Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 138

Nhiệt độ ở Nam Thành cứ thế tăng dần, không khí trở nên khô hanh và oi bức.

 

Tán cây xanh rì, cành lá sum suê.

 

Tống Tri Hòa chính thức bước vào tuần ôn thi cuối kỳ.

 

Dù đã có bài học từ lần trước, cô đi học nghiêm túc hơn rất nhiều, nhưng để ôn hết toàn bộ các môn, không nghi ngờ gì đó là một quá trình

 

Nửa tháng này, Tống Tri Hòa gần như ngày nào cũng ở thư viện, cả tuần chỉ gặp Mạnh Dục Châu một hai lần.

 

Giữa lịch học bận rộn, khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên Mạnh Dục Châu thực sự giống như được sạc pin, khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi của cô được thả lỏng.

 

Cuối tháng Sáu, những ngày khổ ải cuối cùng cũng qua đi. Tống Tri Hòa thi xong môn cuối cùng, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.

 

Trong trường vắng người đi nhiều, Tống Tri Hòa từ phòng học bước ra đã thấy rất nhiều sinh viên kéo vali.

 

Hành lý của cô cũng đã thu dọn gần xong, chỉ có lịch trình trở về là mãi chưa quyết định.

 

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tống Tri Hòa bắt máy, nghe thấy giọng nói ôn hòa của người đàn ông: “Thi xong chưa em?”

 

Tống Tri Hòa nói: “Em vừa thi xong.”

 

“Anh đang ở cổng trường đợi em.” Mạnh Dục Châu nói.

 

Cúp điện thoại, Tống Tri Hòa rảo bước nhanh đến cổng trường, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đen tuyền đang đỗ ở đó.

 

Mở cửa xe, Mạnh Dục Châu đã ngồi sẵn bên trong. Thời tiết nóng lên, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, không thắt cà vạt, trông rất thoải mái và sảng khoái. Tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc.

 

Tống Tri Hòa tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc anh vốn đeo ở tay trái đã biến mất, bèn hỏi: “Chiếc nhẫn kia sao anh không đeo nữa?”

 

Mạnh Dục Châu nhìn cô chăm chú một lát, rồi mỉm cười nói: “Ý nghĩa ban đầu của chiếc nhẫn bà nội tặng anh là mong anh tìm được người cùng mình đi hết cuộc đời. Giờ anh tìm được rồi, nên không cần đeo nữa.”

 

Ngón tay anh, tiếp theo nên dùng để đeo một chiếc nhẫn khác. Câu nói nửa sau, Mạnh Dục Châu không nói ra.

Tống Tri Hòa chớp mắt, sao cô có cảm giác mình vừa được tỏ tình thế nhỉ?

 

“Muốn ăn gì nào?” Mạnh Dục Châu hỏi cô.

 

—–

Buổi tối, về đến nhà, Tống Tri Hòa gọi điện cho Tống Nghĩa Viễn. Thật ra, hai cha con gần như ngày nào cũng liên lạc, nhưng hôm nay,

trước khi cúp máy, Tống Tri Hòa đột nhiên hỏi: “Ba ơi, con chưa về nhà vội, ở lại đây thêm mấy ngày nữa, được không ba?”

 

Tống Nghĩa Viễn im lặng một chút: “Chuyện của con, con tự quyết định đi.”

 

Tống Tri Hòa mỉm cười: “Con cảm ơn ba.”

 

Tống Nghĩa Viễn thầm thở dài, con gái lớn đúng là không giữ được bên mình. Nhưng ông cũng rất hiểu tâm trạng của con gái, dù sao thì ngày trước ông và Trần Nhàn cũng từng như vậy, các cặp đôi trẻ lúc nào cũng muốn dính lấy nhau.

 

Được Tống Nghĩa Viễn đồng ý, Tống Tri Hòa lên một kế hoạch rõ ràng cho kỳ nghỉ hè của mình: trước tiên ở lại với Mạnh Dục Châu mười ngày rồi mới về quê, nếu kịp thời gian, cô còn muốn thi bằng lái xe.

 

Ít nhất cũng phải qua được lý thuyết và thực hành phần một.

 

Ừm, còn nữa, một hai tuần trước khi khai giảng sẽ đi du lịch cùng Hạ Ninh. Con bạn cô đòi đi chơi cùng cô rồi. Giờ khó khăn lắm mới có thời gian, Tống Tri Hòa thế nào cũng phải dành thời gian cho nó.

 

Mấy ngày tiếp theo, Tống Tri Hòa hoàn toàn biến thành một con mèo lười.

 

Ngoài trời nóng lên, cô không mấy khi ra cửa, chỉ quanh quẩn trong nhà xem những bộ phim truyền hình và các đoạn kịch ngắn mà cô mong chờ đã lâu chưa xem, hoặc lướt video.

 

—-

 

Cuối tháng Sáu mùa hạ, Nam Thành đã lâu không mưa, không khí mang theo hơi nóng hầm hập.

 

Đúng là lúc ngày dài đêm ngắn, bảy giờ tối hơn, mặt trời vừa lặn không lâu, Mạnh Dục Châu về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn.

 

Anh vừa lên đến tầng hai, một bóng người đã lao tới, ôm chầm lấy eo anh.

 

“Anh về rồi!”

 

Tống Tri Hòa sợ nóng, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, chất liệu mềm mại. Khoảnh khắc cô lao tới, Mạnh Dục Châu lập tức cảm nhận được sự mềm mại không chút ngăn cách, hơi thở anh khựng lại, ập vào mũi còn có hương thơm thoang thoảng.

 

Anh cúi đầu, ngấu nghiến đôi môi cô gái, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, da thịt kề sát, như que diêm bị đánh lửa giữa mùa đông giá rét, nhiệt độ nóng bỏng đến bức người, chút hơi nước ít ỏi trong không khí bị bốc hơi, tỏa ra hơi nóng.

 

Tống Tri Hòa cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể người đàn ông ngày càng bỏng rẫy, hơi thở cũng nóng rực hơn.

 

Đầu óc hơi choáng váng, ý thức bồng bềnh, cô khẽ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm, con ngươi ánh lên tia sáng như tia lửa nóng bỏng.

 

Tim Tống Tri Hòa khẽ thắt lại, cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra.

 

Nụ hôn càng thêm mạnh bạo, từ dịu dàng ban đầu chuyển thành chiếm đoạt không chút kiêng dè. Đầu lưỡi Tống Tri Hòa đau rát, môi sưng lên.

 

Mạnh Dục Châu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng buông cô ra: “Anh đi tắm nhanh thôi, lên giường đợi anh nhé, hửm?”

 

Ánh mắt anh, trông rất nguy hiểm.

 

Đầu óc Tống Tri Hòa đã không thể suy nghĩ được gì, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ngồi xuống chiếc giường lớn.

 

Rất nhanh, tiếng nước trong phòng tắm vang lên.

 

Mạnh Dục Châu tắm rất nhanh, Tống Tri Hòa không để ý thời gian, cảm giác chỉ khoảng hai ba phút là anh đã ra ngoài.

 

Thân hình người đàn ông cường tráng, hạ th//ân chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

 

Anh cúi người xuống, da thịt chạm vào nhau, Tống Tri Hòa run rẩy.

 

Anh tắm nước lạnh, người toàn là hơi lạnh. Dù ban ngày có hơi nóng, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi thấp.

 

Mạnh Dục Châu nhìn cô, hôn lên vành tai cô: “Không sao, chờ một chút sẽ không lạnh nữa.”

 

“Được không em?” Anh hít sâu, cố gắng kìm nén sự mãnh liệt trong lòng, kiên nhẫn hỏi cô.

 

Tống Tri Hòa ngẩng đầu, áp đôi môi mình lên môi anh.

 

Nụ hôn của người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa cuồng nhiệt, từ đôi môi căng mọng của cô, xuống đến chiếc cổ trắng ngần và bờ vai, rồi trượt dài xuống dưới. Cả người Tống Tri Hòa mềm nhũn ngã xuống giường, cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ.

 

Lớp áo ngủ mỏng manh bị vén lên, khoảnh khắc tiếp xúc với không khí có chút se lạnh, nhưng rất nhanh đã nóng trở lại.

 

Đôi môi ấm áp của người đàn ông hôn lên rốn cô, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân,cả người Tống Tri Hòa run lên dữ dội.

 

Nơi nụ hôn chạm đến ngày càng sâu hơn. Tống Tri Hòa cảm giác cô như cánh buồm trên mặt biển, thủy triều dâng lên từng đợt, một đợt cao hơn

 

đợt trước. Má cô ửng hồng, không kìm được cắn môi, ngón tay vô lực nắm lấy mái tóc đen dày của người đàn ông.

 

“Tri Hòa, lên tiếng đi em, anh thích nghe.”

 

Trong tầm mắt mờ mịt, người đàn ông ngẩng đầu, cặp mắt đen láy như thấm đẫm sương mai. Yết hầu anh trượt nhẹ, hôn lên đùi cô một cái.

 

Rồi lại tiếp tục cúi đầu, phát ra những tiếng hôn triền miên.

 

Tống Tri Hòa cuối cùng không nhịn được, khẽ rên lên, bị con sóng thủy triều nhấn chìm.

 

Mạnh Dục Châu đứng dậy, hôn lên má cô một cái, để lại một vệt ẩm ướt. “Em sẵn sàng chưa?”

Lúc này Tống Tri Hòa không phát ra được âm thanh nào, chỉ muốn ngủ. Sau đó, cô nghe thấy tiếng vỏ nhựa bị xé xoẹt.

 

Cô nhìn lên trần nhà trắng tinh, cắn chặt môi, nhưng vẫn không kìm được phát ra những tiếng rên khe khẽ.

 

Đêm dài hỗn loạn và kéo dài

Bình Luận (0)
Comment