Chưa kịp bước vào cửa, con chó vàng trong sân đã nhảy ra trước, vẫy đuôi quấn quýt quanh ống quần của Dương Huyên. Cậu dùng mép giày cọ cọ đầu nó, nó liền đặt hai chân trước lên mặt giày cậu, thè lưỡi “hổn hển” bày tỏ tình cảm thân thiết. Dương Huyên lập tức quay đầu nhìn Vưu Tư Gia một cái.
Đôi mắt đen láy của Vưu Tư Gia đảo một vòng, cô bé ôm chặt lại củ cải sắp rơi xuống.
Trong nhà Dương Huyên không có ai, cô bé bước theo sau cậu, như một cái đuôi nhỏ, cậu rẽ hướng nào, cô bé liền đi theo hướng đó.
Đi vào sân dài hẹp, đi qua nhà bếp, phía trước nhà bếp sát một con đường nhỏ, đi qua con đường là một cánh cửa được ghép từ đinh thép và ván gỗ cũ, ngăn cách giữa sân trước và sân sau.
Cửa gỗ mở ra, mấy con gà mái nuôi ở sân sau vừa kêu “cục cục” vừa vỗ cánh định bay ra ngoài. Dương Huyên vẫy tay dọa chúng lùi lại, rồi vươn tay vớ lấy mấy quả trứng trắng muốt từ trong chuồng gà bên cạnh.
Vưu Tư Gia đứng sau cậu nhìn trái ngó phải, cảm thấy không có gì thú vị —
Ngoài đàn gà kêu cục cục ầm ĩ ra thì chỉ còn chuồng cừu trống không, mùi phân cừu thì lại rất nồng nặc, còn lẫn với mùi đất và mùi của các gia súc gia cầm khác.
Quay lại sân trước, Dương Huyên liền đỡ lấy củ cải trong tay cô, cùng với trứng gà đặt vào giỏ đan bằng vải bông trên bếp lò.
Vưu Tư Gia đột nhiên thấy nhẹ cả người, cô giũ giũ cánh tay hơi tê, còn Dương Huyên không để ý đến cô nữa, cậu đi thẳng ra sân.
Trên giá rửa tay ở sân có một cái chậu sắt, dưới giá kề một thùng sắt, trên thùng đóng một lớp băng mỏng. Dương Huyên nhặt cái gáo nước bằng bầu khô bên cạnh, “cạch cạch” đập vào mặt băng hai cái, sau đó cúi người múc hai gáo nước trong “huỵch” đổ vào chậu, những mảnh băng vỡ cũng bị hất theo, những mảnh băng này va vào thành chậu sắt, lúc rửa tay chỉ nghe thấy tiếng lõm bõm vang lên.
Cậu rửa đi rửa lại vài lần, bôi xà phòng, chà ra bọt, rửa sạch rồi giũ giũ nước, mu bàn tay đã bị lạnh đỏ ửng lên.
Đúng lúc Vưu Tư Gia đang phân vân không biết rời đi thế nào thì từ trên mái ngói phát ra tiếng động nhẹ, rồi một con mèo vằn nhảy xuống. Mặt nhọn, râu trắng, mắt mèo vàng óng, nó bắt đầu quấn quýt xung quanh Vưu Tư Gia.
Vưu Tư Gia lập tức ngồi xuống, thăm dò đưa tay ra, thấy con mèo vằn không có dấu hiệu né tránh, cô bé liền bắt đầu vuốt đầu mèo.
Vuốt được một lúc, cô bé cảm thấy có người đang nhìn mình. Vưu Tư Gia ngẩng đầu, ánh mắt chạm với Dương Huyên.
Giây tiếp theo cô bé ngượng ngùng rụt tay lại.
Dương Huyên cũng không nói gì, chỉ đổ hết nước trong chậu đi, rồi lại cúi người múc một gáo từ thùng sắt. Cậu đi vòng qua cô và con mèo vằn, bê chiếc phích nước nóng từ trong nhà bếp ra, pha thêm chút nước nóng rồi nói với cô: “Sờ mèo xong thì rửa tay.”
Nói xong cậu đi thẳng vào nhà.
Vưu Tư Gia xoa vuốt con mèo vằn từ đầu đến đuôi, cuối cùng nó chịu không nổi nữa, trơn tuột khỏi tay cô như cục xà phòng, đuôi vểnh cao như cái móc, lại nhảy lên góc bệ cửa sổ. Nó men theo khung cửa trèo lên mái nhà, biến mất vào bầu trời xám xịt.
Vưu Tư Gia phủi phủi tay, lúc này mới đứng dậy đi đến bên giá. Trong chậu là nước ấm, rửa xong không có chỗ lau, cô tiện tay quệt vào hai bên áo bông, dù sao nước cũng sạch.
Sau đó cô kéo cửa phòng ra, dè dặt nhìn vào trong.
Dương Huyên đang ngồi xổm bên cạnh lò sưởi, cầm kẹp than đang nghịch ngợm cái gì đó. Cậu nghe thấy động tĩnh, ngước mắt lên liền thấy trong khe cửa thò ra một cái đầu tóc rối bù như cây nấm.
“Rửa tay xong rồi à?”
“Vâng.”
Dương Huyên tay kéo một cái ghế đẩu đến bên lò: “Em ngồi chỗ này.”
Vưu Tư Gia không dám chống lại, cô bé bước qua ngưỡng cửa, ngồi xuống bên cạnh.
Dương Huyên cầm kẹp than móc móc dưới lò mấy cái, vạch than tro ra, cuối cùng móc ra một củ khoai sọ cỡ trung bình xám xịt, còn có mấy hạt dẻ nứt vỏ.
Cậu vỗ vỗ hai cái rồi nhét vào lòng Vưu Tư Gia.
Vưu Tư Gia miệng thì nói không đói, nhưng ngoài nửa cái bánh bao nướng ra, cả buổi sáng cô bé không ăn gì khác, bụng sớm đã lép xẹp như bị người ta đấm một quả. Hơn nữa củ khoai sọ được nướng nứt ra, chỗ nứt rịn dầu, lại gần ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.
Lúc này cô bé không còn giả vờ kiểu cách nữa, trực tiếp bẻ ra, tượng trưng thổi một hơi vào phần ruột vàng đang bốc hơi nóng, sau đó cúi đầu gặm luôn, nóng đến mức cô bé giật nảy mình.
Dương Huyên bên kia cầm kẹp than, hơi ngạc nhiên trước cách ăn ngấu nghiến của cô bé.
Vưu Tư Gia lúc này mới phản ứng được, cô bé đưa nửa củ khoai sọ chưa động đến trong tay cho cậu.
“Em ăn đi.” Cậu cúi đầu cời than tro lần nữa, đứng dậy bê cái nồi sắt nấu canh lên bếp lò, lại thêm một xẻng than, “Anh đi nấu cơm, em giúp anh trông nồi nước, lát nữa bà anh sẽ về.”
Vưu Tư Gia cũng hơi ngạc nhiên. Bởi vì cô bé chỉ biết chơi trò nấu ăn, nhưng Dương Huyên lại thực sự biết nấu ăn.
Cô bé không bộc lộ ra, chỉ nuốt củ khoai sọ trong miệng xuống, cùng với những lời kinh ngạc cũng nuốt luôn xuống, cuối cùng cô bé “ừm” một tiếng.
“Nếu em không về nhà thì ở đây ăn cơm đi, ông anh đi sửa xe ở đầu thôn rồi.”
Vưu Tư Gia gặm khoai sọ, lại “ừm” một tiếng.
Ăn xong trong bụng thoải mái hơn nhiều, cô bé ném vỏ khoai sọ còn lại và vỏ hạt dẻ vào lò đốt.
Bên ngoài bếp lò thỉnh thoảng có tiếng “keng” của xẻng chạm vào thành nồi, tiếng “xèo” của nước nóng chảy qua nồi sắt nóng bỏng. Xa hơn có người đang gọi, từ xa đến gần, một roi quất qua, trên nền đá vang lên tiếng lộp cộp hỗn loạn. Vưu Tư Gia đứng dậy, qua lớp kính mờ gắn trên cửa, cô bé thấy mấy con cừu đi qua bên ngoài.
Cô bé đẩy cửa ra ngoài, vừa hay gặp bà Tư chăn dê về.
“Tiểu Tư Gia.” Người đến một tay chống gậy, tay kia vung roi, thấy cô bé thì rất vui, “Sao cháu lại đến đây, ở đây ăn cơm trưa không?”
Vưu Tư Gia giật giật ống tay áo của mình, gọi một tiếng bà Tư.
Dương Huyên đứng trước bếp lò, trời lạnh giá mà vẫn xắn tay áo lên một nửa, để lộ cánh tay, đang cầm đũa đánh trứng. Cậu duỗi thẳng tay nghiêng bát, đổ trứng thành một vòng vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên cùng với khói bốc lên nồng nặc.
Vưu Tư Gia giúp bà Tư đưa cừu vào sân sau, lúc quay lại sân trước, Dương Huyên đã xúc trứng ra đĩa rồi.
Cuối cùng bày lên là hai món và một canh. Một đĩa trứng xào ớt, đĩa còn lại có lẽ là cải thảo hầm từ tối qua, cho thêm miến và đậu phụ vào hâm nóng lại, mấy cái sủi cảo nguội cũng được cho vào trong. Củ cải Vưu Tư Gia mang đến được thái sợi, phi thơm hành làm đế, nấu được nửa nồi canh bột viên.
Dương Huyên xách nửa chai giấm từ trong tủ đựng bát ra. Lúc ngồi xuống liền đổ ầm ầm vào bát mình, Vưu Tư Gia uống một ngụm canh, cô bé liếc nhìn cậu một cái rồi lại uống thêm một ngụm canh, phát hiện chai giấm trong tay anh vẫn chưa đặt xuống.
Nhận ra ánh mắt của cô, cậu dừng động tác lại, đưa chai giấm về phía Vưu Tư Gia.
Vưu Tư Gia vội vàng lắc đầu.
Bình thường một bát canh là Vưu Tư Gia đã no, nhưng có lẽ vì nhà ít khi có trẻ con đến, bà Tư đặc biệt nhiệt tình hiếu khách, thấy đáy bát cô bé vơi, lại vội vàng múc thêm một bát cho cô bé. Ở nhà người khác, Vưu Tư Gia không dám để thừa cơm, đành phải cúi đầu ừng ực uống hết. Nếu không phải Dương Huyên ngăn lại, bà Tư còn muốn múc thêm cho cô một bát nữa.
Sau khi ăn xong, Vưu Tư Gia cảm thấy lau miệng rồi đi luôn có vẻ không tốt lắm nên đi loanh quanh bên bàn mấy vòng xem có thể giúp được gì không. Dương Huyên vừa dọn bát vừa đuổi cô bé ra ngoài: “Em ra ngoài chơi đi, đừng ném pháo dọa con Vàng nữa.”
Vưu Tư Gia được lệnh tha, vội vàng kéo theo cái bụng nặng trịch chuồn thẳng.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp mấy đứa bạn ăn trưa xong trên đường. Để tiêu cơm, Vưu Tư Gia đề nghị chơi nhảy ô. Cô bé lục lọi bên đường một lúc lâu, chọn được một mảnh ngói vừa tay, có thể vẽ ra màu. Sau đó cô bé chọn chỗ thoáng đãng, bắt đầu ngồi xổm di chuyển lùi về sau để vẽ đường.
Vưu Tư Gia vẽ được hai ô trên mặt đất, chưa kịp lùi về sau, tai đột nhiên đau nhói.
Cô bé không thể cử động, dựa vào góc nhìn hướng xuống, nhận ra đây là đôi giày cao su rằn ri của Vưu Chí Kiên. Anh bắt đầu túm lấy tai cô bé, nhấc bổng cô bé lên khỏi mặt đất.
Vưu Tư Gia chịu đựng cảm giác châm chích ở gốc tai không lên tiếng, vội vàng nghiêng người đứng dậy theo lực của đối phương. Về mặt này cô bé có kinh nghiệm sâu sắc, khi bị túm tai, càng giãy giụa càng đau, cô bé chỉ cần đi theo động tác của đối phương, trong ánh mắt ngượng nghịu của mấy đứa bạn bị lôi về nhà.
May mắn là, Vưu Tư Gia nợ Vưu Chí Kiên ba cú đá, đối phương chỉ thực hiện một phần ba; không may là đá xong, anh còn ép cô bé ăn cơm trưa.
“Con ăn rồi.” Vưu Tư Gia vừa xoa tai đang nóng bừng vừa nói.
“Nói bậy!” Vưu Chí Kiên trợn mắt lên, trông rất đáng sợ, “Mày ăn ở nhà ai? Mấy đứa bạn xấu của mày, chị mày đã đến nhà chúng nó xem rồi, nói mày hoàn toàn không có ở đó.”
Sau khi bị mắng một trận tơi bời, Vưu Chí Kiên bảo Vưu Tư Khiết mang cháo ngô đang hâm trên bếp lại, múc một bát đặt lên bàn.
“Con không ăn ở nhà mấy đứa—”
“Y như thằng con trai! Không nghe lời mà cũng chẳng chịu ăn uống gì!” Vưu Chí Kiên cắt ngang lời con gái, anh ngồi gác chân trên ghế băng, nghiêng đầu châm thuốc, “Mèo với chó còn biết về nhà kiếm ăn, cả ngày con chạy đi đâu không biết, bài tập cũng chẳng làm, tất cả đều tại ông bà nội nuông chiều mà sinh ra những thói hư tật xấu này.”
Ngọn lửa tắt, Vưu Chí Kiên ném que diêm đen thui xuống đất, nhả khói rồi nheo mắt: “Về muộn thì không có cái gì ăn đâu, bố ngồi đây xem con ăn hết bát canh này.”
Vưu Tư Gia khó xử vô cùng, liếc nhìn chị gái, chị đã vào phòng làm bài tập; lại nhìn sang mẹ, mẹ ngửi thấy mùi thuốc lá đã bịt mũi đi ra ngoài.
Cuối cùng cô bưng bát lên uống hai ngụm, bụng no căng khó chịu, thực sự không thể uống thêm được nữa, cô bé đành phải nói thật: “Con ăn cơm ở nhà bà Tư đối diện rồi, còn ăn hai bát canh nữa.”
Vừa nói cô bé vừa giơ ngón tay ra làm dấu “hai”.
“Nhà họ có thân thiết gì với nhà mình đâu.” Vưu Chí Kiên nghi ngờ, “Gọi con ăn cơm làm gì?”
Phải kể chuyện con Đại Hoàng và con gà thôi, mông Vưu Tư Gia và tai vẫn còn cảm giác rát, cô bé đành phải nói tránh đi: “Con giúp bà đuổi dê vào sân sau.”
“Con lắm sức nhỉ, việc nhà không làm, chạy sang nhà người ta đuổi dê.”
Vưu Tư Gia im lặng, lặng lẽ đặt bát canh xuống, thấy Vưu Chí Kiên không phản ứng gì, lại đẩy vào thêm chút nữa.
Anh vừa nói chuyện phiếm vừa hỏi: “Ông Tư của con cũng ở nhà à? Lại uống rượu?”
“Không có nhà, đi sửa xe rồi.”
“Hiếm thấy.” Vưu Chí Kiên ho một tiếng, khói thuốc theo đó bay qua, “Chỉ khi không uống rượu mới làm được việc người, còn thằng cháu ngoại của ông ấy thì sao?”
“Ở nhà ạ.”
Vưu Chí Kiên bắt đầu ném tàn thuốc xuống đất, rồi dẫm lên, dặn dò con gái: “Ít chơi với thằng đó thôi.”
Vưu Tư Gia ngẩng đầu nhìn bố một cái.
“Không cha không mẹ, ông ngoại nó không phải người tốt lành gì, nuôi đứa trẻ lớn lên rồi dạy dỗ được tới đâu.” Vưu Chí Kiên phủi tàn thuốc trên quần đứng dậy, “Không ăn thì quét nhà đi, đổ canh cho chó nhà bà nội uống rồi rửa bát luôn.”
Vưu Tư Gia gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Mong ngóng mãi cuối cùng cũng tới mùng bảy, đây là ngày Vưu Chí Kiên kết thúc kỳ nghỉ Tết về đi làm, nhưng lần này chỉ có một mình anh về.
Vẫn là chiếc xe máy đó, Vưu Chí Kiên dùng túi ni lông đựng ít đồ lặt vặt buộc vào yên sau, trước tiên quấn bảo vệ đầu gối vào mỗi chân, sau đó mặc áo bông dày áo khoác dày, bên ngoài áo khoác lại quấn thêm một chiếc áo lính, cuối cùng đội mũ bảo hiểm, cả người võ trang đầy đủ, vẫy tay chào họ rồi dần biến mất trong làn khói đen của ống xả.
Vưu Tư Gia theo phản xạ ngửi khói xe máy, hành động này bị chị cô bé thấy liền tặng cho cô bé một cái tát vào đầu.
Sau khi Lưu Tú Phân ở lại nhà, cuộc sống có nhiều thay đổi.
Chẳng hạn như không phải đến nhà bà nội ăn miến nấu với cải thảo muôn đời không đổi nữa, mái tóc rối bù của Vưu Tư Gia bắt đầu gọn gàng hơn nhiều. Lưu Tú Phân có thời gian còn chải tóc cho cô bé, dùng loại dây buộc tóc nhỏ năm màu giá hai hào một gói để buộc hai bím tóc chổng ngược, sau đó tạo một lỗ ở giữa tóc rồi luồn vào, buộc xong nhìn từ phía trước giống như tai mèo con rủ xuống, nhưng Vưu Tư Gia thấy nó thít da đầu, lúc nào cũng lén tháo ra.
Ngoài những điều này, còn một thay đổi nữa là tần suất đi tắm ở nhà tắm công cộng ở đầu làng tăng lên, từ nửa tháng một lần thành một tuần một lần.
Vưu Tư Gia da mỏng lại sợ nhột, cô bé c.ởi q.uần áo ra như con chạch trơn tuột dưới vòi hoa sen. Lưu Tú Phân bực mình, gọi Vưu Tư Khiết cùng giữ cô bé lại, kỳ cọ từ đầu đến chân một lượt, khăn tắm thô ráp, như hòn đá mài lăn qua lăn lại trên da, kỳ đến mức Vưu Tư Gia kêu ầm lên.
Tối hôm đó khi đi ngủ, Vưu Tư Khiết nằm bên cạnh trở mình hồi lâu, sau đó đá qua lớp chăn một cái vào Vưu Tư Gia: “Này, em ngủ chưa!”
Vưu Tư Gia không lên tiếng.
Trước khi ngủ cô thích nhất là sắp xếp cốt truyện trong đầu, giống như phim truyền hình trên tivi vậy, hôm nay nối tiếp hôm qua diễn, lúc này những nhân vật nhỏ trong đầu đang ở đoạn hay nhất của cốt truyện, cô mới không muốn hô “cắt”.
Vưu Tư Khiết thấy cô bé không phản ứng, chống người lên nhìn với vẻ không vui: “Em còn mở mắt kìa, sao không trả lời?”
Tấm chăn điện phía dưới sưởi ấm người, ngược lại làm nổi bật phần đầu lạnh lẽo. Vưu Tư Gia rúc đầu vào chăn thêm chút: “Chị ơi, em sắp không mở nổi mắt rồi, có chuyện gì chị cứ nói đi.”
Nhưng Vưu Tư Khiết lại không nói nữa, cô nằm xuống lại vào chăn.
Nửa phút sau, giọng cô bé mới lại vọng lên trong bóng tối, mang chút ý vị buồn bã: “Em có biết chúng mình sắp có em trai không?”
“Hả?” Vưu Tư Gia lại rúc vào chăn thêm chút, giọng nghe ngộp ngộp, “Không biết, chuyện từ bao giờ vậy?”
“Em nghĩ sao mẹ không đi làm nữa? Không nghe thấy bà nội nói chuyện với mẹ à?”
“Không nhớ nữa.”
“Hôm nay lúc tắm, em cũng không để ý thấy bụng mẹ sao? Chị thấy hình như hơi lồi ra rồi.”
“Không để ý lắm.”
Vưu Tư Khiết lại đá cô bé một cái, lần này dùng thật sức, đá xong liền xoay người đi, tức không để đâu cho hết: “Cả ngày em chỉ biết ăn với chơi, em biết cái gì chứ!”