Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 96

Tống Tri Hòa nghe thấy tiếng động cơ ô tô khởi động trong sân, ý thức được anh thật sự đã rời đi.

 

Cửa lớn không đóng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rọi sáng cả căn nhà.

 

Tống Tri Hòa đi thẳng ra ngoài cửa, mới phát hiện cổng sắt trong sân đã đóng chặt. Không có chìa khóa, căn bản không thể nào trốn thoát.

 

Cô biết ngay, Mạnh Dục Châu quyết sẽ không để cô rời đi.

 

Nếu cô nhớ không lầm, toàn bộ căn nhà còn lắp rất nhiều camera, có thể giám sát mọi hành động của cô. Bây giờ cô chẳng khác nào đang ở trong

 

tù.

 

Nhưng cô cũng không nản lòng, đây không phải là kết quả tồi tệ nhất.

 

Cô dùng điện thoại liên lạc với Tống Cảnh Minh, báo cho cậu biết mình hiện tại rất ổn, không cần lo lắng.

 

Chạng vạng, có người chuyên nghiệp đến giao cơm, không chỉ một người, mà là vài người, khiến cô không có khả năng trốn thoát.

 

Tống Tri Hòa không có ý định tuyệt thực, nhìn những món ăn thơm nức mũi, bụng dạ trống rỗng, nhưng lại không có chút ha/m mu/ốn ăn uống nào.

 

Cô đặt hộp cơm lên bàn ăn, rồi đi lên lầu.

 

Khi màn đêm buông xuống, Tống Tri Hòa tắm rửa xong, nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Không còn phương hướng để đi tới, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt.

 

Giống như đang lênh đênh giữa biển khơi mênh mông, không tìm thấy một ngọn hải đăng dẫn lối.

 

Không biết qua bao lâu, ngay khoảnh khắc Tống Tri Hòa mơ màng sắp ngủ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Cô đã khóa cửa phòng ngủ từ lúc vào, biết người đến là ai, nhưng không muốn để ý tới, coi như không nghe thấy.

 

“Cạch” một tiếng, cô nghe thấy tiếng ổ khóa chuyển động, Mạnh Dục Châu đứng ở cửa, tay cầm một chùm chìa khóa màu vàng kim.

 

“Em cho rằng khóa cửa lại, tôi sẽ không vào được sao?”

 

Anh lập tức đi tới, đặt đồ vật trong tay lên tủ đầu giường: “Bữa tối em không ăn, uống hết bát cháo này đi.”

 

Đó là một bát cháo trắng nóng hổi, nấu rất đặc, gần như không nhìn thấy hạt gạo nguyên vẹn.

 

Tống Tri Hòa chán ghét việc mọi hành động của mình đều bị phơi bày dưới mắt anh, thậm chí đến quyền có không gian riêng tư cũng không thể, anh rõ ràng đã có được thứ mình muốn, tại sao còn muốn giam cầm cô?

 

“Tri Hòa, đừng dùng ánh mắt nhìn kẻ giết người để nhìn tôi như vậy.” Mạnh Dục Châu nói.

 

Sáng nay anh vì vắng mặt trong cuộc họp, nên đã trở lại công ty tăng ca, lại tham gia một buổi tiệc rượu, mới vội vã trở về.

 

Vừa vào cửa đã thấy hộp cơm chưa mở, thế là anh lại vào bếp nấu chút cháo.

 

“Chú vốn dĩ không phải người tốt.” Tống Tri Hòa dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh.

 

“Tôi cũng chưa từng nói mình là người tốt, từ ngày *****ên gặp tôi em nên biết rồi.” Nuôi lâu như vậy, Mạnh Dục Châu mới biết, Tống Tri Hòa chính là một cục xương cứng đầu, mềm cứng đều không ăn, anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Sao nào, em vẫn cho là tôi hại chết ba mẹ em à?”

 

Tống Tri Hòa không nói lời nào.

 

“Dù em có tin hay không, cái chết của ba mẹ em không có quan hệ trực tiếp với tôi.” Mạnh Dục Châu nhìn gương mặt trắng nõn của thiếu nữ trước mắt, muốn đưa tay chạm vào, lại bị Tống Tri Hòa né tránh.

 

“Nhưng ít nhất, chú có mưu đồ gì đó với ba tôi, bao gồm cả sau khi ông ấy mất, chú nhận nuôi tôi, cũng là vì cái gọi là lợi ích đúng không?” Tống Tri Hòa nói, cảm thấy trong mắt một mảnh chua xót.

 

Mạnh Dục Châu xuất hiện vào thời khắc tăm tối nhất trong cuộc đời cô, cô vốn tưởng cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, nhưng không ngờ, anh cũng có mưu đồ.

 

“Nếu em đã nói như vậy, vậy thì tôi thừa nhận.” Mạnh Dục Châu nghiêm túc nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ, “Nhưng đó cũng chỉ là lúc đầu, nếu em tin tưởng tôi, giao phó mọi chuyện cho tôi, tôi sẽ cho em một câu trả lời.”

