Thứ Sáu và những ngày cuối tuần, Tống Tri Hòa rảnh rỗi là lại đến căn nhà ở ngoại ô. Căn nhà được cô từng chút một sắm sửa thêm không ít đồ đạc.
Những ngày khác, cô chủ yếu vẫn ở ký túc xá. Dù sao thì các bạn cùng phòng đều rất tốt, cô muốn trân trọng quãng thời gian bốn năm này.
Chiều tối thứ Sáu, Tống Tri Hòa ăn cơm tối với các bạn cùng phòng xong thì về nhà.
Mấy ngày nay Mạnh Dục Châu hơi bận, hai người gặp nhau cũng ít hơn.
Về đến nhà, Tống Tri Hòa mở TV xem một lát rồi đi tắm, sau đó nằm trên giường nghịch điện thoại. Tối qua cô ngủ không ngon, hôm nay lại phải đi học sớm nên thấm mệt lúc nào không hay. Tắt màn hình điện thoại, cô thiếp đi ngay.
—–
Lúc Mạnh Dục Châu về đến nhà thì đã hơn tám giờ tối.
Từ khi yêu đương, anh đã từ chối rất nhiều buổi xã giao, gần như cứ tan làm là về nhà, có muộn mấy cũng không quá chín giờ. Dù sao thì ở nhà còn có cô gái nhỏ cần anh ở bên.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Anh thay giày rồi đi thẳng vào phòng ngủ, mở cửa ra thì thấy Tống Tri Hòa đã nằm trên giường, xem ra đã ngủ say.
Sợ làm cô thức giấc, anh ra nhà vệ sinh bên ngoài tắm rửa.
Tối nay gặp một khách hàng khá quan trọng, lúc ăn cơm khó tránh uống chút rượu. May mà tửu lượng anh tốt, uống cũng không nhiều, vẫn còn tỉnh táo. Ngược lại vị khách kia, lúc ra về đi đứng đã không vững.
Tắm rửa xong, Mạnh Dục Châu vào phòng thay đồ, cởi áo choàng tắm, thay một bộ đồ ngủ thoải mái.
Lúc bước ra, anh thấy tư thế ngủ của Tống Tri Hòa đã thay đổi. Gần đây trời nóng hơn nhiều, cô mặc một chiếc váy ngủ khá mỏng. Có lẽ thấy hơi nóng nên một chân cô vắt lên chiếc chăn mỏng, vạt váy ngủ xô lên, để lộ phần đùi trắng nõn.
Cổ áo cũng hơi trễ xuống, làn da trắng ngần, đầy đặn trước ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.
Yết hầu Mạnh Dục Châu trượt lên xuống, anh bỗng cảm thấy mình hơi say.
Anh không kìm được mà cúi xuống, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô. Người đang ngủ say khẽ nhíu mày, rồi không có phản ứng gì nữa.
Hai người kề sát như vậy, Mạnh Dục Châu có thể nhìn rõ cảnh xuân nơi cổ áo, hơi thở anh ngưng lại, khí huyết toàn thân như sôi trào.
Tay anh không kìm được vu/ốt v/e eo cô, nụ hôn trên môi cũng mạnh hơn.
Tống Tri Hòa cảm thấy thiếu dưỡng khí, hô hấp khó khăn, cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Hé mắt ra, cô thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông đang kề sát.
“Tỉnh rồi à, Tri Tri?” Mạnh Dục Châu nhẹ giọng hỏi, trong đầu nảy sinh ý nghĩ muốn làm gì đó. Gói quà Giang Thành gửi lần trước anh đã mang về nhà, tuy món quà có hơi tầm thường, nhưng đúng là rất thực dụng.
Cơn buồn ngủ vẫn còn đặc quánh, Tống Tri Hòa cố gắng gượng hôn nhẹ lên môi anh, giọng khàn khàn ngái ngủ: “Em buồn ngủ quá.”
Nhìn dáng vẻ đáng thương mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ của cô, Mạnh Dục Châu lại mềm lòng.
Anh hôn lên má cô: “Ngủ đi, anh không làm phiền em nữa.”
——
Tống Nghĩa Viễn ở lại Bắc Thành khoảng một tháng. Tin tức ông “chết đi sống lại” được nhiều hãng truyền thông đưa tin, không ít nơi mời phỏng vấn nhưng ông đều từ chối.
Sau khi mọi việc hoàn tất, ông trở về Nam Thành.
Ông không quá lo lắng cho Tống Tri Hòa, nên về quê của Trần Nhàn trước.
Ở quê vài ngày, ông quyết định lên trường Đại học Nam Thành tìm Tống Tri Hòa.
Đúng lúc gần trưa, Tống Tri Hòa tan học, vừa xem tin nhắn của Tống Nghĩa Viễn xong bước ra thì thấy ngay ông đứng ở cổng.
“Ba!” Tống Tri Hòa chạy lại trước mặt Tống Nghĩa Viễn, cười tươi, “Ba ơi, sức khỏe ba giờ tốt hơn rồi ạ? Con thấy ba có da có thịt hơn trước rồi đó.”
Tống Nghĩa Viễn cười hiền từ: “Bà ngoại con ngày nào cũng hầm đủ thứ canh cho ba tẩm bổ, không mập mới lạ.” Ông xách chiếc cặp lồng trong tay lên, “Đây là canh gà bà ngoại hầm cho con đấy, sợ con ở trường ăn không ngon, nhất định bắt ba mang lên cho con.”
“Ba chưa ăn cơm phải không ạ? Con dẫn ba đi ăn một quán Nam Thành siêu chuẩn vị luôn.” Tống Tri Hòa nói.
