Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 2

Vưu Tư Gia đứng nhìn một lúc lâu rồi quyết định vào giúp một tay.

Cô bé đặt chậu sắt lên ghế đá ở hai bên cửa rồi bước vào. Khi đến bên ngưỡng cửa, ông Tư vẫn như con cá mắc lưới, nửa thân trên vắt vẻo trên đó, thỉnh thoảng còn cựa quậy. Nhìn tư thế này khiến người ta khó chịu, mắt ông ta đỏ ngầu, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ.

Dương Huyên lại đi tới kéo tay ông ta, không ngờ đối phương đột nhiên vung tay lên, ngay sau đó Vưu Tư Gia nghe thấy một tiếng “bốp” giòn tan.

Ông Tư lật ngược mu bàn tay, tát thẳng vào má Dương Huyên một cái nảy đom đóm. Vưu Tư Gia vừa đi đến bên cạnh liền giật mình, cô bé đứng chết trân tại chỗ không dám nhúc nhích.

Dương Huyên bị đánh mà không hề kêu một tiếng, chỉ hơi nghiêng mặt đi, vừa nghiêng người thì khóe mắt thoáng thấy bóng người xuất hiện trong sân.

Cậu ngước mắt nhìn cô bé: “Không phải nói không va trúng em sao?”

“Em… em chỉ là.” Cô bé nói năng có phần lúng túng, “Xem có thể giúp được gì không.”

Bà Tư nghe thấy vậy liền nhìn về phía cô bé, dưới đôi mắt sụp mi cũng đỏ hoe: “Cháu ngoan, không cần đâu. Ông ta say rượu nổi điên, nếu đánh trúng cháu thì bà không biết ăn nói sao với gia đình cháu, cháu mau về đi.”

Dương Huyên không nói gì nữa, chỉ ngồi xuống cởi dây giày của mình ra rồi nắm chặt hai tay người dưới đất, quấn dây giày vòng quanh nhiều vòng.

Cậu đứng thẳng dậy: “Em lại đây.”

Vưu Tư Gia làm theo lời cậu, cùng bà Tư mỗi người đỡ một bên tay. Dương Huyên thì khiêng hai chân, ba người nửa kéo nửa lôi đưa người vào nhà.

Bước qua ngưỡng cửa, bên trong là một căn phòng được chống đỡ bằng xà gỗ, diện tích không lớn lắm, được chia thành ba phần bởi hai tấm rèm vải màu chàm, ở giữa phòng khách đặt một cái bàn, trên bàn chỉ có một nồi miến hầm thịt lợn cải trắng, một thùng nhựa đựng rượu trắng, cùng với hai đĩa bánh bột nhân thịt đã nguội ngắt.

Dưới đất có những mảnh cốc sứ trắng vỡ, văng tung tóe trên nền xi măng đen.

“Đừng dẫm phải mảnh vỡ.” Dương Huyên nhắc nhở.

Người bị khiêng ban đầu còn giãy giụa vài cái, đến khi bị ném lên giường gỗ trong phòng thì đã không còn động đậy nữa.

Vưu Tư Gia cảm thấy sau lưng rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô bé kéo xuống vạt áo bông đã bị xắn lên lúc hoạt động, lại gãi gãi mái tóc ngắn của mình, có phần lúng túng.

Thực ra đây là lần đầu tiên cô bé bước vào cánh cửa này.

Trước đây gặp hai vị trưởng bối, nhiều lắm cũng chỉ lễ phép gọi một tiếng. Tuy cô bé và Dương Huyên là hàng xóm láng giềng, nhưng từ nhỏ đến lớn tổng cộng cũng chẳng nói với nhau mấy câu.

Một là cậu hơn cô bé ba tuổi, không cùng lứa tuổi nên chẳng chơi chung được. Hai là, nói cho chính xác, Dương Huyên khá là… đặc biệt, không hòa đồng với bất kỳ đứa trẻ nào trong làng.

