Bên kia đám đông, Trần Lăng Huyên đứng đối diện với Giang Diệc Nhiên.
“Cậu nói muốn ở bên mình, vậy cậu thích mình ở điểm nào?” cô hỏi.
Giang Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút.
Thích ư? Có lẽ cũng không hẳn. Không phải là thích, chỉ là cảm thấy… hợp nhau. Hơn nữa, hồi đó trong một lần cá cược với đám bạn, cậu đã vỗ ngực tự nhận mình có thể cưa đổ bất kỳ cô gái nào. Mà trong trường, ai ai cũng công nhận Trần Lăng Huyên là người xinh đẹp nhất, lại còn xuất thân gia thế tốt.
Thật ra, đôi khi cái mà con trai cần chỉ đơn giản là một chút hư vinh và cảm giác chinh phục.
“Thích thì đâu cần lý do cụ thể, đúng không?” Cậu ngẫm nghĩ rồi đáp.
“Vậy à?”
Trần Lăng Huyên bình thản nhìn cậu, “Nhưng mình không nghĩ vậy.”
“Cậu biết vì sao hôm qua cậu bảo muốn gặp mình, mình lại đồng ý nhanh thế không?” cô hỏi.
“Vì sao?” Giang Diệc Nhiên cau mày.
Phải thừa nhận, cô gái trước mặt thực sự rất xinh đẹp. Không để mái, tóc buộc đuôi ngựa rất cao.
Hiếm có cô gái nào dám buộc tóc cao đến vậy, kiểu tóc này vừa nổi bật, vừa đòi hỏi gương mặt và phần đầu phải thật đẹp. Nhưng Trần Lăng Huyên lại rất hợp. Đỉnh đầu và trán cô rất đẹp, đường nét gương mặt lại chuẩn kiểu trái xoan.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng mịn, môi hơi hồng bóng, đôi mắt to tròn sáng rỡ, sắc mặt rất tốt. Khiến người khác nhìn vào cứ như bị ánh mắt ấy giữ chặt, không thể dời đi.
Thời tiết se lạnh, cô khoác ngoài bộ đồng phục một chiếc áo phao trắng dài, viền cổ lông mềm mại, sạch sẽ. Dù vậy, thân hình cô vẫn hiện rõ nét cân đối, toát lên khí chất đặc trưng của người từng học múa.
Dù không phải gu của cậu, nhưng xinh là xinh.
“Vì từ lâu đã có người nói cho mình biết, cậu theo đuổi mình là vì thua cá cược với đám bạn. Họ còn xúi cậu chọn mình, đúng không?”
Giang Diệc Nhiên vốn đã lường trước việc Trần Lăng Huyên sẽ hơi kiêu kỳ, khó cưa đổ. Nhưng thật không ngờ cô lại biết chuyện giữa cậu và nhóm bạn.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy bực bội.
Tay cậu siết chặt bó hoa, đốt ngón tay trắng bệch, tiếng giấy gói và nhựa ma sát vang lên lạo xạo.
Nhưng Trần Lăng Huyên chẳng hề sợ hãi, cũng không vì sắc mặt cậu thay đổi mà nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
“Giang Diệc Nhiên, mình thấy việc này không đúng chút nào.”
“Thế nên, bó hoa này mình không nhận.”
“Nếu người cậu tỏ tình không phải là mình mà là cô gái khác, mà cô ấy lại không biết gì về vụ cá cược này, lỡ mà đồng ý rồi, thì cậu được thể diện đấy, nhưng với con gái thì chẳng công bằng tí nào.”
“Nếu cậu không thực sự thích mình, vậy mình từ chối chắc cũng không sao đâu nhỉ?” cô nói.
Nói xong, thấy Giang Diệc Nhiên cau mày, siết chặt cằm không nói gì, cô cũng chẳng do dự mà bước ngang qua cậu.
Những người đang đứng xem gần đó thấy “nữ chính” vừa đi khỏi thì “nam chính” đã đi tới. Nhưng Trần Lăng Huyên đã sải bước đi thẳng rồi.
Cô vốn đã quen với việc bị mọi người chú ý, chẳng hề sợ mấy tình huống đông người thế này, cứ thế băng qua đám đông mà quay trở về khu dạy học.
“Trời ơi, Trần Lăng Huyên không nhận hoa của Giang Diệc Nhiên kìa! Chắc là từ chối thật rồi hả?”
“Không hổ danh là hoa khôi của trường, trai đẹp cỡ đó mà cũng chẳng động lòng. Nếu là tôi chắc ngất xỉu từ sớm rồi, còn sức đâu mà từ chối với từ chối.”
“Người ta là hoa khôi, từng gặp bao nhiêu trai đẹp rồi. Hơn nữa chính cô ấy cũng xinh, đương nhiên sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn.”
Sau khi Trần Lăng Huyên rời đi, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
Phương Hạm đứng trong đám người, nhìn Trần Lăng Huyên quay lưng rời đi, rồi lại nhìn sang Giang Diệc Nhiên, cậu vẫn đứng yên tại chỗ, từ xa trông có chút uể oải.
Cậu cúi nhẹ đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Giang Diệc Nhiên hình như bị từ chối rồi nhỉ.” Dương Thư Tuyết đứng bên cạnh lên tiếng.
“Ừm.” Phương Hạm đáp khẽ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Giang Diệc Nhiên.
Cậu khẽ siết chặt bó hoa trong tay, rồi đột nhiên quay người bước về phía đám đông.
Khi đến gần thùng rác, Giang Diệc Nhiên thẳng tay ném cả bó hoa to tướng vào trong đó.
Dù khoảng cách khá xa, nhưng Phương Hạm vẫn có thể nhìn ra được vẻ không vui của cậu, gương mặt u ám, trông vô cùng bực bội.
Thấy cậu đi đến, mọi người lập tức tản ra như chim vỡ tổ.
Lúc Dương Thư Tuyết kéo Phương Hạm chạy, hình như Giang Diệc Nhiên đã nhìn thấy cô. Nhưng Phương Hạm cũng không dám chắc cậu có nhận ra mình hay không, dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường lẫn trong đám đông.
Thế nhưng ánh mắt của chàng trai đó phóng về phía này, khiến Phương Hạm cảm giác như đã thực sự đối diện với cậu trong vài giây.
Dương Thư Tuyết nhanh chóng kéo cô trở về lớp học.
Phương Hạm vừa ngồi xuống ghế, tim đã đập thình thịch không ngừng.
Cô không ngờ Giang Diệc Nhiên lại thực sự bị Trần Lăng Huyên từ chối. Càng không ngờ là mình đi xem náo nhiệt lại bị cậu bắt gặp.
Hơi… xấu hổ một chút.
Tiết ba là môn Văn, cũng khá nhẹ nhàng. Lúc đó giờ ra chơi lớn sắp kết thúc, nhưng trong lớp vẫn còn khá lộn xộn. Vài nhóm tụ tập tám chuyện, mà toàn là đang nói về chuyện Giang Diệc Nhiên vừa bị từ chối.
Phương Hạm không muốn tham gia mấy cuộc bàn luận như thế, cảm thấy không nên. Nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Giang Diệc Nhiên không biết đã đi đâu, hồi lâu vẫn chưa quay lại lớp.
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ vào học rồi.
Phương Hạm nhìn đồng hồ, bỗng thấy lo lắng cho cậu. Nhưng rồi lại tự nhủ rằng mình đang lo chuyện bao đồng.
Không ngờ khi cô còn đang lưỡng lự, thì cậu đã trở lại.
Khi Giang Diệc Nhiên xuất hiện ở cửa lớp, cả lớp lập tức im bặt, bao nhiêu tiếng xì xào bàn tán đều dừng lại. Ai nấy đều nín thở vì người trong cuộc đã có mặt.
Giang Diệc Nhiên dường như biết rõ mọi người đang bàn về mình, nhưng cậu chẳng có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ đi về chỗ và ngồi xuống.
Cậu vẫn mặc chiếc áo khoác gió màu đen như buổi sáng. Nhìn thì có vẻ bình thản, nhưng Phương Hạm, người luôn ngồi cạnh cậu, lại thấy rõ tâm trạng cậu không tốt.
Hơn nữa, cô ngửi thấy trên người cậu có mùi khói thuốc rất nhẹ.
Dù không nói gì, nhưng toàn thân cậu khi ấy lại toát ra một loại khí lạnh, như muốn đẩy người khác ra xa.
Chắc hẳn cậu đang rất thất vọng.
Bị người mình thích từ chối thì ai mà chẳng buồn.
Huống hồ vừa nãy lại bị bao nhiêu người nhìn thấy, đúng là mất mặt.
Phương Hạm ngồi yên trong lòng nghĩ vậy.
Lẽ ra cô nên vui chứ. Người mà cô thầm thích không đến với người khác, thậm chí còn bị từ chối. Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại chẳng thấy vui chút nào.
Phương Hạm lén quay sang nhìn cậu.
Giang Diệc Nhiên ngồi rất yên, không làm gì cả, chỉ lặng thinh như đang suy nghĩ điều gì.
Cô muốn an ủi cậu một chút, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Phương Hạm nghĩ mãi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, quay người lục trong cặp ra thanh sô-cô-la và bức thư mà cô đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Cô gái nhỏ cầm thanh sô-cô-la, nhẹ nhàng chạm vào tay áo của Giang Diệc Nhiên.
Chàng trai lập tức quay đầu lại, đôi mày sắc lạnh nhíu chặt, vẻ mặt đầy khó chịu. Ánh mắt đen sẫm như phủ đầy băng tuyết, giọng nói cũng lộ rõ sự gai góc:
“Cậu cũng đến để cười nhạo tôi sao?”
Phương Hạm sững người, còn chưa kịp mở miệng thì thanh sô-cô-la và bức thư trong tay đã bị cậu vung tay đánh bay.
“Biến đi, tránh xa tôi ra.”
Chàng trai vốn đã có sức mạnh lớn, lại đang bực bội nên không hề nương tay. Cú hất mạnh đến nỗi làm cả Phương Hạm lẫn cái ghế dưới người cô đều bị đẩy lệch ra sau một đoạn.
Lúc hoàn hồn quay đầu nhìn, cô thấy thanh sô-cô-la đã lăn đi thật xa, mãi đến khi chạm vào thùng rác cuối lớp mới dừng lại.
Phương Hạm thấy cổ tay trái đau nhói, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Dưới sàn, chiếc nơ xinh xắn mà cô đã cẩn thận gói quanh thanh sô-cô-la đã bung ra.
Thư và sô-cô-la giờ nằm chỏng chơ ở góc thùng rác.
Lá thư rơi mở ra, hiện rõ bên ngoài là chiếc sticker hình trái tim màu hồng nhạt mà cô đã cẩn thận dán lên phong bì.
Vừa rồi không hiểu sao, lửa giận trong lòng Giang Diệc Nhiên Nhiên bùng lên dữ dội. Không chỉ hành động thô bạo, mà cả giọng điệu cũng gắt gỏng khác thường, như thể mọi bực bội trong ngày hôm nay đều trút hết lên người cô.
Một vài bạn ngồi dãy trên nghe thấy, cũng không khỏi ngừng tay quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc ấy, cả lớp im phăng phắc.
Tay Phương Hạm đau rát vì bị đánh, nhưng nỗi buồn trong lòng lại càng khiến cô thấy khó chịu hơn nhiều. Tầm mắt cô dần trở nên nhòe đi, không còn nhìn rõ gì nữa, nhưng cô lại không muốn khóc trước mặt cả lớp.
Cô gái cố gắng kìm nén nước mắt, đứng dậy khỏi chỗ, đi về phía thùng rác.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt từng thanh sô-cô-la, từng mảnh thư và chiếc nơ bị văng tung tóe dưới đất, gom hết vào lòng.
Phương Hạm vốn không thích bị mọi người chú ý, vậy mà giây phút ấy, cả lớp gần như đều quay lại nhìn dáng vẻ thảm hại của cô. Cảm xúc bị đè nén nãy giờ chợt vỡ òa, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Chỉ một cái chớp mắt, nước mắt đã rơi lã chã xuống nền gạch.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên.
Phương Hạm ôm chặt sô-cô-la và mấy tờ giấy thư, cố gắng nuốt nước mắt và sự tủi hờn vào lòng, cúi đầu trở về chỗ ngồi.
Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn ai, cũng không dám ngồi gần Giang Diệc Nhiên Nhiên thêm chút nào.
Khi ngồi xuống, cô rón rén kéo ghế ra xa chỗ cậu một chút, sợ lại vô tình chạm vào giới hạn của cậu, khiến cậu thêm khó chịu.
Đúng lúc ấy, giáo viên Ngữ Văn từ cửa bước vào, ôm theo giáo án.
“Vào học nào, hôm nay chúng ta tiếp tục phần dịch nghĩa cơ bản văn ngôn.”
Dù Phương Hạm đã cố nhịn, nhưng trong lòng vẫn thấy uất ức đến phát nghẹn. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có nam sinh nào đối xử với cô như thế này, nhất là người mà cô có thiện cảm.
Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng nhận ra: trong mắt Giang Diệc Nhiên Nhiên, cô chẳng là gì cả. Thậm chí ngay cả một người bạn bình thường cũng không tính.
Cậu tùy tiện, thô lỗ với cô, đến cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có.
Cô chỉ muốn úp mặt xuống bàn mà khóc một trận cho đã, nhưng lại đang trong giờ học, mà cả lớp thì đều đang nhìn chằm chằm vào cô như xem trò cười.
Phương Hạm vừa nhịn khóc, vừa âm thầm rơi lệ, đột nhiên cảm thấy tim đau thắt, không rõ là do bị ốm hay vì nguyên nhân nào khác.
Giang Diệc Nhiên Nhiên bên cạnh im lặng vài giây, như thể bị tiếng thút thít của cô làm phiền, bỗng nhiên đứng bật dậy.
Tiếng chân ghế cà lên nền đất chói tai.
Lần này Giang Diệc Nhiên Nhiên chẳng buồn để ý tới cả giáo viên, sải bước rời khỏi lớp.