Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 81

“Không, cháu thua rồi.” Lâm Uyển cau mày, chậm rãi nói.

Chẳng biết từ lúc nào, Mạnh Dục Châu đã bày ra một thế cờ hiểm, khiến cô không còn đường nào để đi.

 

“Vậy đi thôi.” Ánh mắt Mạnh Dục Châu lóe lên ý cười.

 

Ông cụ vừa được bức tranh mới, cũng không thèm so đo với anh nữa, lập tức đi ra ngoài.

 

Ông rõ ràng là muốn tạo không gian riêng cho Mạnh Dục Châu và cô gái kia, nhưng Mạnh Dục Châu lại chẳng hề nể mặt. Ông cụ cũng không đi ra sảnh ngoài nơi có khách, mà đi thẳng ra hậu viện.

 

Trong sân trồng toàn những loài hoa cỏ được ông cụ chăm sóc cẩn thận, vô cùng quý giá.

 

“Cháu nói xem, rốt cuộc là cháu nghĩ thế nào?”

 

“Cháu nói muốn lập nghiệp trước rồi mới thành gia, được, ông không cản cháu. Nhưng giờ công ty của cháu đã lớn mạnh, cũng đến tuổi kết hôn rồi. Vậy mà ông tìm cho cháu bao nhiêu người, cháu chẳng vừa mắt một ai, đến gặp một lần cũng không muốn.”

 

“Cháu nói thật đi, có phải trong lòng cháu đã có ai rồi không?” Ông cụ nói tiếp: “Nếu thật sự có, thì đưa về đây ra mắt.”

 

“Ông nghĩ đi đâu vậy, cháu không có cảm giác gì với họ cả.”

 

“Nói cho cùng là không thích,” giọng ông cụ dịu đi, “Cháu nói xem, cháu thích kiểu người như thế nào, ông tìm cho.”

 

Mạnh Dục Châu im lặng một lúc, không trả lời.

 

“Cháu thấy chưa, ông biết ngay là cháu kiếm cớ từ chối mà. Nói thẳng ra là không muốn kết hôn. Cháu với bố cháu đúng là hai thái cực.”

 

Nghĩ đến bố của Mạnh Dục Châu, vẻ mặt ông trở nên buồn bã: “Nếu bố cháu được một nửa của cháu, thì cũng không đến nỗi đi sớm như vậy.”

 

“Lần này về, định ở nhà mấy ngày?” Chuyện cũ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng, ông cụ dừng câu chuyện, hỏi Mạnh Dục Châu.

 

“Mai cháu đi rồi.” Mạnh Dục Châu đang nhìn chậu hoa lan trước mặt.

 

“Được, tối nay ở lại đây đi.” Ông cụ dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

 

“Lần này cháu về, còn có một chuyện muốn nói.”

 

Lời này vừa thốt ra, ông cụ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Mạnh Dục Châu vẫn nhìn thẳng vào mắt ông, chậm rãi nói: “Tết Âm lịch năm nay, cháu không định về nhà ăn Tết, cháu định sang Anh.”

 

Nghe nửa câu đầu, ông cụ đã không vui, định nổi giận, nhưng nghe nửa câu sau thì cơn giận lại nguôi đi quá nửa.

 

“Được rồi, ông biết rồi. Cháu muốn sang đó với mẹ cháu thì cứ đi đi. Suy cho cùng, cũng là nhà chúng ta có lỗi với bà ấy.”

 

Ông cụ quay mặt đi không nhìn anh, đăm đăm nhìn về phía dãy núi mờ ảo xa xa và bầu trời cao rộng.

 

Thời trẻ, ông là người quyết đoán, lạnh lùng sắt đá, rất có uy tín ở Cảng Thành. Nhưng tuổi tác càng cao, lòng dạ cũng mềm đi, không muốn so đo nhiều nữa, chỉ muốn an hưởng tuổi già.

 

“Con bé kia, cháu định đưa nó đi cùng à?” “Có dự định này.”

“Có rảnh thì đưa nó về đây ông gặp mặt một lần.”

