Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 437

Bất quá hiển nhiên Trần Diệc Nhiên không có cho cô trả lời cơ hội.

Cánh tay anh hơi dùng sức, liền đem Điềm Tâm chặn ngang ôm lên, một đường hôn cô, thẳng đến hai người đều ngã vào trên giường lớn mềm mại của anh.

Lúc này đây, anh ôn nhu mà hôn cô, nhẹ nhàng mà hôn cánh môi phấn nộn của cô, lưỡi trơn trượt chậm rãi liếm môi mềm mại của cô.

Điềm Tâm vừa mới bình phục giờ tim cô lại lập tức đập nhanh như bay.

Cô còn chưa nói cô có nguyện ý hay không đâu……

Điềm Tâm trong đầu còn đang quay cuồng với ý nghĩ như vậy, thoáng thất thần chút, lưỡi Trần Diệc Nhiên đã trực tiếp tham nhập trong miệng cô, sau đó bắt được chiếc lưỡi nhỏ của cô, nhẹ nhàng mút lên.

Điềm Tâm chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy khắp toàn thân, không biết vì cái gì, lúc này đây so với vừa rồi, cô còn thấy choáng váng hơn.

Trần Diệc Nhiên chậm rãi cởi bỏ quần áo cô, cánh môi ôn nhuận cũng một đường hạ xuống, lưu luyến cổ trắng nõn của cô, lại đến xương quai xanh tinh xảo.

Điềm Tâm cảm thấy chính mình thật giống như ở trên đám mây lơ lửng, có một loại cảm giác không chân thật, tay Trần Diệc Nhiên thật giống như mang ngọn lửa, nơi đi qua, đều lưu lại một cảm giác nóng bỏng.

Cô không tự chủ được mà vươn cánh tay, gắt gao mà ôm anh, thật giống như là người chết đuối gắt gao mà ôm lấy phao cứu mạng.

“Điềm Tâm……” Trần Diệc Nhiên một bên nhẹ nhàng cắn quả anh đào trước ngực cô, một bên lẩm bẩm nói: “Anh yêu em.”

“Ân…… Em cũng yêu anh……” Điềm Tâm trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, tim cô giờ phút này đập nhanh như sắp rớt ra ngoài.

“Em có hối hận cùng anh bên nhau không??” Trần Diệc Nhiên hôn một đường xuống phía dưới, hôn qua cái bụng mềm mại của cô, chọc cô muốn run rẩy một trận.

“Sẽ không……” Điềm Tâm vì khẩn trương mà đôi tay nắm chặt khăn trải giường, nhắm mắt lại, cảm thụ từng đợt cảm giác quái dị trong lòng.

“Đừng sợ.” Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng hôn lên gương mặt phấn nộn của cô, sau đó duỗi tay cùng nắm mười ngón tay cô, đáy mắt mang theo ý cười nói: “Em hiện tại có phải đã hối hận vì sao chính mình đã mua món quà kia??”

“Ngô…… Ân……” Điềm Tâm gật gật đầu, mặt đỏ ửng mà nhìn anh.

“Không có việc gì.” Trần Diệc Nhiên cúi đầu hôn lấy cánh môi cô nói: “Liền tính như em không có mua quà, anh cũng tính ăn em, cho nên, không cần áy náy.”

“Ân……” Điềm Tâm mờ mịt gật gật đầu.

Sau một lúc lâu, đột nhiên phản ứng lại đây, vì cái gì cô bị anh ăn, lại còn phải áy náy??

Trần Diệc Nhiên đầu gối nhẹ nhàng mở chân cô ra, sau đó cúi người nhẹ nhàng mút lấy nhụy hoa cô.

“Ngô…… Không cần……” Điềm Tâm ngâm nhẹ một tiếng, cái loại cảm giác mãnh liệt này, nhanh chóng lan đến bụng cô, làm thân thể của cô không tự chủ được mà co rút lại.

“Thật sự không cần??” Trần Diệc Nhiên đứng dậy, đột nhiên đình chỉ động tác.

Điềm Tâm hơi hơi thở dốc, phảng phất giống như đột nhiên từ đám mây rơi xuống mặt đất.

Cô có chút khó chịu mà vặn vẹo thân mình, một đôi mắt sương mù ngượng ngùng nhìn Trần Diệc Nhiên, cánh môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, rồi lại nói không ra lời.

“Kia rốt cuộc muốn hay không?” Trần Diệc Nhiên thanh âm mang theo một tia áp lực cùng dụ hoặc, cúi người ở cô bên tai thấp giọng hỏi.

Điềm Tâm khuôn mặt nhỏ vốn đã đỏ ửng giờ càng đỏ thêm.

Cô nhịn không được duỗi tay ôm cổ Trần Diệc Nhiên, có chút khó chịu mà ở trên người anh cọ cọ, chính là không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment