Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 436

“Ngô…… Ngô……” Điềm Tâm liều mạng lắc đầu, duỗi Tay đẩy Trần Diệc Nhiên, thở hổn hển, sau đó cầu xin tha thứ với Trần Diệc Nhiên: “Nhiên ca ca…… Em biết sai rồi, thật sự, em không phải cố ý!!”

“Ân??” Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dáng mắc cười của cô, đôi mắt nhìn lướt qua phòng khách, sau đó thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Biết sai như thế nào??”

“Em…… Em thật sự không biết búp bê mà em tặng anh là gì……” Điềm Tâm trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở nói với Trần Diệc Nhiên: “Thật sự, em đi mua quà ở cửa hàng quà tặng, nhìn từ bên ngoài thật sự là một cửa hàng quà tặng bình thường, bên trong bán cũng đều là chút đồ chơi bằng lông, đồ vật trang trí bằng thủy tinh, vốn dĩ em yêu cầu làm một con búp bê giống như em, nhưng là em cảm thấy quá nhỏ, hơn nữa lại cứng, lại không mềm lại không lớn lại không thể ôm, cho nên em mới làm nó lớn hơn để ôm được!!”

“……”ánh mắt Trần Diệc Nhiên phức tạp mà nhìn Điềm Tâm.

“Ô ô…… Em thật sự không nghĩ tới cái kia đồ vật em đặt lại là như vậy……” Điềm Tâm khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt sám hối với Trần Diệc Nhiên nói: “Lại nói em xem nó làm cũng rất tinh xảo, đâu nghĩ sẽ xốc váy nó lên chứ…”

“……” Trần Diệc Nhiên biểu tình trên mặt thay đổi trong nháy mắt, sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng nói: “Em vừa rồi đi xốc váy nó lên??”

“Em cũng không phải cố ý!!” Điềm Tâm nhanh chóng sửa lại cách nói của chính mình: “Em vừa rồi chính là muốn lấy nó ra, một không cẩn thận rớt quyển hướng dẫn sử dụng ra…… Em…… Em nhìn một chút, mới hiểu được……”

Điềm Tâm lắp bắp mà nhìn Trần Diệc Nhiên, nói năng lộn xộn.

Trần Diệc Nhiên đại khái không nghĩ tới sự tình chân tướng thế nhưng sẽ là cái dạng này, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng cũng ngây ngẩn cả người.

“Ô ô…… Nhiên ca ca…… Em thật sự không phải cố ý a!!” Điềm Tâm xem anh nửa ngày không có phản ứng, còn tưởng rằng anh còn ở sinh khí, vì thế nhịn không được duỗi tay ôm eo Trần Diệc Nhiên, đáng thương hề hề nói: “Anh niệm tình em lần đầu vi phạm, không cần giận em, được không??”

Trần Diệc Nhiên rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, anh hơi hơi cúi đầu nhìn Điềm Tâm khóc đến nước mắt nước mũi rơi đầy, nhịn không được có chút buồn cười, “Hảo, đừng khóc.”

“Vậy anh không giận em??” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu mà nhìn anh.

“Ân.” Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt mà lên tiếng.

“Kia…… Em đây có thể tiếp tục ăn khoai tây xem TV??” Điềm Tâm thật cẩn thận hỏi.

“Không thể.” Trần Diệc Nhiên thập phần dứt khoát mà trả lời nói, sau đó nhìn Điềm Tâm gằn từng chữ một nói: “Em không có quà sinh nhật??”

“Em…… Em sẽ mua lại cái khác……” Điềm Tâm cắn môi, đáng thương hề hề nói.

“Không cần.” Trần Diệc Nhiên lấn tới, lấp kín cánh môi hồng nhuận của Điềm Tâm, thanh âm lẩm bẩm nói: “Liền đem em coi như lễ vật tặng cho anh đi, em nguyện ý sao??”

“……” Điềm Tâm trong đầu tức khắc trống rỗng.

Liền đem em coi như lễ vật tặng cho anh đi, em nguyện ý sao?

Em nguyện ý sao?

Nguyện ý sao?

Trong đầu cô vẫn luôn quanh quẩn những lời này.
Bình Luận (0)
Comment