Hai ba con ăn trưa ở một quán ăn gần đó. Từ lúc Tống Nghĩa Viễn về quê, bà ngoại Tống Tri Hòa sợ ông chưa hồi phục hẳn nên toàn nấu đồ ăn thanh đạm.
Lâu lắm mới được ăn một bữa đồ ăn Nam Thành chính gốc, Tống Nghĩa Viễn mới nhận ra mình nhớ hương vị này biết bao.
Ngoài ăn cơm Tống Tri Hòa còn uống một bát canh gà lớn. Nhưng bà ngoại hầm cả con gà nên vẫn còn thừa rất nhiều.
“Phần còn lại mang cho Mạnh Dục Châu uống đi, dạo này nó cũng cần bồi bổ.” Tống Nghĩa Viễn nói. Dù vẫn còn chút ấm ức chuyện Mạnh Dục Châu “cướp” mất con gái rượu, nhưng biết làm sao được, thương con thì thương luôn cả người con chọn.
Tống Nghĩa Viễn đến chỉ định gặp con gái một lát, định ăn trưa xong là về. Nhưng Tống Tri Hòa sợ ông đi xe mệt, nhất quyết muốn ông ở lại thêm vài ngày, ít nhất là ngày mai hãy đi.
Cuối cùng Tống Nghĩa Viễn đành phải đồng ý.
Buổi chiều Tống Tri Hòa không có tiết, nên dẫn Tống Nghĩa Viễn đi dạo trong khuôn viên Đại học Nam Thành, sau đó hai cha con còn đi đến khu ăn đêm nổi tiếng gần đó.
Chơi thỏa thích xong, Tống Tri Hòa đưa Tống Nghĩa Viễn về căn nhà ở ngoại ô.
Chuyện này Tống Nghĩa Viễn đã biết từ lâu, Tống Tri Hòa cũng không cố tình giấu ông điều gì.
Tống Nghĩa Viễn cũng khá thoáng, dù sao ông đã đồng ý cho hai người quen nhau thì cũng lường trước được ngày này.
Ông không có ý kiến gì về việc hai người sống chung, ông tin Mạnh Dục Châu ít nhất cũng biết chừng mực, không đến mức gây ra chuyện “động trời”. Về đến nhà, Tống Tri Hòa dẫn Tống Nghĩa Viễn tham quan nhà cửa, sau đó nhắn tin cho Mạnh Dục Châu.
Nửa tiếng sau, Mạnh Dục Châu trở về, còn xách theo một túi trái cây lớn.
Nhà không có người giúp việc, ba người ra nhà hàng gần đó ăn tối.
Buổi tối, nhân lúc Tống Nghĩa Viễn đi tắm, Tống Tri Hòa lén nói với Mạnh Dục Châu: “Tối nay anh ngủ phòng khách nhé.”
Dù bình thường hai người vẫn ngủ chung, nhưng có Tống Nghĩa Viễn ở đây, Tống Tri Hòa luôn cảm thấy kỳ kỳ, ngượng ngùng.
Cô cứ nghĩ phải năn nỉ Mạnh Dục Châu một lúc anh mới chịu đồng ý, ai ngờ anh gật đầu ngay: “Được.”
Ban đêm, Tống Tri Hòa nghịch điện thoại một lát, đang chuẩn bị ngủ thì bỗng nghe tiếng cửa mở.
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Mạnh Dục Châu mặc đồ ngủ đi về phía này.
Anh nằm xuống bên cạnh, quen thuộc ôm lấy cô. “Mai anh dậy sớm một chút.” Anh thì thầm bên tai cô.
—–
Sáng sớm hôm sau, Tống Nghĩa Viễn dậy rất sớm, vệ sinh cá nhân xong xuống lầu đi dạo, tập thể dục.
Tiện đường ông còn mua đồ ăn sáng.
Lúc về đến nhà, khắp nơi đều im ắng, Tống Tri Hòa vẫn chưa dậy. Ông bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.
Lần theo tiếng động nhìn qua, cửa nhà vệ sinh khép hờ, qua khe cửa, ông thấy Mạnh Dục Châu đang đứng trước bồn rửa tay, vò vò thứ gì đó.
Ngón tay người đàn ông hơi dùng sức, mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Tay anh rất to, làm cho miếng vải trong tay trông chỉ nhỏ xíu một nắm.
Trong lúc anh cử động, có thể thấy rõ miếng vải, chất liệu mỏng màu hồng nhạt, có viền ren và chiếc nơ bướm.
Tống Nghĩa Viễn nhanh chóng hiểu ra đó là thứ gì.
Dù ông cũng từng giặt đồ lót cho Trần Nhàn, nhưng đột nhiên thấy cảnh này, trong lòng vẫn cảm thấy có chút là lạ.
Ông làm như không có chuyện gì xảy ra, đặt bữa sáng lên bàn.
Còn trong nhà vệ sinh, Mạnh Dục Châu vẫn nghiêm túc vò giặt, sau đó xả sạch bọt xà phòng dưới vòi nước.
Cuối cùng, anh vắt khô rồi phơi ở nơi có nhiều ánh nắng. Làm xong tất cả, anh cảm thấy rất có thành tựu.
Cuối tuần Tống Tri Hòa hay ngủ nướng, nên Mạnh Dục Châu, người luôn dậy sớm hơn cô, rất tự nhiên đảm nhận nhiệm vụ giặt đồ lót giúp cô.
Dù phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, nhưng Tống Tri Hòa vẫn còn ngủ say, không nỡ đánh thức cô nên anh sẽ giặt ở bên ngoài.
Rốt cuộc, một trong những tiêu chuẩn của người đàn ông tốt chính là biết giặt đồ lót cho bà xã.
Ngay hôm đó, Tống Nghĩa Viễn trở về.
------oOo------