Ánh nắng chan hòa xuyên qua khe rèm chiếu vào trong nhà, rọi lên gương mặt trắng trẻo của Tống Tri Hòa. Cô khẽ nhíu mày, xoay người ngủ tiếp.
Mạnh Dục Châu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Anh đăm đăm nhìn cô gái nhỏ trên giường một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Tri Tri, nên dậy rồi em.”
Tống Tri Hòa nhắm nghiền mắt, lắc đầu, kéo chăn lên cao hơn, lại chìm vào mộng đẹp.
Mạnh Dục Châu nhìn cô có chút bất đắc dĩ, đắp lại chăn cho cô rồi khẽ khàng rời khỏi phòng. Tống Tri Hòa ngủ một mạch đến hơn một giờ chiều mới dậy. Thực ra thời gian ngủ cũng không lâu, vì tối qua đến rạng sáng cô mới ngủ. Tinh lực của Mạnh Dục Châu tốt đến đáng sợ, động tác tuy dịu dàng nhưng Tống Tri Hòa vẫn không tài nào chống đỡ nổi.
Cô chỉ nhớ đến cuối cùng, Mạnh Dục Châu đã tắm rửa sạch sẽ cho cô trong phòng tắm, cô thực sự không thể chống lại cơn buồn ngủ mới thiếp đi.
Ngủ một giấc dậy, tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Cô xuống giường xỏ dép lê, lúc này mới phát hiện cơ thể có chút bủn rủn, nhưng không đến mức quá khó chịu.
Nhìn quanh, sàn nhà đã được lau dọn sạch sẽ, túi rác cũng đã được thay mới.
Không khí rất trong lành, không có bất kỳ mùi lạ nào. Ga giường hình như cũng đã được thay.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc soi gương mới phát hiện trên ngực có thêm vài dấu vết mờ ám, mặt cô lập tức đỏ bừng. Tất cả ký ức tối qua ùa về.
Cô tăng tốc độ, thay quần áo rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trên ban công, những mảnh vải bay phấp phới thu hút tầm mắt Tống Tri Hòa. Đó là bộ ga giường họ thay ra tối qua, không ngờ Mạnh Dục Châu đã nhanh chóng giặt sạch phơi khô.
Tống Tri Hòa xuống tầng một, rất nhanh đã thấy Mạnh Dục Châu đang bận rộn trong bếp.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, tay áo xắn lên, đeo tạp dề màu đen, đang rửa rau. Trông rất ra dáng người chồng đảm.
Trên kệ bếp, một chiếc nồi đất màu đen đang hầm món canh gì đó, kêu ùng ục.
Thấy cô vào bếp, Mạnh Dục Châu hôn lên môi cô một cái, mắt ánh lên ý cười: “Ngủ đủ chưa? Cơm sắp xong rồi, em ra ngoài đợi chút nhé.”
Tống Tri Hòa đợi một lát, thức ăn đã được dọn lên đủ cả.
Mạnh Dục Châu hầm canh sườn bắp, nghe mùi đã thấy ngọt ngào thơm phức. Còn có mấy món xào nữa: tôm xào bông cải xanh, cá tuyết chiên xù, và cải thìa.
Anh vừa rửa tay xong, đang dùng khăn giấy lau tay, Tống Tri Hòa thấy cảnh này mặt lại ửng đỏ.
“Tri Hòa, có chỗ nào không thoải mái không em?” Đột nhiên nghe anh nói vậy, mặt Tống Tri Hòa càng đỏ hơn, cô lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mạnh Dục Châu cười cười, Tống Tri Hòa cảm thấy nụ cười đó có chút không đứng đắn.
Người đàn ông múc cho cô một chén canh: “Uống chút canh trước đi, bổ sung nước rồi hãy ăn cơm.”
Mấy ngày tiếp theo, Tống Tri Hòa sống những ngày đảo lộn ngày đêm.
Mạnh Dục Châu gần như đêm nào cũng kéo cô “lao động chân tay” không biết mệt mỏi. So với cô, lịch sinh hoạt của anh tốt đến mức khiến người ta phát hờn, Tống Tri Hòa thật không biết tinh lực mỗi ngày của anh từ đâu ra nữa.
Ban ngày phải làm việc, buổi tối phải “vận động”, cuối tuần lượng “vận động” lại càng quá mức.
Tống Tri Hòa khóc không ra nước mắt, ai bảo đàn ông lớn tuổi không “khỏe” chứ, quả thực là quá “khỏe” đi ấy chứ.
Rất nhiều lần cô định từ chối, nhưng lần nào cũng bị anh dỗ dành ngon ngọt rồi “làm” cho đến cùng.
——
Đến ngày về quê, Tống Tri Hòa chỉ thấy lòng cô rộn ràng. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Chia tay Mạnh Dục Châu ở nhà ga, sau khoảng hai ba tiếng đồng hồ di chuyển, cuối cùng Tống Tri Hòa cũng về đến quê nhà.
Quê nhà cây cối xanh um, nhiệt độ so với thành phố cũng thấp hơn một chút. Tống Nghĩa Viễn cố ý ra đón cô, dọc đường đi, gió mát thổi vào trong xe, lành lạnh, rất dễ chịu.
Về đến nhà, bà ngoại đã chuẩn bị sẵn cho cô một bữa tối thịnh soạn.
Ngoài trời ráng chiều đỏ rực như lửa, còn trong nhà, bà ngoại ngắm tới ngắm lui, cười không khép được miệng.
Ở quê Tống Nghĩa Viễn sống rất nhàn nhã, chuyện công ty không làm phiền đến ông, thỉnh thoảng ông lại đi đánh cờ, uống trà với mọi người, có thể nói là đã bước vào giai đoạn dưỡng lão.
Cả kỳ nghỉ hè của Tống Tri Hòa vô cùng thoải mái. Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Dục Châu và Tống Nghĩa Viễn, cô đã thuận lợi qua được kỳ thi lý thuyết và thực hành phần một.
Có điều, Mạnh Dục Châu vẫn không chịu nổi cô đơn, đã tìm đến tận quê thăm cô, sau đó lại “mặt dày” ở lại vài ngày.
Khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Tống Tri Hòa và Hạ Ninh bắt đầu chuyến du lịch của đôi bạn thân.
Chuyến đi dự định đến vài thành phố ở miền Nam, cả hai đều không vội vã chạy theo lịch trình, cứ đi đi dừng dừng. Lần trước Hạ Ninh nói muốn đi tập gym, điều đó đã được thực hiện, trên cánh tay và đùi có thể thấy rõ những đường cong cơ bắp săn chắc, đầy vẻ khỏe khoắn.
Tống Tri Hòa bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên đi tập gym rèn luyện không.
Điểm đến cuối cùng của hành trình là ở bờ biển.
Hai người mặc váy hai dây, chụp rất nhiều ảnh. Tống Tri Hòa đăng lên story, rất nhanh, Mạnh Dục Châu đã thả tim và bình luận bên dưới: Tri Hòa, khi nào em về?
Tống Tri Hòa không trả lời anh, nhưng vẫn trở lại trường trước khi khai giảng hai ngày.
Sau đó, bị anh “dạy dỗ” một trận.
—–
Người đang hạnh phúc luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Thoắt cái, Nam Thành đã vào thu.
Trời tối ngày càng sớm, ban đêm nhiệt độ có chút se lạnh, nhưng có lẽ vẫn chưa đến lúc lạnh nhất, chạng vạng học sinh ra ngoài vẫn còn rất nhiều, gần như ai cũng cầm một ly trà sữa nóng.
Những gánh hàng rong bên ngoài bắt đầu bán khoai lang nướng và hạt dẻ rang đường.
Tống Tri Hòa ra ngoài hơi muộn, trời đã nhá nhem tối. Lúc này cổng trường có vẻ hơi vắng vẻ, cô vừa nhìn đã thấy bóng người đứng ở cổng.
Người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng người cao ráo, đang hơi cúi đầu xem điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt, càng làm nổi bật ngũ quan sâu sắc, lập thể.
Nghe tiếng bước chân, Mạnh Dục Châu cất điện thoại vào túi, nhìn cô cười.
Tống Tri Hòa chạy chậm qua, trong tay đột nhiên được nhét vào một thứ gì đó nóng hổi.
Nhìn kỹ lại, là một túi hạt dẻ rang đường vừa mới rang xong. Nóng hôi hổi, rõ ràng là vừa mới ra lò. Hơi ấm ấy không ngừng truyền vào lòng bàn tay, khiến đôi tay vốn lạnh băng của cô trở nên ấm áp.
Hạt dẻ rang đường phải ăn lúc mới ra lò mới ngon chứ.
“Lúc nãy anh thấy có bán nên mua cho em một ít.” Tống Tri Hòa lấy một hạt dẻ ra, hạt dẻ đã được khía miệng sẵn, rất dễ bóc, cô đưa đến bên miệng Mạnh Dục Châu.
Người đàn ông rất tự nhiên ăn lấy. “Ngon không anh?”
Mạnh Dục Châu gật đầu: “Rất ngọt.”
Tống Tri Hòa tự mình ăn một hạt, cười, đúng là rất ngọt.
Mạnh Dục Châu nắm tay cô, bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình, mang lại cảm giác an toàn vô cùng.
Hai người quyết định đi bộ đến một quán ăn nhỏ gần đó để ăn tối. Dọc đường, luôn có thể nhìn thấy vài cặp tình nhân nắm tay nhau.
Họ cũng nắm tay, không có gì khác biệt.
“Tri Hòa, Tết này, về Cảng Thành cùng anh nhé?” Mạnh Dục Châu đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Về Cảng Thành, có nghĩa là anh muốn giới thiệu cô với người thân của anh, đặc biệt là ra mắt ông nội anh.
Dù Tống Tri Hòa đã sớm lường trước sẽ có ngày này, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
“Yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Sở dĩ nói trước với em là sợ em áp lực, chỉ là gặp mặt một lần thôi, lựa chọn là ở em.”
Tống Tri Hòa im lặng một lát, trong mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt: “Em đi.”
------oOo------