kỳ quái nhìn cô, rồi thay dép lê, xách túi thức ăn vào, đặt lên ghế sa lon nói với cô: “Anh không mua được bánh ngọt, em coi thích đồ ăn vặt nào, tùy ý lựa…”
“Ân..”- Điềm Tâm khuôn mặt đỏ bừng đi đến sa lon, nhìn Trần Diệc Nhiên xa xa, cúi đầu chọn đồ ăn.
Sau một lúc lâu, cô chọn ra một bao khoai tây, nhìn nhìn, sau đó mở túi, ngồi ở trên sô pha, làm bộ tập trung tinh thần xem TV.
Trần Diệc Nhiên ngồi ở cách cô không xa, trong Tay cầm tờ báo thuận Tay mua về, an tĩnh mà đọc.
Toàn bộ phòng khách lập tức yên lặng, chỉ có tiếng TV.
Điềm Tâm ăn mà không biết mùi vị, ánh mắt tuy rằng vẫn luôn ở TV, nhưng là trong đầu hiển nhiên vẫn còn hối hận.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu đọc báo chút, lại ngẩng đầu nhìn Điềm Tâm, nhíu mày nói: “Em như thế nào còn chưa ăn xong?”
Nói xong, không đợi Điềm Tâm trả lời, anh lại quay đầu nhìn thoáng qua kênh, Điềm Tâm đang xem nhịn không được cười khổ nói: “Em thích xem loại quảng cáo này??”
“A?” Điềm Tâm phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn lại TV, chỉ thấy trên màn hình một nam nhân đang mặc đồng phục lao động, dõng dạc hùng hồn mà lớn tiếng nói: “Khai quật kỹ thuật Na Cường……”
Điềm Tâm tức khắc bối rối, vội vàng luống cuống Tay chân mà tìm điều khiển TV.
Trần Diệc Nhiên khóe môi ngoéo một cái, ném tờ báo xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Điềm Tâm, duỗi Tay đè lại Tay nhỏ đang làm loạn của cô.
“??”Điềm Tâm nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, nhìn anh.
“Đừng ăn.” Trần Diệc Nhiên đem khoai trong Tay Điềm Tâm lấy đi, sau đó ôm cô, trực tiếp cúi người, lấp kín cánh môi hồng nhuận của cô. Như thế nào lại tới nữa!??
Điềm Tâm kinh hãi, chẳng lẽ gia hỏa này khí còn không có tiêu sao!! Cô không phải cố ý a!! Không phải nói người không biết vô tội sao!!