Bọn họ đều học ở trường tiểu học đầu làng, trong đó hầu hết là những đứa trẻ được ông bà nuôi dưỡng, khó quản giáo. Vì vậy học sinh giữa các làng, các khối lớp thường kéo bè kết phái, Vưu Tư Gia thường xuyên thấy cảnh đánh nhau trên đường đi học, cô bé và những người bạn nhỏ của mình thường tránh thật xa, nhưng Dương Huyên là khách quen trong đó.

Thỉnh thoảng là cậu đánh người khác, nhưng nhiều khi là cả đám đánh cậu.

“Ăn chút gì không?” Bà Tư nhìn Vưu Tư Gia cười, “Bánh bột nhân hẹ đấy.”

Vưu Tư Gia lắc đầu, cũng ngượng ngùng cười theo.

Cô bé quay đầu thấy Dương Huyên đang cầm khăn ướt lau vết máu trên mặt trước gương tủ, đèn treo trong nhà là một bóng đèn được nối dây treo trên xà nhà, bề mặt bóng đèn phủ một lớp bụi, dưới ánh sáng vàng vọt mờ ảo, vẫn có thể thấy rõ dưới khóe mắt anh dường như cũng bầm tím một mảng.

Bà Tư quay đầu dặn dò cháu ngoại: “Lấy mấy viên kẹo trong bếp ra đãi người ta.”

Dương Huyên nghe vậy bèn vắt khăn lên vai, sau đó bưng ra một cái bát sứ đặt trước mặt Vưu Tư Gia, trong bát lót một lớp giấy nhựa, trên giấy nhét đầy ắp –

Mơ đậu, kẹo mật, kẹo cam và kẹo vàng, tất cả chất đống lên nhau.

Vưu Tư Gia lại lắc đầu, đối phương liếc cô một cái rồi đẩy bát sứ về phía trước thêm chút nữa.

Cô bé cũng liếc nhìn Dương Huyên một cái, sau đó chọn một thanh mè trên cùng. Kẹo bị ép vào nhau, khi cầm bỏ vào miệng còn kéo theo một sợi đường.

Thấy Vưu Tư Gia đã ăn, đối phương mới thôi.

Vì còn nhớ đến nhiệm vụ đưa rau, Vưu Tư Gia vội vàng rút lui khỏi căn phòng.

Chưa đi đến cổng sân, cách vài bước đã thấy trong bóng tối có một bóng vàng lướt qua trước cửa-

Đó là con chó vàng giữ nhà bên đống củi, nó nằm trên ghế đá trước cửa, hai chân trước gác lên ghế đá, rồi cái đầu lông xù cứ thò ra thụt vào.

Vưu Tư Gia trong lòng “thót” một cái, lập tức phóng hai chân chạy tới, vung tay đánh về phía đầu con chó.

Con chó vàng phản ứng nhanh hơn cô, nó nhẹ nhàng hạ chân trước xuống, lập tức quay đầu bỏ chạy, cụp đuôi lanh lẹ chạy ra xa bảy bước. Khi chạy còn không quên húc vào chậu sắt, miệng ngậm một khúc xương gà.

Vưu Tư Gia nhìn chỗ lõm xuống ở mép chậu sắt, trong lòng lạnh đi nửa mảng.

Không thể không đưa đi, nhưng cũng không thể cứ thế mà đưa đi được.

Vì vậy cô bé nhặt một cành cây nhỏ thẳng dưới đất, lau sạch trên áo bông đi đi lại lại, sau đó bẻ làm hai như đôi đũa, phần bị chó đụng vào cùng với một vòng rau xung quanh, tất cả đều gạt ra ngoài, rồi dùng đế giày hốt một ít đất, che phủ đống rau trên mặt đất.

Cô bé bưng nửa chậu gà xào còn lại, cắn răng đi tới.

Khi Vưu Tư Gia vào cửa, ông bà nội đang ngồi trong bếp luộc bánh bột, củi được bẻ gãy cho vào bếp lò, tiếng lách tách kêu vang rộn ràng.

Ông nội để ý thấy cô vào: “Mang cái gì đến thế?”

“Gà bố cháu xào đấy ạ.”

“Để lên bàn thờ trong nhà, kẻo mèo hoang lẻn vào ăn mất.”

“Vâng.” Vưu Tư Gia đáp với vẻ bất an.

Chó ở phố trước bị pháo làm giật mình, lại bắt đầu sủa.

Vưu Tư Gia vội vã đặt nửa chậu gà xào xuống, thừa lúc không có ai vào nhà, lập tức chuồn đi.

Lúc giao thừa nhà nào cũng đốt pháo. Lúc này vẫn chưa đến nửa đêm, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ lách tách, khói xanh phảng phất trong không khí, Vưu Tư Gia hít một hơi thật sâu.

Mùi thuốc súng còn vương lại, mùi dầu máy khi máy cày khởi động phun ra khói đen, mùi sơn tỏa ra khi sơn tủ mới, đều là những mùi cô cực kỳ yêu thích, ngửi thấy khiến người ta có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Dây pháo được bọc bằng vỏ nhựa, đỏ rực một đống, như cuộn táo rừng khổng lồ, lại được trải ra treo trên cây sơn tra trong sân, Vưu Tư Gia tự nguyện đi đốt.

Ban đầu Vưu Chí Kiên thấy cô nghịch ngợm nên không để ý đến. Nhưng Vưu Tư Gia cứ lượn lờ trước mặt mình, còn chuẩn bị sẵn nến đỏ, sau vài lần, cuối cùng cô bé cũng toại nguyện.

Trẻ con càng gần Tết càng hưng phấn. Khoảng một giờ sáng, đám bạn mặc quần áo mới đến chơi, cô đi theo đám đông, chỉ có điều vẫn mặc chiếc áo bông cũ kia. Đi ngang qua cửa nhà Dương Huyên, chỉ thấy một mảng đen thui, ngay cả ổ chó trước cửa cũng im ắng. Gọi là ổ chó, thực ra là cái chum đất nung muối dưa cải bị đặt nằm ngang, bên trong trải một lớp rơm.

Vưu Tư Gia châm một quả pháo, ném xuống bên cạnh chum đất.

Ba giây sau, tia lửa kèm theo tiếng nổ, con chó vàng giật mình nhảy vọt ra khỏi ổ.

Hành động của cô bé bị người lớn hàng xóm phía trước thấy được, quay đầu dọa cô: “Tiểu Tư Gia, cho cháu nghịch này. Lão say rượu nhà nó, cả thằng cháu ngoại đều độc ác lắm, cháu trêu chó nhà người ta, cháu tin sáng mai nhà nó đánh mày không?”

Vưu Tư Gia giấu đồ ra sau lưng, xoay người chạy thình thịch sang con phố khác.

Những năm trước Tết không náo nhiệt đến thế, Vưu Tư Gia chậm rãi cảm nhận được chút lợi ích khi bố mẹ về nhà.

Nhưng chưa đầy ba ngày, cô đã rút lại ý nghĩ này.

Không biết chuyện đó bị bại lộ từ khi nào.

Tóm lại vào mùng bốn Tết, Vưu Chí Kiên mới đến tìm cô, tính sổ tổng kết –

Lén ăn vụng trái cây chưa kịp dâng lên, lấy cốc tráng men của bố đi đựng pháo, cộng thêm nửa chậu rau biến mất đêm giao thừa.

Thường ngày cô bé cũng gây ra không ít chuyện đáng ăn đòn, nhưng vì ông bà chân tay không còn nhanh nhẹn cũng lười để ý đến cô bé, nên nhiều chuyện cứ thế bỏ qua.

Nhưng Vưu Chí Kiên là người đàn ông trung niên khỏe mạnh, anh cũng như phần lớn người trong làng không có công việc chính thức, dựa vào sức lực để kiếm cơm. Anh từng làm trang trí nội thất, vào xưởng máy công cụ, cũng từng vào đội xây dựng. Sau khi Vưu Tư Gia ra đời, Vưu Chí Kiên đi theo người trong làng ra ngoài làm thuê, làm những việc nặng nhọc ở công trường, lòng bàn tay chai sần dày cộm, vung tay lên cũng tạo thành luồng gió vù vù. Anh về nhà thấy con gái thứ hai nghịch ngợm quá đáng, chẳng có chút dáng vẻ con gái, cũng nuôi ý định dạy dỗ cô, muốn làm tròn bổn phận làm cha.

Ban đầu Vưu Tư Gia chỉ kê một cái ghế nhỏ ngồi bên lò sưởi, nghiêm túc cầm đũa xiên bánh bao nguội. Cô bé đặt ấm đun nước sang một bên, giơ đũa lại gần than hồng cháy rực rồi chậm rãi xoay vòng, nhìn vỏ bánh bao dần dần nướng vàng có phần cháy xém.

Đúng lúc cô bé bẻ đôi chiếc bánh bao nóng hổi vừa nướng xong, “phù phù phù phù” thổi hơi lên trên, Vưu Chí Kiên đã gọi cô lại.

Những con vật hoang dã thường có giác quan nhạy bén hơn người thường, Vưu Tư Gia cũng không ngoại lệ. Mới đi được hai bước cô bé đã cảm thấy chẳng lành, cô bé vứt luôn chiếc bánh bao đã ăn một nửa, co giò chạy mất.

Vưu Chí Kiên bắt đầu đuổi theo cô bé, vừa mới giơ tay túm được cổ áo phía sau đã bị cô bé giật ra. Anh đuổi cô bé chạy, từ phòng tây sang phòng đông, từ trong nhà ra ngoài sân.

Anh gào từ phía sau, nói mày ngoan ngoãn chịu ba cái đá của bố thì chuyện này coi như xong, không thì chưa xong đâu.

Vưu Tư Gia ngoảnh đầu nhìn, bố cô bé đã chộp lấy cây chổi quét sân. Bản năng sinh tồn không muốn bị đánh chiếm thượng phong, cô bé chỉ biết ra sức phóng thẳng ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng lớn, chưa kịp chạy xuống dốc, Vưu Tư Gia lại ngoảnh đầu nhìn, Vưu Chí Kiên đã cầm chổi đuổi theo.

Trong lòng cô bé nóng ruột, chưa kịp quay người tăng tốc, giây tiếp theo đã đâm sầm thẳng vào một người.

Không có bất kỳ đệm chắn nào, cô bé như một chú đại bàng non dũng mãnh, đột ngột lao vào lòng đối phương, húc người ta loạng choạng lùi mấy bước.

Đồ trên tay Dương Huyên bị húc rơi, lực va chạm khiến sườn cậu nhói đau, chỉ có thể vừa đỡ vai Vưu Tư Gia, vừa ho khan hai tiếng.

Mũi Vưu Tư Gia cũng đau nhói, cô bé không kịp để ý nhiều như vậy, bưng mũi trốn ra sau lưng người ta.

“Mày chạy đi.” Vưu Chí Kiên dừng bước, bắt đầu buông lời đe dọa, “Mày chạy được mùng một nhưng không chạy được ngày rằm đâu, xem mày về nhà kiểu gì.”

Nói xong ông lùi lại một bước, “rầm” một tiếng đóng sập cổng lớn.

Vưu Tư Gia xoa xoa mũi, vừa sợ vừa e dè ngước mắt nhìn Dương Huyên một cái.

Theo cách nói trước đây của dân làng, trẻ con từ mười tuổi trở lên đã được coi là người lớn, hiểu chuyện và có thể làm việc. Nhưng Dương Huyên có khuôn mặt thanh tú thon gọn, không hợp với mảnh đất lạnh lẽo này chút nào; mí mắt một mí xuôi xuống, vì thế thiếu đi nét trẻ con; vết sẹo đóng vảy trên lông mày và vết bầm ở khóe mắt lại khiến cậu trông càng thêm phần dữ dằn.

Sau khi nghỉ một lúc, cuối cùng cậu cũng không so đo với một đứa trẻ lớp dưới như cô, chỉ cúi người nhặt đồ dưới đất lên, đó là một cái cuốc rồi đi về phía sau con phố.

Vưu Tư Gia bắt đầu đi lang thang trên phố.

Ban đầu cô định đi tìm mấy đứa bạn.

Nhưng vào giờ này, nhà người ta chắc đang ăn cơm cả rồi. Nếu cô bé qua đó, người lớn tuy bề ngoài sẽ mời cô bé ngồi xuống ăn cùng, nhưng sau lưng thế nào cũng nói cô bé không có giáo dục.

Đi lang thang một hồi, cô bé đến vườn rau phía sau phố. Vườn rau sát một trường tiểu học bỏ hoang, đây là một trong những căn cứ địa bí mật của cô. Khi thời tiết ấm áp, cô sẽ đến vườn rau trộm vài củ rau, dùng gạch xếp thành bếp nhỏ, nhặt ít củi rồi bắt chước người lớn nấu ăn.

Dương Huyên đang đào gì đó trong vườn rau nhà cậu, cái cuốc cao gần tới cằm cậu, nhưng cậu dùng rất thuần thục.

Vưu Tư Gia nhặt một que gỗ nhỏ dưới đất, ngồi xổm trên tảng đá lớn bên hàng rào vườn rau. Lúc thì cúi đầu chọc đất thành lỗ, lúc thì ngẩng lên nhìn Dương Huyên bên trong hàng rào.

Cậu chỉ đào được một cái hố nông, để lộ ra túi cỏ bên trong, túi cỏ vén lên, bên dưới là củ cải trắng được cất trữ, phần rễ hướng lên trên, xếp thành một đống chặt chẽ.

Cậu cúi người nhặt ba củ cải ném sang một bên, sau đó đậy túi cỏ lại, dùng cuốc vun một lớp đất mịn lên trên rồi lấp lại, dùng giày giẫm qua giẫm lại hai vòng để nén chặt đất.

“Trưa nay em không về nhà ăn cơm à?” Dương Huyên cầm rễ củ cải lên, đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” Que gỗ nhỏ trong tay Vưu Tư Gia rơi xuống, cô bé nhảy xuống khỏi tảng đá nhặt lại, “Em không đói.”

“Là không đói, hay là không dám về nhà?”

Vưu Tư Gia thấy cậu đi lại gần, chỉ chăm chú nhìn đồ cậu cầm. Phần ngọn củ cải xanh mướt, rễ trắng như tuyết, trên còn dính đất ẩm tươi, loại củ cải xanh này ngon nhất. Cô bé khẽ nói: “Không đói.”

Dương Huyên cười: “Tại sao bố em đánh em?”

Vưu Tư Gia liếc nhìn cậ một cái, vẫn nói thật: “Con chó nhà anh, tối ba mươi ăn mất một nửa con gà rang em định mang cho nhà bà nội.”

“Lúc em giúp khiêng người đó à?”

“Ừm.”

Cậu tiếp tục hỏi: “Em giải thích với nhà em thế nào?”

“Em không nói.” Vưu Tư Gia ném que gỗ nhỏ vào cái lỗ vừa chọc.

“Rồi em cứ thế bưng qua luôn hả?” Giọng cậu trở nên hơi khác.

“Em đã gạt hết chỗ bị chó đụng vào rồi.” Cô nói xong, một lúc không nghe thấy đối phương trả lời.

Vưu Tư Gia hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy khóe miệng Dương Huyên cong lên càng lúc càng cao, rõ ràng là đang cười nhạo cô, lúc này sự tức giận lấn át cả nỗi sợ: “Tất cả đều tại con chó nhà anh!”

Dương Huyên thôi cười, giọng điệu chuyển sang hướng khác: “Vậy nên tối đó em đốt pháo dọa Đại Hoàng?”

Hóa ra anh ấy biết, Vưu Tư Gia không lên tiếng nữa, cũng cụp mắt xuống.

Hai giây sau, Dương Huyên đưa củ cải trong tay cho cô, cố tình hạ giọng dọa cô: “Cầm lấy đi, làm cu li cho anh, chuyện này coi như bỏ qua.”

Vưu Tư Gia chớp chớp mắt, do dự một lúc, nhìn sắc mặt đối phương, cuối cùng vẫn ôm củ cải vào lòng. Cuối cùng cô đi theo sau Dương Huyên đang vác cuốc, ngoan ngoãn đến nhà anh.

Bình Luận (0)
Comment