Sau khi đặt bó hoa hồng sang một bên, phải mất một lúc lâu, tâm trạng của Phương Hạm mới dần lắng lại.
Nhưng chưa kịp yên ổn được bao lâu, chuông tan học đã vang lên.
Hôm nay trong tiết tự học buổi tối, Giang Diệc Nhiên không ngủ gật như mọi khi, chuông vừa reo là cậu đã xách cặp đi thẳng ra ngoài.
Phương Hạm vốn định tranh thủ đi theo sau, nhưng Giang Diệc Nhiên đi quá nhanh, đến cái cặp cô còn chưa kịp thu dọn xong.
Cô hơi bực bội, vội vàng nhét đại sách vở với bài tập vào cặp, rồi kéo theo Dương Thư Tuyết đi ra ngoài.
“Cậu hôm nay đi nhanh vậy làm gì thế?” Dương Thư Tuyết không nhịn được hỏi.
Phương Hạm hơi đỏ mặt, tất nhiên không thể nói là vì muốn đuổi theo Giang Diệc Nhiên.
“Vì mình chưa làm xong bài tập, muốn về sớm một chút để làm cho kịp, còn ngủ nữa.”
“Không làm xong thì mai làm tiếp cũng được mà.”
“Mình dạo này toàn chép đại cho xong thôi. Mỗi môn đều giao đống bài, làm sao mà xuể.” Dương Thư Tuyết nói tiếp.
Phương Hạm gật đầu, bước chân cũng chậm lại chút.
Nhưng dù cô có ngó trước nhìn sau, vẫn không thấy bóng dáng Giang Diệc Nhiên đâu nữa. Đến khi tạm biệt Dương Thư Tuyết và xuống ga tàu điện ngầm, Phương Hạm đứng chờ tàu, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, vẫn chẳng thấy Giang Diệc Nhiên đâu cả.
Có lẽ cậu đã về từ lâu rồi.
Dù hơi hụt hẫng, nhưng ôm bó hoa trong tay, lòng Phương Hạm vẫn thấy vui vui.
Những đóa hoa hồng nở rất đẹp, cánh hoa tươi tắn mềm mại, không có dấu hiệu héo úa. Cô thầm nghĩ nếu về nhà cắt tỉa gọn gàng rồi cắ m vào lọ, thêm ít nước dưỡng, chắc sẽ giữ được lâu hơn.
Phương Hạm đi tàu điện ngầm về nhà. Lúc về đến nơi, không biết là Phương Vi hay Quan Huống mới tan làm, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Khi cô vừa bước vào, Phương Vi nghe tiếng động liền từ phòng ngủ đi ra, vừa nhìn đã thấy ngay bó hoa trong tay Phương Hạm.
“Ơ kìa? Ai tặng hoa cho em thế?” Phương Vi tò mò bước tới, mắt mở tròn xoe, giọng đầy phấn khích: “Không phải là có cậu con trai nào tặng đấy chứ?”
“Phương Hạm lớn rồi nha, bắt đầu có trai theo rồi~”
Phương Hạm vốn đã bình tĩnh lại, bị chị chọc cho đỏ mặt xấu hổ trở lại.
“Không phải đâu… Là trong tiết mục biểu diễn tối nay ở lễ kỷ niệm thành lập trường, người trên sân khấu ném xuống cho khán giả ấy.” Cô vội vàng giải thích.
“À, vậy à.” Phương Vi cũng không nghi ngờ gì, chỉ là hơi tiếc vì không hóng được chuyện gì hay ho.
Chị hỏi: “Có muốn chị tìm cái bình để cắm không?”
“Vâng.” Phương Hạm gật đầu.
Phương Vi đi tìm một cái bình hoa trống, trong khi đó, Phương Hạm tháo lớp bọc nhựa ngoài mấy bông hoa, cắt bớt phần cuống rồi cắ m vào bình đã đổ sẵn nước.
Mấy bông hoa hồng rực rỡ khoe sắc trong bình, trông thật tươi tắn xinh đẹp.
“Để ở đâu được nhỉ?” Phương Hạm hỏi.
“Em mang về thì để trong phòng em đi.” Phương Vi nói: “Hoặc để ngoài phòng khách cũng được.”
