Khi dì Vương trở về, tự nhiên nhận ra bầu không khí đặc biệt giữa hai người họ. Ban đầu dì cứ nghĩ họ đang giận dỗi nhau, nhưng khi phát hiện trạng thái của Tống Tri Hòa ngày càng uể oải, dì ấy không khỏi lo lắng.
Cho đến một lần, khi đang lau dọn phòng khách, dì lên lầu hai lấy đồ, cửa phòng Tống Tri Hòa không đóng, qua khe cửa, dì nhìn thấy người đàn ông đang hôn môi cô gái trong phòng ngủ.
Người đàn ông thân hình cao lớn, mặc vest, trông rất chỉnh tề. Cô gái trong lòng anh nhỏ bé hơn nhiều, gần như bị thân hình cao lớn của anh che khuất.
Khung cảnh này trông có vẻ hòa hợp, nhưng lại lộ ra vẻ kỳ quái.
Sắc mặt cô gái bình thản, không vui không buồn, không có sự ngọt ngào của những cô gái nhỏ đang yêu, bình tĩnh chấp nhận nụ hôn của người đàn ông, gương mặt chỉ hơi ửng hồng.
Dì Vương kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt, rón rén xuống lầu.
Dì vẫn còn bàng hoàng vì cảnh tượng đó, nhưng rốt cuộc dì cũng chỉ là người giúp việc, không thể trách móc chủ nhân.
Nhân lúc nụ hôn tạm dừng,Tống Tri Hòa nhắc nhở anh: “Chú là chú út của cháu.”
Mạnh Dục Châu đang lúc cao hứng, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là chú út nữa.”
Anh cúi xuống, tiếp tục nụ hôn.
————-
Tống Tri Hòa bắt đầu gặp ác mộng.
Mặc dù trước đây cũng từng gặp ác mộng, nhưng không thường xuyên như bây giờ.
Có khi sẽ bị dọa tỉnh, bên ngoài trời đã sáng rõ, Mạnh Dục Châu đã đi làm, quần áo trên người cô ướt đẫm một nửa, thế là cô vào phòng tắm rửa mặt.
Nội dung trong mơ lúc tỉnh lại liền không nhớ rõ, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn đó. Chuyện này cô không nói với bất kỳ ai, nhưng giấc ngủ ngày càng tệ đi.
Cho đến một ngày, cô lại bị ác mộng dọa tỉnh, đột nhiên ngồi bật dậy. Trước mắt một mảnh tối đen, khiến cô ý thức được đây là ban đêm.
Mạnh Dục Châu bị đánh thức, bật đèn đầu giường, thấy cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt, thái dương rịn ra những giọt mồ hôi li ti, lồ/ng ng/ực theo nhịp thở dồn dập phập phồng lên xuống.
“Sao vậy?” Tim anh đập mạnh một cái, muốn lại gần xem xét tình hình của cô.
“Đừng chạm vào tôi.” Tống Tri Hòa đột nhiên hét lên, giọng cô run rẩy mang theo sự kháng cự.
Mạnh Dục Châu như bị dội một gáo nước lạnh, người khựng lại, thu bàn tay đang vươn ra về. Anh nắm chặt năm ngón tay, muốn chạm vào cô, an ủi cô, nhưng lại không dám tiến về phía trước.
Một lát sau, cảm xúc của Tống Tri Hòa bình ổn trở lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn.
“Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi, chú ngủ tiếp đi.” Giọng cô rất bình tĩnh, nằm xuống, quay lưng về phía anh nhắm mắt lại, như thể lại
chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Dục Châu lại không tài nào ngủ được nữa, anh không quên được, lúc đôi mắt cô nhìn về phía anh, mang theo sự hoảng sợ và kháng cự.
Cô đang bài xích anh, cả về thể xác lẫn bản năng.
Nhận thức này khiến tim anh như bị đâm một nhát, đau nhói.
—————
Lúc họp, Mạnh Dục Châu có chút lơ đãng, anh hiếm khi có lúc mất tập trung.
Nhân viên trong cuộc họp nhận thấy sắc mặt sếp ngày càng âm trầm, trừ người báo cáo, tất cả đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Khi cuộc họp kết thúc, nhìn theo Mạnh Dục Châu rời khỏi phòng họp, mọi người đều bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Dục Châu trở lại văn phòng, cho người hẹn trước một chuyên gia tư vấn tâm lý nổi tiếng trong nước.
Trợ lý nghe thấy mệnh lệnh này, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Mạnh tổng có vấn đề về tâm lý sao?
Sau khi xử lý một vài công việc, Mạnh Dục Châu nhìn thấy điện thoại reo lên, đây là số riêng của anh, ghi chú hiển thị là dì Vương.
Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng anh. Anh bắt máy.
“Cậu Mạnh, không hay rồi, cô Tống ngất xỉu trong phòng ngủ, cả người nóng hổi, tôi gọi xe cứu thương rồi, hiện đang trên đường đến bệnh viện.” Giọng dì Vương vô cùng lo lắng.
Mạnh Dục Châu lập tức đứng dậy, vì biên độ cử động quá lớn, ghế dựa và sàn nhà phát ra tiếng ma sát chói tai.
“Bệnh viện nào?” Mày anh nhíu chặt, sự u ám không tài nào tan biến.
Dì Vương nhất thời căng thẳng, cũng không biết phải đưa đến bệnh viện nào, dùng ánh mắt cầu cứu y tá bên cạnh, y tá đọc một địa chỉ.
Mạnh Dục Châu bước nhanh ra ngoài, dặn dò trợ lý: “Lịch trình hôm nay dời lại hết.”
Anh bấm thang máy, đi thẳng xuống gara ngầm.
Tại bệnh viện, dì Vương đứng ngoài phòng bệnh, nhỏ giọng kể lại với Mạnh Dục Châu: “Sáng nay tôi làm xong bữa sáng, cô bé vẫn chưa dậy, tôi cứ nghĩ cô ấy chưa ngủ đủ, nên không lên lầu làm phiền, sau đó khoảng gần 10 giờ, tôi thấy cô ấy vẫn chưa dậy, vào phòng tìm.”
“Gọi thế nào cũng không tỉnh, cả người nóng hổi, tim tôi thót lại nên gọi xe cứu thương.”
“Tôi biết rồi.” Giọng Mạnh Dục Châu vẫn bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sắc mặt u ám của anh.
Dì Vương thở dài một hơi, nói: “Tôi đi mua chút cháo cho cô bé, đợi cô ấy tỉnh lại chắc sẽ đói.”
Mạnh Dục Châu gật đầu, hướng tầm mắt về phía phòng bệnh, Tống Tri Hòa sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường bệnh. Y tá đang cắm kim truyền cho cô, nhìn thấy cổ tay gầy guộc của cô, lại điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm hơn một chút.
Bác sĩ điều trị từ phòng bệnh bước ra, vừa lúc gặp Mạnh Dục Châu: “Anh là người nhà bệnh nhân?”
Mạnh Dục Châu gật đầu: “Tình hình cô ấy thế nào?”
“Cơ thể quá yếu, sức đề kháng thấp, đã sốt cao, một lát nữa chắc sẽ tỉnh. Sau khi tỉnh dậy cần tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó cho cô ấy tăng cường vận động.”
“Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, không thích nói chuyện, gầy đi rất nhiều, buổi tối còn gặp ác mộng bị dọa tỉnh.” Mạnh Dục Châu nói.
“Như vậy không được, triệu chứng này nghe giống như có vấn đề về tâm lý, có xu hướng trầm cảm. Không thể mặc kệ được, nếu không sẽ càng phiền phức hơn, anh có thể đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, gỡ bỏ khúc mắc, hoặc để cô ấy làm những việc mình thích, thư giãn một chút, giữ cho tâm trạng thoải mái.”
“Bệnh tâm lý bây giờ rất nhiều, cần can thiệp sớm, nếu chậm trễ hối hận cũng không kịp.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Mạnh Dục Châu bỗng nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.
Anh đi ra ban công ngoài trời, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đặt lên môi. Ngọn lửa xanh lam nhảy múa trong lòng bàn tay, anh ngửa đầu về phía trước, châm thuốc.
Mùi nicotine hít vào phổi, anh lại cảm thấy có chút khó chịu.
Không biết từ khi nào, số lần anh hút thuốc đã ít đi, chỉ là trong túi vẫn quen mang theo bật lửa và bao thuốc.
Từ tầm mắt của anh nhìn ra, có thể thấy bãi cỏ bệnh viện có không ít trẻ con đang cùng nhau chơi đùa. Tuy tháng sáu không phải là lúc nóng nhất, nhưng nhiệt độ cũng khá oi bức, vậy mà lũ trẻ vẫn cười đùa vô tư lự.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến Tống Tri Hòa, lần cuối cùng cô cười vui vẻ như vậy là khi nào?
Hình như đã rất lâu rồi.
Khi còn lại nửa điếu thuốc, anh dụi tắt tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn những tia lửa nhỏ từ từ tắt lịm, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Lúc trở lại phòng bệnh, Tống Tri Hòa vẫn chưa tỉnh.
Không khí trong phòng rất yên tĩnh, Mạnh Dục Châu ngồi ở đầu giường, cẩn thận ngắm nhìn cô.
Ngũ quan cô rất xinh đẹp, chỉ là mất đi huyết sắc, cũng trở nên gầy gò, tuổi mười tám, giống như một nụ hoa e ấp chờ nở.
Nhưng Mạnh Dục Châu còn chưa nhìn thấy cô nở rộ, đã phải chứng kiến quá trình héo úa của cô.
Anh bỗng nhiên nhớ lại lần *****ên nhìn thấy cô, đôi mắt sáng long lanh, vẻ ngây thơ chưa mất, lúc đó nhìn thấy anh vừa căng thẳng lại vừa đề phòng, tâm tư chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, một đứa trẻ con, cũng không biết tại sao lại để ý đến cô.
Mạnh Dục Châu cười một chút, chỉ là nụ cười đó rất nhanh đã nhạt đi, thay vào đó là một nỗi lo lắng âm thầm khác.
------oOo------