 

Trong đầu hiện lên gương mặt ngây ngô, đôi mắt Mạnh Dục Châu thoáng ý cười: “Dạo này con bé bận, đợi thi đại học xong cháu sẽ đưa cô ấy đến Cảng Thành gặp ông.”

 

Ông cụ “hừ” một tiếng: “Không ngờ cháu lại có sở thích làm bố người ta.”

 

—-

 

Hôm sau, Mạnh Dục Châu bay về Bắc Thành. Về đến nhà thì trời đã rất khuya.

 

Lúc lên lầu, anh thấy khe cửa phòng Tống Tri Hòa hắt ra ánh sáng, liền cau mày.

 

Kỳ thi đại học sắp đến, Tống Tri Hòa thỉnh thoảng sau giờ tự học buổi tối vẫn làm thêm bài tập một lúc mới nghỉ. Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.

 

Mạnh Dục Châu đến trước cửa, gõ nhẹ lên cánh cửa, định nhắc cô nghỉ sớm một chút.

 

Không nghe thấy động tĩnh gì. An ninh trong nhà rất nghiêm ngặt, Tống Tri Hòa không có thói quen khóa cửa phòng.

 

Anh đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Bên trái, trên bàn học chất đầy sách vở lộn xộn, chiếc đèn bàn nhỏ vẫn còn sáng. Mạnh Dục Châu đi tới tắt đèn.

 

Trên chiếc giường trắng tinh, cô gái nhỏ đang nằm ngủ, trên người mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, thoang thoảng mùi sữa tắm.

 

Cô nằm nghiêng, ánh đèn trên trần chiếu xuống gương mặt, làm da mặt ánh lên vẻ mịn màng. Trên người không đắp chăn, rõ ràng là học mệt muốn nghỉ một lát rồi ngủ quên lúc nào không hay.

 

May mà trong nhà có máy sưởi.

 

Mạnh Dục Châu kéo chăn đắp lên người cô.

 

Tống Tri Hòa dường như cảm nhận được sức nặng, ôm lấy chăn rồi trở mình ngủ tiếp.

 

Trời lạnh, dậy sớm càng là một cực hình. Mỗi khi Tống Tri Hòa dậy sớm thường trong trạng thái thiếu ngủ, đây có lẽ là “căn bệnh chung” của nhiều học sinh cấp ba.

 

Dưới mi mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt, bị hàng mi dài che phủ.

 

Mạnh Dục Châu ngẩn ngơ nhìn cô một lúc lâu mới dời mắt, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong chăn, rồi lặng lẽ tắt đèn, rời khỏi phòng.

 

—–

 

Vào ngày tuyết đầu mùa rơi, có một tin tốt lành.

 

Trần Thư Văn đạt giải nhì trong kỳ thi học sinh giỏi Vật lý toàn quốc, đây là niềm vinh quang của trường Nhị Trung Bắc Thành.

 

Để chúc mừng thành tích này, nhà trường đã đặc biệt tổ chức lễ trao giải vào giờ ra chơi lớn.

 

Gió lạnh thổi hiu hắt, thầy hiệu trưởng đứng trên bục chào cờ, mặt mày hớn hở, tuyên bố tin vui này giữa tiếng nhạc nền sôi động, vang dội.

 

Trần Thư Văn đứng giữa, mặc một chiếc áo phao màu xám đậm. Dưới khán đài, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu như những tia sáng hội tụ.

 

Khi phát biểu cảm nghĩ, giọng cậu ôn hòa, lịch sự, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, lời lẽ ngắn gọn súc tích.

 

Gió vẫn thổi lạnh lẽo, sau khi lễ trao giải kết thúc, học sinh lục tục trở về lớp học.

 

Trần Thư Văn xuống bục rồi vẫn chưa đi ngay, mắt nhìn quanh tìm kiếm trong đám đông, rồi gọi Tống Tri Hòa.

 

Tóc Tống Tri Hòa bị gió thổi rối tung, cô vừa vuốt tóc vừa đi về phía lớp học, nhất thời không nghe thấy tiếng cậu gọi. Mãi đến khi Mộ Chu Chu bên cạnh huých khuỷu tay vào người, cô mới nhận ra.

