Đến khi tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh đã không còn.
Tống Tri Hòa liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã 9 giờ sáng, giờ này, Mạnh Dục Châu đã đến công ty.
Cô rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy bữa sáng đặt trong hộp giữ ấm, vẫn còn nóng.
Cổng sắt trong sân vẫn khóa, toàn bộ biệt thự giống như một nhà giam tinh xảo. Tống Tri Hòa trở lại bàn ăn, ăn xong bữa sáng.
Trong nhà chỉ có một mình, ban đầu không cảm thấy gì, nhưng thời gian lâu dần, cô cảm thấy cô đơn vô cùng.
Cô bắt đầu dựa vào việc đọc sách và xem TV để đánh lạc hướng, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, cô lại nghĩ đến những điểm đáng ngờ xoay quanh vụ tai nạn xe của ba mẹ, thực sự cắt không đứt, gỡ càng thêm rối.
Nếu Mạnh Dục Châu không hạn chế tự do của cô, có lẽ cô đã có thể tìm người đưa tờ giấy cho mình trước đó để hỏi cho rõ ràng.
Mặc dù trực giác mách bảo cô rằng chú Vương, cấp dưới cũ của ba, sau khi ba qua đời, khả năng cao cũng không còn trung thành, nhưng có lẽ vẫn có thể moi móc được chút thông tin chi tiết từ miệng ông ta.
Nhưng hiện tại, Mạnh Dục Châu đã biết cô muốn điều tra chuyện này, chắc chắn đã xóa sạch mọi dấu vết mà cô có thể tìm thấy.
Cô tức giận với hành vi đó của anh, cũng cuối cùng hiểu ra, tình cảm đối với anh mà nói, vẫn phải nhường bước cho lợi ích.
Cô không muốn trở thành con chim hoàng yến trong lồng của anh, cũng không muốn trở thành hòn đá kê chân dưới danh lợi của anh.
Ngay khi vừa tròn 18 tuổi, cô đã gặp luật sư của ba, ủy thác ông ta chuyển một phần tài sản của ba mẹ sang tên mình, một phần tài sản khác giao cho chuyên gia xử lý.
Cô vẫn muốn rời đi, chờ đợi đến khi đủ lông đủ cánh sẽ quay trở lại.
—–
Khoảng thời gian này Mạnh Dục Châu đều về nhà, ăn tối cùng cô, nhưng Tống Tri Hòa không hề cảm thấy tự tại.
Mỗi đêm anh đều ngủ chung với cô, thậm chí đồ dùng vệ sinh cá nhân và một phần quần áo của anh cũng chuyển sang phòng cô, tủ quần áo đủ màu sắc của cô, lạc lõng xen vào nửa dãy quần áo nam màu đen trắng xám.
Ăn tối xong, anh sẽ bảo Tống Tri Hòa đi tắm trước, còn anh ngồi ở phòng khách đợi.
Cửa phòng tắm là loại cửa lùa, tuy có khóa, nhưng rất dễ mở. Lần nào Tống Tri Hòa cũng sợ anh xông thẳng vào, vì thế tắm rất nhanh, may mắn là anh chưa từng làm vậy một lần nào.
Đợi cô tắm xong ra ngoài, Mạnh Dục Châu sẽ đi vào. Phòng tắm ở gần phòng ngủ của Tống Tri Hòa, có thể nghe thấy tiếng nước tí tách, khiến cô đứng ngồi không yên.
Mỗi lần nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tống Tri Hòa lại bắt đầu căng thẳng, ngón tay siết chặt vạt áo.
Dù là mùa hè, cô cũng thay bộ đồ ngủ kín đáo, xương quai xanh, bắp chân một chút cũng không lộ ra, che chắn kín mít.
Nhưng mỗi lần ánh mắt Mạnh Dục Châu dừng lại trên người cô đều đầy ẩn ý, cô đọc hiểu được ánh mắt của anh, đó là khát vọng của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Người đàn ông vừa từ phòng tắm bước ra, áo choàng tắm mặc hờ hững, để lộ một mảng lớn lồ/ng ng/ực săn chắc và cơ đùi cường tráng.
Hơi nước trên người anh chưa khô, cả người trông lười biếng lại cực kỳ quyến rũ, Tống Tri Hòa không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trước đây cô từng thử giả vờ ngủ, nhưng lần nào cũng bị anh phát hiện, sau này đành mặc kệ.
Nhìn thấy anh định ngồi xuống mép giường, Tống Tri Hòa theo bản năng nhích vào trong, nhưng ngay giây tiếp theo, dưới nách đã bị đôi tay mạnh mẽ nâng lên, sau đó bị đặt lên đùi người đàn ông.
Cơ bắp đùi anh rất cứng, ngồi cũng không thoải mái. Trước kia Tống Tri Hòa sẽ giãy giụa đi xuống, nhưng sau này cũng không dám động đậy nữa.
Đôi tay người đàn ông rất nóng, siết chặt lấy đùi cô, ấn cô vào người mình. Trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm bạc hà rất dễ chịu, còn mang theo hơi thở nam tính tự nhiên.
Hai người dựa sát vào nhau, tai Tống Tri Hòa ửng đỏ.
Mạnh Dục Châu một tay x/oa n/ắn vành tai cô, dường như đó là một món đồ chơi nhỏ, tay kia luồn qua vạt áo tìm đến eo cô.
Cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng, hơi thở anh cũng nặng nề hơn vài phần, lại nhíu mày: “Sao lại gầy đi rồi, không chịu ăn cơm đàng hoàng à?”
Hai người rất ít khi nói chuyện với nhau, về cơ bản là Mạnh Dục Châu nói, Tống Tri Hòa hiếm khi trả lời.
Tống Tri Hòa không nói gì, người đàn ông cũng không để ý, bàn tay to xoa mặt cô, nghiêng đầu cô về phía mình.
Gương mặt thiếu nữ ửng hồng nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày là vẻ ngượng ngùng, trông vừa ngây thơ vô tội lại vừa non nớt.
Mạnh Dục Châu từ từ đến gần cô, khẽ cười bên tai cô: “Sao lại nhạy cảm như vậy?”
Giọng anh vừa trầm vừa ấm, còn mang theo chút ý trêu đùa, hơi thở phả ra như có luồng điện chạy vào tai cô, từ não lan xuống sống lưng, khiến cả người Tống Tri Hòa run lên bần bật.
Cô không vui trừng mắt nhìn anh.
Anh lại cảm thấy biểu cảm này của cô sinh động thú vị, không giống như thường ngày mặt mày vô cảm như khúc gỗ.
Mạnh Dục Châu xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình, sau đó ấn gáy cô xuống, môi khẽ hôn lên.
Đôi môi anh không ấm áp như cơ thể và bàn tay, còn vương chút hơi nước, lành lạnh.
Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ khẽ trêu chọc, Tống Tri Hòa lúc đầu còn chịu đựng được.
Nhưng chẳng mấy chốc anh bắt đầu mú/t lấy đôi môi mềm mại của cô, liế/m mú/t, cọ xát, nhân lúc cô không chú ý, đưa đầu lưỡi hoàn toàn vào khoang miệng, sau đó cướp lấy từng chút hơi thở của cô.
Mạnh Dục Châu luôn cố chấp tạo ra chút tiếng nước, sau đó mở to mắt nhìn gương mặt và vành tai cô ửng hồng, đôi mắt cũng trở nên mơ màng, ngấn nước.
Tống Tri Hòa kháng cự tiếp xúc thân mật với anh, đặc biệt là hôn môi, nhưng lần nào anh cũng thực hiện được.
Kỹ thuật của anh rất cao siêu, luôn rất nhanh khiến đầu óc cô trống rỗng, sau đó cả người mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào để giãy giụa.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi đến khi Tống Tri Hòa thiếu dưỡng khí, anh mới dừng lại.
Mạnh Dục Châu hài lòng nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, đặt cô lên giường, sau đó đứng dậy, nhìn xuống dưới thân nói: “Tôi lại đi tắm.” Tống Tri Hòa không dám nhìn rõ chỗ đó, cả người cuộn tròn trong chăn, hít thở đều đặn.
Vài phút sau, Mạnh Dục Châu lên giường, thay một bộ đồ ngủ mỏng manh, cơ thể lành lạnh, ôm lấy cô.
Anh cũng khá an phận, ngoài những nụ hôn nhẹ và những tiếp xúc cơ thể khác, không có hành động nào tiến xa hơn.
Cả người Tống Tri Hòa cuộn tròn như con tôm, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Những lúc tỉnh táo, cô luôn cảm thấy dằn vặt.
Ngày hôm sau, cơm mang đến phong phú hơn hẳn so với trước kia.
Nhưng Tống Tri Hòa cũng không béo lên như Mạnh Dục Châu dự đoán, gương mặt cô ngày một nhỏ đi, thân hình cũng ngày một mảnh mai hơn.
Gương mặt bầu bĩnh ban đầu đã không còn nhìn ra bao nhiêu thịt, đôi mắt cũng càng thêm trống rỗng vô hồn.
Trước kia cô còn ra sân đi dạo một lát, thả lỏng tâm trạng, nhưng bây giờ, cô cả ngày ru rú trong nhà, gần như không thấy ánh mặt trời.
Tống Tri Hòa cũng không muốn như vậy, mỗi ngày cô đều cố gắng ăn hết cơm, nhưng tâm trạng lại ngày càng sa sút, đến sau này, thậm chí
không muốn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Mạnh Dục Châu cũng phát hiện ra sự thay đổi của cô, cô ngày càng trầm lặng, bây giờ gần như không nói một lời nào.
Anh vốn nghĩ, cô có thể từ từ nghĩ thông suốt mọi chuyện, sau đó an tâm ở bên cạnh anh, mưa gió bên ngoài, anh sẽ thay cô gánh vác.
Nhưng Tống Tri Hòa bây giờ giống như một cái cây thiếu ánh nắng, thiếu hơi nước, sắp sửa khô héo. Cô mất đi ý nghĩa cuộc sống, cũng mất đi phương hướng để đi tới.
Mạnh Dục Châu bắt đầu mở cổng sân, chỉ là để phòng ngừa cô bỏ trốn, anh thuê vệ sĩ trông chừng cô. Để cô không cô đơn, dì Vương cũng được anh mời trở lại.
Nhưng cô không muốn ra ngoài, thế là mỗi ngày anh đều ép cô đi dạo trong sân, nhưng cũng không có hiệu quả gì nhiều
------oOo------