“Vậy em để trong phòng nha!” Phương Hạm ôm bình hoa vào phòng ngủ, mặt mày tươi tắn, đặt lên bàn học.
Phương Vi thấy em gái về đến nơi an toàn thì cũng yên tâm, tắt đèn bếp và phòng khách rồi về phòng nghỉ ngơi.
Phương Hạm trở về phòng mình, ngồi xuống bàn, bật đèn bàn lên, ánh mắt dừng lại trên mấy đóa hoa trong bình, không nhịn được vươn tay khẽ chạm vào cánh hoa.
Cô ngẩn ngơ nhìn những bông hoa ấy suốt một phút. Nhớ ra mình còn chưa làm bài tập, vội vàng lôi ra viết cho xong. Cuối cùng mất khoảng nửa tiếng mới làm hết.
Tựa người vào lưng ghế, trong đầu cô bất giác hiện lên gương mặt đẹp trai của chàng trai kia.
Không biết Giang Diệc Nhiên bao giờ sẽ ra nước ngoài nhỉ…
Nghĩ đến đó, cô cảm thấy trong lòng chùng xuống một chút. Cái cảm giác đó thậm chí còn lấn át cả niềm vui được nhận hoa.
Nếu thích một người mà biết trước sẽ chẳng có kết quả, thì có nên tiếp tục thích nữa không?
Phương Hạm nghĩ, cảm thấy mơ hồ bối rối.
Huống hồ, Giang Diệc Nhiên lại thích người khác… Nhưng thích một người đâu phải là thứ mình có thể điều khiển?
Ông trời ơi… có thể để cậu ấy thích con một chút được không?
Dù chỉ một ngày thôi cũng được mà…
Phương Hạm âm thầm cầu nguyện.
Cô nhắm mắt lại, hướng về mấy đóa hoa hồng âm thầm ước nguyện, rồi vươn tay tắt đèn bàn.
Sau khi rửa mặt xong, cô gái lên giường nằm, nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu luôn quanh quẩn chuyện Giang Diệc Nhiên sắp ra nước ngoài, và cả việc cậu đang theo đuổi Trần Lăng Huyên.
Vậy Trần Lăng Huyên có đồng ý không nhỉ?
Phương Hạm vừa mong cô ấy sẽ từ chối Giang Diệc Nhiên, lại vừa thấy suy nghĩ như vậy thật quá ích kỷ.
Vì thực lòng cô cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để Lăng Huyên từ chối cả. Giang Diệc Nhiên đẹp trai, gia đình có điều kiện, tính cách cũng không tệ, đúng chuẩn kiểu con trai mà các cô gái đều dễ xiêu lòng.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, tim cô càng thêm nặng nề, như có thứ gì đó lơ lửng trong lồ ng ngực.
Chỉ cần Giang Diệc Nhiên xuất ngoại, giữa họ có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Biết đâu buổi gặp vừa rồi đã là lần cuối…
Phương Hạm cũng không biết mình còn sống được bao lâu, hay còn được bao nhiêu thời gian nữa. Vì từ nhỏ cô đã mang trong mình căn bệnh này, cũng hiểu rõ những rủi ro mà nó đem lại. Vì thế, mỗi ngày cô đều sống rất cẩn trọng, từng bước từng bước một, không dám mơ mộng quá nhiều về tương lai.
Cô chỉ muốn, trước khi cả hai không còn bất kỳ giao điểm nào trong cuộc đời nhau, có thể để cậu ấy biết rằng, cô từng thích cậu.
Không phải là chiếm hữu, mà là kiểu tình cảm cho dù cậu ở tận phương trời nào, cô vẫn sẽ âm thầm chúc phúc cho cậu từ xa.
Cô mong cậu, sau khi ra nước ngoài, và trong suốt những năm tháng về sau, đều sẽ sống thật tốt.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Phương Hạm bỗng nóng lên.
Cô cũng không hiểu nổi mình nữa, chỉ biết trong lòng dâng trào một xúc động mạnh mẽ. Cuối cùng dứt khoát bật dậy khỏi giường, trong bóng tối mò mẫm ra bàn học, bật đèn bàn lên, rồi với tay lấy một tờ giấy viết thư từ giá sách.
Thực ra, những điều muốn nói với Giang Diệc Nhiên, cô đã có rất nhiều trong lòng từ lâu. Nhưng với tính cách của cô, e là đến tận lúc cậu đi, cô cũng không đủ dũng khí để nói trực tiếp với cậu.
Vậy thì viết thư đi. Viết hết ra, rồi gửi cho cậu.
Ít nhất như vậy, cho dù không bao giờ gặp lại nữa, cũng sẽ không còn nuối tiếc.
Vài ngày trước, cô mới nghe được từ Dương Thư Tuyết một số chuyện về Giang Diệc Nhiên, không biết thật hay giả. Nghe nói cậu từng bị cú sốc kép, một là vì thất bại trong cuộc thi, hai là chuyện gia đình, nên từ đó mới bắt đầu chán nản. Suốt ngày chơi game, không tập luyện, cũng chẳng học hành.
Phương Hạm cảm thấy thật tiếc nuối. Trong mắt cô, cậu vốn là một người rất giỏi, rất sáng chói.
Nhưng dù vậy, cô vẫn thích cậu, vẫn hy vọng cậu có thể vực dậy tinh thần.
Cậu rất thông minh, chỉ cần cố gắng một chút thôi là đã có thể giỏi hơn rất nhiều người rồi.
Vừa nghĩ vừa viết, cô không để ý đến thời gian. Khi viết xong ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã gần 11 giờ rưỡi.
Cô gái cẩn thận gấp tờ thư lại, dùng một chiếc sticker dán kín miệng thư.
Chỉ gửi mỗi bức thư thôi, có phải quá đơn điệu và dễ bị chú ý không?
Đang suy nghĩ, Phương Hạm chợt nhớ đến câu Giang Diệc Nhiên từng nói với cô:
“Cậu có biết con gái tặng socola cho con trai nghĩa là gì không?”
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi quyết định xuống bếp lấy thêm một thanh socola, để mai đưa cùng với lá thư.
Bây giờ đã khá muộn, cô không dám nấn ná thêm, nhanh chóng đứng dậy đi ra phòng khách.
Tủ lạnh đặt ngoài phòng khách, socola thường được Phương Vi cất trong ngăn mát để giữ độ tươi.
Căn phòng khách tối om, chỉ có chút ánh sáng từ cửa phòng Phương Hạm hắt ra, le lói soi mờ được vài món đồ nội thất xung quanh.
Phương Hạm đi rón rén về phía tủ lạnh, sợ làm phiền giấc ngủ của chị gái và anh rể. Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng họ, cô bất ngờ phát hiện có ánh sáng hắt ra từ dưới khe cửa, dường như hai người vẫn chưa ngủ.
Dù vậy, vẫn nên giữ im lặng thì hơn.
Phương Hạm cảm giác như mình đang lén lút làm chuyện gì đó, nhẹ nhàng mở tủ lạnh ra.
Phương Vi thường mua một đống socola để sẵn trong nhà. Phương Hạm đang phân vân chọn thanh nào thì bất chợt nghe thấy có tiếng tranh cãi vọng ra.
Cô giật mình, khựng lại ngay tại chỗ.
Có lẽ do cánh cửa phòng quá dày cách âm tốt, hoặc do lúc nãy mải viết thư nên cô không hề nghe thấy gì. Giờ đứng gần như vậy, âm thanh mới bắt đầu rõ ràng hơn.
Phương Hạm đứng yên bất động.
Sau khi cô dừng lại, tiếng cãi vã trong phòng đối diện càng rõ hơn.
“Em nói em muốn chăm sóc em gái, anh có phản đối đâu? Suốt bao năm nay, đưa đón đi học phần lớn không phải là anh sao? Mỗi lần tìm bác sĩ, y tá, làm phẫu thuật, nhập viện, ai là người nhờ vả, chạy vay, bỏ tiền ra?”
“Nhưng em không thể vì con bé mà bỏ mặc chính bản thân mình được, đúng không? Em định bao giờ mới sinh con? Không lẽ đợi đến lúc quá muộn?”
“Hơn nữa, việc sinh con và chăm em gái có gì mà mâu thuẫn? Em không thể cả đời chỉ xoay quanh con bé được! Em nên nhớ rõ, em là chị gái nó, không phải cha mẹ nó.”
“Em đã làm đủ nhiều rồi, còn muốn sao nữa?”
Phương Hạm đứng lặng bên cánh cửa tủ lạnh đang mở. Luồng khí lạnh nhẹ nhàng phả ra, táp vào vai cô man mát.
Căn phòng khách im ắng, mà cô lại đang đứng gần phòng ngủ của chị gái và anh rể, nên nghe thấy rất rõ.
Nghe thấy họ đang nói về mình, lòng cô bỗng như bị bóp chặt.
“Nói xong chưa? Nói xong thì ngủ đi. Mai còn phải đi làm.”
So với giọng điệu kích động của Quan Huống, giọng của Phương Vi lại bình tĩnh đến lạ thường.
“Phương Vi, căn bệnh này ngoài việc thay tim thì hiện giờ không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn cả. Thay tim phải chờ tìm được tạng phù hợp, phải xếp hàng chờ hiến tạng. Có người cả đời cũng không chờ được trái tim thích hợp, thì người đã ra đi mất rồi.”
“Dù có thể đợi được tim đi nữa, em có biết tỷ lệ thành công là bao nhiêu không? Có biết nguy cơ phản ứng thải ghép sau phẫu thuật là thế nào không?”
“Nếu em cứ đợi bệnh em gái em hoàn toàn khỏi mới chịu nghĩ đến chuyện riêng của mình, vậy thì đến bao giờ mới tính được? Em cũng muốn anh cứ thế mà chờ đợi trong vô vọng với em à?”
Phương Hạm đứng bên ngoài nghe hết những lời đó, siết chặt tờ giấy gói sô cô la trong tay.
Gió lạnh từ tủ lạnh phả ra khiến cánh tay trái của cô đau nhói. Cô liền xoay người, lặng lẽ đóng cửa tủ lại.
Nhưng bên trong phòng ngủ đối diện, âm thanh cãi vã vẫn chưa dứt.
“Hôm nay anh bị gì vậy? Còn chưa cãi đủ hay sao?” Giọng Phương Vi cũng bắt đầu mất bình tĩnh, hai người như sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
“Phương Vi, em nói thật đi, em đến với anh có phải vì em gái em không? Vì những người đàn ông khác không ai chấp nhận nổi việc em phải nuôi thêm một đứa trẻ ăn bám, đúng không? Hơn nữa nhà anh lại toàn người làm ngành y, em thấy tiện lợi quá đúng không?”
“Quan Huống, anh bị thần kinh à?!”
Phương Hạm ở bên ngoài bỗng nghe thấy một tiếng bạt tai rất to, khiến tim cô thắt lại trong chớp mắt.
Cô lo lắng không biết có phải chị gái mình bị đánh không, nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ là chị đánh người khác.
Còn đang suy nghĩ, cánh cửa phòng đối diện đột nhiên bị giật mạnh mở toang, ánh sáng tràn ra chói lòa cả phòng khách.
Người đàn ông từ trong bước ra, bước thẳng ra cửa, lúc đi ngang qua Phương Hạm đang đứng trong phòng khách thì khựng lại rõ ràng.
Hai người nhìn nhau vài giây, Quan Huống tỏ ra có chút lúng túng.
Lúc đầu anh đang giận dữ, nhưng khi thấy Phương Hạm thì cũng thu lại phần nào vẻ tức giận, dù vậy cũng chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng quay đi, cầm áo khoác rồi bước ra khỏi nhà.
Lúc đóng cửa lại, tiếng “rầm” vang lên rất lớn.
Phương Hạm đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Ngay sau đó, Phương Vi cũng bước ra theo sau Quan Huống, thấy Phương Hạm thì cũng khựng lại, sắc mặt có phần hoảng loạn.
“Phương Hạm, em chưa ngủ à? Sao lại ra đây?”
“À… em ra kiếm cái gì ăn, mai muốn mang đến trường.”
Phương Hạm cúi gằm mặt xuống, nói dối một cách rối loạn. Hàng mi cô cụp xuống, tay vẫn nắm chặt thanh sô-cô-la rồi lủi nhanh về phòng mình.
Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nhưng vừa đến cửa phòng thì lại bị Phương Vi gọi giật lại.
“Em… em có nghe thấy gì vừa nãy không?”
Phương Hạm không dám quay đầu lại, sợ lộ nét mặt. Cô chỉ cố kìm cơn cay xè trong hốc mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.