 

Trần Thư Văn đứng sau lưng cô, cao hơn cô cả một cái đầu, tai cậu cũng đỏ ửng vì lạnh, trên tay vẫn cầm chiếc cúp.

 

“Chúc mừng cậu nhé,” Tống Tri Hòa nói.

 

Trần Thư Văn mỉm cười, trên mặt không lộ vẻ tự hào nào: “Chiều tối nay tớ mời bạn bè ăn cơm, cậu cùng Hạ Ninh, Tống Cảnh Minh đến chung vui nhé.”

 

“Được thôi.”

 

Thứ Bảy trường Nhị Trung Bắc Thành không có tiết tự học buổi tối, hôm sau lại đúng là ngày nghỉ, nên thời gian cho bữa ăn này được sắp xếp rất hợp lý.

 

Hạ Ninh nghe tin thì vui lắm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi biển đề phức tạp để đi ăn một bữa no nê.

 

Tan học, nhóm mười mấy người cùng nhau đi đến điểm hẹn.

 

Trên đường gió nổi lên, sắc trời cũng u ám hơn mọi khi, mây đen kịt.

 

Mọi người đều là bạn bè cùng trang lứa, nói chuyện rất vui vẻ, cũng không mấy để ý đến sắc trời. Từ khi vào thu, chiều tối ở Bắc Thành ngày một u ám hơn.

 

Trần Thư Văn đặt một phòng riêng, cả nhóm ngồi cùng nhau ăn uống, trò chuyện rôm rả. Đây là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi của học sinh cuối cấp.

 

Trời lạnh, tối nhanh, không tiện chơi quá muộn, nên cả nhóm rời phòng riêng rồi chào tạm biệt nhau ngay trước cửa nhà hàng.

 

Vừa từ phòng riêng ấm áp bước ra, nhiệt độ giảm đột ngột khiến Tống Tri Hòa khẽ rùng mình.

 

Ban ngày nhiệt độ cao hơn ban đêm, cô lại chủ yếu ở trong nhà, hôm nay không có tiết tự học buổi tối nên cũng không mặc nhiều quần áo.

 

Không khí lạnh luồn vào cổ áo, cô vội kéo chặt áo khoác.

 

“Tuyết rơi kìa!” Hạ Ninh không nhạy cảm với nhiệt độ bằng, mắt nhìn lên bầu trời xám xanh.

 

Tống Tri Hòa ngẩng đầu, quả nhiên thấy những hạt tuyết trắng nhỏ li ti bay lất phất trên nền trời u ám. Nếu không để ý, có khi còn tưởng là bụi bay. Từng chút, từng chút một rơi xuống, rồi như những sợi bông tuyết ngày càng lớn dần.

 

Một bông tuyết đậu trên má Tống Tri Hòa, lạnh buốt.

 

“Bảo sao lạnh thế.” Vừa dứt lời, gió lạnh thổi tới tứ phía, Tống Tri Hòa rụt đầu vào trong cổ áo.

 

Trên đường rất ít người qua lại, bóng đêm như nuốt chửng khuôn mặt mỗi người, chỉ để lại những bóng dáng lờ mờ.

 

Bên cạnh thùng rác ven đường, một cô lao công mặc áo choàng màu cam đang cầm chổi quét rác, chẳng hề để tâm đến gió tuyết.

 

Một đôi tình nhân tay trong tay thong thả dạo bước trên đường.

 

Phía bên kia vạch sang đường, đèn xanh vừa bật, một bóng người cao gầy đang đi về phía này.

 

Khoảng cách còn khá xa, chưa nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy dáng đi vững chãi, gió thổi tung một vạt áo khoác khi người đó bước đi. Tuyết rơi lả tả, phủ lên khung cảnh một lớp màng mờ ảo như kính lọc.

 

Tống Tri Hòa lặng lẽ nhìn bóng người đó, bất giác cảm thấy một sự quen thuộc khó tả.

 

Bóng người đó đến gần hơn, ánh đèn đường rực rỡ chiếu rọi sống mũi cao thẳng và đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

 

Tống Tri Hòa kinh ngạc mở to mắt: “Chú Út.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment