Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 80

Bên ngoài Tống Tri Hòa khoác một chiếc áo khoác dạ màu kaki có khuy cài bằng sừng, bên dưới là chiếc váy dài xếp ly dày dặn kiểu mùa đông, che đến bắp chân, để lộ đôi tất chân dài màu đen và đôi giày đồng phục.

 

Trên cổ quàng một chiếc khăn màu nâu, đeo cặp sách, cô chậm rãi đi tới.

 

Nhìn thấy cô đi ra, Mạnh Dục Châu thoáng sững người, mới phát hiện ra những thay đổi lặng lẽ không một tiếng động của cô.

 

Vóc dáng cao hơn một chút, mái tóc đen nhánh mượt mà cũng dài ra rất nhiều, buông xõa xuống dưới, nét trẻ con trên gương mặt đã phai đi nhiều, mày mắt trở nên trầm tĩnh và ôn hòa hơn.

 

Tống Tri Hòa rất nhanh đã tìm thấy xe của Mạnh Dục Châu, ngồi lên. Cả ngày bị những công thức hỗn độn làm cho đầu óc choáng váng, nặng trịch, cô chỉ gọi một tiếng “chú út” rồi yên lặng ngồi vào ghế.

 

Mạnh Dục Châu đang định khởi động xe thì chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

 

Anh nhận điện thoại, là ông nội gọi tới. Qua một thời gian nữa là sinh nhật ông nội, bảo anh về Hương Cảng tụ họp.

 

Thường ngày giờ này, ông nội đã đi nghỉ rồi.

 

Lần xem mắt trước không thành, ông nội lo lắng cho hôn sự của anh, thúc giục anh đi xem mắt, giới thiệu cho anh không ít cô gái. Mạnh Dục Châu không có hứng thú, lấy đủ mọi lý do để từ chối.

 

Ông nội tuổi đã cao, rõ ràng không thích tổ chức sinh nhật, huống chi cũng không phải là sinh nhật tròn tuổi.

 

Nghĩ đến lần này, cũng lại là một bữa tiệc xem mắt trá hình. Mạnh Dục Châu nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.

 

Mạnh Dục Châu buông điện thoại xuống, một sắc hồng phớt lơ đãng lướt qua.

 

Tống Tri Hòa đã tháo khăn quàng cổ từ lúc nào, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thanh tú mảnh mai, có thể nhìn thấy cả những đường gân xanh mờ dưới lớp da mỏng.

 

Đuôi tóc đen nhánh quấn quýt nơi cổ, như rong biển không tiếng động quấn lấy mảng da trắng ngần bắt mắt ấy.

 

Ánh mắt Mạnh Dục Châu khựng lại một chút, dường như bị cuốn lấy.

 

Bắt gặp ánh mắt khó tả của Tống Tri Hòa, anh như người vừa tỉnh mộng quay đầu đi, khởi động xe.

 

Về đến nhà, dì Vương cũng đã nấu xong bữa khuya.

 

Việc học bận rộn, 6 giờ ăn cơm chiều, trải qua mấy tiếng tiêu hóa, bụng đã sớm trống rỗng, vì thế Tống Tri Hòa có thói quen ăn khuya.

 

Hôm nay nấu mì nước lèo trong, điểm xuyết một quả trứng chiên ốp la và mấy cọng rau xanh, vừa mới bắc ra khỏi nồi, nóng hổi.

 

Tống Tri Hòa ngồi bên bàn ăn, dùng đũa khều mì lên ăn.

 

Trường Nhị Trung Bắc Thành cũng khá thoáng, đối với kiểu tóc của học sinh không có quy định rõ ràng bằng văn bản, chỉ là không cho phép học sinh nhuộm uốn tóc. Mái tóc ngắn ban đầu của Tống Tri Hòa đã dài ra rất nhiều, có thể buộc thành đuôi ngựa cao.

 

Nhưng vào lúc trời lạnh, cô vẫn quen buông xõa, cảm thấy như vậy giữ ấm tốt hơn.

 

Mạnh Dục Châu cũng không lên lầu, cứ ngồi đối diện, nhìn cô lặng lẽ ăn mì. Cô sợ nước canh rớt lên quần áo, người hơi khom xuống, tóc hai bên cũng được vuốt gọn ra sau tai.

 

Hơi nóng bốc lên làm nhòa đi đường nét trên gương mặt cô.

 

Cô ăn mì rất cẩn thận, sợi mì cũng không cắn đứt, có khi còn ngậm đầy miệng đến căng phồng, rồi từ từ nhai nuốt.

 

Mạnh Dục Châu không ý thức được anh cứ nhìn chăm chú vào cô.

 

Tống Tri Hòa ăn được một lát, nhận ra Mạnh Dục Châu đang nhìn mình. “Chú út có muốn ăn không ạ, cháu múc cho chú một ít.”

Mạnh Dục Châu gần như qua 9 giờ tối là không ăn gì nữa.

 

“Được thôi.” Người đàn ông cười một chút, “Tôi nếm thử một chút.”

 

Tống Tri Hòa đứng dậy, từ trong bếp lấy ra bát đũa mới, từ bát của cô múc mì cho anh.

 

“Một chút là được rồi.” Mạnh Dục Châu ngăn động tác của cô lại, nhận lấy bát mì chỉ có vài đũa, rồi ăn.

 

Mì thực ra chỉ là mì nước lèo trong bình thường, cho thêm chút mỡ lợn, nghe mùi thơm hơn một chút. Hương vị thanh đạm, ăn vào ấm bụng.

 

Anh rất nhanh đã ăn hết mì, trong bát Tống Tri Hòa vẫn còn hơn nửa.

 

Màn hình điện thoại di động sáng lên một chút, anh cầm điện thoại lên xem, mày mắt thoáng vẻ khó chịu, bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc.

 

Nhìn thấy Tống Tri Hòa đang ăn mì, sắc mặt anh dịu đi một chút, đứng dậy, trước khi lên lầu còn dặn dò cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

 

——

 

Vài ngày sau, lúc Tống Tri Hòa đi học, Mạnh Dục Châu bay đến Hương Cảng.

 

Sinh nhật ông nội anh cũng không tổ chức linh đình, mà chỉ mời họ hàng và bạn bè ăn một bữa cơm.

 

Từ khi ông nội về hưu, đã ở trong ngôi nhà cổ trên lưng chừng núi, muốn sự yên tĩnh. Ngôi nhà cổ đã có lịch sử trăm năm, trải qua vài lần tu sửa và cải tạo, vẫn đứng vững sừng sững.

 

Tay Mạnh Dục Châu cầm bức tranh thư pháp mua được ở phiên đấu giá lần trước, đi vào sân trong.

 

Ông nội yêu thích thơ và tranh, trong nhà có vô số báu vật, có cái do tự ông sưu tầm, cũng có cái do con cháu bạn bè tặng.

 

Thỉnh thoảng hứng lên, còn có thể tự ông múa bút vẽ vài đường.

 

Trong phòng khách, mấy người phụ nữ trong nhà ngồi quây quần một chỗ, vừa chơi mạt chược vừa vui vẻ trò chuyện. Đàn ông thì tụ tập ở một bên, uống trà chơi cờ.

 

Sảnh lớn vốn quạnh quẽ vì sự có mặt của mọi người mà trở nên náo nhiệt hẳn lên. Tiếng quân mạt chược va chạm, tiếng quân cờ đặt xuống, tiếng cười nói rôm rả tràn ngập mỗi một tấc không khí.

 

Quản gia là người *****ên phát hiện Mạnh Dục Châu đến, tươi cười nói: “Cậu chủ về rồi.”

 

Lời này vừa nói ra, không khí dường như ngưng lại, âm thanh biến mất, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Mạnh Dục Châu.

 

“Dục Châu về rồi!” “Lâu lắm không gặp!”

“Đây là mới từ Bắc Thành vội về phải không.” “Ông nội nhớ cậu lắm đấy.”

Như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, không khí lại lần nữa sôi trào lên. Mạnh Dục Châu đã khác xưa nhiều, mọi người vây quanh anh, hàn

 

huyên với anh.

 

Con ngươi Mạnh Dục Châu mang theo ý cười nhàn nhạt, sau khi hàn huyên với mọi người xong, mới hỏi quản gia: “Ông nội đâu rồi ạ?”

 

“Đang ở phòng trà chơi cờ với khách ạ.”

 

Mạnh Dục Châu nhận được tin, đi về phía phòng trà.

 

Phòng trà được xây ở vị trí sân sau, yên tĩnh hơn nhiều. Mạnh Dục Châu đi vào, nhìn thấy ông nội đang cùng người khác đánh cờ.

 

Tuổi ông nội đã cao, nhưng mắt vẫn sáng lòng vẫn tinh. Mạnh Dục Châu vừa bước vào ông đã nói: “Cháu đến rồi à.”

 

Người đánh cờ cùng ông là một phụ nữ, chỉ có thể thấy bóng lưng. Nghe vậy cũng quay đầu lại, để lộ ra toàn bộ gương mặt.

 

Trông độ 24-25 tuổi, tóc buộc đuôi ngựa thấp, lỏng và bồng bềnh, lối trang điểm thanh khiết, tự nhiên, dáng vẻ đoan trang, khí phái. Nhìn thấy anh, cô gật đầu chào hỏi.

 

“Đây là con gái của chú Lâm – Lâm Uyển. Hai đứa hồi nhỏ còn gặp nhau rồi đấy, không ngờ bây giờ đã trổ mã xinh đẹp thế này. Con bé đi du học ở nước ngoài, sau khi về nước thì mở một cửa hàng trang sức ở Hương Cảng.”

 

“Đây là cháu trai của ông, Mạnh Dục Châu, hơn cháu bốn năm tuổi.” Ông nội quay đầu giới thiệu với Lâm Uyển.

 

Lâm Uyển cười chào hỏi: “Chào anh Dục Châu.”

 

Mày Mạnh Dục Châu khẽ nhíu lại một cách khó phát hiện, không lên tiếng, đưa cuộn tranh thư pháp trong tay cho ông: “Quà mừng thọ của ông ạ.”

 

Ông nội vẻ mặt hân hoan nhận lấy, nói: “Cháu đến vừa đúng lúc, thay ông chơi cờ với con bé đi, trình độ chơi cờ của con bé này giỏi lắm đấy.”

 

Trên mặt Lâm Uyển lộ vẻ ngượng ngùng, liếc nhìn Mạnh Dục Châu một cái: “Không dám nhận lời khen ạ.”

 

Mạnh Dục Châu ngồi xuống một bên, cầm một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ, hai người qua lại các nước cờ với nhau.

 

Ông nội không có tâm tư xem cờ, đặt cuộn tranh thư pháp sang chiếc bàn dài bên cạnh, cẩn thận mà mở ra. Đập vào mắt là một bức tranh vẽ trúc bằng mực sống động như thật. Góc trên bên phải có đề một bài thơ, đóng một con dấu son.

 

Sắc mặt ông nội trở nên kích động không kìm được, nói với Mạnh Dục Châu: “Cháu lấy bức tranh này từ đâu vậy?”

 

Bức tranh này là của danh họa Liễu Sơn Nhân. Ông nội khó khăn lắm mới sưu tầm được, mai, lan, trúc, cúc – tứ quân tử, chỉ riêng thiếu mỗi bức vẽ trúc này.

 

Mạnh Dục Châu vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, ngón tay thon dài kẹp quân cờ đen, dừng lại một lát rồi hạ xuống, giọng nói trầm ổn: “Ông thích là được rồi, cháu mua được ở phiên đấu giá cách đây không lâu.”

 

“Tốt tốt tốt, món quà này rất vừa ý ông.” Ông cẩn thận cuộn bức tranh lại cất đi, đặt vào trong két sắt.

 

Ông chắp tay sau lưng: “Cháu cứ chơi cờ với Lâm Uyển trước đi, ông đi gặp khách.”

 

Mạnh Dục Châu đi nước cờ cuối cùng, đứng dậy, rồi cười nói: “Cháu đi cùng ông.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment