Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 13

“Em đừng để ý đến anh ấy, tính anh ấy vốn vậy.”

“Muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Phương Vi thở dài, thúc giục.

“Vâng.”

Phương Hạm gật đầu, ôm thanh sô-cô-la quay về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thực ra, vừa nãy cô đứng ngoài hành lang nghe được loáng thoáng. Cũng chẳng có gì mới, Quan Huống muốn có con, nhưng Phương Vi vì cô mà chưa muốn sinh con vào lúc này.

Phương Hạm lặng lẽ trở vào phòng, đặt lá thư cùng thanh sô-cô-la cạnh nhau. Tuy chẳng khóc thành tiếng, nhưng trước mắt cô vẫn mờ đi vì nước mắt.

Cô biết mình đúng là gánh nặng.

Nhưng bản thân cô cũng không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bất lực và buồn bã.

Cô cúi gằm đầu, lục từ trong hộp kỷ niệm của mình ra một chiếc ruy băng màu bạc trong suốt, tỉ mỉ quấn chéo lá thư và thanh sô-cô-la lại, cuối cùng buộc thành một chiếc nơ bướm xinh xắn, rồi nhét vào cặp sách.

Xong xuôi, cô tắt đèn, trèo lên giường đi ngủ.

Dù luôn ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc Phương Hạm vẫn rối như tơ vò.

Cảm giác này thật khó chịu.

Cô nằm nghiêng người, gò má tì vào gối, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy gối ướt đẫm nước mắt.

Nhưng căn phòng vẫn im ắng, không có một tiếng động.

Ở một nơi khác, trong quán karaoke, tiếng nhạc sàn đập chát chúa đến mức tai như rung lên.

Trên bàn là vài chai rượu ngoại đã khui, ly tách vương vãi lung tung.

Giang Diệc Nhiên vừa tan học liền đến đây, uống chút rượu. Loại rượu này nặng độ, mới nhấp môi đã thấy hơi choáng.

Thật ra cậu không thích những chỗ thế này, nhưng bạn bè rủ thì vẫn đi cùng.

Bạn rủ bạn, không khí đúng là sôi động, nhưng sau mỗi buổi tụ tập thế này lại phải kết bạn thêm với cả đống người mới, mà cậu thì lại không giỏi mấy chuyện xã giao kiểu đó. Nhưng nếu không chơi game ở nhà thì cũng chẳng có việc gì làm, nên chỉ cần có người rủ là cậu lại đi.

Giang Diệc Nhiên cúi xuống nhìn điện thoại, đã gần mười một giờ đêm.

Bạn bè còn bảo tí nữa sẽ chuyển sang chỗ khác chơi tiếp, nhưng cậu thì lại thấy hơi muốn về rồi.

Cậu hơi nhíu mày, cầm ly rượu trước mặt, ngửa cổ uống cạn chỗ còn lại.

Lại có vài cô gái xinh xắn ghé tới xin WeChat.

Gặp tình huống như thế, Giang Diệc Nhiên gần như chẳng bao giờ từ chối. Trông cậu luôn hào phóng và dễ chịu, đưa ngay danh thiếp điện thoại cho các cô ấy quét mã.

Nhưng thực tế, sau khi tan tiệc, ai về nhà nấy, thì cậu chẳng bao giờ đồng ý kết bạn cả.

Hiếm lắm mới có cô nào xinh xuất sắc, để lại ấn tượng sâu đậm, thì cậu mới chọn lọc mà kết bạn.

“Ê, nãy mấy cô bên phòng bên còn hỏi tôi cậu có bạn gái chưa đấy.”

Bạch Tử Tuyển ghé sát cậu, nói: “Yên tâm đi anh em, tôi nói chắc nịch là không có.”

“Ngày mai mà cậu tỏ tình với Trần Lăng Huyên xong, thì cũng chẳng cản được chuyện sau này ‘cờ đỏ không ngã, cờ màu vẫn tung bay’ đâu nha.”

Giang Diệc Nhiên bật cười khẽ, nhướng mày: “Cậu chắc ngày mai tôi tỏ tình thành công chắc?”

“Thôi đi ông, trên đời còn ai mà cậu không cua được à?”

“Chuyện đó không tồn tại, trừ khi người ta là… lesbian!” Bạch Tử Tuyển mở to mắt.

“À mà này, mai cậu tỏ tình có cần tụi tôi chuẩn bị cái gì không, kiểu tạo không khí lãng mạn ấy? Nếu suôn sẻ thì tối kéo ‘chị dâu’ ra chơi luôn cho đủ đội.”

“Không cần.” Giang Diệc Nhiên đáp.

“Nhưng mà anh Nhiên, sao phải tỏ tình trực tiếp vậy? Nhắn tin trên mạng chẳng phải cũng được à?” Một người bên cạnh hạ giọng hỏi.

“Cậu thì biết gì. Trần Lăng Huyên gặp anh Nhiên nhà ta được mấy lần đâu? Lỡ như tỏ tình qua mạng mà bị cô ấy lơ đẹp thì sao? Tỏ tình trực tiếp thì chỉ cần đẹp trai một phát khiến cô ấy choáng váng là xong, tỉ lệ thành công 100%.”

“Đệt, nghe cũng có lý.” Mấy cậu con trai bên cạnh gật gù tán thành.

Nhưng Giang Diệc Nhiên đứng cạnh nghe mà thấy buồn cười.

Cậu với Trần Lăng Huyên đúng là gần như chưa từng gặp mặt, chỉ là nghe người khác nhắc đến tên nhau, hoặc nhìn mấy tấm hình bạn bè truyền tay nhau mà thôi.

“Mai tính tiếp đi.” Giang Diệc Nhiên đứng dậy định rời đi. “Tôi về trước đây.”

“Không đi chơi trò boardgame xuyên đêm với bọn tôi hả? Hôm nay gọi mấy em xinh lắm đến chơi chung đó, anh hai!”

Giang Diệc Nhiên không trả lời, chỉ phất tay rồi quay người bỏ đi.

Vừa bước ra khỏi chỗ tụ tập, làn gió lạnh trong veo của đêm khuya lập tức ập tới.

Đầu óc cậu lúc nãy còn hơi choáng choáng, giờ bị gió mùa đông Thượng Hải thổi cho tỉnh táo hẳn.

Cậu đứng trước cửa, cúi đầu lấy điện thoại ra, mở khung chat với Trần Lăng Huyên.

Ảnh đại diện của cô nàng vẫn là con mèo Chinchilla đó.

Từ sau khi kết bạn đến giờ, hai người chưa nói với nhau một câu nào.

Cậu không nhắn, Trần Lăng Huyên cũng chẳng chủ động, giống như cả hai đang chơi trò xem ai lì hơn.

Thực ra, Giang Diệc Nhiên không nhắn là vì cậu không biết nên mở lời thế nào.

Một là vì cậu vốn không hứng thú gì với chuyện chủ động tán gái, trước giờ toàn là mấy cô gái dính lấy cậu. Bản thân cậu luôn giữ thái độ không chủ động, cũng không từ chối. Gặp người đẹp hoặc lúc hứng lên thì đáp lại vài câu.

Hai là vì Trần Lăng Huyên thật sự rất xinh. Muốn tìm bạn gái thì đương nhiên phải chọn dạng đỉnh cao như vậy, dẫn đi đâu cũng nở mày nở mặt. Không thì đúng là chẳng đáng để cậu phải bỏ công bỏ sức theo đuổi.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi gõ tin nhắn:

“Sáng mai giờ ra chơi có rảnh không? Ra gặp nhau một lúc nhé?”

Không ngờ đối phương trả lời rất nhanh, còn chẳng thèm hỏi lý do, chỉ đơn giản hỏi:

“Ở đâu?”

Giang Diệc Nhiên tiện miệng đáp: “Sau lưng tòa nhà số ba.”

“Được.” Trần Lăng Huyên nhắn lại, “Vậy mai gặp nhé.”

Nhìn dòng chữ trên màn hình, Giang Diệc Nhiên hơi nhíu mày.

Diễn biến có vẻ hơi trôi chảy quá mức.

Dù cả hai chưa từng gặp mặt, nhưng vì đều là những gương mặt nổi bật trong trường, nên cũng không có cảm giác quá xa lạ.

Chỉ là phản ứng của cô gái này có phần ngoài dự đoán của cậu, bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Cùng lúc đó.

Phương Hạm cả đêm gần như không ngủ được, trong đầu cứ quanh quẩn mãi mấy câu mà Quan Huống đã nói.

Đến tận khuya cô mới mơ màng thiếp đi.

Trong mơ, cô thấy cảnh mình tỏ tình vào ngày mai, thấy Giang Diệc Nhiên đồng ý, thậm chí còn cúi người ôm lấy cô một cái.

Trong mơ cô thật sự rất vui, cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất trên đời vào khoảnh khắc đó.

Vòng tay của Giang Diệc Nhiên lạnh lạnh, nhưng lại khiến người ta thấy rất vững vàng và dễ chịu. Khi anh ôm cô, chóp mũi cô chạm vào chiếc áo đồng phục xanh trắng của cậu, thoang thoảng mùi nước giặt thơm dịu, cảm giác mềm mại như bông lạnh.

Phương Hạm vui đến không chịu nổi trong giấc mơ, nhưng khi chuông báo thức reo lên, tỉnh dậy mới phát hiện, tất cả chỉ là mơ.

Cô ngồi đờ ra trên giường, trong lòng có chút hụt hẫng, thậm chí còn muốn được quay lại giấc mơ ấy.

Nhưng không thể, cô còn phải đi học.

Cô gái mím môi, đứng dậy thay đồ.

Hôm nay cô cố tình chọn một chiếc dây buộc tóc màu hồng có hoa văn, món mà bình thường cô chẳng mấy khi dùng. Cô còn thoa chút nước hoa mẫu thử lên cổ tay và sau tai.

Chiếc dây buộc tóc này là món đắt nhất cô từng mua, là hàng của một thương hiệu lớn, nên ngày thường không nỡ mang ra dùng.

Thực ra cô cũng không hẳn là để cho Giang Diệc Nhiên thấy. Phương Hạm hiểu rõ bản thân mình trông thế nào, cô cũng biết một sợi dây buộc tóc sẽ chẳng làm mình xinh lên được bao nhiêu. Nhưng cô chỉ muốn hôm nay bản thân mình trông thật trang trọng, và vui vẻ một chút.

Cô thu dọn cặp sách, đến lúc kéo dây khóa lại còn cẩn thận kiểm tra lại chỗ đặt thanh sô-cô-la, sợ lúc đeo cặp lên vai lại đè bẹp mất nó.

Chỉ mong có thể trao tận tay thanh sô-cô-la cùng tờ thư tình cho cậu ấy, đầy đủ và xinh đẹp nhất.

Bình Luận (0)
Comment