Ngày Yêu Thầm Kết Thúc - Bổn La Bắc

Chương 14

Không biết có phải vì hôm nay định tỏ tình hay không, mà cả buổi sáng Phương Hạm cứ vừa lo lắng vừa bất an.

Lúc cô đến trường, Giang Diệc Nhiên vẫn chưa có mặt.

Ban đầu cô định đến sớm để lén đặt món quà lên bàn cậu ấy, nhưng rồi lại nghĩ tiết một và tiết hai là tiếng Anh với Toán, nếu đưa sớm quá thì chắc cả buổi cô cũng không thể tập trung học nổi.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Phương Hạm quyết định sẽ đưa vào giờ ra chơi sau tiết hai.

Giống như lần tặng táo Giáng Sinh hôm nọ, khi món quà còn chưa trao đi, cô đã lo lắng đến mức tim đập loạn. Mà trao đi rồi thì lại thấp thỏm, không yên.

Dù ngay khoảnh khắc quyết định tỏ tình, Phương Hạm đã không dám kỳ vọng mình và Giang Diệc Nhiên có thể thành đôi, nhưng cô vẫn không kìm được lo lắng về phản ứng của cậu sau khi đọc xong.

Cậu ấy đến lớp sớm hơn mọi ngày một chút, chắc là vì là thành viên hội học sinh đến kiểm tra vệ sinh.

Phương Hạm ngẩng đầu lên liền thấy Giang Diệc Nhiên ôm một bó hoa to tướng đi từ cửa lớp về phía chỗ ngồi. Cô lập tức cúi đầu xuống, giả vờ chăm chú học từ vựng tiếng Anh, nhưng thực ra lòng dạ rối bời.

Thiếu niên ôm bó hoa to đến mức nổi bật hẳn lên.

Chỉ nhìn cũng biết đây là hoa được cửa tiệm gói kỹ càng từ sáng sớm, trông còn rất tươi, giấy gói bên ngoài thì cực kỳ sang trọng. Y như bó hoa chín mươi chín bông hồng người ta hay dùng để cầu hôn trong phim truyền hình vậy.

Vừa bước vào lớp, mấy bạn nam thấy cảnh đó còn trêu chọc ầm lên.

Cậu ấy mua cho ai thế? Trần Lăng Huyên sao?

Phương Hạm vừa nghĩ, vừa cảm thấy một nỗi chua xót đè nặng trong lòng. Rất khó chịu, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài, đành tiếp tục cúi đầu dán mắt vào trang từ vựng cuối sách giáo khoa tiếng Anh.

Giang Diệc Nhiên vừa đến chỗ đã đặt tạm bó hoa giữa giá sách nhỏ nằm giữa hai người.

“Tôi để đây có làm cậu lấy đồ bất tiện không?”

“Nếu cậu cần lấy sách thì cầm hoa lên là được, hoặc tôi để chỗ khác cũng được.”

Có lẽ vì giá sách giữa hai người đa phần là sách của Phương Hạm, nên Giang Diệc Nhiên đặt hoa xong mới nhớ ra hỏi cô một câu. Kiểu hơi “đã rồi mới báo”.

Nhưng cậu vẫn luôn như vậy với cô, vô cùng tùy tiện.

Cậu vừa mới từ ngoài vào, người mang theo khí lạnh ngoài trời. Trong phòng học ấm áp, trông cậu vừa sạch sẽ lại mát mẻ.

“Không sao đâu, không vướng gì cả.” Phương Hạm khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp.

Cậu thấy cô đồng ý thì chẳng nói gì thêm, lập tức ngồi xuống.

Giang Diệc Nhiên cởi chiếc áo khoác gió màu đen, rồi cứ thế làm việc của mình, hoàn toàn không giống một người sắp tỏ tình. Ít nhất là trong mắt Phương Hạm, cậu chẳng có chút hồi hộp nào cả.

Cô len lén ngước mắt lên nhìn cậu một chút. Cậu chẳng khác gì mọi ngày, đường viền xương hàm rõ ràng, làn da trắng lạnh, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy dễ chịu.

Nhưng cô lại thấy buồn.

Đặc biệt là khi thấy bó hoa được cậu chuẩn bị kỹ lưỡng, đặt ngay giữa hai người, một bó hoa rõ ràng là dành cho cô gái khác.

Phương Hạm chợt thấy bản thân mình có chút đáng thương.

Bông hồng đơn lẻ mà người khác không cần, cậu tiện tay đưa cho cô, cô cũng coi như bảo bối mà cất giữ. Thế mà giờ, hoa cậu chuẩn bị cho người con gái khác lại đẹp đến vậy, đắt đỏ như thế, kiểu phải đặt trước mới có.

Giang Diệc Nhiên và Trần Lăng Huyên đã ở bên nhau rồi sao? Có lẽ họ đã lén xác định quan hệ yêu đương rồi nhỉ?

Nghĩ đến đó, cả người Phương Hạm liền ỉu xìu như chiếc bánh bao hấp bị xẹp. Trong lòng cũng bắt đầu hoang mang.

Nếu Giang Diệc Nhiên đã có bạn gái rồi mà mình còn tỏ tình, chẳng phải là quá vô duyên sao? Nhưng… biết đâu bó hoa này không phải cậu tặng, mà là do ai đó tỏ tình với cậu ấy trên đường và đưa cho cậu thì sao?

Phương Hạm cứ thế nghĩ ngợi lung tung, sống động tái hiện bộ phim chiến loạn nội tâm mà bất kỳ kẻ đang thầm yêu ai đó cũng từng trải qua.

Hai tiết học đầu tiên, Giang Diệc Nhiên chẳng có động tĩnh gì. Thậm chí cũng không nghịch điện thoại như thường ngày.

Tiết Toán, cậu còn phá lệ nghiêm túc nghe giảng một lúc. Trong khi đó, Phương Hạm lại vì buồn bã mà không tài nào tập trung nổi.

Tiết Toán hôm đó dạy kiến thức mới, cô ghi chép đầy đủ nhưng thực ra chẳng hiểu gì mấy.

Cuối cùng cũng vượt qua được hai tiết học dài lê thê. Đến giờ ra chơi giữa buổi, thời điểm đáng ra phải ra sân tập thể dục, thì chuông vừa reo, cả lớp lại trở nên ồn ào náo nhiệt.

Vì mấy hôm nay trời lạnh, trường không bắt học sinh ra sân chạy. Phần lớn đều ngồi tại chỗ đọc sách, làm bài, tán gẫu hoặc chợp mắt. Chỉ có vài nam sinh là tranh thủ thời gian ra ngoài chạy nhảy.

Không còn bài thể dục giữa giờ, nên tiết ra chơi này kéo dài tận nửa tiếng, đủ để làm được rất nhiều chuyện.

Phương Hạm ngồi yên ở chỗ, trong lòng không biết có nên đưa thư tỏ tình cho Giang Diệc Nhiên nữa hay không.

Vừa mới thu xếp xong sách vở, cô đã thấy thiếu niên bên cạnh đột ngột đứng bật dậy, cầm lấy bó hoa đang đặt giữa hai người rồi không quay đầu lại mà bước ra ngoài.

Cô sững người nhìn theo, cảm giác trái tim rơi thẳng xuống đáy…

Trong hơn mười phút còn lại, Phương Hạm chỉ ngồi im lặng ở chỗ của mình. Nhìn như đang học bài, nhưng thực ra đầu óc rối bời, chẳng tập trung nổi.

Xung quanh thì ồn ào, nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại ý nghĩ “Giang Diệc Nhiên có bạn gái rồi.”

Cho đến khi Dương Thư Tuyết đột nhiên bước đến, vỗ nhẹ vào tay cô.

“Phương Hạm, Phương Hạm!” Giọng đối phương rất kích động.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Sao thế?”

“Người ta đang nói Giang Diệc Nhiên chuẩn bị tỏ tình với Trần Lăng Huyên sau tòa nhà số 3 kìa! Đi đi đi, đi hóng chuyện tí nha? Cậu có đi không?” Dương Thư Tuyết hỏi.

Vừa nghe đến tên Giang Diệc Nhiên và Trần Lăng Huyên, tim Phương Hạm chợt thắt lại một nhịp.

Nhưng cô lại không muốn đi hóng chuyện, chủ yếu là… không muốn tận mắt chứng kiến người khác hạnh phúc.

“Mình nghĩ là… mình không đi đâu. Với lại, người ta đang tỏ tình, mình chạy tới coi thì… có hơi vô duyên không?” Phương Hạm dè dặt hỏi lại.

“Có gì mà vô duyên chứ, cả trường bao nhiêu người kéo qua coi rồi. Thiếu gì cũng chẳng thiếu cậu. Hơn nữa, hai người họ vốn là nhân vật nổi như cồn, chuyện thế này chẳng phải quá bình thường à?” Dương Thư Tuyết hơi khinh khỉnh đáp.

“Cậu đừng do dự nữa, rốt cuộc có đi không? Cậu không đi thì mình rủ Mạnh Điềm với mấy đứa kia.” Đối phương nói.

“…Vậy thì… được thôi…” – Phương Hạm không rõ mình đang nghĩ gì nữa. Một mặt thì không muốn nhìn thấy họ bên nhau, mặt khác lại vẫn muốn biết tất tần tật về cậu. Dù trong lòng có phần kháng cự, nhưng vì người đó là Giang Diệc Nhiên, nên cô cứ lưỡng lự mãi.

Dương Thư Tuyết dường như nhìn ra được cô muốn đi nhưng còn do dự, dứt khoát nắm lấy tay kéo cô đứng bật dậy.

“Đi thôi đi thôi. Giờ ra chơi là để nghỉ ngơi hoạt động mà. Ngồi nguyên một buổi sáng đầu óc ai mà chẳng đơ ra. Đi xem kịch cùng mình đi.” Dương Thư Tuyết vừa nói vừa kéo cô bước ra ngoài.

Trong đầu Phương Hạm trống rỗng.

Mặc dù chuyện này cô đã mơ hồ đoán trước từ lâu. Nhưng khi thật sự nghe thấy Giang Diệc Nhiên chuẩn bị tỏ tình với Trần Lăng Huyên, lòng cô vẫn nhói đau dữ dội.

Nghĩ đến đóa hồng kia, nghĩ đến bức thư tỏ tình còn chưa kịp trao tận tay.

Có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội để gửi cho cậu ấy nữa rồi.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Phương Hạm bắt đầu cay cay. Nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, không muốn để bạn bè nhìn ra mình đang buồn.

Chuyện Giang Diệc Nhiên sắp tỏ tình với hoa khôi Trần Lăng Huyên không biết bằng cách nào đã nhanh chóng lan khắp trường.

Khi bị Dương Thư Tuyết kéo tới thì bên cạnh tòa nhà số 3 đã có không ít người vây quanh hóng chuyện. Nhưng vì đúng lúc giờ ra chơi giữa tiết, nhà trường cũng khuyến khích học sinh ra ngoài hoạt động, nên bảo vệ cũng không ngăn cản gì.

Tuy vậy, mọi người cũng rất “biết điều”, không ai dám lại gần quá, cũng không dám nhìn quá lộ liễu. Khoảng cách giữa họ và Giang Diệc Nhiên vẫn còn khá xa.

Phương Hạm bị Dương Thư Tuyết kéo vào đám đông, đứng chen giữa những người xung quanh. Cô nhìn về hướng sau tòa nhà số 3, từ xa đã thấy Giang Diệc Nhiên đang cầm một bó hoa hồng, đứng đối diện với Trần Lăng Huyên, dường như đang nói điều gì đó. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên hoàn toàn không nghe được gì, chỉ có thể nhìn bằng mắt.

Không thể không nói, Giang Diệc Nhiên và Trần Lăng Huyên thật sự rất xứng đôi.

Một người đẹp trai, một người xinh gái, đứng đối diện nhau cứ như đang đóng phim thanh xuân vườn trường vậy. Mà lại còn là kiểu phim có nam nữ chính đều siêu đẹp.

Phương Hạm đứng giữa đám đông, bỗng dưng cảm thấy vì sao mình lại chọn thích một vì sao quá xa vời đến thế.

Nếu không có phép màu xảy ra, thì ngôi sao đó vĩnh viễn chỉ ở trên trời, chỉ tỏa sáng bên cạnh mặt trăng, và sẽ chẳng bao giờ rơi xuống bên cạnh cô.

“Haiz… Tình yêu của trai xinh gái đẹp, đúng là đơn giản mà tuỳ tiện thật đấy.”

“Chẳng cần quen biết lâu, chẳng cần hòa hợp gì hết. Không cần nhìn điều kiện gia đình hay tính cách. Chỉ cần nhan sắc hợp mắt là đủ để yêu nhau rồi.” Dương Thư Tuyết đứng bên cạnh nhún vai, buông lời nhận xét.

Bình Luận (0)
Comment