 

Tống Tri Hòa nhìn gương mặt anh tuấn của anh, bỗng nhiên không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả, cô đã bị lừa gạt qua, cho nên không dám dễ dàng tin tưởng những lời nói ngon ngọt của anh nữa.

 

Mạnh Dục Châu là một thương nhân, rất giỏi diễn kịch.

 

Thấy Tống Tri Hòa không trả lời, Mạnh Dục Châu tự thấy mất hứng, bưng bát cháo trên tủ đầu giường lên: “Cháo sắp nguội rồi, ăn đi, nếu em không muốn tôi đút cho.”

 

Tống Tri Hòa không ăn tối, tuy không cảm thấy đói, nhưng dạ dày rất trống rỗng, cô nhận lấy bát, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ uống.

 

Mạnh Dục Châu không rời đi, cũng chỉ im lặng ngồi đó, nhìn cô ăn cháo.

 

Cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, phần da thịt ở cổ trắng nõn đến chói mắt, trên người cô thoang thoảng mùi sữa tắm dịu nhẹ, khiến anh cảm thấy thoải mái.

 

Tống Tri Hòa cảm thấy mình như bị ánh mắt anh lăng trì, vốn dĩ đã không có cảm giác thèm ăn, uống được vài ngụm liền đặt bát xuống, trong bát vẫn còn hơn nửa cháo.

 

“Không uống nổi nữa.”

 

Mạnh Dục Châu nhíu mày, không nói một lời nhận lấy bát, uống cạn phần cháo còn lại. Tống Tri Hòa vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn anh, gương mặt ửng hồng, lạnh lùng nhìn anh.

 

Người đàn ông không hề để ý, sau khi ra ngoài còn đóng cửa phòng lại. Tống Tri Hòa nhìn bóng lưng anh rời đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay cô vốn dĩ đã rất mệt mỏi, cơ thể thả lỏng, dạ dày cũng được lấp đầy, rất nhanh liền buồn ngủ.

 

Khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mơ, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có người vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô, Tống Tri Hòa bỗng nhiên bừng tỉnh.

 

Thực tế mách bảo cô đây không phải là mơ, sau lưng là cơ thể rắn chắc của người đàn ông, lồ/ng ng/ực còn phảng phất hơi ẩm ướt sau khi tắm, hơi thở nam tính xa lạ mà nguy hiểm khiến sống lưng Tống Tri Hòa tê dại.

 

Cô đột nhiên ngồi bật dậy, đạp Mạnh Dục Châu một cái: “Chú lên giường tôi làm gì?”

 

Mạnh Dục Châu vốn tưởng Tống Tri Hòa đã ngủ say, ai ngờ vừa mới nằm lên giường đã bị cô đạp.

 

Trong bóng tối, ngũ quan của người đàn ông không nhìn rõ ràng, đôi mắt đen thẳm của anh nương theo ánh trăng mờ ảo, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng như nước.

 

Hai người sát lại gần nhau, mùi hương gỗ quen thuộc mà trầm ổn trên người anh, len lỏi xâm chiếm khắp người Tống Tri Hòa.

 

“Ngủ cùng em.” Mạnh Dục Châu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

 

Nếu Tống Tri Hòa đã biết tâm tư của anh, vậy thì anh cũng chẳng có gì phải che giấu.

 

Tống Tri Hòa chưa bao giờ biết anh lại có thể lưu manh đến vậy, đây có lẽ là thói hư tật xấu của đàn ông.

 

“Tôi đi chỗ khác ngủ.” Tống Tri Hòa đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, cả người bị bế lên, đặt nằm ngay ngắn trên giường.

 

“Không được đi đâu cả.” Chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, bàn tay to lớn của Mạnh Dục Châu siết chặt eo cô, khiến cô không thể cử động.

 

“Nằm yên đó, em đã thành niên rồi, tôi không ngại tiến thêm một bước nữa đâu.”

 

Giọng điệu như đang uy ***** vang lên bên tai, Tống Tri Hòa lập tức không dám động đậy nữa.

 

Cơ thể nam tính có nhiệt độ cao hơn cô, Tống Tri Hòa chỉ cảm thấy những chỗ bị anh chạm vào đều như bốc cháy, cả người không được tự nhiên.

 

Tim cô đập loạn xạ, cơ thể phát ra tín hiệu nguy hiểm, khiến cô theo bản năng kháng cự người đàn ông phía sau. Nghĩ đến cái chết của ba mẹ có liên quan đến anh, cô cảm thấy sợ hãi.

 

Mạnh Dục Châu ngửi mùi sữa tắm trên người Tống Tri Hòa, cơ thể cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có, thậm chí cảm giác giường của Tống Tri Hòa còn dễ ngủ hơn giường của mình, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng đẹp.

 

Cơ thể Tống Tri Hòa ở trong trạng thái căng cứng, đầu óc miên man suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không chống cự nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment